Hồi cuối : ...

Chương 05 Kéo những thứ đã chìm lên

2025-10-12

2

Khi tôi nhận ra thì hơn một tiếng đã trôi qua rồi.

“Mày chia tay với Ruka rồi hả!”

“Đừng có nói cái đó ra aaah!!”

“Công sức của tao khi bị Ruka nhờ tác hợp mày lại với cô ấy giờ thì...”

“Hả? Nghĩa là đó là kế hoạch của Sui sao...?”

“Không phải là của tao, mà là do Ruka nhờ—”

“Ra vậy... ra vậy... hóa ra tao bị dắt mũi rồi nhỉ...”

“Mày thật là phiền phức khi say đấy...”

Ngoại trừ việc đã nhuộm tóc ra, thì trông Makoto cũng chẳng thay đổi mấy. Điều làm tôi ngạc nhiên là cậu ta không học trường nghề như đã nói, mà lại theo học đại học. Tôi cảm thấy vậy vì Makoto từng nói sẽ vào trường dạy nghề nấu ăn. Quả nhiên, cuộc đời chẳng thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

“Nhưng mà, khi thấy Sui vẫn khỏe mạnh thì tao mừng lắm... Tao đã vài lần đến xem gương mặt mày lúc đang ngủ, mà kiểu, tao đã sợ rằng Sui có lẽ sẽ chết đi... hức, hức...”

“Đừng có đột nhiên khóc chứ. Cảm xúc của mày thất thường quá rồi đó. Đừng uống nữa.”

“Xin lỗi... Nhưng mà tao rất mừng vì mày đã quay trở lại...”

“Nghe mày nói vậy tao thấy cảm kích lắm.”

“Nhưng mà, nghĩ tới chuyện Arina sẽ bị lấy đi thì tao khó chịu lắm...”

“Cứ việc lấy cô ấy đi.”

“Được thật hả!?”

Makoto nhào về phía tôi với đôi mắt sáng rực. Vì chẳng vui gì khi bị một thằng con trai nhào tới, nên tôi nắm lấy mặt Makoto, xoay nó về phía Arina. Tôi vỗ mông cậu ta như thể bảo “Đấy, ở đằng kia đó, đi đi.” rồi tiễn cậu ta đi. Makoto đi về phía Arina như con chó rượt theo quả bóng và bị cô ấy tát chết tại chỗ. Đó thật sự là một bi kịch. Phải nhớ đi viếng mộ cậu ta thôi. Hết.

“Ổn chứ. Chết rồi à?”

“Không, tao vẫn sống. Đáng lẽ phải thấy đau lắm mà sao lại dễ chịu thế này.”

“Tốt rồi nhỉ. Đây là khởi đầu cho một thế giới mới đó.”

Makoto vừa xoa má bị tát vừa trong trạng thái ngây ngắt.

Tôi nghĩ rằng, nếu người ngoài hành tinh có đến thăm và phải giải thích về sinh vật sống gọi là con người, thì họ tuyệt đối không được lấy Takane Makoto làm mẫu.

Niềm vui ngắn ngủi đó của cậu ta nhanh chóng kết thúc khi Arina xuất hiện với nụ cười tươi rói. Makoto bị Arina đẩy mạnh, nhưng may mắn thay là cậu ta được Masao đỡ lấy. Nếu Masao không có ở đó, chắc Makoto đã biến thành vết bẩn trên tường và có lẽ đang nhảy múa với thiên thần trong một thế giới đầy sung sướng mất rồi.

Người ngồi cạnh tôi lúc này là “Tổng thống Hiwa Arina”, người đang khoác trên mình chiếc đầm màu xanh thanh lịch, và tỏa ra một hương thơm chết người.

(Nếu lơ là là rơi xuống sông Sanzu liền... Nếu lơ là là rơi xuống sông Sanzu liền...)

Tôi bắt đầu đấu tranh với chính bản thân mình để không phát điên trước vẻ đẹp của cô ấy.

“Có vẻ như cậu đang vui nhỉ. Cảm giác thế nào khi được gặp lại mọi người sau ngần ấy thời gian?”

“Mọi người trông khỏe mạnh là tốt rồi.”

“Câu đó đáng ra phải là lời bọn tôi gửi tặng cho cậu mới đúng.”

“Mà chắc vậy. Dù sao ba năm cũng là khoảng thời gian dài thật. Tsuru bây giờ trông hệt như một người phụ nữ trưởng thành, Masao thì càng ngày càng như quái vật hơn, còn Shirona thì phải nói là càng dễ thương hơn...”

“Ghen tị quá. Ghen tị mất thôi. Ghen tị cho xem.”

“Đừng có làm vẻ mặt vô cảm thế. Hãy cho thêm ánh sáng vào mắt đi.”

