[note79601]
“Ettou. Vậy cậu là đại diện của đội không thuộc câu lạc bộ nào đúng không?”
“Quả thật là thế.”
Vì người phụ trách lễ hội thể thao của Hội học sinh đã hỏi tôi như vậy, nên tôi đáp lại một cách thanh lịch.
Tôi với tư cách là đại diện của đội thuộc câu lạc bộ Về Nhà đã được Hội học sinh gọi lên để đăng ký chính thức. Bởi vì đây vốn là một đội ngũ ngoại lệ. Bình thường thì Hội học sinh sẽ truyền đạt với câu lạc bộ rằng “Hãy lập đội chạy tiếp sức”, rồi nhận danh sách vận động viên thông qua giáo viên cố vấn, thế nhưng, đáng tiếc là câu lạc bộ Về Nhà vốn không có “cố vấn” nào cả vì là một tổ chức không tồn tại trên giấy tờ, và hơn cả, cũng chẳng có quan hệ trên dưới gì cả. Thành viên câu lạc bộ Về Nhà từ khi sinh ra đã là bình đẳng với nhau cả rồi.
Nhưng vì như vậy thì sẽ phiền phức nên hội Học sinh đã gọi đích danh tôi.
“Có dự bị không?”
“Không có.”
“Nếu lỡ có một người không thể ra sân thì làm sao?”
“Về cơ bản thì bọn tôi bất tử. Không có vấn đề gì cả. Với lại, trên mẫu danh sách cũng đâu có mục cho dự bị. Nghĩa là nó vốn không phải điều kiện bắt buộc.”
“Ừ thì đúng là vậy……”
Nếu thực sự có ai đó không thể thi đấu thì chắc chỉ còn cách đi bắt cóc người thay thế, nhưng khả năng ấy rất thấp nên tôi cũng không tính đến.
Thú thật thì, chẳng còn ai khác để thay rồi. Những thành viên câu lạc bộ Về Nhà dù có chút triển vọng cũng bị tôi loại hết từ đầu rồi, đến giờ mà còn đổi người thì chỉ khiến tinh thần đoàn kết lung lay thôi.
---
“Tóm lại là, việc đăng ký đã được chính thức chấp nhận rồi.”
Ba ngày nữa là tới lễ hội thể thao. Ngày mai và ngày mốt đều sẽ dành để nghỉ ngơi, nên hôm nay chính là buổi tập cuối cùng. Trước khi bắt đầu buổi tập, tôi đã thông báo tin chính thức đăng ký.
“……Khoan đã, hoá ra là vẫn chưa đăng ký á hả!?”
Pro Gamer Eiji vừa vung hai tay vừa gào lên. Mà nói thêm, cậu ta không hề chạy. Cả bọn đều đang ngồi trên ghế ở Vườn Hồng cũ. Nghe nói cái đó là động tác chạy khi cầm dao. Kể từ lúc được giải thích vậy, tôi chẳng buồn bắt bẻ mấy trò cử động kỳ quặc của cậu ta nữa.
“Thôi nào. Quan trọng là đã được tham gia rồi, hãy vui lên đi chứ. Hãy mong rằng công sức chúng ta bỏ ra sẽ được đền đáp.”
“Nguy hiểm thật. Suýt nữa thì thời gian chúng ta chạy sấp mặt suốt vừa qua trở thành công cốc rồi. Cậu có biết tôi đã kiềm chế bản thân thế nào để không phát bệnh hội chứng FPS không……”
“Không không, cậu đâu có kiềm chế nổi đâu?”
Suốt cuộc trò chuyện đó, Eiji cứ làm đi làm lại động tác nạp băng cho đạn súng lục tự động. Tôi nghĩ cậu ta sớm nên đi khám bệnh thì hơn.
Còn Arina và Heartbreak Rion thì phớt lờ hết chúng tôi mà ngồi trò chuyện cùng nhau. Ban đầu, Rion tỏ ra thù địch với Arina nhưng theo thời gian họ dần trở nên thân thiết, và giờ bọn họ đã hoàn toàn trở thành bạn bè với nhau. Theo tôi nghe lén được, hình như họ đang bàn về “làm sao để được nhiều người thích”. Mà thật ra, đó là cuộc thảo luận một chiều từ Rion thôi.
