Tôi đang nhìn cô ấy. Cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Thời gian ánh mắt chúng tôi giao nhau kéo dài vài giây cho đến khi tôi quay mặt đi. Ý thức của cả đã hai nhận ra sự tồn tại của nhau. Như thể suốt một tháng qua chẳng hề có chuyện giả vờ làm người xa lạ.
Tôi đã quay đi trước khi bị đôi mắt màu hổ phách, sáng lấp lánh huyền bí ấy hút hồn. Suýt nữa thì tôi đã lỡ miệng gọi cô ấy.
“Arina? Sao cậu lại ở đây?”
Tsuru đứng dậy và bước đến chỗ Arina.
“Chỉ là tự nhiên tớ thấy tò mò nên đến đây thôi. Cảm giác hơi lạ.”
“Lạ sao?”
“Cảm giác quen thuộc ấy. Tsuru, tớ và cậu từng cùng nhau đến đây phải không?”
“Ừ. Chắc là lần được Sui dẫn đến thì phải?”
Đó là lần tôi bắt cóc Tsuru để cổ có thể nói lời cảm ơn với Arina.
Chuyện xảy ra khi cô ấy còn là học sinh năm nhất. Đó là một câu chuyện vào mùa đông,Tsuru bị ngã trên mặt đường đóng băng và rồi bị thương. Arina đã giúp đỡ bằng cách cõng cô ấy về tận trường. Khi tôi tạo cơ hội cho Tsuru được nói lời cảm ơn, nơi tôi dùng chính là chỗ này.
“Quả nhiên. Đây là sự thật.”
“Tất nhiên rồi. Tớ đã nói lời cảm ơn với Arina mà!”
“Đúng vậy nhỉ. Giờ nghĩ lại thì người cõng cậu là tớ đấy. Xin lỗi vì lúc đó hơi tớ hơi bướng bỉnh nhé.”
“Tớ biết mà. Sui cũng nhớ chuyện này đúng không?”
Tôi nghẹn lời trước câu hỏi bất ngờ hướng về phía mình. Bởi tôi khoác cặp lên vai và tìm cơ hội để chạy thoát. Một khi Arina đã đến thì tôi không thể ở lại được nữa.
Sau một thoáng im lặng, tôi đáp ngắn gọn “Ai mà biết” rồi đứng dậy. Trong mắt người khác, thái độ ấy chỉ trông như một thằng nhóc cau có vô phương cứu chữa. Tôi chỉ muốn đánh bản thân một trận vì làm như thế này. Vẻ mặt bối rối của Arina khiến tim tôi đau nhói.
Khi đi ngang qua họ và định mở cửa kéo để rời đi, thì tay áo của tôi bị níu lại.
“Đợi đã.”
Arina giữ tôi lại. Tôi không phải loại người tệ bạc đến mức hất tay cô ấy ra, nên đành bất đắc dĩ quay lại. Arina ngước mắt nhìn tôi chăm chú. Vì ngại ngùng nên tôi không thể đối diện chính diện, tôi chỉ quay mặt lại đối diện với cô ấy, còn cơ thể vẫn hướng về phía khác.
Cô tiến lại gần một bước. Đến mức đồng phục của cả hai gần như chạm nhau. Tôi theo phản xạ lùi lại, nhưng sau lưng là cửa trượt. Đúng là tôi đã vào thế không còn đường lui.
Tôi dùng ánh mắt cầu cứu Tsuru, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười mà không có vẻ gì sẽ giúp đỡ. Trong lòng cô ấy chắc chắn đang thầm nghĩ “Đáng đời”.
“Tại sao cậu lại nói dối?”
“Tôi không hề nói dối.”
“Cậu đã nói gì với Tsuru? Là về tôi đúng không? Tsuru, đúng vậy chứ?”
Tsuru gật đầu và tiếp tục đứng nhìn.
“Tôi chưa từng ghét cậu. Cậu có phủ nhận điều đó không?”
“Cô đã ghét tôi.”
“Hãy nhìn vào mắt tôi mà nói!”
Cằm tôi bị nắm, và tôi bị ép buộc phải nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Sự mạnh bạo ấy khiến tôi thấy quen thuộc.
Quả nhiên cô ấy vẫn là đóa hoa hồng độc miệng. Không phải thiên sứ Arina, cũng không phải một nhân cách mới nào cả. Cô ấy chính là Hiwa Arina mà tôi quen thuộc. Một người vô cùng kiêu hãnh, là hiện thân của sự tự do không bị ai ràng buộc.
