Trong khi tiếp tục nghỉ ngơi thư giãn cùng Kyouichi trong phòng khách sạn thì tôi quyết định sẽ liên lạc với Ichigo. Thực ra thì trong kế hoạch hôm nay sẽ có phần thân mật và ban đầu tôi chỉ định sẽ dừng lại ở bước dạo đầu thôi, nhưng sau khi được nghe những lời ngọt hơn kẹo đường đến từ cậu ấy thì tôi đã phấn khích tột độ và quyết định luôn rằng hôm nay phải “chơi tới bến”.
Dẫu cho buổi hẹn này không còn sự riêng tư giữa hai chúng tôi nữa, tôi vẫn chấp nhận và hỏi xin sự giúp đỡ đến từ Ichigo.
“Xin lỗi nhé, hôm nay mình nghe được rằng không cần phải đến nên có việc bận mất rồi.”
Gì cơ?
Tôi thất vọng khi bị Ichigo từ chối. Cho đến bây giờ, ngay cả khi Ichigo có kế hoạch khác đi chăng nữa thì cô ấy sẽ không do dự bỏ ngang giữa chừng và chạy đến để giúp nếu lời nhờ và có liên quan đến chuyện ‘thân mật’ với Kyouichi.
…Vậy kế hoạch của tôi với Kyouichi phải làm sao đây?
“Hay thử gọi Yuka-chan xem?”
Ichigo gợi ý như vậy.
Yuka à…
Thằng em của Kyouchi cũng bị kích thích khi cậu hành sự cùng với Yuka nữa. Cho dù Ichigo bảo rằng bản thân đang điều tra lý do, có điều tôi khó lòng tránh khỏi bị khó chịu khi thấy tình yêu đích thực của đời mình lại có hứng thú với một tình nhân hơn là với chính mình.
Hơn nữa, gọi Yuka đến thì chuyện tôi gặp khó khi định làm tình với Kyouichi sẽ bị em ấy phát giác. Chắc chắn khi đó tôi đây sẽ bị em ấy kinh thường cho mà xem, từ đó cán cân quyền lực sẽ bị thay đổi chóng mặt.
Thôi được rồi. Hôm nay dừng lại ở màn dạo đầu là được rồi…
Chỉ dạo đầu thôi là được…
Không! Mình không chịu được!
Tôi bị phần dục vọng trong con người mình kiểm soát nên đã gọi Yuka đến, đồng thời yêu cầu cho tài xế đến chỗ em ấy để đón. Cuối cùng không lâu sau đó thì em ấy đã có mặt.
“Cứ nghĩ rằng bản thân bị chị gọi đến để chọc tức hay gì gì đó, nhưng… chị có nghiêm túc không đấy? Chị bị tình yêu làm cho ngu muội rồi à? Là con gái mà chị không thấy xấu hổ ư? Thật đấy, chị nên chia tay với Kyouichi và tìm ai đó khác đi là vừa.”
Khi giải thích mọi chuyện với Yuka thì tôi nhận lại được những lời chửi rủa thậm tệ đến từ em ấy. Biết mà, kiểu gì cũng vậy cả à.
Tôi bây giờ lại thấy quý trọng lòng nhân hậu của Ichigo biết bao khi cô ấy đồng ý giúp mà chẳng có lấy một câu phàn nàn nào. Cô ấy đúng thật mà một người bạn không thể thay thế mà… cho dù về sau thì tôi kiểu gì cũng sẽ tách khỏi cô ấy thôi.
Đặt chuyện đó sang một bên, bây giờ chuyện cần bàn là tôi cần phải có được sự hợp tác của Yuka.
“Xin em đấy… Chị chỉ muốn chơi một bữa hết mình với Kyouichi thôi mà. Em muốn gì cũng được, từ chuyện được hưởng ưu tiên ở trong trường học cho đến vấn đề tài chính, gì chị cũng chấp nhận hết.”
Tôi cúi đầu van xin em ấy. Mất mặt quá đi thôi…
“Hmm… Vậy thì…”
Yuka đặt tay lên vai tôi cùng với một nụ cười ranh mãnh.
“Vậy thì khi chị làm xong thì để Kyouichi cho em. Cá chắc cả đời em cũng không có cơ hội tự mình đặt phòng ở một nơi sang trong như này nên em phải tận hưởng hết mình mới được.”
