Phần 1
Khi Tobio vừa bước ra đến cửa tòa nhà tạp cư, cậu đã thấy Samejima ngồi trên chiếc xe máy còn Natsume thì đang nạt cậu ta.
“Này, cậu đi đâu vậy!?”
“Về trước chứ gì nữa. Hôm nay mệt quá nên giờ đi ngủ cái đã.”
“Có đúng là quay về không đấy? Chắc là không định tạt qua chỗ nào đó rồi tiện tay đi đánh nhau một mình nữa đúng không? Tớ không chịu nổi nữa đâu đấy!”
“Biết rồi biết rồi. Nhưng nhờ bố mà tên đầu sỏ mới ló cái mặt ra còn gì.”
“Bộ cậu coi lao đầu vào nguy hiểm một mình như thế là đáng khen chắc? Không nghe ‘Tổng Đốc’ nói gì à? Có những kẻ cực kỳ nguy hiểm đang nhắm vào chúng ta đấy! Phải hợp sức của cả ba người lại mới được!”
Samejima cầm con mèo trắng đang ngồi trên bình xăng lên rồi nhét vào trong áo.
“Chỉ cần có con này thì kiểu gì cũng giải quyết được thôi.”
Con mèo trắng thò đầu ra, kêu “nya” một tiếng.
Thấy thái độ thờ ơ của Samejima, Natsume chán chả muốn giận nữa, trên mặt cô chỉ còn một vẻ ngán ngẩm.
“...Nói sao nhỉ, có khi nào cậu cứ tự ý hành động bất cần đời như thế không phải là chỉ đơn giản là do cậu thích tự tung tự tác không...”
Samejima luôn hành động một mình có lẽ là vì muốn tìm tung tích của người bạn thân Maeda và truy lùng những kẻ giật dây đứng sau vụ việc. Bởi vậy nên cậu ta mới hay đi lung tung làm loạn, cố tình làm nổi bật để gây sự chú ý của ‘Cơ quan Utsusemi’ hòng nhử những kẻ cầm đầu ra mặt và cuối cùng cũng thành công. Đó là một hành động khá ích kỷ, nhưng nó xuất phát từ việc cậu ta muốn tìm kiếm người bạn và cơn giận với những kẻ đứng sau. Tobio cũng phần nào hiểu được những cảm xúc ấy. Nếu sở hữu một sức mạnh lớn đến thế trong tay thì dù cho có không rõ tình hình của kẻ thù đi chăng nữa, có lẽ cậu cũng sẽ một mình lao đi tìm kiếm tung tích của Sae. Hành động của Samejima hoàn toàn không phải thứ gì đó xa lạ và vô lý.
Natsume quay sang Tobio.
“Ikuse-kun, giúp tớ ngăn gã yankee này lại với.”
Trong đầu cậu hét lên một tiếng “Tớ ngăn thế quái nào được!?”, nhưng nếu nói ra thì chắc chắn sẽ làm hỏng tâm trạng của tay côn đồ trước mặt đây.
Tobio nghĩ ngợi một hồi, và chợt nhớ ra một điều mà Natsume đã nói cho cậu lúc còn ở trong tòa nhà.
“Nói là ngăn lại nhưng không phải Minagawa-san có điều gì muốn bảo sao?”
Quả là vậy, lúc trước Natsume đã nói rằng cô ấy nhận được thông tin từ ‘Tổng Đốc’.
“À đúng rồi đúng rồi.”
Natsume vừa nói vừa lục lọi trong túi.
Rồi cô lấy ra vài tờ giấy kẹp trong tập hồ sơ, trải nó lên xe của Samejima để tất cả cùng xem.
Trên những tờ giấy đó là danh sách tên tuổi địa chỉ của rất nhiều người. Nếu nhìn kỹ lại thì còn thấy cả những cái tên quen thuộc nữa.
“Đây là danh sách những học sinh được cho là đã tử vong trong vụ tai nạn.”
“Cái này cũng là do ‘Tổng Đốc’ cung cấp sao?”
Natsume gật đầu “Phải” trước câu hỏi của Tobio.
Lật sang trang khác, cô chỉ cho họ xem.
“Vấn đề nằm ở chỗ này. Nhìn đây. Gia đình các nạn nhân đã chuyển nhà gần như cùng một lúc. Tin nổi không chứ? Thời gian gia đình của 233 học sinh chuyển đi hầu như hoàn toàn trùng khớp.”
Quả thật, quá bất thường. Hơn 200 hộ gia đình chuyển nhà cùng lúc thì nhìn kiểu gì cũng thấy chuyện đó không bình thường chút nào.
...Phải rồi, bố mẹ của Sae cũng chuyển đi mà không báo gì. Gia đình của Sae đã chăm sóc Tobio từ khi còn rất nhỏ nên nếu họ có chuyển đi thì ít nhất cũng phải nói trước một hai câu.
Hơn nữa trong tang lễ chung đó, cả bố mẹ của Sae lẫn những phụ huynh học sinh đều mang trên khuôn mặt một vẻ đau buồn đầy giả tạo như thể bị thôi miên. Trông cứ như họ chỉ đang diễn mình rất đau khổ vậy.
Những thay đổi này của các gia đình chắc chắn có liên kết với nhau. ——Vậy cũng có nghĩa là.
“...Là do ‘Cơ quan Utsusemi’ sao?”
Natsume gật đầu.
“Ừ, gần như có thể khẳng định. Càng đáng ngờ hơn nữa khi không thể tìm ra địa chỉ họ chuyển đến. Dù có tìm kiếm thế nào cũng không moi đâu ra được vị trí hiện tại của gia đình các nạn nhân. Hơn 200 gia đình biến mất cùng lúc như vậy là chuyện không thể. Bình thường thì phải thành vụ án lớn rồi. Không, nó đã có thể trở thành một vụ cực lớn. Nhưng mà không, không có gì xảy ra cả.”
“...Ngũ Đại Tông Gia, những người đứng sau bóng tối của đất nước này... và Cơ quan Utsusemi có liên hệ với họ... Có khi nào tất cả đều liên quan đến nhau không...”