“…Tôi không biết.”
“Sao?”
“Việc có ký ức hay không không quan trọng. Cô đã nghĩ gì, đã cảm thấy gì, và đã nhìn nhận thế nào về tôi thì chỉ có cô mới biết thôi.”
“Vậy thì tại sao cậu lại nói những lời như thế? Tại sao cậu lại khẳng định rằng tôi ghét cậu?”
Vì Arina. Đúng vậy, đó là kết quả của việc tôi suy nghĩ cho tương lai của Arina.
“Có thể nào ghét một người đã cùng mình trải qua những giờ tan học sao?”
Đó là khi ở Vườn Hồng
“Có thể nào ghét một người đã cùng mình sánh vai đi trong lễ hội văn hóa sao?”
Đó là khi làm ủy viên kỷ luật tạm thời.
“Có thể nào ghét một người đã cùng mình đi đến thủy cung sao?”
Đó là khi theo dõi buổi hẹn hò của Makoto và Ruka.
“Có ai lại đến nhà người mà mình ghét sao?”
Đó là khi ghé qua nhà sau buổi đi lễ đầu năm.
“Có ai lại tự tay làm socola cho người mà mình ghét sao?”
Ngày Valentine. Ngày mà có lẽ cô ấy đã quên tôi.
“Vì người tôi ghét, tôi còn có thể―”
“Dừng lại đi.”
Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy đau đớn. Những điều cô ấy vừa kể chắc chắn là những câu chữ được lấy từ cuốn sổ. Nên cuối cùng với cô ấy, tất cả chỉ như một cuốn tiểu thuyết hư cấu.
Câu chuyện ấy thật cô độc. Một câu chuyện được hai người cùng nhau tạo ra, chỉ có hai người trên đời biết, giờ đây chỉ còn tồn tại trong đầu tôi. Khi hồi tưởng lại, chỉ có tôi có thể nhuộm màu cho trái tim thôi. Liệu cô ấy có hiểu được rằng khi nhắc lại bằng lời chỉ khiến tôi càng thêm ngập tràn nỗi trống rỗng. Rốt cuộc, tôi sẽ chỉ mãi đau khổ trong câu chuyện cô độc đó mà thôi.
“Vì tôi. Cậu đang tự nhủ ‘Vì Arina’ đúng không? Cũng như những gì cậu từng làm vì tôi, lần này cậu cũng đang chịu đựng vì tôi đúng không?”
Hơi thở tôi ngừng lại.
Cảm giác như mọi thứ đã bị nhìn thấu, như bị lột trần giữa chốn đông người. Nỗi xấu hổ ấy hòa cùng sự kinh ngạc khiến tôi câm lặng.
“Tôi không phải đồ ngốc. Mất trí nhớ, đa nhân cách, quá khứ bị bạo hành. Việc cố chữa trị cho một con người bất ổn như tôi chẳng khác gì liều lĩnh. Cậu hẳn đã thấm thía điều đó sau khi đã ở bên tôi. Nó giống như mê cung trong bóng tối vậy. Trong lúc ấy, cái chết của ba tôi đã trở thành bước ngoặt khiến tôi lấy lại ký ức. Để đổi lại, tôi đã đánh mất cậu – Sakaki Sui, một người vô cùng quan trọng với tôi.”
Tsuru trở thành một cái máy sản xuất hàng loạt chữ hiragana với những tiếng như ‘Hả? Hể!? Ể? Ể Ể Ể!?’. Những sự thật được nói ra một cách thản nhiên khiến Tsuru cực kỳ hoang mang.
Có lẽ Arina đã quyết định có thể tiết lộ với Tsuru. Vì cô ấy thốt ra bí mật không hề do dự nên tôi hiểu được quyết tâm ấy và lắng nghe lời cô ấy nói. Tôi không thể tiếp tục làm phớt lờ được nữa.
“Con người tôi bây giờ có lẽ gần nhất với tôi kia, với Akakusa-sensei, và gần với hình ảnh Hiwa Arina mà cậu khắc họa nhất. Vì thế cậu đã nghĩ thế này: ‘Nếu lỡ làm xáo trộn thì mọi chuyện sẽ hỏng hết’. Với một người vốn dĩ đã bất ổn như tôi, nếu ép tôi nhớ lại về cậu thì biết đâu tôi lại thay đổi nhân cách, lại quên lãng, lại bị tổn thương. Cậu là một người dịu dàng, nên đã nghĩ như vậy rồi nói dối tôi.”
