Volume 5

Chương 1.2

2025-10-01

1

Sau cuộc trao đổi với Dian, Reid và Elria trở về Vương đô cùng bạn bè để chuẩn bị cho chuyến viễn chinh.

“Reid ơi.”

“Sao vậy em?”

“Anh thích bàn chải lông mềm hay cứng?”

“Hừm… chắc mềm đi.”

“Em cũng vậy.”

“Biết ngay mà. Anh mua sẵn hai cái rồi đây.”

“Chúng mình giống nhau nè. Yêu quá.” Elria ôm chiếc túi giấy vào ngực.

Theo dự tính, chuyến đi đầu tiên sẽ kéo dài ít nhất một tháng, nhiều nhất ba tháng――nhưng con số đó còn tùy vào những gì họ thấy ở phía bên kia. Dù sao thì thông tin họ biết từ Elise và Dian cũng có giới hạn.

Liệu họ có đẩy lùi được quân Altein và những Anh hùng khác? Liệu họ có ngăn nổi dòng ma lực ô nhiễm của Quỷ vương và phục hồi lại môi trường sống chỉ với những hiểu biết hiện có? Để trả lời cho câu hỏi ấy, họ phải xác nhận động thái mới của Altein và khảo sát tình trạng của Nhất giới. Nếu tìm ra phương hướng cải thiện và thực hiện được ngay, rất có thể cả nhóm sẽ phải ở lại lâu hơn.

Tất nhiên, việc đầu tiên là tìm cách đến Thiên Đường. Trước lúc đó, họ chỉ còn cách cắm trại dọc đường.

“Anh cũng chọn loại cán chắc tay, để nếu cần thì mài nhọn làm dao đi săn,” Reid nói.

“Tuyệt vời,” Elria khen. “Cùng lắm vẫn có thể chải răng bằng ngón tay nhỉ.”

“Hoặc bằng muối, ngày xưa anh vẫn làm thế…”

“Em cũng vậy. Dùng quen là thấy ổn.”

“Như nhiều thứ khác đúng không? Nhắc mới nhớ, ta nên phát cho mỗi người một túi muối. Cỏ dại, côn trùng――có muối thì còn nuốt được.”

“Em chuẩn bị trước cả rồi.”

“Tuyệt. Vật bất ly thân luôn nhỉ.”

“Vâng. Muối chữa được mọi thứ.”

“Ừm…” Wiesel liếc nhìn hai người, cười gượng. “Nghe câu chuyện của hai người thì buồn cười thật, nhưng cứ nghĩ tới quá khứ của hai người là tôi lại chẳng cười nổi…” Cậu lắc đầu, thở dài. “Trước khi vào Học viện, tôi chưa từng rời Vương đô, cắm trại thì càng không… nên vụ đó chắc nhờ hai người với quý cô Kanos chỉ bảo.”

“Thực ra cắm trại đúng gu của Millis đấy,” Reid chỉ sang cô nàng. “Khéo còn biết mấy mẹo về thảo dược hay săn bắn, với kỹ thuật nấu nướng truyền thống nữa.”

“Ừm, cậu nói có lý, nhưng…” Wiesel chậm rãi quay đầu nhìn Millis.

“Hẹ hẹ hẹ…! Nhân vật lịch sử! Millis ta đây ―― một nhân vật lịch sử! Hẹ hẹ hẹ hẹ!”

Wiesel nhìn nụ cười “đáng sợ” ấy, lại đưa ánh mắt vô hồn về phía Reid và Elria. “Giờ tôi… xin phép không lại gần tiểu thư Millis.”

“Hình như có ai đấy vừa gọi tên nhân vật lịch sử siêu cấp quan trọng đúng không nhỉ?!?!”

“Bọn tôi gọi thật,” Reid xác nhận.

