Cuộc thi chạy tiếp sức giữa các câu lạc bộ được chia thành hai lượt.
Do có quá nhiều đội tham gia, nên câu lạc bộ Về Nhà chúng tôi được xếp vào lượt đầu tiên.
Gồm có câu lạc bộ Về Nhà, câu lạc bộ Judo, câu lạc bộ Bóng đá, câu lạc bộ Máy tính, câu lạc bộ Cầu lông, câu lạc bộ Bóng bầu dục Mỹ, câu lạc bộ Bóng chuyền và câu lạc bộ Bóng rổ, toàn những cái tên đầy Katakana. Thành thật mà nói, thật may khi không có câu lạc bộ Điền kinh. Nếu có tận sáu tên Eiji thì chẳng phải phạm luật sao.[note79924]
Đáng tiếc là sẽ không có trận đấu với đội ở lượt hai, nên hạng nhất sẽ được quyết định trong tám đội này.
“Nè nè, mau vào khung hình đi!”
Rion vừa vung vẩy cây gậy selfie vừa gọi tôi với Eiji. Masao, Takazou và Arina nằm ở nhóm số chẵn bên phía đối diện nên không có mặt ở đây.
“Cô định cầm cái đó mà chạy hả?”
“Ừ. Tôi thích gậy selfie lắm á. Mau vào khung hình đi nào!”
Cô ấy hẳn là thuộc dạng người thích up ảnh lên mạng xã hội để đắm chìm trong cảm giác ưu việt. Nào là bữa ăn sang chảnh, khung cảnh tuyệt đẹp, hay một người bạn trai tuyệt vời rồi tung lên mạng. (Dù cô ấy chẳng có một người bạn trai tuyệt vời nào cả.)
Một kẻ mù mờ về chuyện ăn diện như tôi, nếu mà bắt đầu dùng mạng xã hội thì chắc chắn chẳng ai thèm follow tôi đâu. Bởi vì tôi chỉ đăng nhật ký trồng cà chua mà thôi.
“Chúng ta sẽ chụp cùng thêm lần nữa nha~!”
Khi chụp xong, tôi chợt thấy Arina thật tội nghiệp. Bởi cô ấy đang ở cùng Masao trong trạng thái bùng nổ và Takazou, nên chắc cổ thấy khó xử lắm. Không biết họ sẽ nói gì với nhau nhỉ. Chắc là im lặng thôi.
Tôi cũng tính trước khi bắt đầu sẽ đến nói chuyện với Arina một lần, nhưng đã không còn thời gian.
---
Cuối cùng thì ngòi nổ của trận chiến cũng sắp được châm lửa. Chúng tôi, những kẻ bình thường vốn không hoạt động cùng nhau, giờ đây lại đang đứng xếp thành một hàng.
Người chạy đầu tiên của đội tôi là Pro Gamer Eiji, đứng ở vị trí thứ hai tính từ phía trong ra. Trên tay cậu ta cầm một con chuột máy tính. “Tôi từng giành hạng nhất Nhật Bản với con chuột này rồi đấy”, cậu ấy từng tự hào nói thế. Vì từng là thành viên câu lạc bộ Điền kinh, nên cậu ấy chắc chắn sẽ làm được thôi.
Điều khiến tôi chú ý lại là câu lạc bộ Máy tính. Họ vác nguyên cái máy tính để bàn trên lưng. Lúc này họ đã chống tay lên gối, thở dốc đầy mệt mỏi. Đây chính là đội tấu hài. Lúc nào cũng có một đội làm thế để tạo tiếng cười cho cả trường. Còn câu lạc bộ Về Nhà chúng tôi thì dự định sẽ lợi dụng cái mác tấu hài đó để giành chiến thắng.
Các đội khác toàn là câu lạc bộ dạng thể thao nên toàn mặc đồ thể thao hoặc võ phục. Toàn bộ khán giả chắc chắn đều nghĩ câu lạc bộ Về Nhà và câu lạc bộ Máy tính chỉ là đang đùa. Nhưng chúng tôi mới là người nghiêm túc hơn bất cứ ai.
『Vào vị trí』
Tiếng của trọng tài vang lên khắp sân qua micro. Đồng thời, pro gamer Eiji ném con chuột cho tôi. Ể, không mang nó chạy luôn á. Nhưng mà gương mặt cậu ấy nghiêm túc chưa từng có. Cậu ấy đẩy nhẹ cặp kính gọng đen lên, thở ra chậm rãi. Cậu ta nhảy nhẹ lên một cái để chỉnh lại nhịp.
