Đã có một phen náo loạn xảy ra, nhưng sau đó thì không có gì ầm ỉ nữa.
Mọi người trong lớp vốn nghĩ rằng tôi và Arina đang hẹn hò, hoặc cho rằng cuối cùng chúng tôi cũng thành đôi, cho dù tôi vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng. Họ tự diễn giải theo ý mình.
Tôi cũng muốn giải thích, nhưng đến giờ này đã quá muộn rồi.
“Nóng quá...”
Dù đã đổi sang mặc áo sơ mi mùa hè, chuyện nóng bức vẫn không thay đổi. Nhưng vào thời điểm này, mỗi sáng lại đỡ vất vả hơn một chút trong việc thay đồ, nên với một kẻ ghét buổi sáng như tôi thì đúng là một điều đáng mừng.
Và đối với các chàng trai thì đây cũng là thời kỳ không biết để mắt vào đâu cho phải. Bởi vì đường nét cơ thể của các cô gái càng lộ rõ, và còn xảy ra tình huống áo sơ mi bị nhìn xuyên thấu. Quả là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Nhưng cũng có những nữ sinh lợi dụng chuyện đó để trêu đùa các chàng trai.
“Tớ cũng nóng đến phát điên mất……”
Đó là Mugiyama Kasai, còn gọi là Succubus. Không biết là cố ý hay không, nhưng hình như cô ấy đang mặc đồ lót đen bên trong. Thật sự có thể thấy rõ luôn đấy.
“Kasai. Đừng có xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa.”
“Ể? Tại sao chứ―?”
Cô ấy vừa nói vừa xoay một vòng như vận động viên trượt băng nghệ thuật để phô bày cho tôi xem.
Con nhỏ biến thái này. Làm sao mà tập trung học hành nổi chứ.
“Vì là một quý ông, nên tôi sẽ nói vòng vo, mặc cái gì giống màu trắng đi. Thật sự đấy. Nghiêm túc đấy. Tha thiết luôn.”
“Ý cậu là gì thế―?”
“Tôi mong cho cô sau này sẽ không đi nhảy múa trong mấy buổi trình diễn thoát y.”
Cho dù có chỉ trích về màn biểu diễn của Kasai cũng chẳng có ích gì, mà nếu ngăn cản thì hẳn sẽ có người phàn nàn, nên tôi quyết định sẽ coi như cô ấy đã chết trong lòng tôi. Vĩnh biệt, Kasaya. Trên mộ của cô, thứ tôi rưới lên không phải là nước đâu mà là sữa dưỡng thể.
Thế là tôi chạy trốn vô nhà vệ sinh. Bị Kasai cứ chọc ghẹo mãi không ngừng làm tôi phát ngán, nên tôi chui vào nhà vệ sinh nam, nơi mà một nửa dân số thế giới không thể bước vào. Đúng là nơi trú ẩn vô đối.
Sau khi cho bồn tiểu uống no nê nước chanh, tôi cẩn thận thò đầu ra ngoài hành lang để xác nhận xem Kasai đã biến mất chưa.
“Cuối cùng cũng cắt đuôi được.”
Nếu cứ dây dưa với nhỏ đó, tôi sợ mình sẽ thức tỉnh thứ gì đó kỳ lạ mất. Đúng là kẻ thù của quý ông.
Khi tôi đang lau tay bằng khăn tay, thì Kasai và Rion bước ra từ nhà vệ sinh nữ.
“Uwaaah!”
“Ể? Sao tự dưng cậu hét lên thế?”
Rion ngơ ngác nhìn tôi. Tôi hét lên là vì Kasai đang cài lại nút áo sơ mi ngay lúc đó. Cái quái gì thế này? Con nhỏ này có phải là vừa cởi đồ trong nhà vệ sinh nữ không? Đáng sợ quá đi.
“A― Mugi. Không được làm thế trước mặt con trai đâu. Dù cậu có thể nổi tiếng thật đấy, nhưng mà gợi cảm quá mức rồi đó.”
“Tại vì, Sui-kun bảo là phải mặc áo lót trắng ấy. Nên là tớ cởi luôn ra.”
