Khi “mùa đông” đến, xu hướng của học sinh trong trường đã thay đổi từ những đôi loafer đen sang những đôi bốt cổ thấp hiệu Timberland hoặc Nuptse. Và dù không hề có bất cứ công văn nào từ phía nhà trường cả, nhưng mọi học sinh lại không hẹn mà đổi sang sử dụng cùng một kiểu giày như nhau. Bởi vậy, đống giày mà đang bị vứt ngổn ngang từ trên kệ để giày cho đến dưới sàn lối vào sảnh tầng 1 ấy mới có kiểu dáng không khác nhau là mấy.
Yukihisa Amagi hiện đang xỏ chân mình vào một đôi bốt mùa đông nhái hiệu Nuptse. Cậu không mất bao lâu để xỏ được bàn chân mình qua vùng cổ giày được lót bằng sợi tổng hợp và chạm chân đến phần đế giày có hơi cứng kia. Trước đây cậu từng cho rằng kiểu giày này không đời nào phối được với đồng phục học sinh đâu, nhưng đến giờ thì cậu lại có cái nhìn khác về nó rồi.
Sắc trời u ám hôm nay phủ lên khung cảnh ngoài kia một màu xám xịt thấy rõ. Ở phía dưới, rải rác trên mặt sân phủ kín tuyết trắng là những dấu chân mờ nhạt của các học sinh đã rời trường từ trước. Dọc con phố ngoài kia, những cành cây đen tuyền giương cao nổi bật trên nền trời xám xịt.
Khi Yukihisa đang băng qua khuôn viên trường để ra được đến cổng, thì một cơn gió mạnh cuốn theo đầy tuyết và khói bỗng quất đến chỗ cậu. Thấy thế, cậu lấy ra khẩu trang và găng tay từ túi áo, rồi đeo vào.
Ở phía sân đằng kia, thành viên của Câu lạc bộ Điền kinh mang trên mình những chiếc đồng phục hoodie vẫn đang miệt mài chạy, với mỗi lần bước chân là lại lún sâu vào lớp tuyết dày. Bên cạnh Yukihisa, Kei Imazeki - cậu bạn mà nãy giờ đi cùng Yukihisa - đang thẫn thờ nhìn họ.
Kei là thành viên của Câu lạc bộ Bóng đá. Đáng ra cậu sẽ cùng câu lạc bộ mình tham gia vòng loại giải bóng đá sinh viên toàn quốc, nhưng do tuyết rơi dày mà kế hoạch đó đã bị hủy bỏ. Yukihisa dù không tham gia cùng câu lạc bộ với Kei, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của thằng bạn mình. Vì giải đấu này nhẽ ra là nơi đội hình mới của năm nay, gồm những thành viên năm hai như Kei, sẽ chịu trách nhiệm đá chính thay cho các anh chị năm ba vừa tốt nghiệp mà.
Yukihisa nói với Kei rằng có khả năng ngày mai họ sẽ phải học ở nhà thay vì đến trường. Nghe vậy, Kei quay đầu lại và nói, vẻ mặt dường như đã thư thái hơn phần nào.
“Theo dự báo thời tiết thì khả năng cao tối nay tuyết sẽ rơi nhiều mà. Tao nghĩ mấy chuyến tàu ngày mai chắc sẽ chả hoạt động nổi đâu.”
“Tuyến Yokosuka dễ bị ảnh hưởng bởi tuyết quá mà, đúng không? Chán đếch buồn nói luôn!” Koutarou Katayama cất tiếng trong lúc quay lưng về phía hai cậu bạn của mình. Cậu ta đang đi trước họ một khoảng hai bước chân.
Yukihisa và Kei liếc nhìn nhau, và rồi cả hai bật cười.
“Lúc xây thì họ lường trước thế nào được tình huống như này cơ chứ, nên phải chịu thôi.”
“Mày thực sự có tố chất của một thằng thích càm ràm đấy.”
Dứt lời, Kei vung chân đá đống tuyết về phía Koutarou, nhưng cậu ta đã tránh được nó.
Trước khi di chuyển ra ga, nhóm ba người họ quyết định tạt qua tiệm tạp hóa quen thuộc. Cơ mà, bước vào tiệm rồi mà không mua gì thì ngại chết, cho nên Yukihisa đành mua một cốc cà phê dù cậu không thực sự muốn uống nó cho lắm.
Vì trong tiệm không có chỗ nào để ngồi ăn uống trực tiếp cả, nên cả bọn lại đi ra ngoài. Và rồi cả nhóm quyết định đứng trước cánh cửa kính phủ đầy sương, ngay trên mặt đất phía dưới hiên nhà mà chất đầy tuyết trắng xóa.