“Hahaha! Mình biết mà! Các cậu đang gọi tên Millis Lambut, một nhân vật lịch sử vĩ đại đấy!!” Millis ngửa cổ cười khoái trá, thoải mái “đu” theo hào quang của “bản thân ở thế giới khác”. Từ lúc nghe Dian nói Millis Lambut là Người Trấn Giữ đầu tiên của Thiên Đường, sự phấn khích của cô đã vọt khỏi nóc nhà rồi.

Reid khịt mũi. “Vui đến thế cơ à?”

“Tất nhiên! Không phải ngày nào một đứa nhà quê cũng được thăng hạng thành nhân vật lịch sử đâu!”

“Ờ thì, ở bên kia, ‘phiên bản khác’ của cậu cũng ra gì phết…”

“Nếu mình, à không, ‘mình ở thế giới khác’ đã quan trọng đến vậy, có khi cháu chắt đã xây cả lâu đài không biết chừng! Biết đâu Norberg còn đô thị hóa luôn rồi ấy chứ!”

“Rốt cuộc vẫn chỉ mong làm giàu quê nhà thôi hả…” Reid thở dài, lắc đầu.

Dù sao đi nữa, Millis rất có thể là chìa khóa của chiến dịch này. Dẫu bản thân không phải người đã khai sinh ra Thiên Đường, cô vẫn có cơ hội lớn nhất trong việc thuyết phục cư dân nơi đó hợp tác. Thiếu cô, e rằng họ sẽ chẳng kiếm nổi một đồng minh thực sự nào ở Nhất giới.

Giá trị của Millis, ai từ bên đó sang cũng nhìn ra――từ Dian, người đề nghị họ đến Thiên Đường đầu tiên; đến Elise, người đưa Millis vào Học viện dưới danh nghĩa học bổng; rồi cả quân Altein, những kẻ đã liệt cô vào danh sách mục tiêu cần tiêu diệt cùng Rufus và Totori.

Nhân tiện, trong danh sách ấy không chỉ có ba người đó.

“Đi nào, Wiesel, theo mình!” Millis hô. “Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực lên!”

Wiesel thở dài. “Đừng lôi tôi vào chứ…”

“Nhưng cậu cũng có công lớn ở bên đó mà? Dian có nói rồi còn gì?”

“Anh ta nói nhà tôi chứ không phải tôi.”

Thì ra, nhà Blanche từng đóng góp to lớn cho sự phát triển công nghệ ở Nhất giới. Họ kết hợp ma pháp và máy móc để đặt nền móng cho các ma cụ; và sau khi Quỷ vương xuất hiện, họ dựa vào bản thảo của Hiền nhân Reid Frieden để chế tạo vũ khí, nghiên cứu công nghệ kháng ma pháp cho cuộc chiến với Thảm hoạ và nghĩ ra biện pháp để kìm hãm sự lan rộng của ma lực ô nhiễm cùng nhiều thành tựu khác.

“Ngay ở thế giới chúng ta, nhà Blanche cũng có tiếng trong giới kỹ sư,” Wiesel nói. “Nhìn bọn tôi nghèo chỉ là do đổ hết tiền vào nghiên cứu và phát triển, nên nếu bên kia có đóng góp nhiều cũng chẳng lạ.”

“Ôi trời… phong thái điềm tĩnh, cao quý biết bao!” Millis ôm má xuýt xoa.

“Là một người họ Blanche, tôi tự hào về thành quả của gia tộc. Nhưng chúng không phải của riêng tôi, nên tôi chẳng có gì để khoe.” Wiesel nhún vai.

“Cậu không khoe thì để mình khoe!” Millis cười.

“Đúng là tiểu thư Millis,” Wiesel cười khổ rồi nghiêm mặt lại. “Mua sắm xong rồi, chúng ta qua xưởng một chuyến đi.”

“Xưởng nhà cậu ấy à?”

“Ừ. Tiểu thư Elria cần chỉnh lại vài chỗ trên Ma Trang. Reid cũng cần chỉnh sửa lại một chút ở thanh kiếm là món quà của Đế Chủ ấy.”

