Tôi từng nghĩ rằng thế giới sẽ thay đổi một cách đáng kể khi tôi trưởng thành.
Tôi đã tưởng rằng cách nhìn nhận nhân sinh quan, thế giới quan gì đó sẽ thay đổi một cách rõ ràng, thế nhưng tôi không hề có cảm giác ấy. Ngày tôi bước sang tuổi hai mươi cũng chỉ đơn giản là ăn một cái bánh shortcake và tự chúc mừng bản thân.
Nói đến việc có thể làm khi đã bước sang tuổi hai mươi thì thứ đầu tiên tôi nghĩ đến đó là những đồ tiêu khiến như là rượu bia hoặc thuốc lá. Thành ra là tôi thử nhấp một ngụm bia, thứ mà người lớn vô cùng yêu thích, nhưng đó hoàn toàn là thứ tôi không thể uống nổi. Nó đắng nghét và để lại cảm giác khó chịu trên đầu lưỡi.
(Làm sao mà uống được cái thứ như này chứ...)
Vừa nghĩ thế, tôi vừa mang rượu ra cho khách như mọi khi.
Nhờ sự giới thiệu của Chiho mà tôi được nhận vào làm thêm tại một nhà hàng khá cao cấp, nổi tiếng tuyển chọn nhân viên dựa vào ngoại hình. Khi làm ở đó, tự nhiên tôi cũng biết thêm nhiều loại món ăn chứ không chỉ riêng rượu. Mỗi khi ngó vào bếp, tôi có thể thấy các đầu bếp chuyên nghiệp mang vẻ mặt nghiêm túc, khéo léo di chuyển những ngón tay như thể đang thổi hồn vào món ăn. Tôi cảm thấy khá tức giận khi những khách hàng ấy chẳng hề biết đến tài nghệ ấy thản nhiên để thừa đồ ăn.
“Ừ thì, buồn chứ.”
Trong lúc nghỉ, tôi đã hỏi thẳng về chuyện đó. Tôi muốn biết họ nghĩ gì khi món ăn mà mình dồn hết tâm sức tạo ra bị đề thừa lại. Dù khác nhau về tác phẩm sáng tạo, nhưng họ cũng là những con người làm ra cái gì đó từ hư vô. Tôi nghĩ chắc hẳn trong đó có điều gì tương đồng với nghề viết lách, mục tiêu cuối cùng của đời tôi, nên dù biết có phần thất lễ, tôi vẫn hỏi ra. Và nhận được câu trả lời như vậy.
“Nấu ăn là ý nghĩa sống đối với chú. Chỉ cần khiến mọi người mỉm cười hay để họ ra về trong hạnh phúc là chú cảm thấy thật sự rất tốt rồi. Nhưng mà, chưa bao giờ chú thấy hoàn toàn thỏa mãn với điều đó.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Đã hơn hai mươi năm trôi qua kể từ khi chú dấn thân vào nghề này, thế nhưng chú chưa từng một lần nấu ra món ăn đạt điểm tuyệt đối. Mỗi lần nấu xong, trước khi món ăn sắp rời khỏi tay chú để mang đến bàn khách, chú luôn đánh giá lại món ăn một lần giống như mấy người trẻ tuổi chụp ảnh bằng điện thoại trước khi ăn. Rồi tự hỏi rằng lần này sẽ được bao nhiêu điểm. Nhưng chưa bao giờ là đạt điểm tuyệt đối cả. Chú vẫn mong một ngày có thể mang đến cho những khách hàng món ăn đạt điểm tuyệt đối, nhưng cho tới giờ chú vẫn chưa đạt được.”
Người đàn ông ở độ tuổi bốn mươi ấy vừa cười khổi vừa gãi đầu. Trong lúc ăn bữa ăn cho nhân viên, tôi nghĩ “Món đã ngon thế này rồi mà lại khắt khe thật” và tiếp tục lắng nghe.
“Cho nên chú muốn đạt được trăm điểm trước khi chết. Nếu mà lỡ làm ra được thật, có lẽ chú sẽ tiếc đến mức do dự không muốn mang ra cho khách mất.”
“Giá như có thể bảo tồn vĩnh viễn thì hay biết mấy nhỉ. Thật tiếc vì một khi đã đưa vào bụng thì cũng giống nhau.”
“Xét ở điểm đó thì nghề tiểu thuyết gia mà Arina-chan hướng đến lại hay đấy. Nó sẽ tồn tại mãi mãi trên thế gian này. Chắc hẳn là người xưa cũng không ngờ rằng thơ ca hay câu chuyện của họ vẫn còn được lưu truyền đến cả ngàn năm sau. Nhưng chính điều đó cho thấy nó tuyệt vời đến nhường nào.”
“Rốt cuộc thì, việc tạo ra cái gì đó đúng là điều tuyệt vời thật nhỉ.”