“Tôi vẫn thấy sợ lắm… nhỡ va chạm cơ thể thì sao…”
“Yên tâm đi, Berserker. Cậu là đoàn tàu. Còn mấy vận động vân chạy song song cậu chỉ là kiến thôi. Khi họ đâm vào thì họ sẽ bị thổi bay ngay.”
“Như thế lại càng nguy hiểm còn gì…”
“Đùa thôi. Cậu sẽ thắng khi giành được làn trong của khúc cua. Thử tưởng tượng đi. Nếu có ai đó muốn vượt qua cậu thì rất có thể sẽ va vào cái cùi chỏ như cái búa của cậu. Nghĩ đến cảnh Takazou bị dính đòn xem.”
Takazou ngay lập tức nói: “Theo thống kê cho thấy là phải ngồi xe lăn cả đời.”
“Lại dùng những từ khó hiểu nữa rồi. Mọt sách-kun, rốt cuộc thì xác suất bọn mình thắng là bao nhiêu hả?”
Rion lại bắt đầu trò chọc ghẹo mọt sách như mọi khi. Intelligence Takazou ôm thái dương và rên rỉ. Có vẻ như cậu ta đang tính toán.
“92%. Còn 8% còn lại là khả năng không giành được chiến thắng do chấn thương trước khi thi đấu, sự can thiệp từ bên ngoài, hoặc thiếu hụt nhân sự.”
“Tuyệt quá~! Vậy là bọn mình chắc thắng rồi. Nhờ thế mà tôi cũng sẽ nổi tiếng!”
“Khả năng hầu như bằng 0. Được ưa thích vì chạy nhanh chỉ áp dụng được với mấy đứa con trai tiểu học thôi.”
“Aa Ồn ào ồn ào. Tôi chỉ đơn giản là muốn thấy mấy tên con trai thảm hại kia tức tối cọ mặt xuống đất thôi mà.”
“Cô chính là con ác quỷ tồi tệ nhất được sinh ra ở thế kỷ 21 sản.”
Vì có dấu hiệu của một trận cãi nhau sắp bùng nổi, nên tôi thúc giục “Đi thay đồ thôi, đi thay đồ thôi!” để kết thúc chuyện này.
“Thật ấm ức. Phải giữ cái cảm xúc nhục nhã này trong lòng thì…”
“Ể~Vậy mọt sách-kun định ở lại đây à? Bọn này sắp đi thay đồ đó?”
“Về mặt pháp luật thì đó là hành vi nguy hiểm, vậy nên tôi sẽ đi ra ngoài ngay.”
“Đồ nhát gan. Đồ mọt nhát.”
“Rion, cậu hơi quá rồi. Gọi cậu ấy là sâu bướm cũng được mà.”
“Đấy không phải lời bênh vực đâu, Hiwa Arina. Sui, cậu hãy viện trợ tôi đi.”
“Tôi có thể ở lại. Còn có thể tiện thể quay video luôn.”
“Tôi thật sự thấy lo lắng vể tương lai của Nhật Bản.”
---
Ngày hôm sau.
Sân trường rộn ràng hẳn lên, không khí lễ hội thể thao đã bao trùm khắp trường.
Từ giờ cho đến ngày hội thể thao, các thành viên câu lạc bộ Về Nhà sẽ không tập hợp lại nữa, nên hôm nay là lần đầu sao một thời gian dài tôi chẳng có kế hoạch gì cả. Chính vì không có kế hoạch nên một học sinh chuẩn bị dự thi như tôi lẽ ra phải ngồi vào bàn họ, nhưng do tôi mệt mỏi nên chẳng có chút hứng thú nào. Cơ chân cũng đang đau nhức nên càng không muốn động đậy. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc đi tắm suối nước nóng để thả lỏng.
Tôi cầm lấy một lon nước ép cà chua với suy nghĩ rằng chỉ hôm nay chắc cũng được. Dạo gần đây tôi đã hạn chế uống vì lo chuyện cao huyết áp, nhưng chắc không sao đâu. Dù sao thì chế độ ăn của người Nhật vốn đã có nhiều món mặn rồi. Không có vấn đề gì cả.