“Ara, xin lỗi nhé. Tôi sẽ uống tí rượu cho quên vậy.”

“Cô uống được nhiều à?”

“Không. Chỉ cần một ngụm là được cảnh sát đến làm việc rồi.”

“Vậy uống nước thôi là được.”

Tsuru chen vào giữa cuộc nói chuyện của tôi và Arina. Trông cô ấy cũng có vẻ say.

“A! Sui kìa! Sao cậu lại ở đây vậy!?”

“Không, ngay từ đầu tôi đã ở đây rồi mà? Với lại, đây là tiệc mừng tôi xuất viện, tôi có mặt ở đây thì đâu có gì lạ đâu đúng không?”

“Ế~? Chẳng phải cậu tới đây là vì mấy cô gái à~?”

Uwaa, phiền phức thật đấy.

Tính cách thích bắt bẻ của Tsuru-san, người đang vừa nheo mắt vừa cười khẩy nhìn tôi dường như chẳng khác gì hồi trung học cả. Cô ấy nở nụ cười gian xảo với ly highball trên tay, và có vẻ còn định trêu tôi thêm nữa.

“Rồi? Rồi, sao nào?”

“Chuyện gì cơ?”

“Thì về mỹ nữ ngồi bên cạnh cậu chứ còn gì nữa, đồ ngốc nàyyyy!”

“Nước đang nhỏ xuống áo kìa. Thấy xuyên qua rồi đó.”

“Mọi người đâu có sinh ra trong tình trạng mặc sẵn quần áo đâu chứ!?”

“Nghiêm túc này, cô ổn không đấy? Con gà còn nói tiếng Nhật tốt hơn cô nữa đó.”

“Cho nên làaa! Hai người sắp kết hôn đúng khônggg!?”

“Hả?”

Cái quái gì vậy trời.

Cùng lúc đó, Arina hét lên “Khônggggg!” rồi lấy tay bịt cả hai tai tôi lại từ phía sau. Nhìn qua thì giống một màn đụng chạm thân mật, nhưng thật ra lúc đó tôi đang ở giữa ranh giới sinh tử. Arina trong trạng thái giải phỏng giới hạn do tác dụng của rượu đã dùng sức mạnh khủng khiếp nghiền nát cái đầu của tôi. Không phải là cô ấy đặt nhẹ cả hai tay lên đâu. Mà là còn dồn lực của vai vào để nghiền nát. Hiện tại cô ấy đang dùng lòng bàn tay để đè nén vào.

Arina dường như đang hét lên điều gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ấy gì cả, chỉ nghe mỗi tiếng kêu răng rắc. Đó hẳn là tiếng xương tôi đang bị biến dạng. Từ nãy giờ tôi toàn nghe tiếng xương nứt đáng sợ. Với sức mạng khủng khiếp đó khuôn mặt tôi bị bóp méo, tầm nhìn thì dần thu hẹp lại. Trong thế giới nhỏ hẹp ấy, Tsuru đang chỉ tay vào mặt tôi và cười phá lên. Không, làm ơn cứu tôi đi. Tôi đau chết mất. Nếu không có cảm giác êm ái từ ngực Arina mà tôi đang áp vào, chắc tôi đã chết thật rồi.

Tôi vỗ nhẹ vào hông Arina bằng tay phải để báo rằng tôi đã đến giới hạn. Sau khi được thả ra, tôi kiểm tra xem mắt mình có lồi ra ngoài không, tai có bị nghiền nát chưa, xác nhận xong tôi quay lại định phàn nàn với Arina.

“X-xin lỗi. Đ-Đừng có ghét tớ nha. Kyuu.”

“Ể? Cái yếu tố moe là sao. Nó chạm đến trái tim tôi luôn rồi!”

“Tôi chỉ bắt chước thử kiểu nói mà Tsuru hay dùng khi giả vờ đáng yêu thôi. Tôi vốn không phải kiểu người như thế đâu.”

“Tsuru-san, cô đang bị gây chuyện kìa.”

“Arina. Tớ đã gọi vodka nguyên chất rồi đó.”

“Sui. Cứu với.”

“Không thể đâu. Tôi chuồn đây.”

Arina cố kéo tay áo tôi lại nhưng tôi gạt ra được và trốn vào nhà vệ sinh.

Dù có uống chút rượu, nhưng tôi vẫn chẳng thấy nó ngon ở điểm nào cả. Chỉ có mỗi việc đi tiểu là dễ hơn hẳn.

“Chào.”

Một người lạ lên tiếng gọi tôi từ bên cạnh. Chắc là gã này quá say nên không nhận thức được. Khi tôi phớt lờ hắn và tiếp tục cho bồn tiểu uống nước chanh, thì gã đó lại tiếp tục lên tiếng.

“Vì sao lại phớt lờ tôi thế?”

“Ờ thì...”

