Tập 01

Chương 3.3: Đoạn tuyệt với người bố

2025-10-06

1

“……”

Ánh mắt chạm nhau, im lặng bao trùm. Rồi… thời khắc ngưng đọng ấy vỡ tan.

“Biến khỏi thế gian này đi… đứa con ô uế của ta. Ký ức ta cần phải xóa sạch! “Độc Nữ Vương”!!”

Kevin ra tay trước.

『Đấu Quỷ Thần Lưu』 『Bí Ứng Chi Thức』 [Si U].

Một kỹ pháp cổ xưa của Đông Quốc, khai mở các “luân hồi” trong cơ thể để tạo ra luồng ma lực bùng nổ tức thời.

Tùy số lượng luân hồi được khai mở, ma lực có thể tăng gấp đôi, thậm chí gấp bảy lần ở bậc đại thành.

Caim dù đã nắm vững toàn bộ “các thức cơ bản”, nhưng chưa từng học qua cách khai mở luân hồi. Dù có thiên phú đến mấy, cậu cũng không thể làm được điều đó chỉ trong một sớm một chiều.

“Haaaaaaa!!”

Vì vậy, hành động của cậu chỉ có một… dồn toàn bộ ma lực hiện có vào cú đấm 【Kỳ Lân】 … tung ra với toàn thân và toàn linh hồn.

“Đ…!!”

Cú đấm xoay tròn phóng đi như bão, kèm theo sóng xung kích nén chặt ma lực, đâm thẳng vào cơ thể Kevin đang lao tới. Sức ép khiến bước tiến của ông khựng lại trong chốc lát.

“Guwooooo!!”

Nhưng vẫn chưa đủ xuyên thủng lớp giáp ma lực do [Si U] tạo ra. Sóng xung kích bị phân tán, tan rã như mưa bụi trước ngọn núi thép.

Kevin gầm lên, vừa chống đỡ vừa áp sát từng bước một.

Caim vẫn giữ nguyên tư thế, không lùi, tiếp tục dồn ma lực, từng đợt sóng nối tiếp nhau bắn ra từ nắm đấm.

“Haaaaaa!!”

“Guwooooo!!”

Khoảng cách dần thu hẹp.

Ba mét.

Hai mét.

Một mét.

Chỉ còn một bước nữa là Kevin có thể vung đấm kết liễu… môi ông cong lên thành nụ cười đắc thắng.

“Ta thắng rồi…!”

Và đúng, xét theo lý mà nói, ông không sai… bởi nếu 【Kỳ Lân】 không thể kết thúc trận đấu trong một chiêu, thì Caim đã thất bại.

Cơ thể Kevin, được 『Bí Ứng Chi Thức 』cường hóa đến mức kinh khủng, tung ra những đòn tấn công mà gần như không ai có thể chống đỡ nổi.

Nếu bị ông bắt được, kết cục duy nhất là bị bóp nát toàn thân thể…chẳng khác nào một con côn trùng nhỏ bé bị nghiền vụn đi.

"Kh…!?"

Nhưng ngay lúc đó, một biến cố bất ngờ xảy ra.

Từ phần chân và eo của Kevin, sức lực bỗng bị rút sạch. Ông khuỵu gối xuống đất, như thể toàn bộ cơ thể không còn nghe theo ý chí của mình nữa.

"Cái… gì vậy!?"

"Hừ!"

Caim không bỏ lỡ cơ hội. Cậu ngắt 【Kỳ Lân】đi rồi phóng thẳng về phía Kevin, túm lấy đầu và giáng một cú húc gối mạnh như búa bổ.

"Gahh!?"

"Cứ thế mà nằm yên đi! 『Đấu Quỷ Thần Lưu』【Ứng Long】!"

Caim cưỡi lên người Kevin, đang ngửa ra sau, dồn toàn bộ sức mạnh cho một cú đánh quyết định.

Nếu 【Kỳ Lân】 là chiêu tạo sóng xung kích ma lực bắn ra từ xa, thì 【Ứng Long】 lại là kỹ năng truyền chấn động trực tiếp vào cơ thể đối thủ ở cự ly gần.

Caim đặt tay lên ngực Kevin, dồn toàn bộ ma lực trong cơ thể rồi phóng ra một cú lớn chuẩn xác.

"Haaah!!"

"Guoooahh!?"

6b488035-9583-4854-9581-e446974b357a.jpg

Cú đánh xuyên thấu lồng ngực, khiến máu tuôn trào khỏi miệng Kevin. Máu bắn lên mặt Caim, nhưng cậu chỉ khẽ nhíu mày, không hề tỏ ra xúc động gì cả.

"Gu… ugh…"

Kevin ngã vật xuống đất, tay chân buông thõng. Ông vẫn còn thở yếu ớt… có lẽ chưa chết.

"Dù ma lực nén trong người đã gần như tan rã, nhưng chính nó lại cứu ông khỏi cái chết đấy. Không thì giờ ông đã không còn trên đời rồi."

Nhìn xuống cơ thể bất động của bố mình, Caim bình tĩnh chỉnh lại quần áo đã xộc xệch trong trận chiến.

Kevin sụp đổ không phải vì đòn kỹ thuật của ông yếu đi, mà vì ma lực độc mà Caim phóng ra đã ngấm vào người ông.

Dù có chặn được sóng xung kích từ 【Kỳ Lân】, nhưng Caim là người kế thừa sức mạnh của “Độc Nữ Vương"....thứ ma pháp tím ngự trị trong người cậu. Chỉ cần nhiễm phải chút ma lực ấy, cơ thể sẽ bị tê liệt ngay lập tức.

