Không biết là do họ lo cho sức khỏe của tôi, hay là do uống mệt nữa.
Cũng có thể là vì họ quan tâm đến hai chúng tôi, tóm lại là chúng tôi không có đi tăng hai.
Tsuru vừa cười tươi vừa nói “Nhờ cậu chăm sóc Arina nhé~” rồi đẩy mạnh Arina về phía tôi, tôi kịp đứng vững lại và đỡ lấy cô ấy từ phía trước. Dù mấy cái xương sườn của tôi gãy hết, nhưng cũng chẳng sao cả. Wow, xương sườn tôi còn đâm xuyên qua da kìa. Tôi mong là từ giờ cô ấy biết nương tay lại chút.
Sau đó, mấy người khác đều giải tán hết, và rốt cuộc tôi là người phải chăm Arina đang không khỏe.
“Ư~...”
Arina khẽ rên bên tai tôi.
Nghe nói cô ấy đã nôn trong nhà vệ sinh của quán. Không biết là tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền nếu có thể quay lại được cảnh nôn mửa thảm hại, vốn là kết quả của việc tiếp tục uống rượu mà không tự biết giới hạn của bản thân cô ấy. Chắc mấy kẻ có sở thích kì quái, hứng thú với cảnh mỹ thiếu nữ nôn mửa sẽ trả giá cao để mua lắm. Tuy thật khó hiểu, nhưng đúng là trên đời này có tồn tại những kẻ như vậy. Thế giới này đầy rẫy những kẻ lâp dị giống tên nghiện cà chua như tôi vậy.
Vừa nghĩ mấy điều vớ vẩn đó, tôi vừa quàng tay cô nàng đang bước đi loạng choạng qua vai và dìu cô ấy đi trong đêm tối. Thỉnh thoảng cô ấy lại rên rỉ, than rằng mình mệt, nhưng tôi vẫn ép cô ấy đi tiếp. Nếu để mặc cô nàng này thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ lăn ra ngủ luôn.
“Nào, cố gắng đi. So với bài tập phục hồi chức năng của tôi thì có đáng gì đâu, sao yếu đuối thế.”
“Đừng nói chuyện với tôi. Giờ tôi thấy khó chịu quá.”
Xui xẻo thay, đúng lúc đó gót giày cao gót của cô ấy bị kẹt vào rãnh nước. Cô ấy mất thăng bằng, suýt ngã, nhưng tôi kịp thời đỡ lại và nắm lấy tay cô ấy.
“Nếu đã định say khướt đến thế này thì đừng có mang giày cao gót đến làm gì chứ. Đừng có tự tăng độ khó của việc về nhà chứ. Nhưng mà, may cho cô là có một thành viên chuyên nghiệp của câu lạc bộ Về nhà ở đây đấy. Về nhà là khoản tôi vô đối. Vì thế mà tôi mới mở mắt ra và về nhà được đấy. Tôi là thành viên mạnh nhất của câu lạc bộ Về nhà. Tôi không chết được đâu.”
“Đừng có nói mấy lời như thế chứ. Tôi cũng chỉ muốn ăn diện chút thôi mà.”
“Rồi rồi―Này, đừng làm cái mặt trông như sắp ói đó chứ.”
“Ugh. Aaa, sắp ra, sắp ra rồi.”
“Đừng nói theo kiểu gợi cảm thế.”
“Fufufu,” cô ấy khẽ cười rồi siết chặt bàn tay phải của tôi lại. Tôi thấy ngượng ngùng nên định rút tay ra, nhưng bị cô ấy giật mạnh lại và được nhận về một gương mặt kháng nghị.
“Bàn tay phải này đấy. Khi cậu đang ngủ, tôi đã không nắm lấy được nó dù chỉ một lần.”
“Tự nhiên nói gì thế?”
“Cậu thường thấy cảnh đó trong phim phải không? Người quan trọng đó hôn mê nằm trong bệnh viện, bị băng khắp người, cả đầu cũng bị băng kín. Rồi người kia nắm lấy tay của người đó rồi áp lên trán mà cầu nguyện. Cậu hiểu không?”
“Ra là vậy. Ý là tầm nhìn của Arina bây giờ đang xoay tròn hả.”
“Tôi đã không thể làm được như thế. Tôi đã thấy sợ khi chỉ cần nghĩ đến việc bàn tay cậu có thể lạnh ngắt đi—”
Một bầu không khí trầm lặng bao trùm, chỉ còn tiếng giày cao gót của cô vang lên.
Khi nhận ra rằng suốt ba năm qua tôi đã khiến cô ấy chịu đựng những cảm xúc như vậy, tôi bỗng muốn ôm lấy cô ấy vào lòng. Để nói ra lời “xin lỗi” chân thành. Có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được điều đó, nên khẽ nghiêng người tựa vào tôi.
Tuy nhiên tôi không đủ can đảm để ôm lấy cô, còn cô trông cũng có vẻ ngượng ngùng, nên cả hai chúng tôi đều lúng túng quay mặt đi hướng khác. Rồi cứ thế im lặng bước đi một lúc
---
“Cậu còn nhớ không?”