“Cậu quên tôi rồi à? Tôi là Numakura Takazou, người đã công khai phạm luật bằng cách thản nhiên dùng xe đạp trong cuộc thi chạy tiếp sức đấy.”

“Intelligence Takazou!? Sao cậu lại ở đây!?”

“Đó là một biệt danh đầy hoài niệm. Tôi ở đây ngay từ đầu rồi, chỉ là bị thân hình khổng lồ của Tanaka Masao che khuất thôi.”

“Lâu rồi không gặp! Cậu chải chuốt tóc tai bóng loáng quá ha~! Nhìn cứ như con trai của tập đoàn tài phiệt nào ấy!”

“Dừng lại đi. Đừng có quay sang nói chuyện khi đang đi vệ sinh. Bắn tung toé hết bây giờ.”

Nhắc mới nhớ, hồi lễ hội thể thao tôi đã làm mấy chuyện ngu ngốc thật. Không ngờ là hội học sinh khi đó lại cho thông qua mấy chuyện đó. Thật may khi tôi có công cụ— à không, mối quan hệ với Niwatari Tsuru.

Sau khi trở lại từ nhà vệ sinh, tôi ngồi cạnh Takazou và lắng nghe cậu ấy kể chuyện.

“Lúc nghe tin cậu bất tỉnh, tôi thật sự rất sốc. Một người gần gũi, lại còn là người bạn thân quen của tôi đã rơi vào hôn mê, nên tôi đã cố tìm cách xem có thể giúp được gì không. Nhưng xin lỗi. Tôi thật sự không làm được gì cả. Tôi chỉ có thể cầu mong cậu bình an mà thôi.”

“Không phải đâu, chỉ việc cậu lo lắng cho tôi vậy là tôi thấy cảm kích rồi. Ít ra tôi cũng thấy mình không bị quên lãng.”

“Tôi nghe từ Masao chuyện cậu tỉnh lại. Dù chúng tôi không thường liên lạc, nhưng chắc cậu ấy cũng muốn báo tin như một người đồng đội đã cùng chiến đấu trong lễ hội thể thao. Thật mừng khi lại được nghe mấy câu đùa của cậu.”

“Tôi suýt khóc luôn rồi đấy... Trong số những người tôi gặp lại trong vài tuần gần đây, cậu là người bình thường nhất đó...”

Khi tôi đang xúc động thì Masao kéo thân hình khổng lồ của mình lại gần.

“Sui-kun! Chúc mừng cậu xuất viện! Thật may quá!”

“Cảm ơn. Thật tốt khi cậu vẫn khoẻ mạnh.”

“Nhờ có cậu mà tôi đã thay đổi được bản thân mình. Giờ tôi có thể suy nghĩ tích cực, và chẳng còn sợ gì nữa!”

“Tôi cũng chẳng làm gì đặc biệt đâu, nhưng lễ hội thể thao lúc đó vui thật. Tôi thấy may mắn khi là của thành viên câu lạc bộ Về nhà.”

“Giờ tôi đang chơi bóng bầu dục ở trường đại học. Xin lỗi nhé, tôi đã tốt nghiệp câu lạc bộ Về nhà rồi.”

“Tuyệt nhỉ. Cố lên nhé! Nhưng nhớ đừng để ai bị thương hay chết đấy!”

“Vâng!”

Mỗi lần cậu ấy nói chuyện là cơ ngực lại rung lên… Không biết cậu ta định biến thành quái vật cơ bắp tới mức nào nữa.

Tôi thấy yên tâm hẳn khi nhìn thấy cái áo thun in dòng chữ “I LOVE PROTEIN” trong rất giống phong cách của cậu ấy.

---

“Chào~ Tớ là người phụ trách dịch vụ, Kasai đây~!”

“Vâng, chào tạm biệt~”

Khi Mugiyama Kasai tự giới thiệu như vậy, tôi liền mời cô ta về luôn.

Tôi thở phào vì cô ta không thành vũ công múa cột ở quán mại dâm bất hợp pháp. Tôi đã lo rằng cô ta sẽ trở thành mối nguy trong tương lai nhưng có vẻ Tsuru đã dạy dỗ cô ta rất kỹ lưỡng. Vô cùng biết ơn. Vì cô ta vốn bị KGB giám sát sinh hoạt, nên khi thấy cô ấy sống bình yên như thế này thì có thể coi là cơn nguy cơ đã qua rồi.

“Hôm nay tớ suýt bị sàm sỡ trên tàu đấy~”

“Không thể tha thứ cho kẻ đó được. Sàm sỡ là hành vi đáng khinh. Một ngày nào đó tôi sẽ thiến gã đó cho xem.”

“Đúng là tồi tệ quá nhỉ~. Nhưng tớ đã đá mạnh hết cỡ vào giữa háng gã đó rồi nên không sao đâu!”