Arina kéo tay áo tôi và Tsuru, rồi kéo chúng tôi ngồi xuống ghế.
Tsuru giơ cả hai tay lên và nói, “Ể!? Vâng!?”, cô ấy vẫn tiếp tục biến dưỡng chất trong cơ thể thành dạng năng lượng âm thanh như một cái máy sản xuất hàng loạt chữ hiragana. Tôi muốn bảo cô ấy im lặng một chút, nhưng nếu ở trong vị trí của Tsuru thì có lẽ tôi cũng đã cuống quýt đến mức thốt ra toàn những từ ngữ thô tục.
Arina đứng thẳng dậy và lại cất lời.
“Hai người đã nói chuyện về tôi đúng không? Tsuru, là chuyện gì thế?”
“À thì, ờm, vì Arina trông như quên hết chuyện về Sui nên tớ có kiểu thuyết giáo và bảo Sui như vậy là ổn sao, ừm, nói đúng hơn là tớ tức giận. Vì Sui nói mấy lời bạc nhược kiểu như thế này cũng được, rồi cố gắng giấu giếm điều gì đó và nói những lời dối trá, rồi còn bất ngờ quát tháo nữa, tóm lại thì, ừm, tớ đã tức giận.”
“Ra vậy. Tớ hiểu rồi”
“Nhưng mà, nhưng mà. Cái chuyện vừa nói ấy, ờm―”
“Là sự thật. Trước giờ, tớ hoàn toàn không có ký ức gì về trước năm ba sơ trung. Thêm cả tớ còn mắc chứng rối loạn đa nhân cách. Nguyên nhân là do sự bạo hành của người ba cũ.”
“Ểh―”
Tsuru chết lặng, quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cau lại, gương mặt dần tối sầm trông thật tội nghiệp nên tôi bèn giơ tay làm dấu peace để xoa dịu căng thẳng của Tsuru. Nhưng kết quả là bị tát một cái.
“Vậy ra việc Sui nói dối là để tớ không biết sao?”
“Đúng vậy.”
“Ý cậu là vì quá khứ của Arina… à không, là vì muốn bảo vệ cả thể xác lẫn tinh thần cậu ấy, nên cậu mới quyết định không can dự vào?”
“Đó chính là ý của tôi khi tôi nói là vì Arina. Nếu để cô ấy nhớ lại tôi, chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng tinh thần. Tôi cứ nghĩ chuyện đó có thể kéo theo những chuyện không hay với Arina. Xin lỗi vì tôi đã không thể kể rõ sự tình được, Tsuru.”
“Sao lại thế… tại sao lại như thế… nấc”
Trông thấy Tsuru nước mắt lưng tròng và sắp òa khóc lần nữa, tôi liền trêu: “Đừng có khóc mà! Chịu đựng đi! Khô quắt bây giờ đó!”.
Tôi thật sự không muốn thấy cô ấy khóc thêm nữa.
“Nhưng mà! Tớ không thể chấp nhận một cái kết hạnh phúc mà buồn thảm như thế! Xin, xin lỗi nha~ Suiii~ tha lỗi cho tớ đi~! Arina, cậu cũng đừng có né tránh Sui, Sui nữa nhaaa~”
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Đừng làm đổ Calpis chứ. Hãy biết trân trọng vi khuẩn laitc hơn đi.”
“Không phải Galbiz đâu mà~”[note78802]
“Chính miệng cô nói ra còn gì. Aaa, thôi cứ khóc suốt đời đi. Nếu cô thật sự nghĩ cho nhân loại thì đi khóc ở sa mạc ấy.”
“Xin lỗi toàn thể nhân loạiii~”
Tôi quyết định chờ cho đến khi Tsuru bình tĩnh lại. Khi đưa mắt nhìn về phía Arina, cô ấy nở một nụ cười gượng gạo rồi khẽ thì thầm: “Ừ nhỉ.”
---
“Giờ nên làm gì đây?”
Tôi để mặc Tsuru đang khóc và quay sang hỏi Arina.