Anh chàng mắc hội chứng FPS đã đi đâu mất rồi? Người lúc nào cũng đi đứng trong tư thế thủ sẵn khẩu súng, đến chỗ ngoặt cũng phải thò mặt ra kiểm tra trước khi bước tiếp giờ lại đứng bất động, chờ hiệu lệnh xuất phát.
“Cậu sao thế này, Eiji…”
Rinne lẩm bẩm lo lắng bên cạnh. Không, phải nói cái đó mới là dáng vẻ con người nên có. Cuối cùng thì cậu ấy cũng trở lại làm người rồi.
Cậu ấy từng nói:
“Để tôi bứt phá từ đầu. Tuy tôi không giỏi bằng khi so với mấy tên còn đang trong câu lạc bộ Điền kinh, nhưng tôi chưa bao giờ lép vế trước mấy tên tay mơ cả.”
Cậu ấy tuyên bố dõng dạc như thế trong lúc làm động tác rút chốt lựu đạn. Với cái vẻ mặt đắc thắng kia, chắc chắn cậu ta rất tự tin.
『Sẵn sàng』
Trọng tài giơ khẩu súng hiệu lệnh thẳng lên trời.
Tĩnh lặng.
Pằng, tiếng súng vang lên và các tuyển thủ đồng loạt lao đi.
Màn xuất phát của Eiji thật hoàn hảo. Cứ như thể đã biết trước thời điểm súng nổ, cậu ấy lao đi gần như cùng lúc với tiếng súng. Eiji lao vút đi với những bước chạy khó tin ở trong bộ đồng phục trường vốn chẳng có chút lợi thế nào, và giữ vững vị trí dẫn đầu khi lao tới khúc cua. Ngay phía sau cậu ấy là đám bên câu lạc bộ Bóng đá và Bóng rổ đang bám sát và cố vượt lên.
Bụi cát tung lên khiến khán giả ở khúc cua bị che khuất đi. Các tuyển thủ dốc toàn lực lao nhanh đến mức tiếng chân dậm đất của họ vang lên tới tận đây.
“Oraaaaaa! Chạy nhanh hơn nữa đi!!!”
Heartbreak Rion vừa vung vẩy cây gậy selfie vừa gào lên bằng giọng của một ông chú. Vì vậy nên mới chả được ai thích nhỉ?
Còn câu lạc bộ Máy tính thì đang cố gắng chạy với tốc độ chỉ ngang với chạy bộ. Thậm chí còn chưa vào được khúc cua.
Cậu ấy vẫn giữ vững vị trí dẫn đầu và sắp tiến đến đoạn cuối cùng. Khoảng cách với câu lạc bộ Bóng đá chỉ tầm 2 mét. Dù vậy, đôi chân của Eiji vẫn chạy như một đầu máy xe lửa để không bị thu hẹp khoảng cách.
Cậu ấy lao đến khu vực lấy đà trong khi vẫn giữ lấy vị trí dẫn đâu. Ánh mắt khán giả dõi theo cậu ấy rồi tập trung sang người đang chờ nhận gậy trong khu vực lấy đà. Và rồi, tiếng xôn xao vang lên.
Berserker Masao.
Với bề ngang vai không thể nào gói gọn trong làn chạy, cậu ta chỉ có thể là mối đe dọa với những tuyển thủ khác. Thêm vào đó, vì đã thức tỉnh bởi quả xoài, cậu ấy trừng mắt nhìn các tuyển khác vẻ mặt đáng sợ như mặt nạ hannya. Trên cả hai cánh tay cậu ấy nổi rõ những mạch máu to tướng, đồng phục thì trông như sắp bung ra bất cứ lúc nào. Tôi thấy mừng khi cậu ấy không phải kẻ thù của tôi.
Berserker Masao đã lao đi. Cậu ấy tăng tốc trong khu vực lấy đà, và vung cánh tay trái to như bắp đùi bò ra sau. Eiji nghiến răng, dốc hết sức mà chạy. Thế nhưng, vì tốc độ của Masao đã vượt xa so với khi tập luyện, nên Eiji chật vật không thể chuyền gậy được.
“Masao! Trở lại làm người đi đồ ngốc!!!! Tôi sẽ chết mất đó—!!!”
Rion hét lên trong tuyệt vọng. Đúng vậy, người sẽ nhận gậy từ Masao chính là Rion.
Và rồi, tại ngay sát rìa của khu vực chuyền gậy, cậu ấy mới thành công chuyền gậy được. Sau khi dốc hết toàn lực, vừa mới rời khỏi làn chạy thì Eiji liền ngã vật xuống và nằm dang cả hai tay hai chân ra. Làm tốt lắm. Dù thở hổn hển, cậu ấy vẫn cố giơ cao cánh tay phải và dựng ngón cái lên. 『Tôi làm được rồi. 』
“Uwaaaaaaaah!!!!”
