Bị Suzuki-san lạnh lùng phản bác, Suzuki-kun quay lại về phía tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
“Con mẹ mày! Cậu là Kuzuha đúng không? Trận đấu tiếp theo cậu tham gia là gì?”
“...Đơn nam.”
“Tuyệt vời. Tôi sẽ đấu với cậu! Nếu tôi thắng, hãy tránh xa khỏi Yuuri mãi mãi!”
Sau đó cậu ta ngay lập tức chạy về đội của trường mình mà chẳng hề đợi câu trả lời.
“Ahhhh. Sao mấy người cứ thích kéo nhau solo mấy trận vô nghĩa thế nhỉ? Lại còn chỉ đưa ra điều kiện cho người ta chứ chẳng chịu đưa gia cái giá mình phải trả nữa chứ.”
Tôi không thể không thở dài thất vọng. Ừ thì cũng là con trai thì tôi hiểu cảm giác ấy, nhưng vô ích.
“Xin lỗi nhé, Kuzuha-chi. Xin lỗi vì đã khiến cậu buồn phiền vì chuyện gia đình tớ.”
“Không sao đâu. Chỉ là một trận đấu thôi mà… Nhưng cô không thích cậu ta đến thế à?”
“Không thích? Ghét thì có. Vì hai đứa là anh em họ và nhà sát gần nhau nên tớ phải đối phó với anh ta suốt từ đó đến giờ rồi. Anh ta chỉ toàn khoe khoang khoác lác đủ trò, rồi còn chiế giễu sở thích có phần mọt sách của tớ, lại còn mắng mỏ các thứ khi tớ nhuộm tóc nữa. Nói chung là chỉ càm ràm điếc hết cả tai. Thậm chí lý do khiến tớ chọn nhập học vào trường cấp ba Yuushou này là để tránh xa anh ta đấy. Thế nhưng làm vậy rồi anh ta vẫn cứ than vãn rằng tại sao tớ lại không học cùng trường với mình đủ kiểu. Phiền hết chỗ nói.”
Nghe Suzuki miệng liên thanh phàn nàn về những gì mình đã phải chịu, tôi hiển nhiên sẽ nghĩ rằng “tình đơn phương của Suzuki-kun có vẻ không khả quan cho lắm.”
“Nhưng cậu nghĩ mình có thắng nổi không đấy? Yuuta có đủ khả năng nên anh ta đã trở thành nhà vô địch của giải đấu lần trước đấy.”
Nhà vô địch của giải đấu à? Cái danh này nghe quen quen.
“À thì đánh đến đâu hay đến đó vậy.”
Tôi thua thì cũng chẳng mất gì cả mà.
“Tốt. Nếu cậu có thua đi nữa thì đừng có xa lánh tớ đấy nhé? Tốt nhất là đừng thử làm vậy. Đó chỉ là ý kiến của Yuuta, rõ ràng chuyện đã không công bằng khi anh ta chẳng hề hỏi cậu muốn gì khi mình thắng nữa mà”
“Hiểu rồi.”
Tôi cũng không định đồng ý với cái lời thách thức ích kỷ đó của cậu ta đâu. Thắng hay thua á? Không quan trọng. Từ đầu tôi đã chấp nhận lời thách thức đó đâu mà nói.
“Suzuki-san? Cậu định bám lấy Kyouichi tới khi nào vậy hả?”
Ngay khi trận đấu sắp sửa bắt đầu, Aria từ phía sau tiến lại với một giọng trầm thấp.
“Nếu muốn cổ vũ thì đi theo tớ. À mà ra đây bàn với tớ chút chuyện nữa nhé?”
“A, chờ đã, Kakyouin-san!? …Kuzuha-chi, chúc cậu may mắn!”
Và thế là Aria tách Suzuki-san ra khỏi người tôi và kéo đi đâu đó. Đáp lại, tôi vẫy tay chào hai người họ và đi vào sân để bắt đầu trận đấu. Như đã hứa, đối thủ của tôi là Suzuki-kun.
“Tôi sẽ cho cậu biết mùi thảm bại và khiến Yuuri để ý tới mình!”