Người ta thường nói rằng phá hoại thì dễ nhưng trên thực tế người biết được sức nặng của nó thì rất ít. Tôi cũng từng là một trong số những người đó, nhưng thông qua công việc làm thêm này tôi cảm thấy mình thoáng cảm nhận phần nào của điều đó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng là một thành quả lớn.
Ban đầu tôi làm thêm vì tiền, nhưng những gì tôi thu được còn vượt xacả tưởng tượng, và tôi thấm thía rằng ta không thể hiểu được cũng như không thể nhìn thấy được điều gì nếu ta không thử làm chúng.
Khi lên năm hai đại học, tôi đã dần quen với cuộc sống, và rồi hai năm nữa tôi sẽ bắt đầu một chặng đường mới là tìm việc.
Ưu tiên hàng đầu của tôi là trở thành nhà văn nên tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xin việc ở đâu. Đúng lúc tôi bắt đầu có chút lo lắng, Tsuru gửi tin mời tôi “Đi uống không?”. Tôi ghét rượu nhưng muốn nhờ cô ấy cho vài lời khuyên nên liền trả lời đồng ý.
Tôi bị sốc sau khi gặp lại Tsuru sau một thời gian dài, cô ấy đã nhuộm toàn bộ tóc thành màu nâu, và còn tô son đỏ chót.
“Cậu vừa đi hút màu người về à?”
“Tớ lỡ mua nhầm màu! Tớ định mua màu nhạt hơn cơ... mà không dùng thì lại thất phí.”
“Cậu nhớ cẩn thận đừng để dính tới mấy tên đàn ông xấu xa nhé. Tớ lo cho cậu mỗi chuyện đó thôi.”
Chúng tôi vào quán bar mà Tsuru hay lui tới, cô ấy gọi một loại cocktail “Vodka Tonic” nghe có vẻ nguy hiểm. Đối với một người chẳng rằng về rượu như tôi thì chỉ thấy mấy này đáng sợ thôi, nên tôi thử gọi một món có cái tên nghe có vẻ nhẹ nhàng là “Kahkua Milk”. Tôi hy vọng đó chỉ là sữa bình thường.
“Cạn ly vì cuộc tái ngộ sau một thời gian dài nào!”
“Ừm, cạn ly.”
Tôi cạn ly rồi nhấp một ngụm, và rồi hiểu ra. Đây là rượu đội lốt sữa. Đã như vậy mà độ còn khá cao nữa chứ?
“Arina chẳng thay đổi tẹo nào nhỉ~!”
“Tớ hay nghe nói vậy lắm.”
“Ngày càng quyến rũ hơn, nhan sắc càng sắc sảo hơn... Arina cứ như sắp thành phù thủy ấy. Trông chẳng già đi, ghen tỵ ghê!”
“Chúng ta còn chưa tới hai mươi tuổi đâu. Rồi tớ cũng sẽ trở nên nhăn nheo như quả ô mai và bị ghét bỏ thôi.”
“Đó là hoàn toàn là định kiến! Ước gì tớ sinh ra cũng có gương mặt như diễn viên như Arina~... đổi mặt với tớ đi~”
Con bé này say nhanh thật.
Dù là một người dễ say, nhưng cô ấy lại hay uống rượu. Hoàn toàn không biết kiềm chế. Cô ấy liên tục gọi mấy ly cocktail mạnh rồi uống cạn ngay. Nếu là anh ấy thì chắn hẳn đã buông một câu như “Thà phải tái sinh thành giun để lọc đất còn hơn là thành lá gan của cô”. Nghĩ tới mấy chuyện như vậy, chắc là tôi cũng đang say rồi.
Tôi mở lời hỏi điều mình muốn trước khi cô ấy say quỵ.
“Cậu định như thế nào về việc đi làm vậy, Tsuru?”
“Tớ sẽ học cao học luật! Luật, luật! Luật!”[note80981]
“Là sao cơ?”
“Tớ muốn trở thành luật sư!”
“Ểh!? Vì sao!? Bất ngờ thật đấy!”
“Ngầu nhỉ! Bố mẹ tớ đều là công tố viên, nên từ nhỏ tớ đã ngưỡng mộ nghề đó. Mà chưa thi đậu kỳ thi tư pháp thì chưa thể được coi chính thức đâu.”
“Tuyệt thật đó. Nếu tớ gặp rắc rối thì tớ sẽ nhờ Tsuru bào chữa cho tớ nhé!”
“Tớ sẽ dốc toàn lực nghiền nát đối phương cho cậu”
Vì chưa từng nghe chuyện cô ấy muốn trở thành luật sự, nên tôi đã ngạc nhiên đến tỉnh cả rượu. Có những khía cạnh bí ẩn quanh cô ấy, nên tôi cứ nghĩ mình đã hiểu được sự bất ngờ ở cô ấy từ thời trung học, nhưng xem ra ra ba năm dường như vẫn chưa đủ.
“Vậy còn Arina thì sao? Đang tìm việc sao?”
“Làm gì có. Thậm chí tớ còn chưa nghĩ sẽ làm ở đâu nữa.”