“Hử?”
“Rằng tôi vẫn luôn chờ đợi cậu.”
“À... tôi nhớ.”
Đột nhiên Arina dừng lại và tách khỏi tôi.
Đau buồn, mong manh, quyết tâm, và khát vọng. Trên gương mặt của cô ấy hiện lên những cảm xúc như thế.
Tôi phải trả lời cô ấy.
Tôi phải trả lời cô ấy, người đang đặt bàn tay lên ngực và nhìn chăm chú vào tôi bằng đôi mắt đẹp đẽ ấy.
Câu trả lời dành cho cô ấy đã lên đến tận cổ họng tôi rồi.
Nhưng dù cố đến mấy, tôi cũng không thể bước thêm bước cuối cùng. Suốt ba năm trời đã để cô ấy phải chờ đợi, vậy mà giờ tôi lại bắt cô ấy phải chờ thêm nữa sao? Chỉ cần nói ra miệng thôi mà, vậy sao lồng ngực tôi lại thắt chặt đến thế này?
Đây có phải là hình phạt vì việc tôi lúc nào cũng nói đùa không? Phải chăng cái miệng này giờ đã trở nên không thể nói ra lời thật lòng nữa rồi sao?
Arina khẽ mỉm cười. Nhưng đó là một nụ cười giả vờ, là một nụ cười khiến tim tôi đâu nhói.
Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi bỗng thấy bất an tột độ. Tôi lo rằng cô ấy sẽ rời đi đến một nơi thật xa. Lo rằng cô ấy sẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết nào, đến mức tôi cũng chẳng thể đuổi theo kịp.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi vội mở miệng.
“Arina.”
“Sao vậy?”
“Lần tới, mình cùng đi thủy cung nhé. Cái thủy cung đó đấy.”
“Nơi mà hồi trước chúng ta đi theo dõi cặp đôi đó nhỉ.”
“Đúng vậy. Nhưng lần này chỉ có hai ta thôi. Tôi với Arina. Chỉ hai chúng ta đi nhé?”
“...Tôi vui lắm. Tôi mong chờ lắm đó.”
Arina đỏ mặt, dùng mái tóc mái để che đi biểu cảm của mình rồi lại tiến gần về phía tôi. Trong khoảng cách tinh tế ấy, nơi đôi vai gần như chạm rồi lại không chạm vào nhau, những ngón tay của cả hai khẽ run lên. Bị vô thức thu hút lấy nhau , và rồi chạm vào mu bàn tay của đối phương. Chậm rãi, e dè, chúng tôi đan tay lại vào nhau, xác nhận sự tồn tại của nhau qua năm ngón tay.
Khi đan những ngón tay với cô ấy, tôi nghĩ.
Cô ấy là tất cả. Tôi chẳng cần gì khác ngoài cô ấy.
“Cười cái gì vậy hả. T– tôi cũng thấy xấu hổ theo luôn rồi đấy!”
“Đâu có đâu. Tôi chỉ nghĩ là em gái tôi lúc nào cũng nói đúng thôi.”
“Đừng có nói chuyện về cô gái khác.”
“Em ấy là em gái ruột của tôi mà.”
“Không được. Tôi không chấp nhận đâu.”
“Tình yêu này nặng nề quá!”
“Chờ đã, c-c-c-cái gì mà tình yêu chứ, mou đồ ngốc!”
“Đáng lẽ cô nên lờ câu tôi nói như mọi khi đi chứ...”
“Tôi cũng kém trong mấy chuyện đó chứ bộ, tôi là con gái mà.”
“Giá mà hồi cấp trung học cô cũng vậy thì tốt. Hồi đó cô chỉ biết vùi đầu vào đọc sách thôi.”
“Dừng lại đi. Tôi cảm thấy mình như bị sỉ nhục ấy.”
Hai chúng tôi điểm chỗ đón taxi và quyết định tại nhau tại đó.
Tôi thì có thể đi bộ về nhà từ đây nhưng nhà cô ấy cách xa nơi đây, với lại giờ này xe buýt với tàu điện đều đã ngừng hoạt động hết, nên chỉ còn cách bắt taxi mà thôi.
“Vậy thì tôi sẽ đợi cậu liên lạc nhé.”
“Ờ. Về cẩn thận đó. Nhớ đi học đàng hoàng nhé.”
“Giờ đang là kỳ nghỉ hè nên không cần lo đâu. Cậu cũng về cẩn thận nhé.”
Cánh cửa khép lại, và chiếc xe từ từ lăn bánh. Tôi dõi theo cho đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe tấp nập và khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Hương thơm của cô ấy vẫn còn phảng phất đâu đây. Dư âm ấy vẫn còn không ngừng dâng trào trong tim khiến cả ánh đèn thành phố và mọi âm thanh xung quanh đều như tan biến. Khi tôi nhắm mắt lại, hình bóng xinh đẹp và kiên cường của cô ấy hiện lên.
Tôi muốn truyền đạt những cảm xúc như thế.
Không sao, tôi có thể nói ra được.
Không sao cả.

