“Haa~ nóng quá.”
Tôi tựa lưng vào ghế và vươn vai thật mạnh. Khi mở mắt ra với một tiếng rên “kuu~”, không biết từ lúc nào những đám mây tích tụ khổng lồ ngoài cửa sổ đã nhìn xuống tôi từ xa. Vì chúng quá to lớn, nên tôi bị cuốn hút và chăm chú theo dõi đường nét của chúng.
(Không đang làm gì nhỉ…)
Tôi liếc nhìn điện thoại trên bàn. Dù biết không có lý do gì để nó đổ chuông đúng lúc này, tôi vẫn không khỏi mong chờ.
Rồi tôi lại cầm viết lên và tiếp tục học. Trong kỳ thi không có chỗ cho sự thoả hiệp. Tôi nghĩ rằng các đối thủ sẽ lợi dụng bất cứ sơ hở nào của tôi, nên nếu không nỗ lực, tôi sẽ bị vượt qua ngay lập tức.
Vì không có kế hoạch gì đặc biệt cho kỳ nghỉ hè, nên tôi quyết định duy trì một lối sống kỷ luật. Thức dậy và đi ngủ cùng một thời gian cố định. Lặp đi lặp lại việc cẩn thiện không để thời gian học hay nghỉ ngơi quá dài, đi dạo hoặc nghe nhạc để thay đổi tâm trạng.
Nếu học quá mức cả ngày khiến đầu óc quay cuồng thì sẽ chỉ trụ được ba ngày là cùng, nên tôi duy trì một cuộc sống vừa không quá buông lỏng, vừa không quá nghiêm ngặt.
“Con ổn chứ?”
“Vâng. Nếu duy trì học tập như vậy, con nghĩ sẽ ổn thôi.”
“Không phải vậy, là về sức khỏe của con đó.”
Khi tôi đang ăn kem trong phòng khách, mẹ tôi lo lắng hỏi tôi.
“Con vẫn khỏe nên mẹ đừng lo. Không sao đâu.”
“Vậy à, tốt quá. Mẹ tin tưởng con về chuyện thi cử, nên sẽ không nói gì cả. Nếu là Arina thì sẽ ổn mà.”
“Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng hết sức!”
Đậu vào nguyện vọng đầu tiên thì có được coi là trả ơn mẹ không nhỉ. Nếu có thể làm cho mẹ, người mà tôi suốt ngày làm phiền và khiến lo lắng trở nên vui vẻ, thì tôi đã mãn nguyện rồi.
Chắc là tôi sẽ không học cùng trường đại học với Sui đâu. Tôi nghĩ điều đó là chắc chắn. Chương trình học khác hoàn toàn, năng lực học cũng không tương đương. Chắc chắn chúng tôi sẽ cách xa nhau trong vòng chưa đầy một năm.
Bị cuốn theo hoàn cảnh như thế, cộng thêm cảm xúc mạnh mẽ lần đầu trải qua, tôi đã vô tình nói ra điều mà bình thường mình sẽ không nói. Chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy gương mặt tôi nóng bừng lên.
Vẻ mặt bối rối của anh ấy in sâu trong mắt tôi, không thể biến mất đi. Tôi không ngờ khi tôi nói ra tôi thích anh ấy lại khiến anh ấy bối rối đến thế. Trước đó, tôi cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ bày tỏ tình cảm, nhưng mọi chuyện đã xảy ra hết rồi.
Nếu như.
Nếu như tôi nhận được lời chấp nhận.
Nếu thế thì tôi sẽ làm sao? Sẽ trở nên thế nào?
Tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi tự hỏi bản thân điều mà tôi biết kết quả là gì.
Tôi không muốn rời xa anh ấy.
Tôi cảm thấy thật cô đơn và đau khổ khi phải tốt nghiệp khỏi cái hộp gọi là lớp học rồi vỗ cánh tự do bay đi đến những nơi tôi chưa từng biết. Dù có với tay thế nào đi nữa, tôi cũng không thể bắt kịp. Chính vì vậy, tôi muốn có một sự kết nối.
Những người biết được cảm xúc thật trong lòng tôi chắc sẽ nói tôi “kiêu căng quá”. Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng điều đó không phù hợp với tôi. Nhưng tôi nghĩ ai cũng sẽ từ bỏ chính mình vì một điều chỉ đến một lần trong đời đang xuất hiện ngay trước mắt. Tôi tự tin nói rằng đây là điều đang đến với tôi.
---
『Khi nào cậu có thời gian vậy?』
“Tớ thì lúc nào cũng được. Vì tớ chẳng có kế hoạch gì đặc biệt cả.”
『Arere, bộ cậu không đi hẹn hò với Sui á?』
“K-không có đâu! Hẹn hò gì chứ...!”
『Nhưng mà cậu bảo sau giờ học hai người cậu đã đi uống nước riêng với nhau còn gì?』
“Cái đó thì, ừmm, tình cờ thôi...”
『Hửm? Đáng ngờ ghê~』
“Q-quay lại chủ đề chính đi!”