“Lạnh chết đi được.”
Kei rên rỉ. Sau đó, cậu ta vừa lắc lư người vừa cắn một miếng thịt viên hamburger. Yukihisa thì đang thổi phù phù cho cốc cà phê nguội bớt đi. Cả ngày nay rất lạnh - nhiệt độ có lúc xuống hẳn âm 5 độ C mà - nên hơi thở của cậu cũng lạnh buốt y vậy, nhưng cậu lại thấy sảng khoái lạ thường.
“Thực sự là lạnh thấu xương luôn mà.” Koutarou than thở trong lúc đang ăn một cốc kem vanilla. Thấy vậy, Yukihisa và Kei không nhịn được mà bật cười khanh khách.
“Kem?”
“Ăn kem trong cái tiết trời như này thì mày hấp lắm rồi con ạ.”
Dù bị hai thằng bạn châm chọc là thế, song Koutarou vẫn có thể dõng dạc tuyên bố trong lúc miệng ngậm thìa gỗ.
“Mùa đông thì phải ăn kem mới chuẩn bài.”
“Ăn trong nhà thì may ra được.”
Kei nói, rồi dùng tay bóp nát túi giấy đựng miếng thịt viên cậu vừa ăn hết.
Mùa đông mọi năm ở Kanagawa không có lạnh đến mức này, cũng như là tuyết đâu rơi vào tháng 11 bao giờ đâu. Bởi vậy mà Yukihisa cho rằng, “mùa đông” của năm nay thực sự quá là bất thường đi. Mà có khi là cả thế giới đều bất bình thường hết rồi chứ không riêng gì nơi đây, vì mọi người dường như đang dần thích nghi với hoàn cảnh này mà không chút phàn nàn gì. Yukihisa thì khác - cậu không thể làm vậy được.
Dòng học sinh cùng học Cao trung Tây Yokosuka giống như Yukihisa đang qua lại ở con phố phía sau bãi đỗ xe. Cậu đứng yên ngắm nhìn họ, tay cầm cốc cà phê đang nguội dần đi theo thời gian.
Rồi một nhóm bốn người có vẻ thân thuộc bỗng lọt vào tầm mắt của cậu. Tiếng cười giòn giã của họ vang vọng khắp cả khu dân cư phủ trong tuyết trắng, đem đến cho bầu không khí tĩnh mịch ấy một chút hơi thở của sự sống.
Nhìn sơ qua thì kiểu dáng giày của mấy cô nàng kia thậm chí còn đơn điệu hơn cả mấy cậu con trai, khi mà cả bốn người đều mang cùng một kiểu bốt. Và tuy là mấy cô nàng đều để lộ chân trần dưới váy, nhưng kiểu áo khoác ngoài mặc trên người thì đa dạng lắm, từ áo măng tô đến áo khoác ngắn và còn có cả áo khoác giả lông cừu. Khăn quàng cổ của mấy cô nàng thì sặc sỡ và kích thước cũng đa dạng vô cùng.
Bốn cô nàng say sưa cười nói và mặc kệ mọi thứ xung quanh, như thể cả thế giới chỉ còn mình họ thôi vậy. Nếu nhìn kĩ hơn, ta có thể nhận ra rằng họ dạo này hay diện lên mình những bộ trang phục họ ưa thích hơn thường lệ, như thể muốn tận dụng dịp “mùa đông” này để phô diễn nét quyến rũ của mình. Bởi vậy mà, dù Yukihisa học cùng lớp với họ thật đấy, nhưng giờ cậu lại cảm giác họ như những đóa hoa không thể với tới vậy. Cà phê trong cốc đã nguội và nhạt toẹt từ bao giờ chẳng hay, nhưng cậu vẫn vừa uống nó vừa ngắm nhìn nhóm 4 người kia.
“Chào mấy cậu nha!” Một cô nàng trong nhóm kia bỗng nhiên nhìn về phía Yukihisa và lên tiếng chào.
Cô nàng đó là Minami Manase. Cô rút bàn tay đang yên vị trong túi áo khoác duffel [note82380]ra, rồi giơ lên vẫy chào Yukihisa và hai đứa bạn của cậu. Những ngón tay trắng trẻo thò ra từ cổ tay áo của cô vẫn có nét nổi bật riêng dù đặt giữa nền là một khung cảnh toàn tuyết trắng xung quanh.
