...
“Caim… con không có lỗi gì cả.”
Đó là ký ức cuối cùng về người mẹ… Sasha Halsberg.
Caim ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ, lắng nghe những lời cuối cùng trong làn nước mắt lăn dài.
“Có con trên đời này… mẹ thật sự rất hạnh phúc. Được ôm con trong vòng tay, được chứng kiến con lớn lên, mẹ thấy mãn nguyện lắm. Vì vậy… dù có chuyện gì xảy ra, đừng bao giờ tự trách mình, được không?”
Caim biết rõ.
Sau khi sinh đôi, sức khỏe của mẹ dần suy sụp, thường xuyên nằm liệt giường. Đôi khi bà còn ho ra máu.
Và cậu cũng hiểu nguyên nhân của tất cả… đó là độc tố yếu ớt phát ra từ chính cơ thể mình.
Máu, hơi thở, cả dịch cơ thể của Caim đều chứa độc.
Nồng độ độc ấy không đủ gây hại cho người khỏe mạnh, nhưng với người mẹ yếu ớt đang hấp hối, nó lại là chất kịch độc.
Bố cậu, Kevin, đã nhiều lần ngăn Sasha gặp con trai.
Ông bảo bà nên bỏ rơi Caim, chỉ nuôi dưỡng đứa con gái Arnett mà thôi.
Nhưng Sasha không làm thế.
Dù Kevin có nói thế nào, dù Arnett có bám lấy van xin, bà vẫn không bao giờ rời bỏ Caim.
“Con trở thành “đứa trẻ bị nguyền rủa” là lỗi của mẹ. Con không có lỗi gì cả. Vì vậy… đừng tự trách mình nhé.”
Thân thể tiều tụy, hơi thở yếu ớt, Sasha vẫn nắm chặt tay con trai mà dặn dò.
Như thể đang dùng những tàn hơi cuối cùng để gửi gắm lời nguyện cầu cho đứa con sắp bị bỏ lại.
“Hãy sống hạnh phúc nhé. Rồi một ngày nào đó, con sẽ tìm thấy gia đình thật sự của mình, và sống cùng họ.”
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai mẹ con.
Ngay sau đó, Sasha ho ra máu, quằn quại trong cơn đau… rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Kể từ hôm ấy, Kevin thẳng thừng tuyên bố cái chết của vợ là lỗi của Caim.
Ông trục xuất cậu khỏi nhà, chỉ coi Arnett là đứa con duy nhất của mình.
◇◇◇
“Phù… cuối cùng cũng về tới nơi rồi…”
Sau khi rời khỏi dinh thự nơi mình sinh ra, Caim đã đi bộ hàng giờ liền.
Giờ đây, cậu mới trở lại căn lều gỗ nằm sâu trong rừng… nơi tạm trú hằng đêm.
“Hôm nay… mình phải nghỉ một chút thôi. Cơ thể mệt rã rời rồi.”
Cậu thả lỏng vai, đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp sắp rơi ra khỏi bản lề.
Bên trong chẳng có gì ngoài bóng tối… không đèn, không nến.
Dựa vào trí nhớ, Caim bước về phía tấm ván gỗ vốn là chiếc giường tạm…
Nhưng cậu dừng lại ngay.
“...Ai đó…!?”
Có một luồng khí lạ trong căn phòng.
Không một tiếng động, không một hơi thở rõ ràng, nhưng bản năng cảnh giác của Caim cảm nhận được sự hiện diện của kẻ khác.
(Không thể là trộm… Ở đây chẳng có gì đáng lấy. Cũng không thể là dân làng… họ còn tránh xa mình như dịch bệnh…)
Người trong làng luôn ghê sợ “đứa trẻ bị nguyền rủa”, chẳng ai dám bén mảng đến đây.
Thú rừng hay ma vật ư? Cũng không có mùi đặc trưng nào cả.
“…”
Caim dò dẫm trong bóng tối, nắm lấy chiếc rìu bổ củi, rồi cẩn trọng bước từng bước.
“…”
Cậu nín thở, căng mắt, căng tai, tìm kiếm kẻ xâm nhập.