“Ể... Sui, tôi thực sự ngán ngẩm về cậu luôn đấy...”
Chính tôi mới là người thấy thế đấy, Rion-san. Sao cô lại mang theo nhiều đồ lót thế.
“Thôi thì coi như tôi là biến thái cũng được. Thậm chí thành tội phạm cũng được.”
“Tôi thấy Sui ở lễ hội thể thao đâu có biến thái đến mức này, hóa ra đây mới là bản chất thật của cậu à.”
“Đúng thế. Tôi là một con quái thú xấu xí.”
“Loại người như thế mà lại hẹn hò với Arina đúng là không thể tha thứ được... Tôi sẽ không tha cho cậu về chuyện cướp đi thần tượng học đường của tôi đâu.”
“Không có hẹn hò gì hết mà.”
“Ể? Không phải sao?”
“Không có hẹn hò. Thật đấy.”
“Ểee. Vậy còn chuyện Arina tỏ tình thì sao?”
“...Chuyện đó thì thật.”
“Hóa ra là thật à. Không biết có phải từ lúc lễ hội thể thao không nhỉ.”
Thành viên câu lạc bộ Cổ vũ và cựu thành viên câu lạc bộ Cổ vũ cùng nghiêng đầu suy nghĩ.
Tôi nhân cơ hội đó chạy đi. Dính vào Kasai thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Tôi còn nghe tiếng thét của Kasai “Sakaki-san dâm dê!” từ sau lưng tôi. Rõ ràng tôi còn chưa từng làm mấy chuyện như nhìn trộm phòng tắm mà, thật là nhục nhã hết sức. Con nhỏ đó như thể muốn khiến cuộc đời tôi kết thúc trong cái mác biến thái vậy.
Dù có tạm chạy thoát được Kasai đi nữa, chúng tôi cùng lớp nên chẳng thể tránh mãi được. Tôi nghĩ muốn trừng trị kẻ biến thái thì phải lấy cách ăn miếng trả miếng mà biến thái lại, nhưng nếu tôi thành kẻ biến thái thì Nhật Bản sẽ chìm nghỉm mất, nên tôi đành bỏ cuộc vậy.
Khi nhắc đến mùa hè, tôi liền liên tưởng tới một số sự kiện.
Đặc biệt là biển và hồ bơi. Toàn những sự kiện kinh điển, nhưng đáng tiếc là học sinh năm ba lại không có tiết học bơi. Tôi cảm thấy có lỗi khi không thể phơi bày cơ thể trần trụi này cho các nữ sinh trên toàn quốc, nhưng xin hãy đợi. Một ngày nào đó tôi sẽ phát hành album, nên cứ yên tâm.
Như chúng ta đều biết, mọi dạng sinh vật sống trong ngân hà này đều mong chờ dáng vẻ mặc bộ đồ bơi của Arina, chứ không phải là tôi. Tuy nhiên sự kiện đó sẽ không xảy ra đâu. Vì tôi sợ biển.
“Đi biển đi mà!”
Kẻ bắt nạt Tsuru kia đã đề nghị với ý định gây ra vụ án Sasaki Sui bị chết đuối. Cô ta có vẻ như muốn dìm chết tôi.
“Không được. Tôi, sợ, biển.”
“Ểee~ Nhát thế~”
“Không được là không được. Tôi sẽ dành kỳ nghỉ hè cho học hành.”
“Cậu còn có thể được thấy bọn tớ trong bộ đồ bơi đó?”
“Cứ gửi ảnh cho tôi.”
“Mu~”
Trông thì vui thật đấy, nhưng với một người không muốn hối hận vì kỳ thi đại học như tôi thì độ ưu tiên thấp hơn nhiều. Không thể so với thi vào trung học được. Đây là quyết định lớn đầu tiên trong đời mà chỉ có một lần duy nhất thôi.
Tsuru chùn bước trước ý chí sắt đá của tôi. Trận đấu bắt đầu.
“Tất nhiên là cả tớ và Arina đều sẽ mặc đồ bơi luôn đó!?”
“Cứ gửi ảnh cho tôi.”