Suzuki-kun tự tin hét lớn.
“Này hai cậu kia, không trao đổi trước trận đấu.”
“À, xin lỗi.”
Cậu ta nhanh chóng lui lại sau khi bị ban tổ chức nhắc nhở. Nhưng không lâu sau cậu ta bắt đầu nhìn tôi với vẻ sát khí. Và rồi trận đấu đã bắt đầu.
…
Tôi là người thắng cuộc sau khi phải trải qua một trận đấu vất vả, ít ra là hai bên cân tài cân sức hơn so với trận đấu với Nagaoka. Nhưng kết quả thì vẫn vậy, tôi vẫn là người chiến thắng. Thề, tôi không hề ước lượng được khả năng của mình luôn ấy.
“Không thể nào… Mình đã thua một đứa năm nhất với lối chơi y như một tên nghiệp dư…!”
Suzuki-kun rõ ràng là đang bị sốc khi bị tôi đánh bại. Xin lỗi nha bro, tôi cũng không định khiến cậu mất mặt đâu.
“Ôi má ơi! Suzuki mà để thua á? Cậu học sinh năm nhất đó là ai vậy trời?”
Có vài tiếng xì xào bắt đầu nổi lên chủ yếu đến từ các đám đông của trường khác. Trèo cao ngã đau mà ha.
“Kyaa! Quá cừ khôi! Cậu có thể cho tớ xin chữ ký có được không?”
Một nhóm con gái trường khác bắt đầu hét lên trong phấn khích.
Xin lỗi nhé, đây không phải là người nổi tiếng nên không có chữ ký nào ở đây cả.
Sau khi bước ra ngoài sân đấu, Suzuki-san và những người khác chạy đến chỗ tôi để ăn mừng.
“Kuzuha-chi! Cậu đã đánh bại Yuuta thật ư? Không thể tin được!”
“Ừ, trận vừa rồi thắng sít sao thật”
“Kể cả vậy thì cậu thật sự quá tài đi. Cậu còn chẳng luyện tập một chút nào nữa mà.”
“Tôi cũng thấy bất ngờ về chính mình.”
Dẫu cho tôi không luyện tập chuyên sâu về môn quần vợt nhưng bản thân hằng ngày vẫn tập thể dục cơ thường xuyên nên mới có được một cơ thể rắn chắc như này. Tôi cũng chẳng muốn dùng nó để khoe khoang làm gì.
“Thế nên đây là phần thưởng dành cho cậu!”
Suzuki-san bỗng dưng trao cho tôi một nụ hôn nhẹ lên má.
“Cái— Suzuki-san?!”
“Suỵt.”
Suzuki huých tôi một cái và ra hiệu bằng ánh mắt. Tôi nhìn theo và thấy một Suzuki-kun đang trong cơn tuyệt vọng.
“K-Không! Yuuri! Yuuri của anh! Anh mới là người yêu em trước mà! Anh đã tập luyện chăm chỉ để có được sự chú ý của em đấy! Nhưng khi anh bị một tên nghiệp dư vô danh đánh bại thì em lại hôn hắn?! Dẹp, dẹp hết! Anh giải nghệ!!!”
Suzuki-kun chạy đi với hai hàng nước mắt.
Chờ đã… Cậu ta sẽ giải nghệ sau chuyện này ư? Sao nghe giống như tôi đang vào vai phản diện vậy.
“Hừ. Tớ làm vậy thì có hơi tội chi Keiko (Ito), đổi lại là anh ta sẽ không bao giờ làm phiền tớ nữa.”
Suzuki-san cười ranh mãnh khi nhìn thấy cậu ta chạy đi. Hóa ra cô ấy làm vậy là có mục đích cả à? Chỉ để thể hiện thôi ư?
Con người gì mà tệ quá thể.
Nhưng mà sao tên của Ito lại được nhắc đến ở đây nhỉ? Chẳng hiểu sao nữa.
Trước khi tôi kịp nghĩ gì thêm thì Aria xông tới với vẻ giận dữ rồi kéo tôi ra khỏi Suzuki-san.
“Kyouichi, đi với tớ một chút. Tớ cần phải ‘ghi đè’ dấu vết đó.”