Thấy cô làm vậy, ba cô bạn còn lại trong nhóm của Minami đành tạm ngưng trò chuyện và quay qua nhìn Minami với ánh mắt bối rối. Còn Yukihisa thì đáp lại cổ bằng cách giơ bàn tay đang cầm cốc cà phê lên.
“Ừm, chào cậu!”
Koutarou và Kei cũng vẫy tay chào lại Minami. Cô đáp lại bằng một cái cúi đầu nhẹ, rồi nhét lại tay vào túi áo khoác và quay về với nhóm bạn của mình.
Koutarou và Kei ngẩn ngơ dõi mắt theo bốn cô nàng kia khi họ băng qua đường trên lối đi cho người đi bộ. Và phải một lúc sau, hai cậu chàng mới quay qua nhìn nhau và cảm thán.
“Đây là lần đầu tiên tao được nói chuyện với Manase đấy.”
“Mày đùa à? Tận tháng 11 rồi đấy?”
“Trông cô nàng cứ đáng sợ thế nào ấy, nên tao không dám tiếp cận luôn.”
“Tao cũng thế mà… tao cứ có cảm giác cổ khó gần lắm luôn.”
Có vẻ việc được một cô nàng thuộc vào nhóm trung tâm của lớp bắt chuyện đã làm cho Koutarou và Kei sướng rơn luôn rồi.
Sau đó, Yukihisa chia tay với hai cậu bạn của mình vì họ phải ra ga để lên tàu về nhà, trái ngược với cậu. Cậu canh lúc không có xe, rồi rảo bước qua lối đi dành cho người đi bộ, hướng tới trạm xe buýt nằm ở trước bùng binh của nhà ga.
Có vẻ Yukihisa là người duy nhất bắt chuyến xe ở trạm này để về nhà, vì xung quanh trạm không có bóng dáng của bất kì ai thuộc trường Cao trung Tây Yokosuka cả. Dọc lề đường ngổn ngang một chồng tuyết, dường như là kết quả sau khi dọn mái của trạm. Khi ngó ra phía đường ngoài kia, cậu chỉ có thể thấy một đoạn đường bẩn thỉu, lầy lội với hàng sa số các vệt xe cộ cán qua.
Mãi lâu sau thì mới có một chiếc xe cập trạm. Nó cán qua và làm đống tuyết nhão bám lên phần xích bọc lốp trước khi dừng lại.
Yukihisa lên xe và kiếm chỗ ngồi xuống, trong lòng thư thái đến lạ kì. Cậu khẽ dựa người lên ghế, cảm nhận hơi ấm tràn ngập bên trong xe, tựa như cậu đang được một con thú to lớn dịu dàng ôm lấy vậy. Theo sau đó, xe buýt bắt đầu di chuyển, động cơ gầm rú trong lúc chao đảo đi trên mặt đường, đều đặn tạt tuyết qua hai bên.
Khi xe chạy qua khu mua sắm có mái che ở gần nhà ga, cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần thay đổi. Lượng nhà cửa giảm dần, nhường chỗ cho sự xuất hiện của những ngọn núi phủ đầy tuyết ở xa xa. Người sinh sống ở Yokohama như Koutarou có lẽ sẽ đùa rằng chỗ này quá là quê mùa đi, nhưng Yukihisa thì không nghĩ thế. Với cậu, đây là một khung cảnh thân thuộc và an bình vô cùng.
Yukihisa xuống xe ở điểm dừng quen thuộc. Cậu thong thả dạo bước trên đường lớn, rồi quẹo vào một con hẻm chỉ đủ to để một chiếc ô tô đi qua. Trên vỉa hè trơn trượt vì băng tuyết thấp thoáng trong bóng của nhà cửa xung quanh, Yukihisa cẩn thận bước đi với hai tay dang ra phòng trường hợp trượt ngã.
Tuyết rơi dày đã làm cho ngọn đồi vốn không mấy đặc biệt này nổi bật hơn bình thường.
Đi được một lát thì một cái cổng lùa kim loại dần hiện ra ở bên phải Yukihisa, trông giống như cổng chính của một trường cao trung vậy. Phía sau cánh cổng đó thấp thoáng bóng một con đường kéo dài vào hẳn bên trong, bị che khuất bởi hàng cây phía trước.
Yukihisa đẩy cánh cổng lạnh lẽo và nặng nề kia ra, rồi bước vào. Con đường trải ra trước mắt cậu khá rộng, nhưng trên đó lại chỉ đơn độc những cặp dấu chân rõ nét hướng về phía trước. Và cậu không ngại ngần gì mà bám theo dấu chân đó luôn.