“Ồ… nhanh nhạy hơn ta tưởng đấy. Ấn tượng thật.”
“!? …!”
Giọng nói vang lên ngay sát tai.
Khi Caim nhận ra, đã có người đứng ngay sau lưng.
“Cái…!”
Caim xoay người định vung rìu, nhưng bàn tay ấy đã bị bắt gọn trong nháy mắt.
“Phản ứng không tệ. Đúng là con trai của “Quyền Thánh” thật. Tuy chưa qua huấn luyện, nhưng ta có thể thấy rõ năng khiếu của cậu.”
Đó là một người phụ nữ cao lớn, khoác áo trắng như áo choàng, bên trong là bộ vest đàn ông.
Mái tóc đen, cặp kính mảnh và đôi mắt sắc sảo khiến bà toát lên vẻ trí tuệ đáng sợ.
“Nếu cho ta lời khuyên thì… một khi đối phương nhận ra cậu đã phát hiện ra mình, thì việc cảnh giác ấy trở nên vô nghĩa. Nếu biết có kẻ xâm nhập, hãy giả vờ không biết rồi chờ cơ hội tấn công. Nếu không, chạy đi mới là lựa chọn đúng.”
“Kh… thả tôi ra!”
“Nếu cậu chịu bỏ vũ khí, ta cũng sẽ buông tay. Xin lỗi vì đã tự tiện vào nhà, nhưng ta không có ý xấu đâu.”
Giọng người phụ nữ dịu dàng, đúng là chẳng có chút sát khí nào.
Nếu bà thật sự muốn hại Caim, có lẽ cậu đã gục ngã từ lâu.
Caim nghiến răng, rồi từ từ thả chiếc rìu xuống.
“Tốt lắm, ngoan lắm.”
Người phụ nữ buông tay.
Thoát khỏi sự kiềm chế, Caim lập tức lùi xa.
“Bà là ai…!? Sao lại ở trong nhà tôi!?”
“Đừng căng thẳng thế. Cậu như thú hoang vậy.”
“Trả lời tôi!”
“Được rồi, được rồi, đừng nóng. Ta sẽ nói.”
Người phụ nữ giơ hai tay, ra vẻ đầu hàng.
“Ta tên là Faust. Nói cho dễ hiểu thì… ta là bạn của bố mẹ cậu.”
“……!”
Caim tròn mắt kinh ngạc. Người phụ nữ tự xưng là Faust mỉm cười thân thiện với cậu.
“Hôm nay ta đến đây với tư cách là một y sĩ, để gặp bệnh nhân của mình… Caim…. Ta muốn kiểm tra xem lời nguyền của 『Độc Nữ Vương 』 mà ta đã cấy vào cơ thể cậu mười ba năm trước đã tiến triển đến đâu rồi. Cho ta được chẩn đoán nhé?”
“『Độc Nữ Vương』… cấy vào…?”
Caim nhíu mày, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Nhìn biểu cảm ngờ vực trên gương mặt cậu, Faust cười khổ.
“Về lời nguyền đang ăn mòn cơ thể mình, cha mẹ cậu đã nói cho cậu biết đến đâu rồi?”
“……Không có gì đặc biệt cả.”
“Hẳn họ thấy không nỡ nói với đứa trẻ… hoặc là không chịu nổi cảm giác bị trách móc, đúng chứ?”
Faust lục lọi trong túi, rồi lấy ra một chiếc đèn lồng. Căn phòng tối om lập tức nhuộm trong ánh sáng vàng cam…
“Ngồi xuống đi nào. Ta sẽ kể cho cậu nghe… về lời nguyền đang ăn mòn cơ thể cậu.”
“……Đây là nhà tôi mà?”
Faust thản nhiên ngồi xuống tấm ván gỗ, nơi Caim vẫn dùng làm chỗ ngủ. Cậu nhăn mặt khi thấy chỗ của mình bị chiếm, nhưng không đuổi bà ra. Dù chẳng hề tin tưởng, Caim lại rất muốn biết về thứ gọi là lời nguyền trong cơ thể mình.
“À, có trà gì uống không? Ta hơi khát rồi.”
“Thật đúng là… mặt dày hết chỗ nói! ở kia kìa, thích thì tự lấy uống đi!”