Dự định giữ cho mình không còn liên quan gì với cô ấy đã sụp đổ hoàn toàn. Đó là quyết định đúng hay sai thì tôi chưa biết, nhưng giờ tôi đã mất đi mục tiêu. Chẳng phải quá lời khi nói dự án cải tạo Arina đã hoàn tất. Vì cô ấy đã quên tôi nên tôi không còn lý do gì để dính líu nữa.
Đây không phải chuyện ‘nên làm gì’. Không phải nực cười lắm sao. Cách nói nghe như thể tôi vẫn còn điều gì đó phải làm. Chẳng khác nào mong muốn ích kỷ của trẻ con vậy, tôi thấy chán ngán trước sự nhỏ nhen của chính bản thân mình.
“Thành viên chuyên nghiệp của câu lạc bộ Về Nhà.”
Arina giơ ngón trỏ lên và nói như thế với vẻ hãnh diện.
“Cậu đã tự xưng như thế nhỉ.”
“Không phải tự xưng. Đó là sự thật.”
“Trong cuốn sổ có ghi mấy điều khá khiếm nhã về cậu, nhưng có vẻ là thật. Cậu quả là khác thường.”
“Cô cũng vậy mà.”
“Ừ, tôi cũng vậy. Một kẻ lập dị giống hệt cậu.”
Cô ấy mỉm cười như muốn khoe khang cái mác ô nhục ấy, rồi khẽ vuốt chiếc bàn dài. Ánh mắt tôi dõi theo những ngón tay thon dài, trắng muốt kia, chúng bỗng khựng lại trên mặt bàn và chỉ thẳng vào tôi. Khi ngước mặt lên, tôi thấy cô ấy đang mỉm cười.
Đó là nụ cười đẹp đẽ nhất, dễ thương nhất, và hoàn hảo nhất thế giới trong vô vàn biểu cảm của Arina mà tôi từng thấy. Tôi tin chắc rằng không thể tìm thấy một người phụ nữ nào trên đời có thể quyến rũ hơn cô ấy.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng cô ấy chính là người như vậy đối với tôi. Cô ấy hẳn sẽ còn mãi trong ký ức tôi cho đến tận lúc chết, và khi hồi ức cuối đời ùa vế, chắc chắn sẽ hiện lên vô cùng rõ ràng. Tôi không biết vào giây phút cuối đời mình, ai sẽ là người ở bên tôi. Nếu là Sakaki Sui của ngày trước hẳn sẽ cười nhạo tôi, người luôn tự nhận mình là quý tộc độc thân, vì có những suy nghĩ ngớ ngẩn như thế này, nhưng có vẻ mùa xuân đã đến với tôi thật rồi.
Nếu có thể, tôi mong cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi vào những giây phút cuối cùng ấy.
“Hãy rời khỏi câu lạc bộ Về Nhà vì tôi đi.”
Với ánh mắt thẳng thắn, cô ấy thốt ra câu nói như một lời tuyên chiến dành cho mọi thành viên của câu lạc bộ Về Nhà.
“Tôi sẽ cùng cậu trải qua khoảng thời gian sau giờ học để nhớ lại cậu. Đây sẽ là công việc cuối cùng của cậu. Cậu có thể lại giúp tôi một lần nữa được không?”
Tôi không nhịn được cười. Thành viên câu lạc bộ Về Nhà thì làm gì mà có khái niệm rời khỏi chứ. Đã chẳng có đơn xin gia nhập hay đơn xin rút khỏi thì đương nhiên là không tồn tại khái niệm rời khỏi rồi. Nó chỉ là một cái danh xưng được hình thành nhờ cách tự xưng thôi.
Cho nên tôi chỉ cần tôi ngừng tự xưng thì coi như là xong chuyện rồi. Thế nhưng, tôi vẫn không thể dứt bỏ niềm tự hào với tư cách là một thành viên của câu lạc bộ Về Nhà. Thành viên câu lạc bộ Về Nhà trên toàn quốc đều sợ nhất việc mất đi đồng đội. Tuy phản bội họ khiến tôi áy náy, nhưng tôi sẽ rời khỏi vì Arina. Sẽ rời khỏi vì cô nàng độc miệng này.
“Được thôi.”
Thông báo đến các thành viên câu lạc bộ Về Nhà trên toàn quốc.
Tôi sẽ tạm thời rời khỏi câu lạc bộ Về Nhà.
Trong khoảng thời gian này, Trái Đất nhờ cả vào mọi người đấy.