Cậu băng qua các hàng cây rồi ra đến một vùng đất trống trải, nơi chỉ có độc một ngôi nhà. Phần mái của nó hướng xuống đất và trông như một cái máy bay giấy bị mở ra giữa lúc gấp vậy. Vì nửa dưới chìm hẳn trong tuyết nên ngôi nhà trông không được cao lắm. Phía trước nhà hoàn toàn là cửa kính, kết hợp với vị trí trên đồi cao đem đến cho ngôi nhà một góc nhìn tuyệt vời ra biển. Tuy là thế, song chỗ tuyết chất đống trước cửa hiện tại đã hoàn toàn chặn mất góc nhìn đó rồi.
Đoạn đường dẫn từ rừng đến căn nhà kia đã được dọn sạch tuyết từ bao giờ. Yukihisa đi đến trước cửa, ấn chuông, đồng thời đưa tay kéo cây xẻng đang bị kẹt trong đống tuyết bên nhà ra.
Không lâu sau, cửa trước mở ra.
“Cậu đến sớm thế?”
Minami Manase thắc mắc trong lúc tay giữ cửa mở. Trên người cô vẫn là bộ đồng phục chưa thay.
“Xe buýt nay đến sớm hơn ấy mà.”
Yukihisa đáp lời và đưa tay giữ cửa thay Minami. So với lần gặp nhau hồi nãy thì giờ đây Yukihisa lại thấy Minami thấp hơn. Đôi mắt cô sáng long lanh, làm nổi bật hàng lông mi đen tuyền của cô. Và đôi mắt ấy hiện đang ngước nhìn Yukihisa.
Kế đó, Yukihisa vào trong nhà và đóng cửa lại. Chẳng hiểu sao cậu lại thấy bên trong nhà lạnh hơn bên ngoài. Khi ngước mắt nhìn bên trong nhà, cậu có thể thấy một màu đen kịt đang phủ kín tiền sảnh. Hơn nữa, nơi này im lặng đến mức như vang vọng vào tâm trí Yukihisa, khiến cậu bất ngờ.
Gần lối vào là một cây treo đồ, chỗ mà đã có chiếc áo khoác duffle và khăn quàng cổ màu hồng của Minami treo sẵn rồi. Thấy thế, cậu xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà mà Minami vừa lấy ra, rồi tiến đến để treo áo khoác của mình lên đó. Còn cái cặp của mình, cậu dựa nó vào bức tường ngay cạnh. Xong xuôi, cậu bắt đầu cẩn thận băng qua tiền sảnh.
Khi đang leo lên từng bậc cầu thang được đóng chấp chới vào tường, Yukihisa liếc mắt xuống nhìn căn phòng khách tối om nơi tầng 1. Từ ghế sofa đặt hướng ra cửa sổ hay bàn bếp sáng như gương nơi phòng khách kia, tất cả đều toát ra một bầu không khí lạnh lẽo không chút hơi người. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu có thể thấy chỗ tuyết chất thành đống cao đến mức nhìn từ trong nhà ra cũng thấy được từng lớp của nó.
Do toàn bộ căn nhà được xây với kiểu trần mở nên tầng hai khá hẹp; cả tầng chỉ có một phòng trong một khu vực được thiết kế như sân hiên. Ánh sáng và hơi ấm trong căn phòng riêng rẽ kia làm cho Yukihisa tưởng như mình đang bồng bềnh trôi vậy.
Căn phòng ấy rộng 8 chiếu tatami. Nội thất bên trong thì gồm một chiếc giường, một chiếc kotatsu và một cái kệ TV chiếm hầu hết diện tích phòng. Hầu hết đồ nội thất trong đây đều đơn giản và có vẻ có chất lượng tốt như bao đồ khác nằm trong căn nhà này, duy chỉ khác ở tấm đệm kotatsu chần bông nhiều màu.
“Kotatsu bật rồi đó, ngồi xuống đi chứ.”
Minami khuyến khích Yukihisa ngồi xuống và cho chân vào trong kotatsu trong lúc lưng dựa vào thành giường. Còn Yukihisa, phải đến lúc mà cảm nhận chút tê tê nơi đầu ngón chân dưới hơi ấm từ kotatsu thì cậu mới nhận ra là nãy giờ mình đang bị lạnh.
“Cậu muốn uống chút cà phê không?”
Minami hỏi trong lúc tay nhấc lấy ấm siêu tốc từ dưới sàn lên. Thấy thế, Yukihisa lắc đầu từ chối.