Một sức mạnh có thể di chuyển hàng trăm gia đình đi đâu đó như vậy thì gần như chắc chắn rằng có một thế lực nào đó trong bóng tối nhúng tay vào.
“Nếu tìm hiểu sâu hơn thì có lẽ sẽ thấy manh mối nào đó về ‘Cơ quan Utsusemi’ này và Ngũ Đại Tông Gia.”
Natsume khẳng định chắc nịch với một vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Không chỉ có Samejima-kun đâu, tớ cũng phải hành động vì không thể tha thứ cho những kẻ dám hủy hoại cuộc đời của chúng ta và các bạn học khác được... Mặc dù chúng ta sở hữu Sacred Gear hiện thân độc lập hay ‘Tứ Hung’... thì nguyên nhân ban đầu vẫn là do chúng nhắm vào chúng ta để trả thù Tông Gia đúng không? ...Thậm chí đã có người chết. Tớ không thể tha thứ việc chúng bắt cóc những bạn học, nhưng những người vô tội khác trên con tàu cũng đã tử nạn... Và chúng ta là nguyên nhân... Thật không thể chấp nhận nổi. Dù là những bạn học hay thủy thủ đoàn... tớ cũng muốn làm gì đó để bù đắp lỗi lầm này với họ.”
...Giọng nói của Natsume tràn ngập sự hối tiếc, ánh mắt cô đượm lên một vẻ đau buồn.
Vụ đắm tàu của chiếc du thuyền là do ‘Cơ quan Utsusemi’ nhắm đến ‘Tứ Hung’ của Natsume và Samejima gây ra. Những bạn học, những thủy thủ đoàn, tất cả đều là lỗi của ‘Cơ quan Utsusemi’ đó.
Đột nhiên Natsume nói với Tobio bằng một vẻ áy náy.
“...Xin lỗi, Ikuse-kun. Bạn thuở nhỏ Toujou-san của Ikuse-kun đã trở thành nạn nhân vì bọn tớ. Dù Ikuse-kun có sở hữu Sacred Gear thì đó cũng không phải là ‘Tứ Hung’...”
...Ra vậy, Tobio giờ mới nhận ra. Kể từ khi bị cuốn vào vụ việc này từ hôm qua, và vừa mới biết được sự thật không lâu nên Tobio đã không hề chú ý rằng chính cậu và Sae cũng là nạn nhân của vụ này cho đến khi nghe lời xin lỗi của Natsume.
——Sacred Gear trú ngụ trong cậu là thứ gì đó hoàn toàn khác với ‘Tứ Hung’.
Chỉ vì không sở hữu thứ sức mạnh mà những kẻ đó kiếm tìm nên không liên quan sao? ...Làm gì có chuyện đó. Nguồn gốc của cậu—— họ cũ của bà nội—— cái tên “Himejima” dường như cũng có liên hệ gì đó đến với vụ việc lần này. Nếu là như vậy, đây không phải chuyện vô can với cậu.
Tobio lắc đầu trước lời của Natsume.
“...Tớ cũng không phải là hoàn toàn không liên quan gì... Hơn nữa, Minagawa-san đã cứu tớ một lần mà.”
Phải, khi Tobio bị Sasaki tấn công ngày hôm qua, chính Natsume đã cứu cậu. Cậu biết hành động đó xuất phát từ thiện chí. Vậy nên người cần cảm ơn là cậu mới đúng.
“Cảm ơn cậu vì đã giải cứu tớ khỏi nguy hiểm ngày hôm qua. Một lần nữa cảm ơn cậu rất nhiều. Hơn nữa, trách nhiệm của tớ là cứu Sae. Sẽ tốt hơn nếu có thêm người chung chiến tuyến phải không?”
Tobio hỏi ngược lại.
“E-etou, tất nhiên rồi.”
Natsume đáp xong, Tobio nhìn thẳng vào cô và tiếp tục.
“Vậy thì cùng chiến đấu đến cùng nào. Tớ không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, mà cũng chẳng biết mình làm được những gì, nhưng ít nhất chúng ta phải cứu những bạn học. Sau cùng thì chúng ta vốn đều theo học ở Ryokuu mà.”
Tobio thẳng thắn giãi bày suy nghĩ của mình.
Tất nhiên là cậu có sợ chứ. Đối mặt với bao hiểm nguy như thế, chỉ một bước đi sai lầm thôi thì—— cái chết sẽ là điều chắc chắn xảy đến. Nếu xúc tu của con quái vật mà cắt đứt cuống họng thì chỉ có chết.
Cho đến giờ thì có lẽ là do ‘Tứ Hung’ mà chúng không giết cậu ngay. Nhưng giờ chúng đã biết cậu không phải ‘Tứ Hung’, nguy cơ đối mặt lưỡi hái tử thần sẽ tăng vọt. Với chúng, cậu chỉ là kẻ ngoại lai vô giá trị. Cứ cho là có liên kết với dòng máu “Himejima” thì liệu cậu có đáng giá như Natsume hay Samejima không? ...Câu trả lời là “không biết”. Đúng là sức mạnh cậu sở hữu rất dị thường, nhưng chúng có coi đó là điều quan trọng không thì chịu. Tốt nhất là hiện giờ cứ nâng cao cảnh giác đã.
Thế nhưng, để giải cứu Sae thì chiến đấu cùng Natsume, Samejima, và Lavinia vẫn tốt hơn là cô độc một mình. Suốt hai ngày qua, cậu có thể thấy được Natsume và Samejima đều chỉ đơn thuần muốn cứu bạn mình mà không có mưu đồ gì khác. Tuy vẫn chưa thể đọc được cảm xúc hay nắm bắt được gì của Lavinia, nhưng cô cũng không có vẻ gì là có ác ý. Hay đúng hơn, cậu không muốn nghĩ rằng cô có ác ý.
...Có rất nhiều điều phải bận tâm. Họ đều bị cuốn vào một điều gì đó rất khủng khiếp và bị đẩy vào một vị trí nguy hiểm. Nhưng, tất cả đều có chung một mong muốn là cứu các học sinh trường Ryokuu. Lý do đó chẳng phải là quá đủ để tiếp tục chiến đấu cùng nhau rồi hay sao? Tobio nghĩ vậy.
