Hồi Bảy : ...

Chương 06 Mất

2025-09-21

1

Trong lớp học có một chỗ trống.

Đó là chỗ của anh ấy. Anh ấy ở một khoảng cách mà tôi có thể chạm vào khi vươn tay ra. Nhưng anh ấy đã đi đâu đó rất xa. Không nói một lời nào.

---

Kể cả khi kỳ nghỉ hè kết thúc, anh ấy vẫn không tỉnh lại.

Tôi không hiểu rõ về căn bệnh, và chỉ biết rằng anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê do tổn thương vì thiếu máu não. Khả năng hồi phục thấp, và bác sĩ đã nói với gia đình Sakaki rằng nên chuẩn bị tinh thần, nhưng sau một tháng anh ấy vẫn còn sống. Dẫu vậy, không hề có một dấu hiệu nào cho thấy anh ấy sẽ tỉnh lại.

“Cậu đã đến chỗ Sui chưa...?”

Makoto Takane e dè hỏi tôi.

“Rồi.”

“Thế… Sui có cứu được không?”

“Chắc chắn sẽ được.”

“Vậy à...”

“Nếu cậu là bạn thân của cậu ấy, thì hãy tin vào cậu ấy đi.”

Hiện giờ tôi chẳng thể làm gì cho anh ấy cả. Chỉ có thể chắp tay cầu nguyện một cách tuyệt vọng. Vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm, nên tôi cảm thấy bất lực và tức tối. Tôi thực sự không thể làm gì khác được.

Tôi không thể đến thăm thường xuyên do có hạn chế trong việc thăm bệnh. Hơn nữa, việc một người ngoài như tôi đến nhiều lần sẽ gây rất nhiều phiền toái cho gia đình anh ấy.

Vì vậy, tôi chỉ âm thầm cầu nguyện.

Tôi mong rằng tôi có thể lại được nghe thấy giọng anh ấy.

Tôi mong rằng tôi có thể lại được trò chuyện cùng anh ấy.

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi bằng cách cầu nguyện như vậy, nên tôi cầu nguyện tha thiết mỗi ngày.

Tin Sui ngã bệnh lan rộng ra nhanh chóng, nhưng theo thời gian trôi qua, số người nói về anh ấy giảm dần. Tôi cảm thấy bực bội hơn là buồn. Nhưng vẫn có những người thật sự quan tâm.

“Senpai. Tin Sui-senpai ngã bệnh là thật sao ạ?”

Khi tôi đang học tại thư viên, cậu hậu bối tên là Nakatani Taku đến gần, nhỏ giọng hỏi tôi như vậy.

“Ừ. Đúng vậy.”

“Chuyện đó là thật sao... Sui-senpai đến giờ vẫn đang hôn mê sao?”

“Nếu không thì cậu ấy đã đi học rồi.”

“Không thể nào... sao lại là Sui-senpai gặp chuyện này cơ chứ...”

“Đành chịu thôi. Đâu phải do tai nạn hay ác ý của ai khác đâu.”

Đúng vậy, chẳng phải lỗi của ai cả. Anh ấy đang đấu tranh với chính bản thân mình. Dù tôi hiểu rõ điều đó, tôi vẫn không thể kìm nổi mong muốn trút giận. Như Nakatani-kun đã nói, trong lòng tôi luôn có cảm giác muốn hét lên: “Sao lại bắt anh ấy phải chịu cảnh như thế này chứ!” . Mặc dù tôi biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

“Senpai, thích Sui-senpai phải không...?”

Cậu ấy nói vậy với vẻ áy náy.

“Đúng vậy.”

Tôi đáp lại một cách ngắn gọn.

Đó cũng là câu trả lời tôi dành cho Nakatani-kun. Từ hồi sơ trung tôi đã cảm nhận được tình cảm cậu ấy dành cho tôi. Có lẽ vì Sui đã biến mất khỏi bên tôi, nên cậu ấy mới có chút kỳ vọng. Dù vậy, tôi không có ý định trách móc. Suy cho cùng, là con người thì có chút kỳ vọng như thế cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Không chỉ riêng cậu ấy, mà những nam sinh khác dường như cũng nghĩ giống vậy, nên số người tỏ ra giả vờ đồng cảm với tôi nhưng lại tranh thủ tiếp cận tôi ngày một nhiều. Họ hỏi han về tình trạng của Sui, rồi ngay sau đó lại lạc đề và nhanh chóng đổi hướng sang tôi.

Dù việc họ lấy anh ấy thành chủ đề để tiếp cận tôi khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu, nhưng tôi vẫn gật gù lấy lệ rồi bỏ qua cho êm chuyện. Bởi tôi biết, nếu tôi mà nổi giận và buông lời cay nghiệt thì anh ấy sẽ buồn. Tôi không muốn biến tất cả những gì anh ấy từng làm cho tôi thành vô nghĩa.