“Này, sao rồi hả?”
Tiếng Makoto gọi tôi vang lên từ phía sau.
“Ý mày là chuyện chạy tiếp sức à? Ít nhất thì bọn tao cũng có thể thắng được câu lạc bộ Cầu lông của mày .”
“Thật á? Thế còn mấy câu lạc bộ Bóng đá, Bóng chày thì sao?”
“Dư sức. Chẳng bao giờ tao nghĩ sẽ thua mấy cái câu lạc bộ chơi bóng ấy.”
“Đừng có nói mấy lời đó trước mặt họ đó… sẽ thành ẩu đả ngay đấy.”
“Không nói đâu, không nói đâu. Mà giả sử có thành ra như vậy đi nữa, chỉ cần tao cởi phăng quần áo rồi ở trần ở chuồng thì đa số sẽ bỏ chạy thôi, thế là chẳng có vấn đề gì nữa. Một biện pháp hòa bình, không đổ máu. Chủ nghĩa khỏa thân là tối thượng.”
“Tao mong là cái biện pháp đó không bao giờ được dùng tới.”
Tôi cũng không muốn hy sinh thân mình đến mức trần truồng đâu. Chỉ cần dùng chiêu đó một lần thôi là bị đuổi khỏi xã hội Nhật ngay lập tức. Tôi còn chưa tới 20 tuổi nên vẫn chưa có muốn bị nhốt sau song sắt.
Tôi nốc một hơi nước ép cà chua để làm đầu óc tỉnh táo hơn. Đúng là một loại thức uống tuyệt vời. Sao trong bữa trưa ở tiểu học và sơ trung lại phải là sữa chứ. Chí tí cũng phải cho uống trà. Tốt hơn nữa là nước ép cà chua.
Đúng lúc đang định uống thêm một lon nữa thì Arina xuất hiện và ngăn lại tôi: “Không được đâu”
“Uống nhiều vậy sẽ hại cơ thể đấy. Lỡ ảnh hưởng đến thi đấu thì phiền lắm.”
“Ừm… thật ra huyết áp của tôi cũng hơi đáng lo, thôi bỏ vậy.”
“Cứ thế nhé. Với lại, hôm nay cậu có rảnh không?”
“Ờm, cũng có nhưng…”
“Sao vậy, nói mập mờ thế?”
“Tôi có rảnh.”
“Vậy cậu tới gặp tôi một chút sau giờ học nhé.”
Như vậy là cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Chẳng lẽ là chuyện bí mật gì đó về cuộc chạy tiếp sức? Hay là rủ tôi đi tập thêm gì đó chăng?
Tôi muốn từ chối để về nhà lăn ra thối rữa, nhưng lời của Arina thì tôi không thể từ chối. Nghe theo cô ấy vậy.
Đến giờ tan học, Arina thì thầm với tôi: “Tôi đợi ở ngoài nhé,” rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.
Ta cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi chạy nhanh đến lối ra vào để cô ấy không phải chờ lâu.
Nhưng vừa tới nơi thì tôi đã thấy chuyện phiền phức xảy ra.
Arina đang bị một tên con trai bắt chuyện. Nhìn bề ngoài thì có lẽ là học sinh năm ba, nhưng bầu không khí giữa hai người rõ ràng trông không giống quan hệ bạn bè.
“Tớ thật sự thích cậu, Hiwa-san. Không phải là nói dối đâu.”
“Tôi hiểu chuyện đó. Nhưng tôi không nghĩ tới chuyện có mối quan hệ yêu đương.”
“…Là vì cậu đã thích người khác rồi sao?”
“Tôi vừa mới nói rồi còn gì? Tôi không có định có mối quan hệ yêu đương nào cả.”
“Nhưng mà cậu lại không phủ nhận là có người mình thích nhỉ?”
“Việc tôi có người trong lòng hay không thì chẳng liên quan gì hết. Tóm lại là tôi không thể hẹn hò với cậu. Chẳng còn gì để nói nữa đâu.”