Nghe Tobio nói xong, Natsume rưng rưng nước mắt.
“...Ikuse-kun đúng là người tốt.”
Cậu là người tốt ư? Tobio cũng chẳng biết nữa. Có điều, Natsume mới đích thực là người tốt ở đây. Ngoài ra thì Tobio còn cảm nhận được rằng, những kẻ đã cướp đi Sae và gieo rắc ác ý vì lòng tham ích kỷ đó mới chính là kẻ ác.
“Toby là người tốt thật mà.”
Là giọng của Lavinia. Quay đầu ra phía sau thì thấy cô nàng ma pháp thiếu nữ tóc vàng đang bước ra từ tòa nhà. Vừa nãy cô đã ở lại một mình trong căn phòng để bàn bạc với ‘Tổng Đốc’.
Lavinia nhấc chú chó đen dưới chân Tobio—— Jin lên vòng tay cô. Jin để cô bế tự nhiên như vậy chứng tỏ rằng cô không hề có ác ý.
“...Hahahaha!”
Samejima cười sằng sặc phía sau.
“Oi.”
Samejima gọi, khóe miệng cậu ta đang cong lên đầy thích thú. Cậu ta lục túi, lấy điện thoại ra và giơ màn hình trước Tobio.
“——Số của bố đấy. Lưu vào danh bạ nhanh lên.”
Đột nhiên bị thúc, Tobio ngẩn người ra, nhưng cậu cũng mỉm cười và lấy điện thoại.
“A.”
Nhập số điện thoại Samejima cho xong, chuông điện thoại của cậu ta reo lên.
“Đó là số của tớ.”
Tobio nói xong, Samejima liền kiểm tra điện thoại. Cậu hỏi.
“Nhưng sao đột nhiên lại cho số vậy?’
Samejima vẫn giữ nụ cười và đáp.
"Vì bố thích mấy thằng đần như mày thôi. Ikuse, chú mày là một thằng đần đỉnh cao luôn——. Thôi bố về đây. Có gì thì gọi sau.”
Samejima cho con mèo trắng vào trong áo rồi đội mũ bảo hiểm lên.
“Ah! Chưa nói xong mà!”
Natsume kêu lên, nhưng Samejima mặc kệ rồi vặn ga. Tiếng nổ lớn khủng khiếp.
“Về ngủ một giấc rồi có gì tính tiếp. Này, Ikuse.”
Samejima chỉ ngón trỏ vào Tobio.
“——Ba ngày. Trước hết thì dành ra ba ngày để tập luyện với con chó đó đi. Giờ đã biết được kẻ đứng sau rồi thì ắt chúng cũng sẽ nghiêm túc. Vậy thì cái lưỡi kiếm bóng tối đáng sợ của con chó đó sẽ cần thiết. Bố cũng định dành ba ngày để tập với Byakusa. Oi, não chim.”
“Gọi ai là não chim hả!?”
Bị gọi là não chim, Natsume còn chẳng chú tâm đến những gì Samejima định nói.
“Đưa Ikuse đến gặp Vali đi. Thằng nhóc đó có thể ngạo mạn nhưng sức mạnh của nó với Sacred Gear là thật.”
Nói xong, Samejima rồ ga và phóng đi luôn.
“Ouu! Lúc nào cũng tùy tiện!”
Natsume dậm chân xuống đất, tiếp tục cằn nhằn dù tay côn đồ đã mất hút.
...Luyện tập sao. Nhìn Jin đang được Lavinia bế trong tay, Tobio nghĩ rằng điều đó đúng là cần thiết.
——Nếu không thể sử dụng sức mạnh của Jin, nguy cơ đối diện cái chết sẽ rất cao.
...Cậu muốn tiếp tục tìm Sae ngay, nhưng như Samejima đã nói, nguy hiểm sẽ tăng cao hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Tobio xốc lại tinh thần, quyết tâm sẽ tập luyện hết mình với Jin trong ba ngày tới.
Phần 2
Sáng hôm sau——.
Tobio đang ở trên nóc tòa chung cư với Jin bên cạnh. Cậu đặt những lon rỗng bằng kim loại lên thùng bia.
Bất chợt có ai đó mở cửa sân thượng—— là Natsume.
“Quả nhiên cậu ở đây. Chào buổi sáng! ——Ờm, cậu đang làm gì vậy?”
Chào buổi sáng xong, Natsume hỏi Tobio đang làm gì với đống vỏ lon.
“Chào buổi sáng. Cái này sao? Tớ muốn thử vài thứ ấy mà.”
“?”
Bơ đẹp Natsume đang thắc mắc. Tobio ra lệnh cho Jin bên cạnh mình.
“Jin, làm thôi.”
Nghe lệnh Tobio, một lưỡi kiếm katana xuất hiện trên trán Jin. Tobio chỉ vào một vỏ lon rỗng.
“Chém đi.”
Nói xong, con chó tốc biến và lao tới. Rồi, vỏ lon rỗng bị cắt dọc làm hai. Hai nửa chiếc lon rơi xuống đất tạo nên một tiếng *keng*.
“Ồ, ghê dữ.”
Natsume vỗ tay tán thưởng.
“Chưa xong đâu. Tiếp theo”
Tobio ra lệnh cho Jin quay lại dưới chân mình. Cậu ném vài vỏ lon lên trời.
“Nhảy!”
Sau hiệu lệnh, một cặp kiếm hai lưỡi như loại mấy hiệp sĩ phương Tây hay dùng xuất hiện trên lưng Jin như đôi cánh.
“Chém!”
Nhận lệnh Tobio, Jin nhảy bật lên cao. Rồi nó vừa nhào lộn vừa chém đống vỏ lon ngay trên không.
Tobio thở phào thỏa mãn, bảo Jin “Được rồi, thế thôi”. Nói xong, Jin thu kiếm lại.
“Ooh!”
Natsume vỗ tay còn to hơn lúc nãy. Cô tò mò hỏi.
“Hình như so với hôm qua thì lưỡi kiếm của Jin-chan sắc bén hơn thì phải?’
