Hồi cuối : ...

Chương 02 Em / Fork in the road / Điểm khởi đầu cuối cùng / WL of A

2025-10-02

4

[note81251]

Quả thật là việc tiếp tục chờ đợi là điều khó khăn.

Những lời của Makoto, vẫn vang vọng trong tôi sau buổi họp lớp. Nếu biết trước được tương lai thì chắc hẳn trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn. Bởi vì tôi có thể chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc chắc chắn sẽ đến ấy.

Nếu câu chuyện của chúng tôi cũng đã bị định mệnh cố định, thì việc chờ đợi hay cầu mong đều chẳng khác nào vô nghĩa.

Đúng vậy, nó có thể ví như việc đọc sách. Câu chuyện được khắc sẵn trên trang giấy đã có mở đầu và kết thúc từ trước.

Vậy nên tôi thử cầu nguyện với một tồn tại siêu hình. Dẫu cho hy vọng có mong manh đến đâu, hay không có khả năng đi chăng nữa.

Xin đừng pha lẫn ác ý vào những số mệnh mà ngài đang nắm giữ.

Kể từ khi bắt đầu tiếp nhận thuyết định mệnh đó như một nguyên tắc của tôi, thì tôi cảm thấy nỗi bất an dường như vơi đi phần nào.

Không phải là tôi đã trở nên vô tâm. Chỉ đơn giản là tôi ngừng việc chờ đợi, và chấp nhận anh ấy y nguyên như thế. Tôi quyết định tập trung vào một việc rằng anh ấy đang trong trạng thái ngủ say.

Có thể tôi sẽ bị coi là bất thường, bị người khác thấy ghê sợ, nhưng vốn dĩ tâm hồn tôi không hề mạnh mẽ đến mức thế, vì thế tôi mong được tha thứ vì điều này. Bởi nếu không làm vậy, thì có lẽ tôi đã phát điên mất rồi.

Bài tiểu luận mà tôi gửi cho một tạp chí tuần đã được đăng, và tôi nhận được mười vạn yên như tiền thưởng cho việc đó. Ban đầu tôi nghĩ dùng để chi trả chi phí sinh hoạt, nhưng vì đó là số tiền ngoài dự tính, nên tôi quyết định mua một thứ gì đó có hình dạng để làm kỷ niệm.

Thứ chợt xuất hiện trong đầu tôi là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Khi ghé vào tiệm đồng hồ gần nhà, một chiếc đồng hồ đeo tay có ba cây kim với tông màu trắng đen vô cùng đơn giản vô tình lọt vào mắt tôi. Vì bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp không nổi bật ấy mà tôi đã mua ngay mà không hề do dự. Chỉ trong chốc lát mười vạn yên đã bay mất, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không hề thấy hối tiếc.

“Lúc chiếc đồng hồ này ngừng chạy, không biết thời gian sẽ bị lệch đi bao nhiêu nhỉ.”

Nếu so với sự chênh lệch thời gian giữa tôi và anh ấy, thì việc chỉnh lại đồng hồ mỗi tháng một lần quả thật chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Ba năm. Giữa tôi và anh ấy có một sự chênh lệch ba năm.

Tôi đã không thể nắm lấy bàn tay phải của anh ấy khi anh ấy nằm trên giường bệnh như trong phim. Chỉ nghĩ đến việc tay anh ấy có thể lạnh thôi tôi lại thấy sợ hãi đến mức không thể làm được.

“Em sẽ tặng anh món quà này. Để anh không còn lẫn lộn về năm tháng, và thời giờ. Em tin chắc rằng cây kim giây này sẽ trở thành chỗ dựa cho anh.”

Tôi khẽ đặt chiếc đồng hồ bên cạnh bình hoa rồi rời khỏi phòng bệnh.

---

Tôi đã bước sang tuổi hai mươi mốt mà chẳng hề nhận thức được mình đã qua tuổi hai mươi hay đã trưởng thành. Có lẽ tôi đã quen với việc thêm tuổi, nên ngay cả khi đón sinh nhật thì cái cảm giác “đặc biệt” cũng nhạt nhòa đi.

Ngày trước, chỉ cần thêm một tuổi thôi cũng đã là chuyện đáng chúc mừng và cũng là một bước tiến lớn trong quá trình trưởng thành, vậy mà giờ tôi lại chỉ nghĩ đơn giản là “lại nữa à”. Điều đó phải chăng chính là ý nghĩa của việc đã trưởng thành? Dường như tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.