Tôi vừa nghĩ rằng thật đáng thương, vừa nấp sau tủ để giày để không bị phát hiện. Tôi chắc chắn sẽ gây phiền toái nếu bước ra, hơn nữa có khi tôi cũng sẽ bị lôi vào. Bản thân tôi đã mang cái mác kẻ lập dị rồi, nếu giờ mà xuất hiện thì kiểu gì cũng hóa thành hỗn loạn.
Trước mắt, tôi cứ quan sát cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc đã.
“Cậu sẽ hẹn hò với ai chứ? Mẫu người của Hiwa-san là gì?”
“Cậu thôi ngay đi được không? Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
“Tôi không muốn thế! Tại sao chứ?”
“Dừng lại―buông ra!”
Nghe thấy giọng nói pha lẫn tức giận đó, chân tôi vô thức bước tới.
Phải bảo vệ cô ấy.
Cơ thể tôi như gào thét như thế. Nhưng có một cô gái đã lao tới nhanh hơn tôi.
“Loại như mày mà cũng đòi hẹn hò à, tên nhân vật quần chúng này!”
Người hét lên như thế là Heartbreak Rion. Mái tóc gợn sóng của cô ấy tung bay khi cổ hất tay của tên nam sinh đang nắm lấy cánh tay Arina ra. Tôi không khỏi khâm phục sự táo bạo ấy. Nếu các chàng trai hiểu được lòng tốt này, thì cô ấy sẽ ngay lập tức trở thành một Heartbreaker hệt như hoa hồng độc miệng rồi.
Ánh mắt Arina chạm vào tôi. Cô ấy kinh ngạc đến mức như sắp kêu lên “Cậu cũng ở đây sao!?”
“Không đời nào, không đời nào, không đời nào nhé. Gì cơ? Mày nghĩ mày có cửa để hẹn hò với Arina à? Ahahaha! Buồn cười quá đi mất!”
“…Ồn ào quá. Tự nhiên mày lại nhảy xổ ra vậy. Mày là, à, là cái con nhỏ Rion ấy hả. Cái con bitch nổi tiếng đó à.
“Không phải là bitch nhaaa~. Tao là một cô gái trong sáng đó nhaaa~. Tao không muốn nghe những lời từ một thằng ảo tưởng, gầy còm như giá đỗ nói đâu~.”
Uwa, dù cùng phe nhưng nghe cũng đáng ghét quá~.
“Rồi rồi, giá đỗ-kun mau về nhà đi nhé~. Về mau để ngắm cơ bắp của mấy anh chàng lực lưỡng trên mạng rồi tuyệt vọng với cái thân xác còi cọc của mình đi nào~. Arina thích chàng trai lực lưỡng ấy, nên không thể thấy được cái loại như mày nếu không dùng kính hiển vi đâu~. Gầy quá~ Gầy quá luôn~.”
Thật á. Arina-san thích thể loại lực lưỡng sao?
Nhưng Arina mở to mắt và khẽ lắc đầu qua lại. Có vẻ như đó chỉ là lời nói dối của Rion.
Nhờ lời nói dối đó mà tên kia cũng đành chịu rút lui, nên đó là chiến thắng thuộc về Rion.
“Cuối cùng cái tên giá đỗ đó cũng biến mất rồi.”
“Cảm ơn cậu, Rion. Cậu cứu tớ đấy. Sui. Nếu cậu đã đứng đó thì ra giúp đi chứ.”
“Xin lỗi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ tôi chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa nếu nhảy ra thôi.”
“Đồ ngốc Sui, đồ ngốc Sakaki! Con gái ai cũng thích bạch mã hoàng tử đấy!? Cậu phải giúp Arina mới đúng chứ!”
“Chuyện đó là chuyện mà cà chua hoàng tử không thể làm nổi. Quả đúng là Rion-sama.”
“Không có gì” Rion ưỡn ngực đầy kiêu hãnh nói như vậy.
“È hén. Quả nhiên là anh chàng da đen cơ bắp cuồn cuộn mới là tuyệt nhất!”
“Có ai nhắc tới chuyện đó đâu.”
Khi Rion bắt đầu huyên thuyên về cơ bắp, tôi bỏ ngoài tai tất cả. Xin miễn cho bộ não này phải nhớ mấy thông tin vô dụng đó.