“Nãy tớ vừa uống rồi.”
Ngay sau đó, Minami rời phòng mà không đáp lấy cậu một lời.
Yukihisa bắt đầu xoa hai tay vào nhau sau khi đưa tay vào kotatsu. Không gian xung quanh cậu giờ đây tĩnh lặng đến nỗi cậu có thể nghe được cả tiếng ù ù của bàn kotatsu. Hơn nữa, dù cho căn phòng này có độ cao tiêu chuẩn, nhưng cậu lại thấy nó chật chội đến không ngờ, có lẽ là do trần nhà tầng dưới được xây quá cao.
Ngồi được một lúc thì Yukihisa vươn tay, lấy điều khiển TV từ chỗ điều khiển được xếp ngăn nắp trên mặt bàn, bật TV lên để xua tan đi cảm giác ngột ngạt bỗng hiện lên trong lòng.
Hiện chiếu trên TV là một chương trình mà cậu không biết là thời sự hay là một buổi tọa đàm nữa, nhưng về cơ bản thì đang có vị giáo sư nào đó đang giảng giải về nguyên do mà “mùa đông” năm nay lại như vậy. Theo giả thuyết của bà, sự suy giảm của hoạt động núi lửa đã làm giảm bớt lượng khí cacbonic rò rỉ vào bầu khí quyển, từ đó chấm dứt “hiệu ứng nhà kính” và hạ nhiệt Trái Đất. Thực ra thì, Yukihisa không lạ gì với mấy cái giả thuyết này nữa - cậu đã nghe, thấy và đọc cả đống giả thuyết tương tự từ lâu rồi - nhưng chưa có cái nào có thể dự đoán chính xác thời gian mà “mùa đông” kì dị này sẽ kết thúc cả.
Một lúc sau, Minami quay lại với một cái khay đựng ấm siêu tốc, cốc và một hộp kem Häagen-Dazs nhỏ trên đó. Cô đặt ấm lên đế điện và bật lên, rồi ngồi xuống đối diện Yukihisa.
“Thấy mấy cậu ăn kem làm tớ cũng thèm được ăn ấy.”
Minami mở nắp và định dùng thìa để xúc, nhưng rồi cô đành phải cạo vì kem chưa tan hẳn và vẫn còn cứng. Cô đưa nó vào miệng, rồi khúc khích cười mãn nguyện. Thấy Minami như vậy, Yukihisa cũng không kiềm được mà mỉm cười theo.
“Trời lạnh như này mà cậu vẫn ăn kem được à?”
“Kem phải ăn trong mùa đông mới chuẩn bài nha!”
“Câu này quen thế… Hình như tớ nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.”
Phía sau Minami, phát thanh viên đang bắt đầu nói về “Ba Phương Pháp Bạn Có Thể Làm Để Tiết Kiệm Năng Lượng Ngay Và Luôn!”. “Mùa đông” kia xuất hiện làm nhu cầu sưởi ấm của người dân tăng cao, kéo theo việc giá điện và dầu thô liên tục tăng và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Vừa quay người lại để xem TV, Minami vừa đưa tay lấy điều khiển và giơ về phía điều hòa. Theo sau là một tiếng “bíp” khẽ vang lên, đi kèm với đó là hơi nóng phả ra từ điều hòa trở nên mạnh hơn.
“Thế ra là cậu vẫn biết lạnh nhỉ.”
Minami cho Yukihisa ăn bơ, còn cô tiếp tục ăn kem.
“Cậu muốn thử tí không, Yukihisa?”
“Vị gì thế?”
Minami lật ngược cái nắp lại.
“Rich Milk.”
“Tự nhiên cậu phát âm mượt vậy?”[note82379]
“Tớ thích ăn cái này mà.”
“Cái này với vanilla khác gì nhau nhỉ?”
“Hmm… cậu đang hỏi về hương vị à?”
“Ừ.”
Minami đứng dậy và chuyển chỗ sang ngồi cạnh Yukihisa. Cô huých hông cậu, đồng thời chen chân vào kotatsu.
“Măm.”
Yukihisa há miệng ăn thìa kem mà Minami đưa.
“Nói sao nhỉ… mùi nó không có nồng như vanilla, còn vị thì tớ thấy như đường nguyên chất ấy.”
“Ra là cậu thấy vậy hử.”
Minami ăn một thìa kem nữa trước khi lại đưa một thìa về phía Yukihisa. Lúc cậu ngậm nó vào miệng mình, thay vì là cái lạnh buốt của kem thì cậu lại cảm nhận được hơi ấm từ thìa nhiều hơn. Và rồi lưỡi của cậu đã liếm một lượt qua mặt thìa khi Minami rút nó ra khỏi miệng cậu.