“Àaa! Cuối cùng cậu cũng gọi được bà chị gái về làm rồi ư?”

“Rồi. Bình thường liên lạc với chị ấy khổ lắm vì bả cứ nay đây mai đó… Nhưng lần trước tôi nói chuyện thì may mắn thuyết phục được chị về nhà.”

“Ra vậy ra vậy… Nhưng sao cậu không tự làm luôn mấy chỉnh sửa đó?”

“Vì yêu cầu lần này cần thao tác phức tạp và chính xác hơn hẳn. Tôi vẫn chỉ là thợ chế tác ma cụ tập sự, chủ yếu bảo trì với làm đồ mẫu. Còn chị tôi, Carille Blanche, là dân chuyên đúng nghĩa. Chị ấy từng nhận đơn của hoàng tộc, quý tộc――cả tiểu thư Elria đây nữa――và có hồ sơ tác phẩm dày cộp. Người giỏi nhất của thế hệ này.”

“Ôi trời, lần đầu mình nghe cậu khen ai ghê vậy đó,” Millis tròn mắt.

“Nhưng chị ấy cũng thô lỗ lắm.”

“Cậu vừa khen xong đã chê thẳng tuột luôn à!”

Wiesel thở dài. “Chị ấy… kén chọn cực kỳ. Nhất là trong công việc. Nếu thích cậu hoặc thích đơn, chị nhận ngay. Còn không thì có mang núi vàng bạc châu báu tới cũng bị lắc đầu. Nhà tôi thiếu tiền phần lớn cũng vì bả cứ lang thang vô định vậy đấy.”

“Ôi… nghe như cả quá khứ khốn khó của cậu vừa tua nhanh trước mắt mình vậy…”

“Dù sao thì, tính cách chị ấy có vấn đề thật, nhưng trình độ thì xứng danh thiên tài. Vì thế tôi mới theo học.”

“Uầy… não nhà quê của mình chạy không kịp với mớ chuyện nghiêm túc này rồi…” Millis ôm đầu.

“Không cần gắng quá đâu,” Wiesel xua tay cười gượng. “Tóm gọn lại thì, gia đình như nhà tôi luôn đi kèm cả mớ rắc rối.”

Trong lúc trò chuyện, họ đã tới xưởng Blanche. Cửa trước không khóa, cả nhóm theo sau Wiesel bước vào nhưng bên trong tối om, chẳng có đèn.

Wiesel dừng lại, xoa cằm. “Hừmmm… Mọi người, cảnh giác nhé.”

“Hử? Sao vậy?” Millis hỏi.

“Chắc chị tôi… gục trong này rồi.”

“Gì cơ? Thế mà cậu cảnh báo bọn mình làm gì? Lẽ ra phải gọi cứu hộ chứ?!”

“Không, ý tôi là lăn ra ngủ, chứ chẳng nguy hiểm gì đâu. Chắc kiệt sức rồi sập thôi.”

“Chà… mình chưa thấy ai nói về người nhà mà lạnh lùng như vậy luôn…”

“Giờ mà có dựng chị ấy dậy thì bả cũng quạu thôi, nhưng chúng ta không thể đứng chờ cả ngày được. Vậy nên, tiểu thư Elria với tiểu thư Millis, cho tôi nhờ một việc.”

Elria chớp mắt. “Bọn mình ư…?”

Wiesel gật gù.”Chị tôi thích con gái. Đặc biệt là mấy cô nàng dễ thương thì chị ấy đổ cái rụp.”

“Mình được biết gu của chị ấy trước cả khi gặp…” Elria lẩm bẩm.

“Chỉ cần một trong hai người gọi tên bả, đảm bảo chị ấy sẽ bật dậy ngay để ―― ôm cho sướng.” Wiesel tiếp tục.

“Chúc may mắn, Millis,” Elria nói tỉnh bơ.

“Cậu đẩy mình đi nhanh thế luôn hả!”