Lên năm ba đại học, theo thời gian trôi qua tôi bắt đầu thấy vài sinh viên đang tìm việc.

Tôi nghĩ là họ rất vội dù vẫn chưa là sinh viên năm tư, nhưng về căn bản thì có lẽ chỉ là do tôi quá chậm mà thôi. Bởi tôi vốn còn chưa hề nghĩ gì về chuyện đó, nên tôi cũng không rõ là chậm hay nhanh nữa. Rốt cuộc là tiêu chuẩn và mức trung bình nằm ở đâu nhỉ?

“Không đâu? Tớ cũng vẫn chưa đâu.”

Tôi đã hỏi trong lúc ăn trưa ở căn tin cùng với Chiho, và cô ấy cũng thế.

“Người nhanh nhẹn thì nhanh thôi. Chắc là vậy. Tớ cũng không rõ nữa.”

“Tớ thấy lo lắng lắm. Không biết tớ có nên bắt đầu ngay không nữa.”

“Việc làm thì đầy ra luôn mà, nên đâu cần nghĩ sâu xa như thế đâu nhỉ?”

Sau khi trao đổi với Chiho, tôi có cảm giác như một con đường dẫn đến diệt vong vừa mở ra nên lập tức ngừng chủ đề này. Nhưng nếu tôi mà không lo liệu cho bản thân thì sẽ thành shuushoku ronin, rồi phải sống những ngày tháng vật lộn với áp lực. Có lẽ đã đến lúc tôi phải thật sự nghiêm túc.[note81252]

“Hay cậu làm người mẫu đi! Arina hoàn toàn đủ sức cạnh tranh mà. Hãy tiến lên nào!”

“Đáng tiếc là tớ không có ham muốn thể hiện bản thân mạnh đến thế. Về điểm đó xem là ra tớ không giống mẹ.”

“Mẹ của Arina là cựu diễn viên phải không nhỉ?”

“Người mẫu. Nhưng tớ thì xin kiếu.”

“Tuyệt thật đó. Tạp chí của Arina chắc chắn sẽ bán chạy đó! Tớ sẽ mua cho cậu!”

“Bởi vì tớ có thể sẽ giơ ngón giữa vào mặt nhiếp ảnh gia đó. Tớ ghét bị ống kính chĩa vào.”

“Ê~ uổng ghê. Cậu biết không? Có tin đồn là chụp ảnh chung với Arina thì siêu nổi bật luôn đó. Cho nên, đi thôi nào! Hãy tự tin tiến vào thế giới người mẫu đi!”

“Gì vậy chứ. Phiền phức thật.”

Ngay lúc tôi thở dài và cụp mắt xuống, Chiho áp sát lại với chiếc điện thoại trên tay. Tôi giật mình định bỏ chạy nhưng đã quá muộn.

“Lại bị người ta nói là như dầu với nước cho coi.”

“Không sau đâu! Những cô gái ngầu như chúng ta sẽ làm dậy sóng cả mạng xã hội bằng loạt ảnh này!”

“Cái tài khoản do cậu ép tớ lập ấy. Tớ đã hiểu vì sao số follower ngày càng tăng rồi. Đáng sợ thật. Tớ cũng muốn cho cậu nếm thử cái nỗi sợ dù mình chẳng làm gì vẫn được người ta ủng hộ.”

“Uwaa, cái gì vậy trời~ Tớ thì vất vả muốn chết, vậy mà cậu chỉ cần ngồi không cũng được theo dõi dễ dàng, tức ghê á!”

“Đã phớt lờ quyền chân dung của tớ rồi mà cậu còn dám nói vậy luôn à.”

Tôi mở điện thoại ra kiểm tra thì lại thấy số người theo dõi tăng lên. Chiho đã chỉnh sửa cho bức ảnh vừa chụp xong đẹp thêm rồi đăng lên. Cô ấy còn gắn thẻ tôi.

Tôi cảm thấy có lỗi vì chẳng làm gì lúc đó cả, trong lúc kinh ngạc tôi đã chụp một tấm ảnh với gương mặt vô cảm. Và cô ấy còn thêm vào dòng chữ chỉ dùng hiragana “đang ăn cơm” để cố tình tạo ra cái cảm giác trông như chỉ số IQ thấp. Gương mặt vô cảm kia chính là chút phản kháng nho nhỏ của tôi.