“Hể~. Tớ còn định bảo cậu bôi kem hộ tớ cơ.”
“Cứ gửi ảnh cho tôi.”
“Cấm nói câu đó đi”
“Cứ gửi ảnh cho tôi.”
“Cái đồ― Haaa. Cứng đầu quá đi.”
“Haha! Nếu cô muốn đánh bại tôi thì hãy chuẩn bị sẵn cần cẩu đi! Haha!”
Thắng rồi. Tôi đã thắng thiên tài Tsuru rồi! Quả nhiên, câu lạc bộ Về Nhà là mạnh nhất!
“Vậy học bài cùng nhau nhé...”
“Vậy thì được.”
“Kỳ nghỉ hè cuối cùng vậy mà phí quá. Đồ ngốc cuồng học.”
“Nếu kẻ ngốc không vùng vẫy theo cách kẻ ngốc, thì kẻ ngốc đó sẽ cứ mãi ngốc. Xin nhờ Tsuru-sama chỉ giáo.”
“Thôi thì cũng được...”
Tsuru miễn cưỡng rút lui về chỗ ngồi.
Xin lỗi nhé, Tsuru. Thực ra tôi cũng muốn ngắm nhìn đồ bơi của gyaru lắm. Nhưng việc thi cử quan trọng hơn mà.
“Cậu muốn nhìn của tôi sao...?”
Chủ nhân giọng nói đó là Arina. Khi tôi quay lại thì nhìn thấy cô ấy hơi ngả người về phía trước với đôi mắt lấp lánh đầy tò mò. Ể, dễ thương quá đi mất! Gyaaa!
Tôi có hơi hồi hợp vì việc bắt chuyện với cô ấy đã trở nên khó hơn.
“Không phải là tôi muốn xem hay gì đâu...”
“Xin lỗi, câu hỏi đó đã hơi ác ý. Còn chuyện học thì sao? Mấy bài thi thử ấy.”
“Tạm ổn thôi. Nếu cứ giữ phong độ rồi nâng cao thêm chút thì chắc sẽ vào vùng an toàn.”
“Vậy à. Tốt quá nhỉ.”
“Còn cô thì sao?”
“Tôi ổn. Thường được đánh giá là A. Mà kết quả đánh giá thi thử cũng chẳng đáng tin lắm.”
“Quá đỉnh luôn. Trường đại học quốc gia mà được A là ghê lắm đó.”
“Không đến mức vậy đâu. Còn tùy trường thôi”
Haa~ Tôi đây cũng muốn được điểm A hay S dễ dàng cơ~ Mong là vào ngày thi mọi người đều bị tiêu chảy và bỏ thi cho rồi.
Quả nhiên là vẫn phải học thôi. Học là một việc rất công bằng, ai học nhiều người đó thắng. Mấy lời ngụy biện chẳng có tác dụng gì cả. Không hề có mấy cảnh thức tỉnh rồi bỗng có sức mạnh như mấy bộ shounen manga đâu.
Tôi nghĩ là Arina nhất định sẽ thuận lời đỗ vào trường đại học quốc gia. Hẳn là chúng tôi sẽ không học cùng một trường đại học.
Dẫu vậy, liệu cô ấy vẫn muốn hẹn hò không nhỉ? Yêu xa chẳng phải là khó khăn lắm sao? Một kẻ chỉ biết yêu mỗi nước ép cà chua như tôi, liệu có hiểu nổi tình yêu con người không? Mùa hè này, cỗ máy biết đến tình yêu sẽ công chiếu trên toàn quốc.
Sau giờ học. Hôm nay là thứ Sáu nên tôi sẽ về thẳng nhà.
Tuần sau lại có bài thi thử nữa, nếu quá căng thẳng thì cũng chỉ hại cho tinh thần thôi.
Tôi vừa cầm chổi dọn dẹp vừa cùng Makoto chơi trò Harry Potter. Vì bị Tsuru chọc là “Trẻ con năm tuổi” nên tôi đã đứng ra bênh vực toàn thể trẻ con trong nước “Xúc phạm trẻ con quá rồi đấy.” Yên tâm đi, tôi là đồng minh của bọn trẻ. Đừng để thua cái con gyaru kia nhé.