“Mình bị Chris ôm nhiều lắm rồi…”

“Ý cậu là cậu quen với việc bị ôm―― Oái! Gì mà khoẻ thế!!!” Millis thét lên trước việc bị Elria ấn vào vai và đẩy về phía trước. “Mình thề là cậu chưa bao giờ dùng lực mạnh đến vậy kể cả là khi huấn luyện, thế mà giờ lại tung hết sức để không bị ôm hả???”

Nói gì thì nói, Elria đã cho thấy rõ rằng cô ghét bị người lạ ôm đến mức nào; công chúa Chris còn tạm chấp nhận được vì hai người thân nhau từ bé.

Cuối cùng Millis cũng chịu thua, gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Thôi được. Để bày tỏ lòng cảm tạ vì tất cả những gì cậu đã làm cho mình, Elria-sama, mình sẽ dũng cảm bước vào hang cọp!”

Wiesel gật đầu. “Vậy là cậu tự nguyện làm vật tế?”

“Cậu phải bênh chị cậu chứ, đừng thêm dầu vào lửa!” Millis giậm chân.

“À ừ… thực ra chắc cũng không đến mức tệ lắm. Chị ấy chỉ hơi… vô cảm với đàn ông và hơi quá đà với phụ nữ thôi, chứ đâu có ăn thịt ai.”

“Tức là không phiền kiểu này thì kiểu khác…” Millis nuốt nước bọt, run run đưa tay gõ cửa. “Ừm… xin chào? Chị Carille ơi? Bọn em tới theo đơn Wiesel đặt…”

Im phăng phắc.

“Ờm… không có gì xảy ra nhỉ.”

“Lạ nhỉ,” Wiesel nói. “Bình thường thế là chị ấy tỉnh rồi.”

“Hay chị ấy quá mệt? Cậu bảo đơn lần này phức tạp mà…”

“Hoặc đuối quá sập hẳn rồi.”

“Sao cậu cứ nhảy ngay tới trường hợp tệ nhất vậy! Lo cho chị gái cậu một chút đi chứ!” Millis ôm đầu.

“Thôi, vào cả đi. Nhỡ chị ấy――”

Cạch.

Cánh cửa hé ra sau lưng Millis. Từ trong bóng tối, một bàn tay trắng nhợt thò ra, bắm chặt tay Millis và kéo cô biến mất trước cả khi cô nàng kịp hét lên.

Cạch.

Cả nhóm chết lặng nhìn cánh cửa đóng sầm cùng chỗ trống mà bạn mình vừa đứng. Vài giây trôi qua trong im lặng, không ai nói nổi lời nào.

Cuối cùng Reid mới chậm rãi mở miệng: “Ờm… giống bị quái vật bắt đi thật.”

“Như chuyện kinh dị ấy…” Elria rùng mình lẩm bẩm.

“Bỏ chuyện chị tôi qua một bên, lo cho Millis đi chứ?” Wiesel tỉnh bơ. Cậu bước tới gõ cửa, thở dài. “Carille, em đây. Tỉnh rồi thì bọn em vào nhé.”

Wiesel mở cửa, cả nhóm theo sau—và thấy Millis đang bị một cô gái tóc nâu ôm chặt.

“Ahhh, đúng cái cảm giác này… Con gái dễ thương là chân ái…” người phụ nữ rên rỉ, cọ má vào má Millis. “Cục cưng bao tuổi? Nhà ở đâu thế? Cho chị đo vòng ngực, eo, hông nhé?” [note81221]

“H-h-h-hảaaaa?!” Millis run bần bật vì bị bắt cóc bất thình lình.

Người phụ nữ phớt lờ, tiếp tục dụi má. “Trời ơi, dễ thương quá… còn bập bẹ tiếng gì nghe lạ dễ sợ…”

Wiesel nhìn bà chị rồi thở dài não nuột. “Y như mọi khi nhỉ, Carille.”

“Hửm?” Người phụ nữ――Carille――ngước đôi mắt lim dim lên nhìn em trai. “Ồ, Wiesel, em về rồi…”

“Vâng. Cô gái này là bạn cùng lớp của em. Nào xong thì chị thả cổ ra nhé?”