Minami tiếp tục xúc một thìa kem nữa về phía Yukihisa. Tưởng chừng cậu được ăn tiếp, nhưng không - khi cậu vừa há miệng thì cô lại rút thìa về và tự mình ăn. Quyết không để bị hớ như thế lần nữa, cậu đưa mặt mình sát mặt cô. Để rồi, khi thấy cô vội xúc một thìa kem nữa lên miệng, cậu ngay lập tức khóa môi cô lại. Chiếc thìa kia bị rút ra ngay sau đó, chỉ để lại cảm giác mềm mại khi hai bờ môi chạm vào nhau. Vị ngọt ngào xen lẫn chút lạnh lẽo của kem nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho sự nóng bỏng khi lưỡi của họ quấn lấy nhau. Khi Yukihisa lần mò chỗ kem đã tan kia, cậu bỗng cảm thấy chút vị đắng trong miệng mình, không biết là do Minami đã liếm chỗ kem ấy hay do cậu đã nuốt nó mà lại có vị như thế nữa.
Mãi rồi, hai người mới chịu tách nhau ra, nhưng ánh mắt của Yukihisa thì vẫn dán chặt vào người con gái trước mặt. Từ tận đáy lòng, cậu tin rằng cô đang cố hàn gắn lại những mảnh vỡ trong con người cậu trong guồng quay đơn điệu của đời sống thường nhật. Thế rồi, bằng những ngón tay của mình, Yukihisa khẽ vuốt ve gò má của cô, vén tóc cô lên và nhẹ nhàng nghịch vành tai cô. Lướt ngón tay dọc theo gương mặt xuống cằm, cậu khẽ nâng nó lên, rồi khóa môi cô lần nữa. Vị đắng hồi nãy đã biến mất tự bao giờ, nhường chỗ cho sự ngọt ngào.
Tiếng “tách” của ấm siêu tốc đã đun sôi xong vang lên, làm hai người tách nhau ra lần nữa. Minami đứng dậy lấy ấm, đổ nước sôi vào cốc, rồi quay lại cạnh bên Yukihisa với cốc cà phê hòa tan đang được khuấy trên tay mà không thêm chút đường hay sữa nào cả.
“Cà phê đen à?”
“Ừm. Rất là hợp để cậu vừa uống vừa ăn kem đó nha.”
Yukihisa thử làm như thế, nhưng rồi sự đối lập rõ rệt giữa cái ngọt và lạnh của kem với cái đắng và nóng của cà phê đã làm tê liệt vị giác cậu, làm cậu phải tự hỏi không biết cái “hợp” kia là ở chỗ nào nữa.
Yukihisa liếc nhìn Minami. Gương mặt tinh xảo với hàng mi dài của cô toát lên một vẻ quyến rũ đầy bí ẩn trong mắt cậu. Khi nhìn cô mím môi và đưa cốc cà phê lên miệng, cậu có thể cảm nhận được độ mềm mại không tưởng của bờ môi kia, như thể đó mới là lời đáp cho mọi điều huyền bí tồn tại trên thế giới này.
Minami khẽ tựa đầu lên vai Yukihisa, còn tay thì đang nghịch điện thoại.
“Ngày mai chắc tụi mình phải học ở nhà rồi.”
“Dự báo có bảo đêm nay tuyết sẽ rơi nhiều lắm ấy.”
“Nếu thế thì tàu điện và xe buýt sẽ phải tạm dừng hoạt động thôi.”
Lúc mới biết tin rằng bản thân khả năng sẽ được học ở nhà thì Yukihisa phấn khởi lắm. Mặc cho không khí trong nhà có lạnh thật đấy, nhưng trái tim cậu vẫn rạo rực mỗi lần thức giấc giữa đêm và đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Nhưng rồi, khi nhận ra rằng điều đó có thể trở thành một phần trong đời sống thường nhật, niềm vui thuở ban sơ của cậu dần tan biến, nhường chỗ cho câu hỏi đầy khó chịu rằng “khi nào chuyện này mới kết thúc đây?”.
“Nếu học ở nhà thật thì cậu qua chỗ tớ nha.” Minami nói trong lúc mắt vẫn dán vào điện thoại. “Tớ muốn hai tụi mình học chung luôn.”
“Lát nữa còn có chút việc bận nên tớ về luôn đây.”
“Ò…oke.”