“Làm tốt lắm. Đỡ được công đoạn thiến luôn rồi!”

“Chắc nó dập nát rồi! Yay!”

“Yay! Cái đó chết chắc luôn!”

Chúng tôi rốt cuộc đang nói cái quái gì thế này. Chắc còn có nghĩa hơn là rắc muối lên con sên.

---

“Sau khi nghe rằng Sui đang trong tình trạng nguy hiểm thì tôi đã bị trầm cảm nhẹ luôn.”

“Ồ... thật xin lỗi...”

“Không phải đâu, chỉ là do tôi yếu đuối, nên là tôi lo lắng rất nhiều thôi... đến mức không thể tin nổi vào hình ảnh Sui ở ngay trước mắt mình...”

Ồ... dường như là trong lúc tôi ngủ, tôi đã khiến một cô gái phải khổ sở.

Từ khi lần đầu biết được tình cảm Shirona và kết thúc chuyện đó, tôi không còn nói nhiều với cô ấy nhiều nữa. Có lẽ vì cả hai đã dè dặt nhau quá mức. Nhìn lại thì đó là một trang thanh xuân vừa đắng cay vừa ngọt ngào.

“Nhưng mà tôi thỉnh thoảng cũng không thể nào tin nổi. Vì tôi đã ngất đi trong mùa hè đó, rồi khi mở mắt tỉnh dậy thì ba năm đã trôi qua rồi? Trong khoảng thời gian ấy tôi chẳng có chút kỳ ức nào cả. Nếu phải ví dụ thì nó như kiểu ‘giấc ngủ không mơ’ nhỉ? Khi không mơ thì chỉ như một khoảnh khắc thôi đúng không?”

“Ừm. Tôi cũng hiểu được phần nào. Cảm giác đó giống như kiểu ‘ơ đã sáng rồi à?’ nhỉ.”

“Đúng vậy. Nên có lúc tôi nghĩ rằng những khoảnh khắc như đang nói chuyện với Shirona ngay bây giờ liệu có phải là mơ hay không. Với một người bình thường, ở trong giấc mơ thì sẽ xem nơi đó là hiện thực, chỉ khi tỉnh dậy mới biết được đâu là hiện thực.”

“Không có phức tạp đến thế đâu. Nếu đây là mơ thì Sui đâu có bị say hay là biết được mùi vị của rượu đâu đúng không?”

“Cũng đúng. Nếu vẫn còn ở phòng bệnh đó thì tôi đâu biết được cảm giác say rượu hay mùi vị của rượu được.”

“Chính là vậy đó.”

Chỉ mong là đừng kiểu thức giấc từ một giấc mơ rồi kết thúc hạnh phúc trên thiên đường thôi. Tôi không có ý định nhảy cùng với một sứ giả, trần truồng chỉ có đôi cánh và thích phô bày, của thần linh đâu. Nếu có người như thế đến đón tôi thì tôi sẽ cho gọi cảnh sát đến để bắt vì tội khiêu dâm.

“Shirona. Bà có bạn trai rồi nhỉ?”

“Eh!? Sao ông biết vậy!?”

Tôi chỉ nói đại ai ngờ lại trúng.

“Tôi là thành viên câu lạc bộ Về nhà mà. Phải, tôi là thành viên câu lạc bộ Về nhà đấy.”

“Ể, không hiểu sao thấy bực ghê. Mou. Có rồi, tôi có bạn trai rồi...”

“Hãy hạnh phúc nhé. Tôi nhất định sẽ đến dự đám cưới đấy.”

“Chuyện đó còn chưa biết được đâu! Nói cho mà biết, tôi vẫn còn vướng bận đó! Về ông đấy Sui!”

“Tôi chỉ giống như một con sâu xanh bị chim én ăn mất thôi, đừng để tâm nhé.”

“Đừng có hạ thấp bản thân như vậy chứ! Đây là mối tình đầu của tôi đấy, hãy tự tin lên!”

“Ôi ngại quá. Hahahaha.”

Chết rồi, Arina đang nhìn sang đây. Cô ấy đang liếc tôi với vẻ bất mãn. Nếu tôi không quay lại ngay thì kiểu gì cũng sẽ bị giơ ngón giữa.

“Cảm ơn nhé, từ hồi sơ trung đến giờ. Cảm ơn vì đã chịu làm bạn và nói chuyện với một gã lập dị như tôi.”

“Không đâu. Chính tôi mới thấy rất vui.”

Shirona cúi chào tôi. Ôi~ cô nàng này chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tốt. Nếu chồng cô ấy là một gã tồi tệ, tôi sẽ cho hắn vào máy xay nhuyễn để làm mồi cho phù du. Cho tôi xin lỗi nếu có xảy ra hiện tượng thủy triều đỏ nhé các ngư dân trên toàn quốc.