Ngay lúc tôi đang nghĩ không biết chuyện của Arina có ổn không thì cô ấy hỏi “Tối nay, tôi gọi điện cho cậu được không?”. Quả nhiên là chuyện bí mật. Xem ra chuyện này không thể nói với Rion được.
Sau đó, tôi đi chung với hai người họ một đoạn đường. Rion không ngừng nói về cơ bắp trên suốt đoạn đường. Không hiểu sao cô ấy còn quay sang nài nỉ tôi “Sui, tập hít xà đi! Phải tập hít xà mỗi ngày để làm cho lưng to ra!”. Rồi cô ấy còn bảo Arina “Squat đi! Squat để luyện cho cái mông căng tròn lên!” rồi vỗ mông Arina.
Tôi giả vờ như chưa nghe thấy tiếng rên “Kya!” ngọt ngào của Arina. Đó là loại âm thanh chỉ người trên 18 tuổi mới được phép nghe.
---
Vừa về đến nhà, tôi liền gào to.
“Có JK ở đây kìa!!”
“Anh lần nào cũng ồn ào quá đấy. Em lôi anh đến trạm thú y bây giờ.”
Mỗi ngày anh đều khen đồng phục em, ấy vậy mà em lại buông mấy lời lạnh lẽo như thế đấy. Nii-chan buồn lắm đầy.
Tuy nhiên, xem ra cũng có chút hiệu quả. Gần đây Ugin mặc đồng phục ở nhà lâu hơn trước. Haha, con người đúng là dễ dãi. Tôi mong mấy cái nhiễm sắc thể XY không nổi máu dê với con bé. Tôi chỉ lo mỗi chuyện đó thôi. Nếu chúng dám lại gần, tôi sẽ lấy mạng của chúng dù cho phải hy sinh tính mạng này.
Ăn tối, tắm rửa xong, tôi lại được tự do nằm ườn trên sofa như mọi khi. Còn Ugin thì mải mê với điện thoại đúng kiểu JK. Hãy nhìn cho kỹ đi, hỡi nhân loại. Ngày phán xét đã đến với nhân loại. Con người không còn điều khiển máy móc nữa. Chính máy móc mới đang điều khiển con người.
Điều đáng lo nhất của chúng ta chính là sự phát triển của dịch máy.
Thứ ngăn cách thế giới không phải là biên giới, mà là ngôn ngữ. Máy móc đang cố dỡ bỏ bức tường ngôn ngữ đó. Thoạt nhìn thì đây là một điều tuyệt vời. Ngay bây giờ dịch máy đã hoạt động như một công cụ giao tiếp rồi, vì thế trong tương lai, nếu dịch máy phát triển ở mức cao hơn nữa thì nó được dự đoán rằng có thể tự động dịch lời nói của chúng ta sang cho đối phương và một cuộc hội thoại sẽ có độ trễ bằng 0. Nếu vậy, thế giới sẽ càng hòa hợp hơn nữa.
Nhưng xin hãy nhớ kỹ. Chuyền đổi sắc thái một cách hoàn hảo là điều không thể. Trong dịch thuật luôn có sự chủ quan của người dịch. Nếu máy móc khai thác kẽ hở đó thì sao?
Nếu một trí tuệ nhân tạo độc hại muốn gieo rắc xích mích giữa loài người, nó sẽ lợi dụng điều đó. Nó sẽ thực hiện những bản dịch ác ý để nhân loại thù hận nhau.
Nhưng con người sẽ không hề nhận ra ác ý đó. Vì họ đã quên cách học ngôn ngữ, chỉ còn biết phụ thuộc hoàn toàn vào máy móc mà thôi.
“Nii-chan, điện thoại kìa!”
Ý thức tôi trở về với thực tại. Nếu không có em gái tôi gọi, chắc tôi đã không thể tỉnh lại. Thật đáng sợ. Tôi đã hoàn toàn đi đến một thế giới khác.
À phải rồi, là cuộc gọi từ Arina.
Trên màn hình hiện lên cái tên Hiwa Arina, và chiếc điện thoại thì run lên bần bật. Như thể cái điện thoại của tôi đang háo hức vì Arina vậy.
Đồ hư hỏng, mai tao sẽ ném mày xuống đất rồi đập cho cái màn hình mày nát vụn luôn.

