Hồi cuối : ...

Chương 01 Năm chữ có lúc thì nhẹ có lúc lại nặng

2025-09-28

6

Thời tiết không được tốt đẹp, và tàu điện thì lại trễ.

Vào giữa tháng Một thì việc tuyết có đọng lại cũng chẳng có gì lạ, nhưng lượng tuyết rơi năm nay lại không nhiều tới như vậy. Chỉ còn sót lại vài đống tuyết nhỏ bị bẩn ngả sang màu xám ở mấy con hẻm không được ánh nắng chiếu tới thôi. Mỗi khí lạnh thì vẫn như mọi năm. Nếu không đeo găng tay vào, đầu ngón tay sẽ không thể cử động được nổi.

Tôi kiểm tra bản đồ trong điện thoại rồi ngẩng mặt lên tìm tấm bảng hiệu đang sáng dưới nền trời đêm. Với một người hơi bị mù đường như tôi thì chuyện tìm được đúng nơi cần đến một cách suôn sẻ, ở con phố tràn ngập thông tin như quảng cáo của trang web bán hàng online, là điều không tưởng. Vừa lạnh, vừa đông người, lại vừa chẳng thấy đâu. Ngay trước khi tôi gục ngã vì sắp hết chịu nổi, cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy được đích đến.

Tuy đã đến kịp giờ hẹn nhưng chỉ sát nút, nên tôi lập tức bước vào quán.

“Xin lỗi nhé. Tôi bị lạc nên đến trễ.”

Vừa thấy tôi, đám con trai liền reo hò. Họ cười nhăn nhở đến phát ghê. Khi tôi đứng chết trân, không biết nên ngồi chỗ nào thì Tsuru kéo tay tôi và dẫn tôi đến chỗ ngồi.

“Tớ cứ tưởng cậu không tới nữa cơ~. May quá.”

“Tớ quên mất là mình bị mù đường. Với cả tàu điện cũng tệ hại nữa.”

“May là cuối cùng cậu vẫn đến được! Vậy là đủ người rồi nhỉ!”

Hầu hết đều là những người bạn cùng lớp năm cuối cấp trung học.

Hôm qua vừa xong lễ trưởng thành, hôm nay thì là họp lớp. Tôi cảm thấy thật hoài niệm khi gặp lại những người bạn cùng lớp đã hai năm không thấy. Có người thay đổi đến mức ban đầu tôi chẳng nhận ra là ai, cũng có người chẳng thay đổi chút nào, khiến tôi cảm thấy việc từng mặc cùng loại đồng phục và cùng trải qua ba năm như chuyện từ rất xa xưa. Trong khi mới chỉ là hai năm trước thôi.

Âm lượng giọng nói của mọi người tăng lên đến mức khó tin được vì rượu ngấm vào. Chắc do chính họ cũng chẳng nghe rõ được tiếng của mình.

Tôi thì do lén uống thêm trà ô long nên gần như không say. Vì thế tôi chuyển sang làm người nghe, trò chuyện với nhóm nữ, và ngăn lại Kasai đang định cởi đồ. Chỗ ngồi ban đầu đã bị xáo trộn và mọi người di chuyển lung tung bất kể nam nữ.

Tôi tình cờ ngồi cùng Tanaka Masao-kun, tuy chúng tôi không thân lắm nhưng đã cùng chung trải qua một khoảng thời gian với nhau.

Từ sau lễ hội thể thao thì chúng tôi không còn tiếp xúc gì nhiều, chỉ có nói chút chuyện liên quan đến Sui rồi tốt nghiệp mà không liên lạc gì nữa. Vì đang có tâm trạng khá cởi mở, nên tôi can đảm bắt chuyện.

“Masao-kun. Cậu còn nhớ tôi chứ?”

“Đương nhiên rồi. Lễ hội thể thao chính là kỷ niệm cả đời của tôi mà.”

Từ thời trung học, cậu ấy vốn đã có thân hình như một vận động viên thể hình, mà giờ lại càng rắn chắc hơn nữa. Chỉ có quả đầu húi cua là vẫn như xưa. Biết rằng phía sau kiểu tóc ấy có chuyện buồn, nên tôi không tiện nói gì về chuyện đó.

“Giờ cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi đang tham gia câu lạc bộ Bóng bầu dục ở đại học. Giờ tôi không còn là thành viên câu lạc bộ Về Nhà nữa rồi.”

“Thảo nào. Hợp với cậu lắm.”

“Thật sao?”

“Ừm. Tôi nghĩ nó rất phù hợp với cậu. Nếu sau này cậu vào đội tuyển quốc gia Nhật Bản thì tôi sẽ đi cổ vũ.”