Tôi đeo cặp lên vai rồi đứng dậy.
“Ah. Tôi cũng...”
Arina lí nhí nói rồi im lặng đứng yên đó.
Một khoảng ngập ngừng nhỏ xuất hiện, nên tôi vội vã phản ứng lại.
“Ờ, ừ.”
“...Đi thôi.”
Ooooh! Cái diễn biến gì thế này!? Đây chính là cái được gọi là romcom đó sao!?
Vì chưa quen nên tôi căng thẳng tột độ, đến mức quên cả cách đi bộ. Dù làm gì cũng không thể cho tay chân đi so le nhau được. Tay phải và chân phải, tay trái và chân trái mỗi bên phải cùng lúc đưa ra với nhau. Có lẽ tôi nên tra mạng xem con người đi đứng như thế nào.
“Cậu trông kỳ lắm đấy.”
“Tôi niết. Đó là câu mà tôi nghe nhiều nhất trong suốt mười bảy năm qua đấy. À mà, câu cửa miệng hồi nhỏ của tôi là ‘điên rồ’.”
Aaa, tại sao tôi chỉ có thể cử động như một con robot vậy chứ. Tôi thậm chí còn nghe thấy cả mấy âm thanh leng keng nữa.
Nếu buông ra một câu trêu chọc kiểu “Việc đi cùng nhau về nhà chẳng phải giống người yêu sao?” thì chắc Arina sẽ nổi giận, nên tôi quyết định nuốt trò đùa đó lại.
Tôi là quý tộc độc thân... tôi là quý tộc độc thân...
Tôi thầm niệm câu đó trong lòng để kiềm chế bản thân.
Vai tôi và Arina gần như chạm vào nhau. Tôi phải tập trung tinh thần cao độ để giữ khoảng cách mong manh ấy. Sẽ rất nguy hiểm nếu chạm vào, nhưng cũng sẽ rất nguy hiểm nếu xa quá. Đúng vậy, nguy rồi. Thế giới ngày nguy to rồi. Nghe này, hãy lắng tai nghe thử xem. Tầng ozone đang khóc như thế muốn nói “Xin đừng thải khí CFC ra nữa.”.
“Có muốn ghé quán cà phê không…?”
Arina đề nghị. Yes, cafe. Trong tiếng Nhật gọi là kissaten. Quán trà, kissaten.[note80475]
“Ghé vào nhé.”
Cái gì mà “Ghé vào nhé”, Oi! Nghe sến quá đi! Aaa! Xấu hổ chết mất!
Thế là tôi để mặc dòng chảy mà bước vào quán. Vì đây là quán tôi từng đến rồi nên yên tâm phần nào, nhưng mà tôi nói chuyện gì với Arina trong khoảng thời gian tiếp theo đây? Tôi chỉ có thể nói về vũ trụ, cà chua và phim phương Tây thôi. Quá là ám ảnh với mấy cái đó à? Im đê, lo mà chụp hình tự sướng hay gì đó đi.
Và ngay lúc ngồi xuống ghế, tôi nhìn thấy một thứ cực kỳ khủng khiếp.
“Aaaaa!”
“Gyaaa!”
Tôi chỉ tay vào đứa đó. Nó là Ugin. Ugin cũng chỉ tay thẳng vào tôi.
“Cái đầu tóc kiểu gì thế hả!? Mái tóc dài vừa phải đáng tự hào của em đã biến đi đâu rồi!? Bán cho Trung Quốc rồi à!?”
JK Ugin đang ngồi uống trà với bạn bè. Hay phải nói là kiểu tóc của Ugin khác hẳn hồi sáng. Mái tóc dài vừa phải của Ugin đã biến mất, thay vào đó là kiểu tóc bob uốn sóng, hơi để lộ trán một chút. Hệt như nữ diễn viên Hollywood. Toát lên một vẻ gợi cảm không hợp chút nào với tuổi của con bé.
My sister... em định đi theo con đường gì thế hả.
Tôi đã vô tình gặp phải con bé trong một tình huống cực kỳ khó xử.

