Hồi cuối : ...

Chương 03 Câu chuyện của tôi và anh ấy

2025-10-04

1

Trời nóng. Và tôi cũng đang rất gấp gáp.

Tôi chạy về phía cổng trường đại học sau một thời gian dài mới chạy lại như thế. Phía bên kia cổng, con đường bị mặt trời nung nóng đến mức tạo ra ảo ảnh chập chờn. Tôi biết nếu chạy trong cái nhiệt độ thế này sẽ toát mồ hôi và trở nên nhếch nhác, nhưng mà giờ chẳng phải là lúc để ý đến chuyện đó.

Tôi không chạy đến trạm xe dừng trước cổng trường như mọi khi mà chạy đến trạm xa hơn. Tôi không thể chờ đợi tận ba mươi phút. Chạy đến trạm dừng khác thì sẽ đến nhanh hơn khoảng mười phút.

Trong suốt quãng đường từ lúc lên xe buýt cho đến nơi, tôi hồi tưởng lại những ký ức.

Ngày tôi gặp anh ấy.

Ngày tôi cùng anh ấy đi đến sân tennis.

Ngày tôi mang hoa đến Vườn Hồng.

Ngày tôi làm mẫu cho câu lạc bộ Mỹ thuật.

Ngày tôi nói với anh ấy việc tôi có hai nhân cách.

Ngày tôi đến Hội học sinh.

Ngày tôi đi cùng anh ấy đi dạo quanh lễ hội văn hóa.

Ngày tôi dẫn anh ấy về nhà tôi.

Ngày tôi đến thủy cung cùng anh ấy.

Ngày Shirona tỏ tình với anh ấy.

Ngày chúng tôi tổ chức tiệc tất niên vói mọi người.

Ngày tôi đến thăm nhà anh ấy dịp đầu năm.

Ngày ba tôi mất.

Ngày tôi nhớ lại tất cả.

Ngày tôi đánh mất anh ấy.

Ngày tôi lại yêu anh ấy.

Ngày tôi cùng anh ấy nở nụ cười trong lễ hội thể thao.

Ngày tôi lại đánh mất anh ấy.

Ngày tôi nhìn thấy anh ấy không còn cử động một chút nào nữa.

Kể từ đó anh vẫn mãi dừng lại trong lòng em .

Trên chiếc xe buýt rung lắc, trên con tàu điện rung lắc, tôi đã nhiều lần hồi tưởng lại ký ức về anh ấy.

Anh lúc nào cũng soi sáng em. Anh không hề ghét bỏ một đứa rắc rối như em, lúc nào cũng khiến em cảm thấy ấm áp với những câu đùa kỳ quặc. Dù em đã từng quên hết những ngày tháng đó, nhưng giờ em sẽ không bao giờ quên anh nữa.

Vậy nên.

Vậy nên — dù anh ở đâu cũng xin đừng quên em nhé. Vì em cũng sẽ không quên anh đâu.

---

Khi bước qua cửa soát vé, một bệnh viện lớn lọt vào mắt tôi.

Lần đầu tiên trong đời tôi đã vượt đèn đỏ. Tôi không thể nào chờ đợi thêm được nữa, và cũng do chẳng có chiếc xe nào chạy tới nên tôi đã làm như thế.

Vì đã đến đây nhiều lần nên nhân viên lễ tân gần như quen biết tôi. Thế nên khi tôi vừa bước qua cửa tự động, nhân viên lễ tân lập tức chạy đến. Tôi quên cả cái mát lạnh của điều hòa, cố gắng cất lời trong khi hơi thở vẫn còn dồn dập.

“Xin lỗi, thẻ thăm bệnh―”

“Hiwa-san, không sao đâu. Thủ tục đã xong hết rồi.”

“Hử?”

“Ugin-san đã làm thủ tục thay cho cô. Mời cô, xin hãy đeo vào cổ.”