“Hừmm. Mà Arina thì có hoàng tử ngủ say rồi ha? Kết hôn còn hơn là đi làm nhỉ!?”
“Ngược lại chứ, ngược lại. Cậu say quá rồi đấy”
“Cứ hôn là được chứ gì! Có khi cậu ấy sẽ tỉnh dậy giống như “Người đẹp ngủ trong rừng” đó!?”
“Có ai cứu tôi với...”
“Cứ yên tâm đi! Tớ sẽ bào chữa cho cậu!”
Mou, con bé này bị hỏng luôn rồi.
“Arina năm sau có đi họp lớp không?”
“Chắc tớ sẽ đi. Vì tớ chưa chuyển hộ khẩu nên lễ thành niên cũng sẽ ở quê.”
“Yay! Yay! Yay!”
Tôi quyết định dừng lại ở đây trước khi trở nên giống cô ấy.
Và nếu uống thêm nữa thì cô ấy sẽ nôn, và tôi sẽ phải xử lý đống đó.
---
Tôi thích đồng hồ.
Tôi bị cuốn hút một cách lạ lùng bởi cái máy yên lặng truyền thời gian cho chúng tôi này, nó lặng lẽ, không nhận chỉ thị từ ai, chỉ chăm chú đếm thời gian. Tuy nói vậy nhưng không có nghĩa là tôi đam mê đồng hồ, cũng không phải là tôi khao khát có được một chiếc đồng hồ đắt tiền.
Tôi không thích đồng hồ điện tử. Nó khiến tôi thấy thiếu gì đó, không thú vị. Tôi thích nhìn cái dáng vẻ kim đồng hồ chuyển động.
Gần đây tôi mới biết được rằng kim đồng hồ đắt tiền thì không nhảy theo từng giây một. Tuy có cảm giác muộn màng khi giờ mới biết, nhưng kim đồng hồ trôi mượt mà thật đẹp. Dẫu là vậy, tôi vẫn thích tiếng tích tắc từng giây. Bởi vì nó gợi nhớ cho tôi chiếc đồng hồ treo tường của trường.
Nghe nói gần chỗ tôi có cửa hàng chuyên về đồng hồ, tuy tôi không định mua nhưng vẫn quyết định đi xem thử.
Đó là một cửa hàng có từ đồng hồ hàng hiệu đến đồng hồ cũ, mang một bầu không khí đặc biệt như được mở ra chỉ vì sở thích của ông chủ. Có đủ loại đồng hồ, từ những chiếc như bước ra từ truyện cổ tích đến những chiếc lộng lẫy hào nhoáng mà tầng lớp giàu có có thể sẽ đeo.
Nếu để ý thì sẽ nhanh chóng ra một điều. Đó là mỗi chiếc đồng hồ đều mang theo dòng thời gian riêng của nó. Hầu như không có chiếc nào chỉ đúng vào thời gian hiện tại. Có khi là chẳng có chiếc nào. Nói cách khác, phần lớn là đồ đã qua sử dụng. Có thể sẽ có người thích sạch sẽ nên thấy khó chịu, nhưng nếu đổi cách nhìn lại thì những chiếc đồng hồ này đã từng trải qua một quãng thời gian nào đó ở một nơi nào đó trên khắp thế giới. Nếu nghĩ theo hướng đó thì đây chẳng phải là một cửa hàng tuyệt vời sao.
Tôi bị cuốn hút vào một chiếc đồng hồ.
Nó là chiếc đồng hồ bình thường, chiếc đồng hồ ai cũng từng thấy qua. Chiếc đồng hồ trắng đen không có gì đặc biệt ở trong lớp học giờ đang được trưng bày ở đây.
Thời gian chỉ 17 giờ 5 phút. Là giờ tan học. Mùa hè là hoàng hôn, mùa đông là mặt trăng. Chiếc đồng hồ tình cờ chỉ đúng thời khắc đó.[note80982]
Khoảnh khắc ấy, một hơi ấm dần dần trào ra từ giữa lồng ngực tôi rồi lan tỏa khắp cơ thể. Khi nhận ra bản thân đang rơi nước mắt, tôi còn nhận ra thêm một điều nữa.
“Phải nói với anh ấy...”
Anh ấy đang cuộn Spaghetti Napolitan vào nĩa. Còn tôi đang cắt miếng bánh bánh kếp bằng dao.
Đó là ký ức buổi đi thủy cung. Không chỉ có thế. Cảnh tôi ngồi đọc sách trong phòng mỹ thuật, lúc tôi suýt bị vấp té bởi chiếc váy đuôi cá màu đỏ thẫm, lần tôi bước vào phòng riêng của anh ấy, chuyện tôi là socola cho anh ấy.[note80983]
Những ký ức tuy trông như ảo giác ấy. Nhưng chắc chắn là ký ức của tôi, là ký ức đã mất của tôi.
Khoảng hai năm rưỡi.
Cuối cùng em đã lấy lại được anh.