“Ồ, có thật à? Ta hỏi đại thôi mà lại có thiệt.”
Faust cầm lấy cái chai để dưới đất, mở nắp, ngửi mùi bên trong rồi chớp mắt ngạc nhiên.
“Ồ, thứ trà này thú vị đấy. Tự cậu pha à?”
“……Không phải trà. Là cỏ dại hái quanh đây thôi. Vị dở lắm, nhưng uống vào thấy khỏe hơn.”
“Ừ, ừ, ta biết loại này. Gọi là “cỏ hồi phục”, thường được dùng làm nguyên liệu cho thuốc hồi phục đấy. Cậu đem nó sắc nước uống như trà, đúng là có gu đặc biệt nhỉ.”
Thứ nước đục ngầu đựng trong chai rượu nhặt được, chẳng ai gọi nổi là “trà”, vậy mà Faust vẫn uống ngon lành. Bà nhắm mắt, nhấp vài ngụm, rồi mỉm cười thích thú trước vị đắng.
“Ừm, dở thật. Nhưng chẳng sao đâu… thuốc tốt thường đắng mà. Cảm ơn vì đã đãi khách nhé.”
“……Tôi đâu có đãi gì hết. Bà tự ý vào nhà tôi rồi tự ý uống thôi.”
“Thế còn chuyện kiểm tra cơ thể cậu… cậu hỏi ý ta là gì à?”
Faust bảo mình là “bạn của bố mẹ cậu”. Nếu là bạn của mẹ, có lẽ Caim còn có thể tin. Nhưng nếu là bạn của bố, cậu tuyệt đối không thể mở lòng.
“Với lại… bà vừa nói gì đó đúng không? Rằng bà đã “cấy lời nguyền” vào cơ thể tôi. Ý đó là sao?”
“Cấy lời nguyền” …nghe qua đã không thể coi nhẹ được.
Từ trước đến nay, Caim luôn nghĩ thứ “lời nguyền độc” đang hành hạ mình là do sinh ra đã mang sẵn, giống như bị nhiễm một căn bệnh quái ác nào đó.
Thế nhưng, nếu Faust nói “cấy vào”, tức là ai đó cố tình đem thứ đó đặt vào người cậu.
(Nếu thật sự là vậy… mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta…!)
Nếu cuộc đời mình bị bóng đen bao phủ chỉ vì ý chí của ai đó, thì Caim sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó.
(Dù có phải làm gì đi nữa, mình cũng sẽ giết bà ta…)
“Đừng nhìn ta với ánh mắt giết người thế chứ. Ta đến đây là để giải thích… cũng là lý do tại sao ta tìm đến cậu hôm nay.”
Faust thở dài, đặt chai xuống đất.
Khuôn mặt bà vẫn giữ nụ cười nhẹ, chẳng hề có chút thù địch. Chính cái thái độ thong thả ấy khiến Caim thấy mình như bị dắt mũi.
“Giờ thì… nói về lời nguyền trong cơ thể cậu nhé. Nguồn gốc của nó chính là một ma vật thuộc cấp “Ma Vương”, tên là 『Độc Nữ Vương』.”
“……”
『Độc Nữ Vương』 … Caim đã nghe từ đó một lần. Dường như dân làng từng buông miệng gọi cậu như thế.
“…Ra là vậy, bố mẹ cậu thực sự chẳng nói gì cả… Vô trách nhiệm thật.”
“……Bà nói vậy là sao?”
“Nguyên nhân khiến cơ thể cậu bị nguyền chính là 『Độc Nữ Vương』 đó …và cũng là do bố mẹ cậu. Dĩ nhiên, ta cũng là một phần của nguyên nhân, nên cậu có quyền oán hận ta.”
Faust bắt đầu kể… về chuyện xảy ra mười ba năm trước, trước khi Caim và cô em gái Arnett chào đời.
Khi ấy, ở miền bắc vương quốc Jade, xuất hiện một ma vật cấp Ma Vương mang tên 『Độc Nữ Vương』.