Cô ấy nghiêng người và áp môi vào đúng chỗ mà Suzuki vừa hôn xong, có điều lần này cô ấy có mút(?) nhẹ một chút nên đã để lại một vết đỏ mờ nhạt.
“Chu choa mạ ơi, cậu ấy vừa được hai mỹ nhân hôn kìa…!”
“Ghen tị quá đi…!”
Cảnh tượng ấy thu hút sự chú ý đến từ mọi người xung quanh. Các chàng trai đến từ câu lạc bộ quần vợt của trường mình— và cả trường khác nữa, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự ghen tị lẫn ác ý. À thì Suzuki-san thì dễ thương khỏi bàn rồi, còn Aria thì đúng thật là một tuyệt sắc giai nhân. Được hai người họ hôn thì tôi tất nhiên bị chú ý rồi.
“Kyou-kun, anh định ‘đẩy láo’ với Suzuki-san nữa à?”
Ichigo nhìn thấy mọi thứ rồi hỏi chen vào.
Câu trả lời là không.
Ichigo này, em có phải là bạn gái của anh không thế…?
“Ừm, Kyouichi-nii… Anh định hẹn hò với bao nhiêu cô gái thế…?”
Ngay cả Rina cũng bẽn lẽn hỏi thêm trong sự lo lắng.
Này, tôi cũng muốn hẹn hò chỉ với Ichigo thôi đấy nhé.
Ừ nếu dựa theo tình hình thì Rina thắc mắc như thế cũng phải. Một ngày nào đó tôi cần phải xóa bỏ hiểu lầm này mới được.
“Này, tiếp theo là hạng mục đánh đôi. Nếu chúng tôi thắng thì sẽ có cơ hội được chủ tịch hôn đấy!”
“Đúng!”
Giải đấu tiếp tục và bằng một cách thần kỳ nào đấy lại có một tin đồn rằng nếu thắng trận thì sẽ được Aria hôn.
“Đừng mơ tưởng hão huyền nữa. Sao tôi phải làm như thế chứ?”
“...Ồ.”
Aria nhanh chóng đánh bay sự hiểu lầm ấy. Cái giá phải trả là khí thế của mấy chàng trai bị giảm đi trông thấy dẫn đến thua toàn tập. Cho dù tôi có bất bại đi nữa nhưng vẫn không thể gánh được toàn đội đi đến thắng lợi chung cuộc được.
“Kyouichi-san là dự bị nhưng toàn thắng… Còn phong độ đáng buồn như của các cậu là thế nào đây? Có vẻ như tôi cần phải… cải tổ lại một chút rồi đây.”
Aria nổi giận với câu lạc bộ quần vợt. Kết quả là cô mang đến một huấn luyện viên từ bên ngoài vào, đồng thời áp đặt một chế độ tập luyện nghiêm khắc để rèn giũa họ.
“Tôi không muốn để chủ tịch đến cổ vũ là vì lý do này đây…”
Tôi tình cờ nghe được Takeda-senpai cay đắng lẩm bẩm như thế trong suốt khóa huấn luyện.
Còn về phần Suzuki-san thì thái độ của cô ấy đối với tôi có chút thay đổi kể từ khi giải đấu kết thúc.
“Kuzuha-chi, muốn tớ hôn lần nữa không nè? Lần này là hôn môi đấy nhé? Đùa chút thôi.”
Câu đùa ấy đã khiến Ichigo phấn kích vỗ lưng tôi, còn Yuka thì nhìn chằm chằm với vẻ khó chịu. Cuộc sống của tôi vốn đã khó xử rồi bây giờ lại càng dây mơ rễ lá gấp nhiều lần. Ngay cả chính câu nói ấy tôi còn chẳng biết là thật hay là cô ấy đang thực sự có tình ý với mình nữa là.
Chuyện không dừng lại ở đó, Suzuki-san hình như đang trở nên gần gũi hơn với Aria. Thi thoảng tôi có tình cờ bắt gặp hai người họ đang chuyện trò riêng tư gì đó với nhau khiến bản thân dấy lên sự bất an trong người.