Có lẽ không thể làm được việc thay mặt như vậy. Bình thường phải xuất trình giấy tờ tùy thân của chính người đến và có sự chấp thuận trước của người thân.

Cho nên tôi hiểu ra đây là một ngoại lệ. Nhờ Ugin-chan và các y tá.

“Cảm ơn rất nhiều.”

Tôi để lại một câu như thế rồi hướng về phía thang máy.

Tôi không chút do dự bấm nút lên tầng 8, và sức nặng dồn mạnh xuống chân tôi. Tôi cảm nhân được lực nâng lên dần dần truyền đến tôi. Những con số từng cái một sáng lên, và trượt sang phải.

2, 3, 4, 5, 6.......

Tiếng thông báo nữ vang lên báo đã đến tầng 8, và cánh cửa mở ra.

Tôi bước ra một bước, rẽ phải trên hành lang trắng tinh rồi đi thẳng.

812, 813, 814.......

Những số phòng bệnh lướt qua. Càng tiến gần phòng 820 thì nhịp tim càng đập mạnh đến mức đau nhói. Vừa bước đi tôi vừa điều chỉnh hơi thở, đưa tay điều chỉnh lại mái tóc rối, và chú ý tới dáng vẻ của mình.

Phòng 820.

Cuối cùng tôi cũng đến trước căn phòng bệnh mà mình đã ghé nhiều lần.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. “Mời vào”, giọng nói nặng nề của Ugin-chan vang ra.

Khử trùng tay xong, tôi đặt tay lên cửa. Tôi từ từ trượt cảnh của ra, và dè dặt nhìn vào bên trong.

Ba, mẹ, em gái của anh ấy lọt vào tầm mắt tôi. Và cả chiếc giường.

“Ồ, lâu rồi không gặp nhỉ. Trái Đất vẫn ổn chứ?”

Aaa..... là Sui. Là Sakaki Sui mà tôi biết.

Tôi che miệng mình, và làm rơi những giọt nước mắt lớn đến không thể tin nổi. Tôi nghĩ khuôn mặt méo mó của tôi chắc là khủng khiếp lắm, hoàn toàn không phải là thứ biểu cảm để cho người khác nhìn thấy. Vì thế tôi dùng cả hai tay che mặt, và khụy xuống ngay tại chỗ. Âm thanh đầy ắp tiếng nức nở của chính tôi khiến tôi chẳng còn nghe thấy điều gì khác, nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh ấy đang ở bên cạnh tôi.

Bàn tay tôi ướt đẫm nước mắt, chẳng khác nào một ngày mưa. Cả ống tay áo lẫn bắp đùi cũng ướt sũng, chắc là trông thật khó coi. Nhưng vào lúc này, tôi không thể giữ được chính bản thân mình nữa. Vì sao ư? Bởi tôi đã gặp lại người mà tôi yêu thương nhất trên đời này. Ai mà có thể kiềm chế nổi bản thân trong tình cảnh đó. Tôi thì không thể làm được

Và thế là câu chuyện của tôi và anh ấy lại bắt đầu một lần nữa.

Vài ngày sau.

Tôi đã có cơ hội gặp anh ấy, sau khi anh ấy đã hoàn tất kiểm tra sức khỏe và kiểm tra não bộ chi tiết.

Hôm đó vốn dĩ là ngày phải đến trường đại học, nhưng cũng không quan trọng. Chỉ cần có thể nói chuyện với anh thì những chuyện khác thế nào cũng được. Ừ, chắc là tôi sẽ bị người khác nghĩ là lệch lạc mất thôi.

Anh ấy đang tập đi bộ trong phòng phục hồi chức năng. Anh ấy vừa được hỗ trợ vừa nắm lấy thanh song song bằng cả hai tay, cố gắng bước đi hết sức, tôi thấy hơi có lỗi khi thấy dáng vẻ đi bộ đó trông buồn cười. Tôi đứng nhìn từ xa và lặng lẽ chờ đến khi anh ấy tập xong.