Ban đầu thì tôi không thích chuyện này, vậy mà từ sau khi đăng tấm ảnh selfie vô cảm hôm trước, tôi lại hơi bắt đầu nghiện nó rồi. Thật sự là sai lầm. Tôi cười khổ mà nghĩ rằng ra đây chính là cái mà người ta gọi là “ham muốn được công nhận” sao.

Tất nhiên, tôi vẫn thấy xấu hổ khi chụp một mình, nên đa phần toàn là ảnh chụp chung với Chiho. Vì vậy mà còn có tin đồn lan ra rằng tôi với Chiho có khi là đồng tính. Tôi rõ ràng là bình thường mà. Tôi là thẳng mà. Tôi có người mình thích nữa mà. Đúng là phiền phức hết sức.

Nhưng cũng có chuyện tốt xảy ra. Mấy người bạn trung học đã tìm thấy tôi và theo dõi tôi. Shirona, Rion, Yuri, Ruka,… Nhờ vậy mà tôi mới biết được hiện giờ họ đang làm gì, ở đâu. Shirona thì học ở một trường chuyên về thẩm mỹ, Rion là sinh viên một trường đại học ở Tokyo, Yuri thì chơi tennis ở trường đại học, còn Ruka là thành viên câu lạc bộ Kịch ở đại học. Chuyện đó khiến tôi rất vui, vì họ vẫn còn nhớ đến tôi, dù sau khi tốt nghiệp chúng tôi đã không liên lạc với nhau nữa.

Dù đã quyết là không mở điện thoại lên trong giờ học, nhưng cơn thôi thúc muốn mở cứ sôi sục trong tôi.

(Thì ra đây chính là cái gọi là nghiện mạng xã hội sao...)

Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu bóng loáng của giáo sư để lấy lại bình tĩnh và tự kiểm soát bản thân. Xin lỗi giáo sư, nhưng đầu thầy nhìn cứ như con bạch tuộc bị cháy nắng vậy.

Khi tôi đang ghi chép, tập trung vào bài giảng, thì tiếng chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo lên.

“Hiwa-kun. Hãy để chế độ im lặng nhé.”

“Em xin lỗi, em sẽ chú ý ạ.”

Bị giáo sư trách, tôi vừa cúi đầu lí nhí nói xin lỗi vừa vội vã chạy ra cửa. Có lẽ do tôi đã nhìn cái đầu của giáo sư quá nhiều nên mới bị quả báo.

Ra tới hành lang, tôi vội kiểm tra điện thoại thì thấy đó là cuộc gọi từ Ugin-chan.

Tôi sững người ngay tại chỗ.

Không thể nào, một ý nghĩ tuyệt vọng chợt trào dâng trong tâm trí tôi. Tôi và Ugin vẫn nhắn tin qua lại, nhưng gọi điện thì hầu như không bao giờ.

Chỉ cần trượt ngón tay vài cm thôi là tôi sẽ được nghe giọng của em ấy. Và tôi cần phải nghe giọng nói của em ấy. Tôi biết rõ điều đó nhưng cơ thể tôi chẳng chịu cử động. Tôi cảm giác như có điều gì đó sắp kết thúc. Cũng có cảm giác như có điều gì đó sắp bắt đầu.

Màn hình tối đen đi. Bởi vì tôi đã không bắt máy. Tôi mất hết sức lực và ngả người vào tường. Lần tới tôi phải đổi nhạc chuông thôi, nếu không sẽ thành ám ảnh mất.

Tôi nghĩ rằng sau khi bình tĩnh sẽ gọi lại, rồi bỏ điện thoại vào túi.

Renggggg—.

Lại reo nữa.

Nhịp tim tôi đập dữ dội, nên tôi ôm lấy ngực. Hơi thở tôi trở nên dồn dập vì nhịp tim tăng quá nhanh.

“T-tuyệt đối... không phải là—”

Tôi lấy hết dũng khí, cầm điện thoại lên nghe.

“Vâng, Hiwa đây.”

“Arina-san!? Chuyện là! Nii-chan—!”

Ghi chú

[Lên trên]
Ngã ba đường, còn WL of A tôi cũng bí, mời mọi người suy đoán
Ngã ba đường, còn WL of A tôi cũng bí, mời mọi người suy đoán
[Lên trên]
Là chỉ người trẻ tuổi tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chưa tìm được việc làm, phải nương tựa vào gia đình hay đi làm thêm tới khi tìm được công việc chính thức
Là chỉ người trẻ tuổi tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chưa tìm được việc làm, phải nương tựa vào gia đình hay đi làm thêm tới khi tìm được công việc chính thức