Đó là cuộc gọi từ Tsuru để bàn về buổi học nhóm đã nói trước đó.
『Vậy thì ý Arina là lúc nào cũng được đúng không?』
“Ừ.”
『Thế còn địa điểm thì sao?』
“Địa điểm? Như là nhà chẳng hạn”
『Vậy thì quyết định là nhà của Sui nhé!』
“Không được không được! Không được đâu!”
『Tại sao? Tại sao?』
“...tớ sẽ.”
『Haaai, sensei nghe không thấy gì hết~』
“...Vì tớ sẽ bị căng thẳng đó!”
『Gya~ Dễ thương quá~! Arina trở nên dễ thương quá rồi nhe~!!』
Aaa, thôi chịu rồi...
Vì tôi sẽ căng thẳng đến mức chẳng thể tập trung học được, nên tôi tuyệt đối không thể chấp nhận. Hình như là dịp đầu năm tôi từng đến nhà anh ấy nhưng bản thân tôi giờ lại không nhớ tới, nên càng không thể nào. Hơn nữa, tôi còn chưa biết cách ứng xử với Ugin-chan ra sao, nếu tôi ghé thăm thì có lẽ tôi sẽ chỉ bị cảm thấy kỳ lạ.
『Thế thì để tớ chọn nơi nào đó thú vị được chứ?』
“Như vậy cũng được, nhưng không thể là nhà cậu ấy. Tuyệt đối là không được.”
『Rồi rồi, hiểu rồi hiểu rồi. Vậy gặp lại sau nhé~』
Nếu mà quyết định ở nhà anh ấy thật thì chắc tôi phải đi mua thuốc an thần mất. Tôi có thể sẽ không giữ bình tĩnh được. Nếu lỡ làm gì đáng xấu hổ thì tôi sẽ để Tsuru giết tôi. Ít nhất tôi cũng muốn được chết một cách trong sạch.
Tôi gom tóc ra sau để gáy thoáng mát hơn rồi lấy lại tinh thần.
“Phải cố gắng thôi!”
Tôi duỗi người rồi quay lại bàn học.
---
Hai ngày sau đó.
Hôm nay cũng nóng gay gắt đến mức chỉ cần cử động một chút là mồ hôi đã tuông ra. Tôi thấy khâm phục lũ ve vì chúng vẫn có thể kêu rộn ràng đến thế. Nếu tôi hát trong ngày nắng nóng thế này, tôi sẽ ngất xỉu mất.
Vậy nên tôi trốn vào phòng khách, nơi có máy lạnh mát hơn, và bật xem chương trình tâm linh chiếu lại. Mặc dù tôi chẳng tin vào mấy chuyện ma quỷ gì cả.
Một lúc sau, khi tôi đang rùng mình xem thì điện thoại reo lên. Đó là cuộc gọi từ Tsuru.
“Vâng, tôi là Hiwa.”
『Arina? Nghe này, hãy bình tĩnh mà lắng nghe nhé. Lúc nãy tớ gọi cho Ugin-chan thì―』
Tôi còn nhớ rõ những gì cô ấy đã nói. Nó vang lên trong đầu tôi nhiều lần như tiếng chuông đang reo. Và sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi đã nhớ ra mình định làm gì. Nhưng tôi chẳng làm gì cả.
Mất đi.
Mọi thứ phát ra âm thanh.
Tôi quỳ xuống, chống xuống lên sàn. Một cơn tuyệt vọng khủng khiếp xé nát lồng ngực tôi khiến tôi không thể đứng dậy được.
Tôi phải đi―.
Đúng vậy, tôi phải đi đến bên anh ấy. Ở cạnh anh ấy.
Nhưng cánh cửa quá xa. Tầm nhìn tôi mờ đi vì nhịp tim. Không phải vậy, là vì hơi thở dốc của tôi.
Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ. Tôi với anh ấy, có làm điều gì để bị trừng phạt đâu nhỉ? Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thôi mà. Tại sao lại không cho phép tôi làm điều đó vậy? Tại sao tôi không thể nhớ lại anh ấy vậy? Tại sao chúng tôi không thể tiến lại gần nhau được vậy chứ?
Khi anh tiến lại gần, em lại lùi về, khi em vươn tay, anh lại rời đi mất.
『Sui đang trong trạng thái hôn mê do thiếu máu não―』
Giọng của Tsuru không phải là nói dối. Tôi biết là cô ấy đang nói sự thật, nhưng tôi vẫn muốn phản bác lại rằng đó là dối trá.
Một cảm xúc đau nhói như bị khoét sâu vào lồng ngực dâng lên trong tôi khiến tôi không kìm được tiếng nấc mà bật khóc. Dù bịt miệng lại, mỗi lần tôi nấc tiếng khóc vẫn thoát ra ngoài.
Nếu anh ấy chết―.
Tôi lại khóc thêm vì nghĩ đến điều tuyệt đối không bao giờ được nghĩ đến. Và tôi lại nghĩ rằng tôi có thể sẽ không bao giờ được nghe thấy giọng anh ấy nữa.
Tôi thậm chí còn chưa nghe câu trả lời của anh ấy.