Minami đã thôi tựa người vào vai Yukihisa, nhưng hơi ấm và chút mồ hôi từ cô vẫn còn vương vấn đó đây.
Khi Yukihisa rời phòng, bên ngoài đã trở nên tối hơn và lạnh hơn so với khi cậu mới đến đây. Chủ quan mà nói, Yukihisa cho rằng một căn nhà hiu quạnh thì rùng rợn hơn nhiều so với một khu rừng sâu hay chỗ tận cùng của quả đất này.
Thấy cậu chần chờ trước cửa, Minami huých nhẹ vào vai cậu như để giục cậu đi đi.
Ở cửa trước, khi Yukihisa còn đang xỏ chân vào đôi bốt của mình, Minami đã xỏ đôi chân không đeo gì vào đôi xăng đan của cô và ra mở cửa rồi. Xong xuôi, Yukihisa nói lời chào.
“Mai gặp nhé.”
“Ừm, mai gặp.”
Gió thổi từ ngoài sân qua cửa, làm Minami run lên bần bật.
“Ăn mấy miếng kem làm tớ thấy lạnh quá đi.”
“Hình như ban nãy cũng có ai mới nói vậy mà ta?”
Yukihisa chào tạm biệt Minami, rồi bắt đầu bước đi trên con đường mà vẫn còn tuyết đọng lại dù đã được dọn khá gọn từ trước, mỗi bước đi là tiếng lộp cộp lại vang lên. Nghĩ đến viễn cảnh mà đoạn đường này sẽ bị vùi trong tuyết lần nữa khi đêm xuống, cậu không khỏi cảm thấy trống rỗng trong lòng. Có lẽ vì vậy mà khi đẩy cái cổng lùa dẫn ra hẻm, cậu lại thấy tốn sức hơn lúc mới đến đây.
Một lúc sau, Yukihisa rời được khỏi con hẻm kia. Khi ngoái nhìn lại, cậu thấy những bức tường hai bên như đang dần ép lại, làm cho con hẻm vốn đã hẹp nay càng hẹp hơn nữa. Ô tô nào mà muốn qua đây thì chỉ có thể đi vòng qua nhà Minami thôi. Ngọn đồi ở bên phải thì lúc nào cũng sừng sững ở đó, như thể muốn nghiền nát toàn bộ thị trấn bên cạnh vậy.
Khác với nhà của Minami, nhà của Yukihisa không có cổng, chỉ cần đi qua một đoạn đường ngắn là đến chỗ cánh cửa trượt dẫn vào nhà. Bên trong nhà cậu hiện tại khá lạnh, nhưng cậu không hề có ý định bật điều hòa lên để sưởi ấm vì dù gì cậu cũng sắp ra ngoài lần nữa rồi.
Yukihisa ăn tạm một miếng bánh mì không để cầm hơi. Đáng ra là cậu sẽ phết tí mứt lên bánh đấy, nhưng vì đầu lưỡi cậu vẫn còn đọng lại vị ngọt của kem nên cậu đành từ bỏ ý định đó đi.
Ăn xong, cậu đổi qua thường phục rồi rời nhà. Cậu đi dọc theo con đường hẹp trước nhà và ra đường lớn.
Mặc dù vẫn chưa đến 5 giờ chiều, nhưng trời đã tối hẳn rồi. Yukihisa đang rảo bước trên vỉa hè hiu quạnh được chiếu sáng bởi ánh đèn ven đường. Cậu băng qua viện bảo tàng mỹ thuật của tỉnh và rời khỏi khu dân cư, hướng về phía biển. Thế rồi, từ phía sau bãi để xe, bãi biển u ám hơn cả đất liền kia hiện lên trong mắt cậu. Và tuy là cậu đã đứng gần đến vậy rồi, nhưng tiếng sóng nghe vẫn có vẻ xa xăm lắm.
Trước đây cậu từng đạp xe đến chỗ làm thêm của mình, nhưng vì gần đây tuyết rơi quá dày nên thành ra cậu phải từ bỏ và chuyển qua đi bộ. Dọc đường cậu đi có ít xe cộ di chuyển vô cùng. Thi thoảng sẽ có một chiếc xe chầm chậm vượt qua Yukihisa, vẻ như rất lưu tâm đến tình trạng đường sá tệ hại này.
Đưa mắt về phía cửa hàng thuê đồ lướt sóng, cậu có thể thấy cánh cửa cuốn đang im lìm đóng lại. Dạo gần đây, từ cửa hàng thuê dụng cụ câu cá cho đến bến du thuyền và nhà hàng ven biển, tất cả đều ở trong tình trạng đóng cửa như cửa hàng thuê đồ lướt sóng kia.