Cấp “Ma Vương” là thứ hạng cao nhất trong thang sức mạnh của ma vật… từ dân thường … hiệp sĩ … nam tước … tử tước … bá tước … hầu tước … công tước và cuối cùng là ma vương …tồn tại đủ sức hủy diệt cả quốc gia.
『Độc Nữ Vương』 là một thảm họa sống.
Và người đã đánh bại nó, giải cứu vương quốc, chính là nhóm mạo hiểm giả mạnh nhất thời bấy giờ… “Thần Thiết Chi Quyền”[note81364], do Quyền Thánh Kevin Halsberg lãnh đạo.
Họ đã trả giá bằng vô số sinh mạng để tiêu diệt 『Độc Nữ Vương』.
Sau chiến thắng, Kevin được phong Bá tước, ban cho lãnh địa riêng. Những người tham chiến khác cũng được vua trọng thưởng.
“Nhưng… đi cùng với vinh quang đó, là bi kịch khủng khiếp. Người đã tung đòn kết liễu Độc Nữ Vương chính là Sasha, vợ của Kevin… và bà ta đã bị nguyền rủa.”
Giọng Faust đều đặn, nhưng mỗi từ như nhỏ vào tai Caim tựa nước thấm vào cát.
“Lời nguyền cuối cùng của “Độc Nữ Vương” cực kỳ mạnh. Sasha trở thành người cận kề cái chết, không thầy thuốc hay pháp sư nào có thể cứu nổi. Thế nên, với tư cách y sĩ, ta đã đưa ra một đề nghị… rằng hãy chuyển lời nguyền sang một trong hai đứa con song sinh còn chưa chào đời.”
“Không lẽ… ý bà là…!”
“Phải. Chính là cậu, Caim Halsberg. Theo ý nguyện của bố mẹ cậu, lời nguyền của 『Độc Nữ Vương』 đã được cấy vào cơ thể cậu. Nhờ thế mà mẹ cậu và người em gái song sinh mới sống sót.”
“……!”
Caim chết lặng.
Nếu lời Faust nói là thật, thì việc cậu sinh ra là “đứa trẻ bị nguyền rủa” hoàn toàn không phải lỗi của mình.
Không phải số phận nghiệt ngã. Không phải do “đen đủi”.
(Chẳng lẽ… mẹ và tên đàn ông đó đã…!)
Những lời xin lỗi đầy day dứt mà mẹ cậu từng thì thầm, hóa ra là vì đã đẩy lời nguyền sang cho cậu sao?
“Như thế… như thế thì quá tàn nhẫn rồi!!”
Caim hét lên, không kiềm được cảm xúc dâng trào trong ngực.
“Từ nhỏ tôi đã bị mọi người ghét bỏ, bị gọi là quái vật, bị ném đá, bị chửi rủa! Và giờ bà nói tất cả là vì bố mẹ tôi à!? Vậy tại sao tôi lại phải gánh chịu hết!?”
“……Cậu chẳng có lỗi gì cả. Người sai là bố mẹ cậu… và ta.”
Faust lặng lẽ cúi đầu trước tiếng gào phẫn uất của cậu bé.
“Với tư cách một y sĩ, ta đã làm tất cả để cứu mạng người. Nhưng việc bắt cậu gánh lời nguyền đó.. ta thật lòng xin lỗi. Thành thật đấy.”
“……”
Thái độ nghiêm túc ấy khiến Caim cắn chặt răng.
Cậu đã mười ba tuổi.m. đủ để hiểu Faust không hẳn là kẻ xấu. Nhưng hiểu không đồng nghĩa với tha thứ.
Một cái cúi đầu chẳng thể xóa bỏ hết những năm tháng bị khinh miệt, bị cô lập.
“Vì vậy… ít nhất ta muốn chuộc lại lỗi lầm với tư cách là y sĩ của cậu. Ta đến đây để cứu cậu.”
“Cứu… tôi sao…?”
Khi Caim lặp lại, Faust ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Đúng vậy. Ta đã tìm ra cách giải trừ lời nguyền của 『Độc Nữ Vương』. Mười ba năm trước ta chưa thể làm được, nhưng bây giờ, với sức của cậu, ta có thể.
Caim… hãy để ta cứu lấy cậu, có được không?”