---

“Không có gì bất thường cả thì phải.”

“Vậy à. Tốt rồi nhỉ.”

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong phòng nghỉ trước máy bán nước tự động. Nhìn cánh tay gầy gò của anh ấy, tôi cảm thấy đau lòng. Có lẽ anh ấy nhận ra điều đó, nên anh ấy bắt đầu nói với giọng tươi sáng.

“Dường như đến giờ vẫn chưa nổ ra Chiến tranh thế giới nhỉ.”

“Đồ ngốc.”

Aah, tôi không thể tìm được lời nào để nói cả. Tôi nên nói gì đây?

“...Ba năm, à. Đúng là đã trôi qua ba năm thật rồi nhỉ. Khi mới tỉnh dậy thì tôi thấy y tá đứng đó. Cô ấy trợn mắt nhìn tôi như con chó chihuahua rồi hét lên vì bất ngờ làm tôi cũng hét lên theo. Kiểu như 'Kyaa!' với 'Gyaa!' ấy. Sau đó là một loạt câu hỏi, nào là tôi là ai, sống ở đâu... Nhưng mà sốc nhất vẫn là chuyện về Ugin. Cô bé nữ sinh trung học còn non nớt ngày nào, bỗng chốc đã thành nữ sinh đại học, rồi lại còn gọi tôi là 'Nii-chan' nữa chứ, thật đáng sợ luôn. Bị một người trông còn lớn tuổi hơn mình gọi là Nii-chan. “

“Cậu đã là người trưởng thành rồi đấy.”

“Chuyện đó cũng làm tôi sốc luôn. Ngủ có một đêm mà tỉnh dậy đã thành cái thân thể được phép uống rượu rồi. Giờ tôi chẳng hiểu nổi cái gì nữa...”

Anh ấy khẽ vuốt ve chiếc đồng hồ đeo tay mà tôi đã tặng cho.

“...Cảm ơn, Arina. Nghe nói là lúc trước cô đã đến thăm tôi phải không?”

“Đúng vậy. Tuy không nhiều bằng gia đình cậu, nhưng tôi đã đến gặp cậu nhiều lần.”

“Thật à. Giờ nhìn lại thì cô chẳng khác hồi trung học là mấy nhỉ. Mặc dù cũng đã trở nên khá quyến rũ rồi.”

“Vì cậu đấy.”

“Là sao cơ?”

“Cậu có thể sẽ không nhận ra tôi, đúng không? Nên tôi đã nghĩ tôi vẫn phải giữ nguyên là tôi của ngày mà cậu ngủ say để khi nào cậu tỉnh dậy vẫn nhận ra tôi. Cho nên, cậu có tội đấy. Vì cậu đã cướp đi tự do của một thiếu nữ.”

“Xin lỗi...”

“Không sao. Tôi tha thứ cho cậu.”

Chỉ cần anh ấy bên cạnh tôi. Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Bởi vì chỉ vậy thôi là tôi đã thấy hạnh phúc rồi.

---

Ba năm trôi qua trong chớp mắt.

Tôi nghĩ ký ức trước lúc tỉnh dậy của tôi là với tay mở tủ lạnh để lấy nước ép cà chua uống khi đang ở nhà. Thành thật mà nói, ký ức ngày hôm đó khá mơ hồ.

Bác sĩ giải thích rằng tôi đã bị tổn thương não do thiếu máu não và rơi vào trạng thái hôn mê suốt ba năm. Nguyên nhân thì không rõ, nhưng nếu nói có điều gì đáng nghi thì chắc là do việc tôi uống quá nhiều nước ép cà chua. Tôi không muốn thừa nhận. Nhưng có thể đó là do cơ địa, hoặc cũng có thể chỉ là vì trùng hợp ngẫu nhiên gây nên, nhưng sự thật thì vẫn còn là bí ẩn.