“Ừ. Dù sao thì tớ cũng huấn luyện nó cả đêm qua mà. Ở khu sinh hoạt chung của căn hộ có đống DVD nên tớ chọn ra mấy bộ phim samurai cổ trang và hiệp sĩ các thứ cho Jin xem.”
Sau trận chiến khắc nghiệt ở siêu thị bỏ hoang và nghe ‘Tổng Đốc’ giải thích tình hình vào ngày hôm qua, khi về đến căn hộ, Tobio chú ý thấy đống DVD ở khu sinh hoạt chung của căn hộ chung cư có đủ các thể loại từ phim, chương trình giải trí đến phim tài liệu của nhiều quốc gia khác nhau.
Cậu lọc ra những bộ phim cổ trang về samurai và phim hiệp sĩ của châu Âu thời trung cổ về xem cùng Jin. Cậu linh cảm rằng nếu xem những phim về kiếm sĩ và hiệp sĩ thế này thì sẽ có thể cải thiện Jin với khả năng mọc ra những thứ sắc nhọn, nhưng không nghĩ nó lại cải thiện nhiều thế này.
Những diễn viên trong phim thường chỉ giao đấu nhẹ nhàng. Jin chăm chú nhìn vào màn hình cùng chủ nhân. Không biết nó có hiểu không, nhưng nó cứ dán mắt mãi không rời khỏi bộ phim cổ trang.
Tobio có ấn tượng rằng loài chó sẽ làm loạn nếu không được quan tâm. Nhưng Jin lại cực kỳ ngoan và nghe lời. Cứ như thể nó cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân vậy. Nó cũng không ăn uống ngấu nghiến mà rất gọn gàng sạch sẽ. Nếu là chó thật thì hẳn là rất dễ chăm. Mỗi tội con chó này là hiện thân của một dị năng được gọi là Sacred Gear chứ không phải chó thật thôi.
Vậy nên, Tobio nghĩ cho Jin xem phim sẽ có tác dụng nào đó
[Thiên tru!]
Trên TV là cảnh họ giao đấu kịch liệt. Phần cao trào nhất của bộ phim.
Keng! Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên. Vừa xem cảnh giao kiếm, Tobio vừa lẩm bẩm.
“...Mày mà mọc được kiếm như thế thì chắc là oách lắm.”
Chỉ là một câu nói vu vơ vô thưởng vô phạt, nhưng ngay sau đó—— trên trán con chó mọc ra một lưỡi kiếm katana. Thứ này có vẻ cứng cáp và vô cơ hơn. Không còn méo mó hữu cơ như gai hoa hồng như lúc trước.
Tobio sững sờ, vì đột nhiên con chó mọc ra một lưỡi kiếm trên trán y như thứ diễn viên đang cầm trong phim. Là một lưỡi kiếm katana——.
Sắc bén, tuy không có hamon nhưng hình dạng thì đích thị là một thanh katana.
——Nó vừa phản ứng với những gì mình nói sao?
Chỉ có thể là vậy.
Để xác nhận lại, Tobio nói với con chó đen.
“Jin, làm cho sắc hơn nữa.”
Đáp lại, lưỡi kiếm trên trán con chó mỏng dần, từ từ trở nên sắc bén hơn.
Tobio chợt nảy ra ý tưởng và ra lệnh cho con chó con “Quan sát những thanh kiếm trên TV và bắt chước theo”. Sau đó, con chó đen chăm chú xem chương trình TV, lưỡi kiếm trên trán nó cũng liên tục thay đổi theo.
Lúc ngắn, lúc dài, lúc dày, lúc mỏng, lưỡi kiếm trên trán tự do uốn lượn thay đổi hình dạng. Người ngoài mà nhìn chắc chắn sẽ thấy kỳ lạ, nhưng Tobio đã hiểu ra một điều.
——Con chó này hiểu lời mình nói và thay đổi lưỡi kiếm theo đó.
Không biết từ lúc nào, Tobio đã chăm chú nhìn sự thay đổi của chú chó con.
Sau vài bộ phim, những lưỡi kiếm trên cơ thể Jin dần cụ thể hóa hơn. Nó giờ đã có thể mọc ra những thanh kiếm hai lưỡi.
Chỉ trong vỏn vẹn bốn tiếng đồng hồ, chú chó đen đã tiến hóa.
Để kiểm tra những lưỡi kiếm mới của Jin, Tobio đã thức trắng cả đêm qua thử nghiệm từng cái một.
Giải thích cho Natsume xong, Tobio tiếp tục.
“Sau đó tớ có thử vài cách đâm chém, nhưng tớ chợt nhận ra mình chưa bao giờ ra một lệnh cụ thể nào.”
Sau lời của Tobio, Natsume nhìn quanh sân thượng. Và cô không thốt nên lời.
Xung quanh sân thượng là những vỏ lon rỗng và ván gỗ nằm la liệt. Hầu như tất cả đã bị Jin cắt vụn.
Vừa nhặt chỗ ván gỗ và vỏ lon vào túi rác, Tobio vừa nói.
“Bãi rác gần khu chung cư có nhiều lắm, nên tớ nhặt về dùng luôn.”
“...Cậu đã liên tục tập luyện không ngừng nghỉ từ tối qua đến giờ?”
Natsume vừa hỏi vừa nuốt nước bọt xuống.
“Ừ, hôm qua đòn công kích của tớ hầu như không có tác dụng với con hình nhân đất của gã Doumon đó, nên tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu có vài biện pháp đối phó.”
Tobio cho rằng chỉ bấy nhiêu đây vẫn là chưa đủ. Hiện tại, cả sức mạnh lẫn độ cứng đều không thể gia tăng. Dù nó có thể tạo ra kiếm hai lưỡi kiểu phương Tây nhưng nếu so với kiếm katana một lưỡi thì tuy có cứng cáp hơn nhưng lực chém lại không bằng. Vì vậy cậu đã huấn luyện để Jin có thể cân bằng giữa việc đâm và chém với kiếm hai lưỡi.
Vẫn còn nhiều điểm phải cải thiện. Nhưng chỉ trong một đêm mà đã làm được thế này. Khả năng học hỏi của Jin quả thật rất phi thường.