---

“Arina-san. Cảm ơn chị đã đến thăm. Em nghĩ Nii-chan chắc sẽ vui lắm. Chắc là vậy ạ.”

Dưới sự chứng kiến của Ugin-chan, tôi được phép vào thăm bệnh và bước vào căn phòng bệnh yên tĩnh.

Anh ấy trông như chỉ đang yên bình ngủ vậy, nhưng ống thở oxy cùng máy theo dõi nhịp tim lại khiến tôi bất an. Anh ấy trông như đã gầy đi một chút so với lần trước. Nghĩ đến việc sức sống anh ấy dần trôi đi, nhịp tim tôi tăng lên.

Ugin-chan ngồi xuống và lặng lẽ nhìn anh ấy. Khi tôi còn đang đứng yên đó thì em ấy ra hiệu tôi ngồi xuống cái ghế đã chuẩn bị cho tôi.

“Từ vài ngày trước khi ngã bệnh Nii-chan đã hơi kỳ lạ rồi. Anh ấy nói là thấy uể oải, đau đầu và nói năng không rõ ràng. Sau này em mới biết đó là một triệu chứng được gọi là mất ngôn ngữ. Nghe đáng sợ lắm đúng không? Dần dần mất đi khả năng nói, đọc, viết bằng chính 『ngôn ngữ 』của mình.”

Ngôn ngữ bị mất đi.

Từ ngữ mạnh mẽ ấy khiến tôi nghẹn lời.

“Chị biết lời cuối cùng của Nii-chan khi lời nói năng đã trở nên rời rạc là gì không?”

“Là gì vậy?”

“『To, ji, tee na』. Chị hiểu không?”

“...Không.”

“Đó là Tomato juice nomitee na. Nii-chan của em đúng là đồ ngốc phải không!? Thật tình luôn, giá mà lần này cũng chỉ là trò đùa như mọi khi thì tốt biết mấy―”[note80728]

Ugin-chan cười gượng một cái rồi lập tức trở nên im lặng. Thật tàn nhẫn, tôi chẳng thể nào nhìn nổi vào cái bóng lưng u sầu của em ấy. Trong không gian tĩnh lặng nơi cả hai đều im lìm, chỉ có nhịp đập hiện trên màn hình theo dõi của anh ấy là còn chuyển động.

Anh ấy vẫn đang sống. Nhưng không ai biết được là đến bao giờ.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, lúc chia tay với Ugin-chan, em ấy đã nói với tôi thế này.

“Arina-san. Có lẽ Nii-chan sẽ không qua khỏi đâu. Tất nhiên, em vẫn tin rằng sẽ không thành ra như vậy, nhưng khả năng đó rất cao. Cho nên mong chị hãy chuẩn bị kỹ.”

Tôi chết lặng không nói nên lời trước dáng vẻ của Ugin-chan khi thẳng thắn thốt ra khả năng anh trai mình sẽ chết. Tính cách thực tế đó rất giống anh ấy và tôi thậm chí còn thấy kinh sợ trước sự kiên quyết của em ấy. Thông thường, người ta sẽ coi đó là điềm gỡ, tuyệt đối không được nói ra. Thế nhưng em ấy lại nói ra mà không hề sợ hãi.

“Nhưng mà, chắc chắn sẽ ổn thôi. Vì tình yêu là thứ vượt trên cả logic mà.”

Nụ cười tinh nghịch trên gương mặt đó lại giống hệt anh ấy vậy.

Có lẽ một năm đã trôi qua kể từ khi tôi gặp anh ấy. Nghĩa là đã đến mùa thu. Việc đăng ký thi cũng đã kết thúc, chỉ vài tháng nữa thôi là năm mới sẽ đến và kỳ thi sẽ bắt đầu.

Ý thức của anh vẫn biệt tăm, không có sự thay đổi nào. Ngược lại, chính điều đó lại khiến tôi thấy an tâm. Bởi một khi có sự thay đổi, thì chỉ có một trong hai khả năng là anh ấy sẽ tỉnh lại, hoặc đó sẽ là kết cục tồi tệ nhất. Tôi không muốn nghĩ đến vế sau chút nào.

Khi chuyện về lễ hội văn hóa được nhắc đến, tôi nhớ về lễ hội văn hóa của năm trước. Trong ký ức đó, hoàn toàn không có bóng dáng anh ấy. Trong cuốn sổ thì có ghi chép rằng tôi đã cùng anh ấy đi dạo quanh trường, nhưng bản thân tôi lại không hề có ký ức như vậy. Ký ức về Sui không trở lại, và cả ý thức của anh ấy cũng không trở lại. Cứ như thể có một người vô hình nào đó đang cố gắng chia cắt chúng tôi vậy.

Tôi nguyền rủa số phận của mình.

---

Ngay cả khi mùa đông đến, ý thức của anh vẫn chưa quay trở lại.

Và rồi, điều đó dần dần đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật.

Ghi chú

[Lên trên]
Muốn uống nước ép cà chua quá
Muốn uống nước ép cà chua quá