Càng hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình thì tôi càng trở nên bất an. Tôi chưa tốt nghiệp trung học, chỉ đơn thuần trở thành người lớn trong khi vẫn là một đứa trẻ. Một mình trong căn phòng bệnh tối tắm, tôi nghĩ về tương lai của mình.[note81365]

Đặc biệt là tôi đã thật sự gây phiền toái cho gia đình tôi. Không chỉ tiền viện phí, mà còn khiến họ phải lo lắng.

Trong những ngày đầy rẫy bất an như thế, người đã đem đến ánh sáng cho tôi chính là Arina.

Việc cô ấy chờ đợi tôi suốt ba năm khiến tôi vừa thấy sốc vừa tràn ngập cảm giác áy náy. Cô đã ở bên tôi khi tôi trong quá trình phục hồi chức năng, và nhiệt tình kể cho tôi nghe ba năm qua có gì thay đổi, bạn bè tôi hiện giờ thế nào rồi.

Trong khi lúc đó, tôi đã cảm thấy một sự kỳ lạ khiến tôi băn khoăn.

“Chẳng lẽ cô đã nhớ lại hết rồi sao...?”

“Ừ. Cả chuyện tôi từng mắng chửi cậu thậm tệ, cả chuyện tôi đã tỏ tình với cậu, tôi nhớ rõ toàn bộ những chuyện đó đấy. Tuy nói vậy nhưng tôi mới nhớ ra vào năm ngoái thôi. Cả cậu và tôi đều mất kha khá thời gian nhỉ.”

“Ra vậy...”

“Cậu vui không? Cậu có vui vì tôi đã nhớ lại không?”

“Này, mặt gần quá đấy, gần quá! Tính cách của cô thay đổi rồi ha.”

“Chỉ một chút thôi thì cũng có sao đâu.”

“Đừng như vậy khi đang ở băng ghế công viên nhé.”

“Thế thì ở đâu mới được hả?”

Không biết trong ba năm qua, thế giới này đã dạy cho cô ấy điều gì vậy nhỉ? Ai mà lại mong muốn một Arina trở nên chủ động thế này chứ? Là tôi đây. Nói đúng hơn là mọi người trên thế giới này. Cực kỳ cần thiết. Đây chính xác là yếu tố siêu cấp mỹ thiếu nữ mà ai cũng thèm khát. Hãy cho tôi thêm nhiều yếu tố siêu cấp mỹ thiếu nữ như thế này nữa đi.

“Tôi định sẽ tổ chức tiệc mừng cậu xuất viện đấy.”

“Thật biết ơn.”

“Tôi sẽ mời các bạn cùng lớp hồi trung học. Có nhiều người muốn gặp lại cậu lắm đó.”

“Thời trung học à... Ừ nhỉ, mọi người đều tốt nghiệp hết rồi. Cảm giác như mình bị bỏ lại phía sau vậy.”

“Đừng có lo nghĩ thừa thãi nữa. Mọi người đều muốn nghe mấy trò đùa ngớ ngẩn của cậu đó biết không? Nếu cậu tiêu cực thì buổi tiệc đổ bể hết đó.”

“Nói năng gì mà lạ thế! Nếu đã mất công lấy lại ký ức thời hoa hồng độc miệng rồi thì cô cũng trổ tài độc miệng của mình đi chứ. Mọi người chắc sẽ thấy hoài niệm lắm.”

“Câm đi, đồ rác rưởi. Cậu chỉ cần nhìn tôi là đủ rồi.”

“Yandere!”

Ghi chú

[Lên trên]
Đen như cái tiền đồ của... À mà thôi. Bỏ qua thời gian 3 năm, mất ko bt bao nhiêu thứ, ai chả lo lắng.
Đen như cái tiền đồ của... À mà thôi. Bỏ qua thời gian 3 năm, mất ko bt bao nhiêu thứ, ai chả lo lắng.