“Không thể đâu, tôi mới chơi được hai năm thôi nên chắc không nổi đâu. Nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Nếu là cậu ấy ngày trước thì đã không nói ra từ “cố gắng”. Cậu ấy từng là người hướng nội, lúc nào cũng trông thiếu tự tin, ánh mắt luôn hướng xuống dưới. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh Sui đã hết sức khen ngợi để khích lệ cậu ấy trong buổi tập luyện cho cuộc thi chạy tiếp sức giữa các câu lạc bộ. Tôi đã rất xúc động khi thấy một người như thế bộc lộ ra tinh thần vươn lên.

“À... ừm...”

“Sao vậy? Tự dưng lại trở nên rụt rè như hồi trước rồi.”

“Cô có biết tình hình của Sui-kun không...?”

Cậu ấy khẽ hỏi để người xung quanh không nghe thấy.

“Ừ. Cậu ấy vẫn đang ngủ.”

“Ra là vậy sao...”

Nghe câu trả lời của tôi, cậu ấy cúi đầu và cắn chặt môi.

“Tôi muốn nói lời cảm ơn với Sui-kun. Dù chỉ là vài tuần thôi, nhưng tôi đã học được những điều vô cùng quan trọng từ Sui-kun. Tôi đã có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, và đã quyết định đến buổi họp lớp này. Vì vậy tôi đã định nói điều đó với cậu ấy ngay tại đây... nhưng ra là vậy sao. Thật đáng tiếc quá.”

“Ừ nhỉ. Tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy, nên cũng thấy tiếc lắm.”

“Xin lỗi. Dù Arina-san mới là người đau khổ nhất―”

“Không cần bận tâm đâu.”

Không phải thế. Người đau khổ nhất là gia đình của Sui.

Còn tôi chỉ là―. Chỉ là một kẻ kiêu ngạo mà thôi.

“Tôi cũng muốn gặp lại mấy cựu thành viên câu lạc bộ Về Nhà khác nữa. Không biết Takazou, Eiji, Rion giờ ra sao rồi.”

“Đúng vậy nhỉ. Chắc Takazou-kun đang bước đi trên con đường trở thành một người ưu tú rồi ha.”

“Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào dó.”

Sức mạnh của rượu thật đáng sợ, nó có thể dễ dàng phá vỡ lý trí.

Đặc biệt là nam giới. So với nữ giới thì họ đang hăng hái vói chuyện tình cảm. Rắc rối thay là tôi cũng bị cuốn vào.

Nào là “tôi là fan của Arina”này nọ, mãi đến tận bây giờ mới lôi tình cảm dành cho tôi từ hai năm trước ra nói. Như mọi người đều biết, hồi đó tôi đúng là một đứa khó tới gần nên cũng không còn cách nào khác. Nhưng bản thân tôi cũng cảm thấy áy náy, nên vừa cười gượng vừa đáp lại.

“Hiwa. Thật ra là tớ đã thích cậu đấy!”

“Tôi biết rồi. Tôi đã từ chối cậu hồi năm nhất còn gì.”

“Guwaaah!”, Takane Makoto hét lên một tiếng đau đớn rồi ôm ngực. Cậu ta cũng nhuộm tóc một chút, trông giống như kiểu debut đại học.

Là bạn thân của Sui, mặt cậu ta đỏ bừng và không buông tay khỏi ly bia. Tôi nghĩ thầm rằng lại dính phải một tên say khướt phiền phức rồi, nhưng vì không cưỡng lại được cảm giác hoài niệm nên tôi quyết định nói chuyện với cậu ta.

“À mà, cậu đã hẹn hò với Ruka nhỉ?”

“Đừng nhắc nữa.”

“Đã chia tay rồi à?”

“Aaa! Chia tay rồi! Aaaaa!”

“Tại sao thế?”

“Chuyện yêu xa là bất khả thi aaaa!”

Ra là vậy. Tôi hơi thấy đồng cảm cho cậu ta.

“Bởi vậy nên! Giờ tôi độc thân rồi đấy!”

“Sao nghe cứ như cậu vừa ly hôn vậy chứ.”

“Hiwa! Tớ thích cậu!”

“Ồn ào quá. Tôi gọi cảnh sát bây giờ.”

“Chết tiệt! Đúng là không thể mà... tôi bị sốc lắm đấy... Hiwa, tôi càng sốc hơn khi cô còn xinh hơn trước nữa... cứ như cô đến từ sao Kim vậy... Uwaa tôi muốn đi vệ sinh quá.”

“Mau đi nhanh đi. Đừng có quay lại nữa.”

“Tớ thích cậu!”

“Aaa, ồn ào quá.”

Hôm nay tôi đã xác nhận được rằng chẳng có gì phiền phức hơn người say xỉn cả.

Tôi vừa bịt một bên tai vừa uống trà ô long để ra hiệu từ chối nói chuyện, cuối cùng cậu ta cũng chịu đứng dậy đi vệ sinh. Nhưng rồi cậu ta lại quay lại nhìn tôi lần nữa.

“Gần đây tôi có đi thăm Sui đấy.”