“Thật tình, tớ cũng không thể chịu thua với tư cách người có Sacred Gear trước được.”
Natsume thở dài và cười khổ.
Tobio cũng muốn tăng cường khả năng phối hợp với Griffon của Natsume, nên cậu nói.
“Phải rồi, Minagawa-san. Về chuyện phối hợp với Griffon——”
Đúng lúc đó.
“——Gì đây, nghe nói có gì hay ho nên mới đến, nhưng hóa ra chỉ có thế này à?”
Đột nhiên, có giọng nói của một bên thứ ba vang lên trên sân thượng.
Tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, và cậu thấy một bóng người đang dựa vào cửa sân thượng.
——Trong khoảnh khắc, cậu tưởng đó là một thiếu nữ vì dáng người nhỏ nhắn và gương mặt thanh tú, nhưng hóa ra lại là một cậu bé tóc bạc.
Dù đang là mùa hè nhưng lại quấn khăn quàng quanh cổ, ấy thế mà bên dưới vẫn mặc quần ngắn, một phong cách trên đông dưới hè không ăn khớp tý nào. Trên vai phải cậu nhóc là một con rồng trắng nhồi bông (?). Dù cách nói chuyện có phần người lớn, nhưng cậu nhóc đó khá thấp, giọng cũng dễ thương, nhìn chung thì giống một học sinh tiểu học cuối cấp.
Một cậu bé lạ mặt và tỏa ra khí chất kỳ lạ. Chắc cũng là một người sống ở khu chung cư này.
Tobio thận trọng hỏi.
“...Em là?”
Nhưng Natsume đã hùng hổ bước tới trước.
“Khoan đã! Bỗng dưng nói năng vậy là sao hả!? Đã dặn bao lần là đừng gây ấn tượng xấu với người mới gặp rồi, Vali!”
Vali chỉ khịt mũi “hmph” một cái trước Natsume.
“Làm như tôi quan tâm ấy. Ấn tượng ban đầu nằm ở aura của đối phương tỏa ra mới quan trọng. Cả tên kia lẫn Minagawa Natsume đều chỉ ở mức trung bình dưới thôi.”
Cậu bé nói với nửa con mắt... Có lẽ, đây chính là tên nhóc ngạo mạn mà Natsume và Samejima đã đề cập.
Natsume giới thiệu cậu bé cho Tobio đang nghĩ ngợi.
“Cậu nhóc này là Vali. Tớ đã nói rằng có một thằng nhóc ngạo mạn cũng sống ở chung cư này đúng không? Là nó đấy.”
Quả nhiên, là cậu bé này. Đúng là nó có mang một vẻ ngang tàng, nổi loạn, chút châm biếm, chuẩn ngạo mạn không lẫn đi đâu được rồi. Tobio thầm nghĩ.
Cậu bé tóc bạc—— Vali, ngước lên Tobio và hỏi đầy thách thức.
“Chủ nhân của ’Chó’-kun, đánh một trận không?”
Một giọng nói dễ thương nhưng lại hiếu chiến, có thể cảm nhận rõ chiến ý toát ra. Dù nhỏ con nhưng cậu nhóc này mang lại một cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Natsume búng trán Vali.
“Này Vali! Từ giờ chúng ta sẽ hợp tác để cùng chiến đấu với những kẻ điều khiển Utsusemi mà sao cứ gây sự thế? Vì thế mà em với Samejima-kun mới đánh nhau to đấy!”
Vừa xoa xoa phần trán bị búng, Vali vừa nở một nụ cười ngang tàng.
“Nói cái gì vậy? Tôi đã bảo rồi. Nếu muốn hợp tác thì biết rõ thực lực của bên kia là chuyện đương nhiên rồi. Giả như yếu quá thì chỉ có thành gánh nặng thôi. Mà, Samejima Kouki cũng chỉ vừa đủ điểm đỗ.”
...Samejima đã đánh nhau với cậu bé này sao? Nghe vậy khiến Tobio có chút hứng thú.
——Đưa Ikuse đến gặp Vali đi. Thằng nhóc đó có thể ngạo mạn nhưng sức mạnh của nó với Sacred Gear là thật.
Cậu nhớ lại những lời Samejima đã nói ngày hôm qua.
Jin cũng nhìn chằm chằm vào Vali, ánh mắt đỏ rực đó như đang dò xét sức mạnh của cậu bé.
“...Hiểu rồi. Anh không biết phải làm thế nào thì mới thỏa mãn được em... nhưng anh nghĩ giờ là lúc để kiểm tra sức chiến đấu của anh và cộng sự.”
Tobio đã chấp nhận lời thách đấu của Vali.
Không biết cậu bé tên Vali này sở hữu sức mạnh gì, nhưng Tobio đã dành cả đêm qua huấn luyện mà vẫn chưa nắm rõ được một điều.
Đó là—— “lưỡi kiếm bóng tối”.
Trong trận chiến ở siêu thị, khi mong muốn của Tobio đạt đến đỉnh điểm thì Jin có thể tạo ra vô số những lưỡi kiếm từ trong bóng tối, nhưng dù có tập luyện từ tối qua đến giờ thì vẫn không tài nào gọi nó lên được. Tobio có ra lệnh cho Jin hay tập trung niệm trong đầu thế nào thì con chó đen cũng không hồi đáp.
Tobio có cảm nhận được ý chí của mình chắc chắn đã truyền đến Jin. Có điều, hình như vẫn thiếu điều kiện nào đó để đáp ứng nên Jin chỉ lúng túng mà không làm gì khác được.
Bằng cách chiến đấu với cậu bé tóc bạc này, có lẽ sẽ tìm ra được manh mối hay gợi ý nào đó. Tobio chấp nhận lời thách đấu của Vali nhằm tìm hiểu thêm về lưỡi kiếm bóng tối của chính mình.
Để đối đầu với ‘Cơ quan Utsusemi’, sức mạnh đó cực kỳ cần thiết. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cứu Sae.
Trong ba ngày tới, cảm xúc của mình phải chạm đến ngưỡng có thể hiện thực hóa sức mạnh đó dù nhỏ đến mấy cũng được——.
