Trong phòng nghe nhìn sau giờ học vào một ngày mưa. Một trong những hoạt động kinh điển để giết thời gian ở đây chính là xem phim. Vì mục đích chính của phòng nghe nhìn là để mọi người xem các tài liệu video giảng dạy, nên đây là nơi có thể thoải mái chiếu phim bằng các thiết bị như đầu DVD.
Còn khoảng hai tiếng nữa mới đến giờ tan học cuối cùng, đủ để xem trọn một bộ phim. Điểm trừ duy nhất là ở đây cấm ăn uống.
""...""
Hôm nay tôi và Junna cũng ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đầu chính giữa và xem phim. Sau khi tắt đèn, chỉ còn thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình chiếu rọi trong bóng tối.
『Á á á á á á á á á á!』
Tiếng hét thảm thiết và máu tươi văng tung tóe. Bộ phim đang xem có tên là 'Làng La Sát', nghe như tên một bài hát của DIR EN GREY, là do Junna chọn. Bộ phim này kết hợp rất tốt các yếu tố kinh dị kiểu Nhật và phim chém giết máu me Âu Mỹ, khá đáng sợ. [note81385]
(...Junna xem mấy thể loại này mà vẫn bình tĩnh thật đấy.)
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Junna nép sát vào người tôi. Cô ấy nắm chặt lấy áo sơ mi của tôi, người khẽ run lên.
"Đáng, đáng sợ quá..."
Ánh sáng phản chiếu từ màn hình rọi lên gương mặt Junna, vẫn vẻ vô cảm như thường lệ, nhưng mà.
"Tôi, không thích, mấy thứ đáng sợ..."
Giọng cô ấy thì thầm còn đều đều hơn bình thường, trông có vẻ không ổn. Sợ đến mức này sao. Đối mặt với phản ứng bất ngờ này, tôi buột miệng một tiếng "Hả?".
"Cậu không thích sao còn cố tình chọn phim này..."
"Chỉ là muốn dính lấy Shigure... Không, chỉ là tôi muốn xem thứ gì đó đáng sợ."
Giọng cô ấy lí nhí như muỗi kêu, và cô ấy càng nắm chặt lấy tôi hơn. Mùi hương ngọt ngào kích thích khoang mũi tôi, cảm giác mềm mại xâm chiếm các dây thần kinh của tôi. So với bộ phim, những điều này còn khiến tim tôi đập loạn hơn, hoàn toàn không thể tập trung vào nội dung phim được.
Thế nhưng, vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
"Hmm, Làng La Sát à, nghe có vẻ là phim mà một người thích kinh dị như Amamori sẽ chọn nhỉ."
Trong lúc ăn trưa, cô Akagi hỏi hôm qua chúng tôi đã xem gì, và sau khi tôi trả lời, cô ấy đã vô tình nói ra sở thích của Junna. Tôi cạn lời nhìn sang Junna bên cạnh, Junna liền quay mặt đi, trông có vẻ xấu hổ.
"...Không phải thật đâu. Tôi đã không nói thật với cô giáo. Thật ra tôi rất tệ trong việc xem phim kinh dị..."
Cô ấy nói như vậy. Giọng điệu rất đều, hay nói đúng hơn là giọng rô-bốt. Không thể nhận ra cảm xúc nào, nhưng trong tình huống này lại càng dễ hiểu hơn... Tôi cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ.