Cậu ta bỗng tỏ vẻ nghiêm túc, như thể những trò quậy phá vừa rồi chỉ là giả vờ. Nói xong câu đó, cậu ta đặt cái ly bia trống không xuống bàn rồi tiếp tục nói.

“Tôi đã nói với cậu ấy là 'Mau tỉnh lại đi'. Nhưng mà cậu ấy vẫn ngủ say lắm.”

“Lúc nào cũng như vậy thôi.”

“Cô vẫn muốn chờ à?”

Cái cách nói khó chịu đó làm lòng tôi xao động.

Tôi còn tự nhận ra được rằng bản thân mình đang nhíu mày lại.

“Tôi yên tâm rồi. Vẻ mặt của cô tức là đúng như vậy nhỉ. Tiện thể, tôi cũng nói với Sui thế này: 『Nếu mày không chịu tỉnh dậy thì một mỹ nữ nào đó sẽ chết trong cô độc đấy』.”

“Mỹ nữ đó là ai thế. Không biết một đứa con gái ngu ngốc như thế, ở đâu ra nhỉ.”

“Ai biết chứ. Nhưng tôi nghĩ cô ta không ngu ngốc đâu.”

“Thế à?”

“Bình thường thì không ai chịu đựng nổi được đâu. Chỉ cần nghĩ đến kết cục tồi tệ là đầu óc đã loạn lên rồi. Đâu phải ai cũng làm được chuyện khoanh tay đứng chờ mãi đâu.”

Dùng câu nói đó làm lời chốt hạ, cậu ta chạy về phía nhà vệ sinh.

“Không ngờ cậu ta cũng là một người tốt đấy.”

Tôi khẽ cười, lẩm bẩm như vậy.

---

“Ể!? Cậu nhớ lại rồi hả!?”

“Cậu nói to quá đấy.”

Tsuru say đến mức quên cả điều chỉnh âm lượng, và nói ra chuyện tôi đã nhớ lại toàn bộ những chuyện liên quan đến Sui. Cô ấy tròn mắt kinh ngạc, ngả người ra sau.

“X-xin lỗi! Thế nghĩa là cả chuyện ở lễ hội văn hóa, và cả chuyện đi lễ đầu năm sao...!?”

“Chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ rồi.”

“Aaa... tốt quá rồi....”

“Đừng khóc nữa mà. Giờ mà khóc thì sẽ chạy ra nước mắt màu đen do trang điểm đấy.”

“Ưm! Tớ sẽ cố! Cậu nhớ lại gần đây sao?”

“Khoảng nửa năm trước ấy. Chắc là do chiếc đồng hồ kia. Tớ tình cờ thấy lại chiếc đồng hồ hồi trung học hay nhìn trong một cửa hàng tớ ghé vào. Thế là ký ức về cậu ấy liền liên tục ùa về.”

“Kỳ lạ thật nhỉ.”

Có lẽ đây là lần thứ hai tôi trải qua cảm giác đó. Lần đầu là khi ba mất, toàn bộ ký ức trước năm tôi học năm hai sơ trung đều trở lại.

Khi nhìn lại, tôi mới thấm thía được rằng mình có nhân cách bất ổn đến mức nào. Bởi vậy mà, tôi thấy rằng cậu ấy quả thật là một người tuyệt vời khi bắt chuyện với tôi, một con người chỉ toàn là vấn đề, vào ngày hôm đó. Nhớ lại thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Tôi lúc nào cũng nổi giận, lúc nào cũng phàn nàn. Chỉ như một đứa trẻ thôi.

“Cảm ơn nhé, Tsuru.”

“Lời cảm ơn của Arina cực kỳ hiếm có luôn—! Uwaah!!”

Tôi chỉ toàn là lòng biết ơn với cô ấy, người đã luôn thân thiết với tôi. Chỉ vỏn vẹn năm chữ của lời cảm ơn thì chẳng thể nào truyền tải hết cảm xúc to lớn này. Phải làm sao mới có thể truyện đạt được đây?[note81093]

“Uwaa! Gì vậy gì vậy!?”

Tôi ôm chặt lấy Tsuru và thì thầm lần nữa. Không biết đây có phải lần đầu tiên tôi ôm một ai đó hay không nhỉ. Không nhớ nữa. Hay là tôi đã quên rồi chăng.

“Thật sự cảm ơn cậu.”

Không biết có truyền đạt được không. Nhưng không phải bằng âm thanh, mà là bằng trái tim. Tôi mong rằng sẽ truyền đến.

Nếu có thể làm được điều đó, tôi đã có thể đánh thức được cậu ấy.

“Cảm giác kỳ lạ quá à~. Arina uống say quá rồi đó~”

“Tớ không muốn nghe câu đó từ cậu.”

Ghi chú

[Lên trên]
Arigatou (ありがとう)
Arigatou (ありがとう)