Masao gào lên. Cậu ta lao đi như một chiếc xe bọc thép. Đúng như kế hoạch của chúng tôi, thành viên của câu lạc bộ Bóng đá vẫn bám sát phía sau và không thể nào vượt qua được. Masao trong trạng thái nửa tỉnh nửa điên chẳng khác nào một vũ khí sống cả. Đụng vào là chí mạng.
『Tôi là một người hèn nhát…』
Giờ đây, giống như cậu ta đã nói dối khi than vãn như thế.
Phần đất cậu ấy giẫm xuống bị xới tung và bay lên không trung. Mặt đất rung chuyển dữ dội chẳng khác nào vừa dính đạn pháo. Dù bị chiếc tạp dề hất ngược lên che cả khuôn mặt, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục chạy.
Và vì lẽ gì mà Masao lại gào thét như thế? Trong lòng cậu ấy đang chiến đấu với thứ gì? Chỉ có chính cậu ấy mới biết được.
Ở đoạn cuối khúc cua, câu lạc bộ Bóng đá bất ngờ rút ngắn khoảng cách. Quả thật là thành quả của việc chạy mỗi ngày. Khi vào lại đường thẳng, khoảng cách gần như chẳng còn bao nhiêu.
Trong khi đó, Rion đã bắt đầu làm loạn khi vừa bước vào làn chạy của mình.
“Tên kia! Sao lúc đó cậu lại từ chối tôi hả!? Tôi sẽ không bao giờ cho cậu đâu!? Ể!? Cái gì cơ!? Bởi vì cậu thích đứa con gái khác rồi á!? Hảaaaa!?”
Đó lmộtà chiến thuật. Vì cô ấy vốn ý thức rõ bản thân là một “cô gái địa lôi” nên trước đó cô ấy đã tự hào nói rằng 『Nếu có tên con trai nào từng tỏ tình với tôi thì tôi sẽ lập tức dựng một màn kịch hỗn loạn』. Nói trắng ra, mục đích là để làm cho đối phương hoảng loạn. Tình cờ hơn nữa là đối tượng lần này chính là thành viên câu lạc bộ Bóng đá.
“Cái gì cơ !? Ý cậu là cậu đùa giỡn với tôi sao!? Còn làm những chuyện đó nữa hả!? Hảaaaaaaaa!? Tôi sẽ 〇〇〇 (※không đưa lên được) rồi chém cậu ra làm đôi luôn đó!?”
Dù hoàn toàn chỉ là lời hù dọa, nhưng dường như khá có tác dụng. Chỉ có thể nói rằng tôi thấy tiếc cho cậu ta, nhưng đây cũng là vì chiến thắng của chúng tôi thôi. Tôi thấy mừng khi Rion không phải kẻ thù của tôi.
Đang lúc màn kịch hỗn loạn diễn ra, Rion mặc kệ lời biện hộ của thành viên câu lạc bộ Bóng đá mà lao vọt đi. Và rồi, chiếc xe tăng hạng nặng đã xuất hiện.
“Không thể~!!! Đáng sợ quá~!!”
Cô ấy vừa chụp ảnh bằng cây gậy selfie vừa chạy trốn khỏi Berserker Masao. Với đôi mắt đỏ ngầu, Masao chìa gậy ra và truy đuổi Rion đang bỏ chạy. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì một con người bị tấn công bởi trâu rừng cả.
Tuy là vậy nhưng ngay khi nhận ra mình đang tiến gần tới khu vực chuyền gậy, cô ấy liền ném phăng cây gậy selfie đi và nhận lấy cây gậy tiếp sức.
“Cứ để tôi lo!”
Nói rồi, cô nàng trong sáng từng là thành viên của câu lạc bộ Cổ vũ lao đi.
Masao kiệt sức và dừng lại trong tư thế chống tay và đầu gối xuống đất. Cậu ấy hoàn toàn cạn kiệt năng lượng, chỉ thở thôi cũng khó khăn.
“Làm tốt lắm, Masao. Cậu tuyệt lắm đấy.”
“Hooooh―――hooh, cảm, hooh, cảm ơn, c-cảm, hoooh, c-cảm ơn rất nhiều――”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa phát ra những âm thanh thở kỳ lạ. Có vẻ như khi con người tháo bỏ giới hạn ra thì sẽ tạo ra được những âm thanh như thế.