Đó có thể là cơn giận, là nỗi sợ, hoặc là...
Tobio và Jin đứng lên trước cậu bé tóc bạc—— Vali. Vali nhếch mép cười thích thú.
“Được đấy. Aura của anh bắt đầu mạnh lên rồi. Chắc là giờ chưa thấy được đâu, nhưng chiến ý hừng hực tỏa ra từ anh có màu sắc rất đẹp đó.”
...Tobio chả nhìn thấy gì cả. Có khi nào cậu bé có thể nhìn thấy những thứ vô hình không? Không rõ nữa, nhưng dáng người nhỏ nhắn kia hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Natsume nói.
“...Cẩn thận đấy, Samejima-kun đã bị cậu nhóc này đánh cho tơi bời hoa lá. Lavinia đã nói rằng nó là “con bài tẩy” của ‘Tổng Đốc’. ——Nó mạnh lắm đó.”
...Samejima không làm gì được? Trong trận chiến ở siêu thị, Tobio thấy Samejima điều khiển con mèo trắng rất điêu luyện, đến mức có thể dễ dàng hạ gục Utsusemi. Có thể nói cậu ta giỏi hơn cả Natsume. Và đó cũng là một phần cho thái độ ngông nghênh của cậu ta.
Ấy thế mà Samejima không thể thắng cậu nhóc này. Nó mạnh ngang Doumon sao? Hoặc thậm chí là mạnh hơn...
Tobio đang run rẩy trước một đối thủ nhỏ tuổi hơn, nhưng cậu hạ quyết tâm và ra lệnh cho Jin.
“Jin, lên!”
Nhận lệnh xong, trên trán con chó mọc ra một lưỡi kiếm, và nó lao vút lên phía trước. Trước viên đạn màu đen đang phóng thẳng vào mình, cậu bé—— không tỏ ra chút chần chừ nào. Thậm chí hình như còn chẳng có ý định tránh né.
Cho dù cậu bé có mạnh đến đâu thì lưỡi kiếm katana kia cũng rất sắc bén, nếu nhận phải đòn công kích của Jin thì chắc chắn sẽ chịu thương tổn nghiêm trọng. Tobio do dự không biết có nên ngăn Jin lại không hay để mặc nó, nhưng trước khi cậu kịp quyết định thì con chó đã lao tới Vali!
Chỉ trong một khoảnh khắc, bằng chuyển động tối thiểu—— Vali nghiêng người và tránh được Jin! Không một động tác thừa. Jin điều chỉnh lại quỹ đạo và đuổi theo, nhưng Vali vẫn nhẹ nhàng né tránh.
Jin di chuyển loạn xạ xung quanh Vali, pha trộn vào đó những động tác giả, và tấn công cậu bé với lưỡi kiếm trên trán.
Đó là trò mà Jin đã học được đêm qua. Nó đang làm đúng như những gì chủ nhân đã dạy. ——Nhưng Vali vẫn dễ dàng tránh được.
Jin không bỏ qua. Như đã lường trước được điều này, nó xoay vòng tại chỗ rồi lập tức đuổi theo Vali! Tốc độ phản ứng của Jin khiến Tobio choáng ngợp, nhưng đợt công kích đã không thành.
——Vali đã ngăn được bằng cách nắm vào cổ Jin từ phía trước.
Ngay trước khi Jin chạm đến, cậu bé đã hơi cúi người để tránh đòn tấn công trực diện, rồi đưa tay ra bắt lấy gáy Jin để giữ nó lại.
Vali vẫn đang nắm cổ Jin lẩm bẩm.
“...Ra vậy, hiểu rồi.”
Chỉ nói ngắn gọn như vậy, cậu nhóc thả Jin ra và nhảy lùi lại. Rồi cậu bé ngoắc tay như thể khiêu khích. Đáp lại, Jin tiếp tục lao tới——.
“——!!”
Tobio không thể tin vào mắt mình. Vì cậu bé—— đã đột nhiên biến mất. Dù cậu đã theo dõi suốt từ đầu đến giờ, nhưng cậu bé tóc bạc đã bốc hơi trong một cái chớp mắt!
Tobio kinh ngạc và nhìn xung quanh, nhưng...
“——!?”
...Cậu cảm thấy có một sự hiện diện ở phía sau. Cẩn trọng quay đầu ra, và cậu bé đang đứng chĩa lòng bàn tay vào cậu. Trong lòng bàn tay—— là một ánh sáng màu bạc bí ẩn đang tụ lại. ...Tobio có thể cảm thấy sự nguy hiểm của ánh sáng đó. Cả cơ thể cậu run rẩy vì mối nguy sắp ập đến.
Vali cất tiếng với lòng bàn tay vẫn đang phát sáng.
“Sacred Gear hiện thân độc lập là loại có thể để phân thân di chuyển và hành động theo ý muốn của chủ sở hữu. Lợi ích lớn nhất nằm ở việc có thể sử dụng chúng để tấn công trong khi vẫn giữ khoảng cách. Bằng việc ra lệnh ở nơi an toàn, chủ nhân có thể đánh bại đối phương mà không lo nhận phải bất kỳ sát thương trực diện nào. Nhưng yếu điểm của nó—— lại quá hiển nhiên.”
Ngay lập tức, cả cơ thể Tobio nhận một cú sốc và cậu bị đánh văng đi. Một cơn đau dội thẳng vào bụng rồi lan khắp người...
“Guwa!”
Tobio thốt lên khi người cậu đập vào góc tường sau khi lăn vài vòng trên đất.
...Ánh sáng trong tay cậu bé tóc bạc... là năng lực của Sacred Gear? Hay là thứ gì đó tương tự với ma pháp của Lavinia? Dù là gì đi nữa thì sức công phá của chiêu đó không phải chuyện đùa khi có thể thổi bay cậu đi dễ dàng như vậy.
Vali chậm rãi bước tới và nói.
“Bản thể của loại hiện thân độc lập thường rất yếu. Chỉ cần áp sát rồi tấn công là có thể dễ dàng khống chế.”