“Hự…”
Mong muốn của em ấy chẳng khác gì Ichigo cả, muốn tiền có phải tốt hơn rồi không.
“Nếu đòi hỏi của em quá vô lý thì thôi vậy. Nhưng chị phải dùng xe đón em về nhà.”
Em ấy thản nhiên tiếp lời.
Khác với Ichigo, thái độ của Yuka cũng thể hiện rằng có từ chối thì em ấy sẽ chẳng hối hận. Bởi lẽ với vị trí của mình thì em ấy có thể thoải mái sắp xếp một buổi hẹn cùng với Kyouichi mà không cần phải cân nhắc đến ý kiến của tôi đây, miễn là em ấy có thể sắp xếp được lịch của mình. Còn về phần bản thân thì phải chi tôi đã khắt khe hơn khi lập giao kèo với Ichigo thì tốt biết mấy.
“...Thôi được rồi. Chị đồng ý.”
Tôi mủi lòng dẹp niềm kiêu hãnh của mình sang một bên.
“Cái gì đây trời? Cô có nghiêm túc không đấy? Cô không có lòng tự trọng của một đứa con gái hay sao?”
“Chị đang sử dụng em như là một vật hiến tế để đạt được mục đích của mình…”
Cả Kyouichi và Yuka đều nhìn tôi bằng con mắt kinh tởm.
Thật sự đấy, vấn đề tình dục với bạn trai tôi là một chuyện cực kỳ hệ trọng cần phải giải quyết.
…
…
…
Ahhh…
Ôi… Sướng chết mất…
“Xong rồi hả? Tốt. Đến lượt em.”
Sau đó khi tôi đang nằm trên giường thì Yuka thờ ơ trùm chăn lên người tôi và tiếp lượt của mình.
“Em không thích có khán giả nên cứ trùm chăn và ngủ yên đấy có được không?”
Tôi đồng ý và chấp nhận không chứng kiến khung cảnh sắp diễn ra.
Đó là tôi nghĩ như vậy thôi…
Dù đã cố gắng đến đâu đi nữa thì tôi vẫn không thể bỏ ngoài tai những âm thanh và tiếng rên phát ra từ bên cạnh cả. Lòng tôi đang tràn ngập sự tò mò rồi. Kyouichi hành sự ra sao với đứa con gái khác ngoài bản thân và Ichigo nhỉ?
Tôi không thể cưỡng lại được nên đã lén nhìn trộm.
Những gì nhìn được…
Thôi, tôi hối hận rồi!
Sao bản thân không thể rời mắt khỏi bọn họ được cơ chứ?!
Kyouichi của tôi!
Đứa con gái đấy! Nhìn cách em ấy tận dụng cơ thể trời bạn của mình để quyến rũ cậu ấy kìa, hoàn toàn không thể chấp nhận được! Không công bằng!
“Hả…? Aria, chị đang làm cái gì thế hả? Đừng nói là chị… tự thẩm trong khi nhìn hai đứa em đấy nhé?”
“... H-Hả…?”
“Ừ thì… chuyện này… Chị xin lỗi!”
Bí mật bị phơi bày đã khiến tôi xấu hổ đến nỗi muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui cho rồi.
Sau đó,
Tôi bắt đầu cân nhắc lại về khoảng thời gian tiếp xúc da thịt của mình với Kyouichi. Tôi cực kỳ, cực kỳ cần tìm ra một cách để hai chúng tôi có thể riêng tư làm tình mà không cần đến sự can thiệp của người ngoài. Để đạt được mục đích ấy, tôi cần phải nghiên cứu xem lý do nào dẫn đến chuyện ấy.
Đi đến bệnh viện để khám… không được. Tưởng tượng đến cái cảnh phải giải thích chuyện cậu ấy có thể làm với người khác trừ mỗi mình— Chỉ nghĩ đến thôi là muốn chết đi cho xong chuyện. Thay vào đó, tôi sẽ tiếp tục làm theo gợi ý của Ichigo song song với việc thu thập thông tin liên quan.
Ai đó dễ kiểm soát hơn Ichigo hay Yuka chăng?
Đã đến lúc để tìm một ứng cử viên hợp lý rồi. Một người có sức hút… có lẽ là… Chờ đã!
Tôi không hứng thú khi nhìn thấy cậu ấy ở cùng với ai khác đâu nhé! Hoàn toàn không!