“Âukaayyy… chắc… baaa ngày nữa…”

“Em không nghĩ tiểu thư Millis chịu được lâu thế đâu,” Wiesel đáp tỉnh bơ.

“Sao cậu có thể bình thản vậy trong khi mình vẫn đang kẹt ở đây?!” Millis hét.

Tỉnh táo lại một chút, đôi mắt đỏ lừ của Millis liếc sang, “Chị Carille, ôm thế là đủ rồi! Nhìn đi, khách của chị đến rồi!”

“Eo ơi… còn chưa đo xong mà…”

“Chị đang đo em từ nãy tới giờ đó hả?!”

“Ừ hứ… chiều cao một mét bốn mươi tám, số đo từ trên xuống là tám mươi bả—”

“DỪNG!! Vì phẩm giá của em, xin chị dừng lại!” Millis giãy khỏi vòng tay Carille, mượt mà vòng ra sau lưng và khóa tay bịt miệng cô chị. Mấy bài tập Elria dạy nay phát huy đúng lúc rồi.

Xong xuôi, Millis đặt hai tay lên má Carille, quay mặt chị sang bên. “Tadaaa! Khách của chị đây――Reid và tiểu thư Elria!”

Carille chớp mắt. “Tiểu… thư Elria…?”

Bị nhìn chằm chằm, Elria giật nảy mình, nép sau lưng Reid. Nhưng chỉ một khắc sau, cô lấy hết can đảm, ló đầu ra, ánh mắt đầy quyết tâm. “Cảm ơn chị đã làm Ma Trang cho em,” cô nói nhỏ. “Nó tuyệt lắm, nên em muốn cảm ơn trực tiếp. Em mừng vì chị hiểu được <<Gia Trọng Đa Bội Triển Khai>> của em và đã điều chỉnh theo yêu cầu.”

Phản ứng duy nhất của Carille trước màn cảm tạ đầy nhiệt huyết là… đứng đơ ra, mặt vẫn ngái ngủ. “Tiểu thư Eleria… bằng xương bằng thịt ư?”

“Vâng. Em là Elria Caldwin. Đồ uống em thích là――”

“Trà sữa ấm…”

“Ồ… người lạ mà cũng biết sở thích của em luôn…”

“À… là do Công chúa Chris gửi cho tôi bản ghi của cuộc thi ‘Ai Yêu Elria Nhiều Hơn Lần Thứ Nhất’, nên tôi cứ xem đi xem lại mỗi ngày… nên phản xạ bật ra thôi…”

“Em cảm giác như mình vừa biết một thứ em không nên biết…”

“Nhưng… woa… woa… chính chủ… Tiểu thư Elria ngay trước mặt tôi… U-uhuuu…” Mắt lim dim, Carille gật gù mấy cái, rồi siết nắm đấm, đấm mạnh lên trời và hét: “Thần tượng của mình đã đến gặp mìnhhhhhhhh!!! xong đổ rầm xuống sàn.

Millis trố mắt nhìn thi thể… à, thân người nằm im phăng phắc dưới sàn nhà. “Ơ… gì thế? Wiesel, chị cậu sao vậy?”

“Khả năng cao là do tích tụ mệt mỏi, thiếu ngủ, lối sống không lành mạnh; thêm cú sốc gặp Elria khiến máu dồn lên não quá nhanh,” Wiesel đáp.

“Nói cách khác…?”

“Ngất tập hai.”

“Khônggg! Tỉnh dậy đi, chị Carille! Nếu chị không tỉnh thì phẩm giá và hy sinh của em còn nghĩa lý gì nữa!!” Millis tuyệt vọng ôm vai Carille lắc qua lắc lại.

Tiếc là suốt nửa giờ sau, Carille vẫn không mở mắt.

Ghi chú

[Lên trên]
thosanbegai <(")
thosanbegai <(")