Để bảo vệ chủ nhân, Jin lao vào bên hông Vali... nhưng cậu bé vẫn né dễ như không. Không quan trọng có lao tới bao nhiêu lần, nó căn bản là không thể chạm tới Vali.
Vali đứng trước Tobio, ngồi xổm xuống và cười ngạo nghễ.
“Samejima Kouki cũng bị tôi hạ bằng cách tương tự. Và sau đó anh ta đã bắt đầu phát triển lối đánh phối hợp với phân thân của mình.”
...Vậy ra lý do Samejima để con mèo trắng trên vai biến thành cây thương quấn quanh cánh tay là vì thế.
Một lối đánh sử dụng vũ khí để bảo vệ bản thân, có thể đồng thời sử dụng con mèo trong cả tấn công lẫn phòng thủ linh hoạt——. Đó là điều mà Samejima đã học được sau trận đấu với cậu bé này. Và cũng hiểu luôn lý do Samejima bảo cho Tobio gặp Vali.
——Trải nghiệm cả ưu và nhược điểm của loại hiện thân độc lập bằng chính cơ thể mình.
...Dù có biết thế thì cũng chả có cơ hội nào để phản công cậu bé này cả.
Dường như cậu bé nhỏ tuổi này mạnh hơn cậu rất nhiều. Hoàn toàn không thể làm gì được. Không lạ gì khi Samejima phải chịu thất bại như vậy.
Natsume lấy tay che mặt lại và nói “Trời ạ” như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
——Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cậu, cậu bé lại nhìn sang bên cạnh với một vẻ thích thú trên khuôn mặt.
“...À, nhưng nếu để mua vui thì có lẽ thế này là đủ đấy.”
Tobio nhìn sang hướng đó—— và thấy cả người Jin đang tỏa ra thứ gì đó trông như màn sương màu đen. Đôi mắt đỏ của nó phát sáng lên đáng sợ, miệng gầm gừ đe dọa Vali. Khỏi phải nói, Jin đang nổi cơn thịnh nộ.
Thịch.
...Bất chợt nhịp tim trong lồng ngực Tobio tăng vọt. Cậu nhận ra người mình cũng đang bốc lên màn sương màu đen đó. Chuyện này... cũng giống như lần ở siêu thị bỏ hoang. Nhìn quanh, cả sân thượng ngập tràn những lưỡi kiếm màu đen méo mó, biến dạng—— những lưỡi kiếm bóng tối.
Nguyên nhân của việc này là gì? Cơn giận của Jin? Vì chủ nhân đang gặp nguy hiểm? Hay là cả hai? Tobio cũng không rõ nữa, nhưng dưới luồng áp lực khủng khiếp không thể tả từ Jin, Vali lại nở nụ cười vui vẻ.
“Tốt lắm. Đây là một phần bản chất thật của ngươi đúng không. Cái lưỡi kiếm trên trán kia chắc cũng chỉ là đồ trang trí tặng kèm thôi. Nào, lên đi!”
Vali dang rộng hai tay, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào. Từ cái bóng dưới chân cậu bé, một lưỡi kiếm khổng lồ đột ngột đâm lên!
Vali ngay lập tức nhảy lùi lại né được cú đâm trực diện. Tuy nhiên, từ cái bóng ở nơi cậu nhóc tiếp đất, những lưỡi kiếm khác lại xuất hiện! Nhưng Vali uốn mình, sử dụng bộ pháp để uyển chuyển tránh được tất cả!
Không chỉ để tấn công Vali, những lưỡi kiếm bóng tối cũng đang mọc lên không kiểm soát khắp sân thượng. Dù cậu bé tóc bạc đang vô cùng tận hưởng cảnh tượng những lưỡi kiếm liên tiếp xuất hiện từ bóng tối, nhưng Tobio quyết định ngăn lại trước khi tình hình trở nên không thể cứu vãn được nữa.
“Jin! Dừng lại!”
Nghe lệnh của chủ nhân, Jin đang lao vào Vali dừng ngay lập tức.
Jin thu kiếm vào cơ thể, quay về bên chủ nhân trong khi vẫn hậm hực. Thấy vậy, Vali phồng má lên, rồi cậu nhóc thở dài chán nản.
...Có rất nhiều điều rút ra được qua trận chiến này.
Đầu tiên, cậu phải tìm một cách để bảo vệ chính mình. Như cậu nhóc đã nói, nếu kẻ thù tiếp cận thì mọi thứ cũng kết thúc. Bản thân Ikuse Tobio chỉ là một nam sinh trung học bình thường, thể chất không có gì nổi bật. Nếu bị tấn công thì chết chắc.
...Khi sức mạnh được giải phóng như ở siêu thị, thể chất cậu sẽ tạm thời gia tăng, nhưng bây giờ thì không. Ngay cả khi có dùng được lưỡi kiếm bóng tối cũng không có nghĩa bản thân cậu sẽ mạnh lên ngay bây giờ được.
Và lưỡi kiếm mọc lên từ những cái bóng—— có vẻ nó chỉ xuất hiện khi ý chí của cả chủ nhân và Jin đạt đến đỉnh điểm do kích thích cực độ. Ví dụ như khi Tobio bị Vali tấn công—— chủ nhân gặp nguy hiểm, và Tobio bị tấn công—— tạo thành cơn giận của Jin, hai thứ đó kết hợp lại sẽ dẫn đến sự kích hoạt như vừa rồi?
Tobio vừa đứng dậy vừa ôm lấy Jin. Con chó đen vui vẻ vẫy đuôi trong vòng tay chủ nhân... Vẫn chưa nắm rõ được bản chất sức mạnh của nó, nhưng nếu cậu cứ mãi yếu đuối thế này thì cả cậu và Jin đều sẽ gặp nguy.
...Cậu phải hiểu về sức mạnh của mình hơn nữa. Trận chiến với Vali đã giúp cậu học được rất nhiều điều.
Sau khi bình tĩnh lại, Vali hỏi.
“Anh kia, tên gì?”
“Anh là Ikuse Tobio.”
Tobio nói tên mình xong, Vali giang hai tay ra và tuyên bố đầy tự tin.