"Là một Quyền Thánh, ông mạnh hơn ta, không nghi ngờ gì cả. Nhưng mà… coi thường độc đến mức sơ suất thế này, đúng là lơ là quá đỗi rồi đấy."

Có lẽ, đến tận cùng, Kevin vẫn chỉ xem Caim là "Đứa con thất bại". Gọi cậu là “Độc Nữ Vương" nhưng lại chẳng hề cảnh giác trước độc… một cách chết ngớ ngẩn đến nực cười đối với người được ca tụng là "Quyền Thánh" mạnh nhất vương quốc.

….

Caim nhặt lại hành lý đặt dưới đất lên, rồi quay lưng lại với bố mình.

Cậu biết mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Nhưng khi định rời đi qua lối rừng, vài bóng người hiện ra chặn trước mặt.

"Hửm…?"

Đó là các kỵ sĩ thuộc gia tộc nhà Halseberg. Không biết họ đã chứng kiến trận đấu từ khi nào, chỉ thấy cả nhóm đang đứng lặng người, trố mắt nhìn thi thể của Kevin với vẻ bối rối.

"Bố… bố… ơi…!"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Giữa đám kỵ sĩ, người vừa thốt ra là Arnett… em gái song sinh của Caim.

Có vẻ mấy kỵ sĩ này là hộ vệ đi cùng cô ấy. Có lẽ Arnett đã lo lắng vì bố mãi chưa về, nên đích thân tìm đến căn lều của Caim… hoặc cũng có thể là linh cảm mách bảo.

"Hừ…"

Caim nhún vai, tính đi ngang qua mà không nói gì.

"Ta không giết ông ta đâu. Dù sao cũng là người mà mẹ từng yêu sâu sắc. Bà ấy sẽ đau lòng nếu ông ấy chết."

"Đ… đứng lại! Ngươi là ai…!?"

"Im đi. Đừng cản đường ta."

Một tên kỵ sĩ hoảng hốt rút kiếm. Nhưng trước khi hắn kịp vung lên, nắm đấm của Caim đã lóe sáng.

Chỉ trong chớp mắt, năm kỵ sĩ đều bị đấm gục, bất tỉnh nhân sự, chưa ai kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Gu… a…"

"Ngủ đi. Dù có tỉnh lại, các ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta đâu."

Caim lạnh lùng giẫm qua thân thể họ, bước ngang qua Arnett mà chẳng thèm liếc đến.

"H… hãy đứng lại!"

Arnett hét lên, siết chặt nắm đấm, ánh mắt run rẩy hướng về lưng anh trai mình.

"Ngươi dám làm hại bố ta! Ta không tha cho ngươi đâu!!"

"Haa… Không tha thì sao? Định đánh ta chắc?"

Giọng cậu đầy chán nản, không buồn quay đầu lại.

"Bố cô thua ta rồi đấy. Cô nghĩ mình thắng được à? Người bố mà cô sùng bái chẳng dạy cô phải chạy khi gặp kẻ mạnh hơn sao?"

"T… ta là con gái của Quyền Thánh! Arnett Halseberg! Với danh nghĩa của dòng tộc Halseberg, ta sẽ không lùi bước trước kẻ thù nào!"

"【Kỳ Lân】."

Caim quay người, tung ra một sóng xung kích ma lực.

Âm thanh xuyên cả gió rít lên… quả cầu ma lực nén xoáy vọt qua sát mặt Arnett.

"Hiimmm!"

Cô hét thất thanh, ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt tái nhợt.

Chỉ cần lệch thêm vài cm thôi, khuôn mặt đó đã bị nghiền nát rồi.

Đòn 【Kỳ Lân】 vừa rồi chưa tới một phần mười sức mạnh thật, nhưng vẫn quá nhanh, quá chính xác để Arnett có thể phản ứng.

Suy cho cùng, cô chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được mùi cảu tử thần, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ hãi.

"…"

Caim bước đến gần.

Từng bước, từng bước, tiến lại chỗ cô em gái song sinh đang co rúm người.

"Không… không! Đừng lại gần!"

Arnett hét lên, nước mắt tuôn trào, tay chân quơ loạn.

Cố gắng đứng dậy chạy trốn, nhưng đôi chân đã mềm nhũn, chẳng còn nghe theo ý chí.

"Bố ơi… bố ơi cứu con…!"

Tiếng cô nức nở vang vọng khắp khu rừng.

Nước mắt, nước mũi hòa lẫn… rồi giữa hai chân cô, phát ra tiếng nước nhỏ từng giọt.

Váy bị vén lên, để lộ chiếc quần trắng dính ướt. Vệt nước ấm loang ra trên đất… Arnett đã sợ đến mức tè ra trong vô thức.

79156880-1296-45db-b4bc-dd3e738b335d.jpg

"Haa… thật nực cười."

Caim thở dài, dừng bước.

Nhìn cảnh tượng nhục nhã của cô em gái từng khinh miệt mình, cậu bỗng thấy chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

Đáng lẽ cậu định gõ nhẹ đầu cô như một lời dạy dỗ cuối cùng, nhưng giờ thì… thấy thương hại còn hơn. 

"Bố cô đã bị ta đánh bại. Ông ấy chưa chết, nhưng từ nay chẳng thể cầm được quyền nào nữa đâu."

Cậu nói, giọng lạnh nhạt nhưng dứt khoát.

"Nếu muốn báo thù, cứ đến tìm ta. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần chết trước khi làm điều đó nhé."

Đó là chút nhân từ cuối cùng mà Caim dành cho Arnett.

Không đợi cô đáp lại, cậu quay người bỏ đi.

Ngày hôm đó, Caim rời khỏi lãnh địa Halseberg… và chẳng bao giờ quay lại nơi chôn nhau cắt rốn ấy nữa…