“Fuu, tôi là Vali. Sở hữu huyết mạch truyền thừa của Ma Vương Lucifer, đồng thời mang trong mình con rồng huyền thoại Vanishing Dragon—— một tồn tại độc nhất vô nhị!”
.......
...............
.....M-Ma Vương? R-Rồng? Đ-Độc nhất vô nhị...?
Tobio nghiêng đầu. Bỗng dưng tự xưng cái gì mà “Ma Vương”. Đã thế lại còn có cả “Rồng” nữa... Mặc dù đã dần quen với hiện tượng siêu nhiên, nhưng những cụm như “Ma Vương” hay “Rồng” vẫn nằm ngoài phạm vi xử lý của cậu, thật không biết phải phản ứng thế nào.
Tobio chỉ biết đáp.
“...À, vậy sao...?”
Cậu cố gượng cười và trả lời cho có lệ.
Vali gật gù với giọng điệu và tư thế phô trương.
“Fuu, có vẻ như đẳng cấp này còn quá sớm với một người mới hôm trước vẫn còn là phàm nhân như anh.”
...Tobio càng lúng túng hơn nữa.
Có nên hùa theo cậu bé này không ta...?
Đột nhiên Natsume tiến lại chỗ cậu và thì thầm vào tai.
(Thằng bé đang ở độ tuổi bị chuunibyou đó. Cứ chiều nó một chút đi nhé.)
À, hiểu rồi, Tobio đập vào lòng bàn tay như vừa ngộ ra điều gì.
Cậu nhớ hồi cấp hai mình cũng mắc bệnh tương tự, nên hành động của Vali cũng không phải không hiểu được.
Chắc chắn cậu bé này sở hữu Sacred Gear và ma pháp gì đó, nên tự nhận mình có dòng máu của Ma Vương hay sở hữu con rồng huyền thoại. Ở tuổi này mà có sức mạnh siêu nhiên như thế thì xuất hiện triệu chứng cũng không có gì kỳ lạ cả. Tobio thầm nghĩ,
——Vali đang quan sát họ bỗng lẩm bẩm một mình.
“...Rồi, biết rồi. Lần này đến thế thôi, tôi không làm gì hơn đâu.”
Thấy Tobio nhìn mình, Vali ra vẻ và nói.
“Fuh, có vẻ như con chó của anh và con rồng trú ngụ trong tôi đang phản ứng với nhau đấy.”
“...’Con rồng trú ngụ trong tôi’...?”
Đáp lại câu hỏi của Tobio, Vali ưỡn ngực ra và chỉ ngón cái vào đó.
“Nói rồi còn gì? Có một con rồng huyền thoại đang trú ngụ trong tôi. Tôi lúc nào cũng nói chuyện với nó đấy.”
...Nó nói chuyện ấy hả... Thôi không sao... Ở tuổi này thì cũng đành chịu thôi.
Natsume chọc cậu.
(Chắc là ‘thiết lập’ của nó đó, cứ hùa theo đi!)
“...À, ờ... sẽ thật tốt nếu nói chuyện được với con rồng đó.”
Tobio cố gượng cười và nói.
“Fufu, không dễ thế đâu. Là con rồng của tôi đấy.”
Không nên dập tắt ước mơ của một cậu bé. Giai đoạn này chỉ là tạm thời thôi. Nếu vô tình phủ nhận quá mức thì trái lại có thể ảnh hưởng xấu đến sự phát triển tinh thần của nó.
——Chẳng biết từ khi nào, Lavinia đã lên sân thượng mà không ai để ý. Cô đến gần và xoa đầu Vali.
“Va-kun ngoan lắm, ngoan lắm.”
Vali giãy giụa.
“N-Này, đừng có xoa đầu tôi! Tôi không phải con nít!”
Ồ, lần này thì nổi giận đúng với lứa tuổi rồi. Cả giọng điệu cũng tự nhiên hơn nữa. Chắc chắn vẻ kiêu ngạo vừa nãy chỉ là do bị chuunibyou mà ra thôi.
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu dường như đã hiểu được điều gì đó về cậu bé tên Vali này.
Lavinia nói.
“Đến giờ ăn sáng rồi. Cùng xuống thôi nào. Shark cũng vừa dậy đó.”
——Tobio là người nấu bữa sáng nên tất nhiên cậu biết thừa vụ này, và có vẻ như trách nhiệm nấu nướng cũng thuộc về cậu luôn rồi
Vali chống cằm và bảo.
“Oi, Ikuse Tobio. Cảm ơn vì đã đấu với tôi. Cho anh một ly Negimiso Kokumaro của hãng Nichirin này, đặc biệt đấy.”
...Được một cậu nhóc nhỏ hơn cho mì ly cảm giác thật khó nói, nhưng Tobio cũng không nỡ từ chối thiện ý.
“À... cảm ơn, anh xin nhận...”
Dù vậy thì cậu vẫn phải nấu bữa sáng cho năm người thôi...
“Thật là, ăn mì ly như thế suốt thì làm sao mà lớn nổi?”
Natsume vừa thở dài vừa bảo Vali, nhưng cậu nhóc chỉ đáp.
“Đã vào bụng thì như nhau cả. Mì ăn liền chỉ cần đổ nước sôi vào rồi chờ ba phút là xong. Để lấp đầy dạ dày thì thế là quá hợp lý rồi còn gì?”
Cậu nhóc này có triết lý sống khá khác biệt. Nhưng đúng như Natsume nói, chỉ ăn mì ly ở độ tuổi này không tốt chút nào. Tobio quyết định sẽ chuẩn bị thêm phần bữa sáng cho cả Vali luôn.
Natsume thở dài còn lớn hơn vừa nãy, hai vai cô chùng xuống.
“Thôi thì dọn dẹp đi nhé. Dù ở đây không có ai khác ngoài chúng ta thì cũng không để như vậy được đâu.”
Tobio ngán ngẩm nhìn cảnh tượng ngổn ngang trên sân thượng với đầy những lưỡi kiếm đen mọc khắp nơi. Biết xử lý sao giờ đây...
Không biết có phải do buồn ngủ hay không, Jin bên cạnh cậu ngáp dài một cái.