Rồi Yukihisa nhìn ra biển Morino. Lớp tuyết dày ở trên đã làm nổi bật hẳn lên diện tích to lớn cũng như dộ dốc của bãi biển này. Nhìn sang bên, cậu có thể thấy được cái đê chắn sóng - chỗ câu cá ưa thích của cậu - hiện cũng đã bị nhấn chìm trong màn đêm đen kịt của biển khơi rồi.
Đang đi nửa đường thì Yukihisa bỗng dừng lại, vì ánh mắt cậu bắt gặp một bóng hình kì lạ trên bãi biển đằng kia. Nhờ có ánh đèn đường phản chiếu trên tuyết trắng, hình bóng một sinh vật với bốn chân gầy guộc mới từ từ lộ ra. Nó còn có cặp sừng chia làm đôi, chĩa thẳng lên màn trời đen kịt.
Không nghi ngờ gì, đó là một con hươu - nhưng đây là lần đầu tiên Yukihisa được thấy một con hươu to đến thế, dù cho cậu đã từng thấy hươu ở Công viên Nara trong chuyến đi chơi với trường rồi. Có lẽ do kích thước cặp sừng được phát triển hoàn chỉnh mà không có sự can thiệp từ bàn tay con người của nó, nên cậu mới có ấn tượng như vậy. Hơn nữa, dù cậu có được nghe kể về chuyện những con lợn rừng xuống đây từ những ngọn núi gần đó để kiếm ăn rồi, nhưng đến cả hươu cũng làm vậy thì lạ đời thật đấy.
Yukihisa bước chân lên bãi biển, để rồi chân cậu ngập hẳn trong tuyết đến tận đầu gối. Cậu vặn vẹo cơ thể, khổ sở bước từng bước qua bãi biển đầy tuyết này, với mong ước được đến gần con hươu kia hơn.
Dường như con hươu cũng đã nhận ra sự tồn tại của Yukihisa. Nó nhẹ nhàng đứng thẳng dậy và quay mặt về phía cậu, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm. Con hươu đứng im ở đó, thở ra khói trắng vào không khí, còn đôi tai lớn đến bất thường thì xòe ra đầy vẻ đe dọa.
Con hươu bỗng giật đôi chân trước của nó lên khi Yukihisa chỉ còn cách nó 5 mét. Khi nhận ra bản thân có cố đến đâu cũng không lại gần hơn được nữa, cậu đành dừng lại, rồi lấy điện thoại từ túi áo ra nhằm chụp một tấm ảnh.
khi Yukihisa ấn nút nguồn, màn hình điện thoại cậu lại không sáng lên. Cậu cố thử vài lần nữa, nhưng kết quả thì vẫn vậy. Hết cách, cậu đành thử giữ nút nguồn một lúc… và rồi biểu tượng pin yếu hiện lên. Thấy vậy, Yukihisa tặc lưỡi đầy khó chịu. Có vẻ như cái lạnh cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến nó rồi.
Dường như tiếng tặc lưỡi kia đã dọa sợ con hươu, nên nó quay đầu lại và bắt đầu di chuyển về phía đường. Nhấc móng guốc lên rồi lại hạ xuống, con hươu ấy cứ bước từng bước như vậy, để lộ ra cho Yukihisa thấy phần lông trắng hơn cả tuyết của nó. Song hành cùng với đó là những cơn gió cứ thổi bay tuyết lên, như thể đang cố ẩn đi dấu chân của con hươu kia vậy.
Có vẻ như, thế giới đã hoàn toàn đổi thay rồi. Trước đây, có nằm mơ Yukihisa cũng không tin được là bãi biển này sẽ bị vùi lấp trong tuyết như thế này, cũng như là việc một con hươu sẽ xuất hiện ở nơi đây. Gần như từ đầu năm cho đến nay, ngày nào cũng thế, hiện tượng thời tiết đặc biệt đang diễn ra ấy luôn được gọi là “hiện tượng dị thường chưa từng có tiền lệ.”. Không ngoài dự đoán, những tin đồn về việc “mùa đông” bất thường này sẽ kéo dài mãi mãi nhanh chóng xuất hiện và lan truyền khắp nơi. Và việc tuyết rơi vào tháng 9 càng củng cố thêm điều đó.
Không một ai có thể lường trước được tất cả những điều này. Một năm trước đó, nếu có ai dám công khai tuyên bố rằng tuyết sẽ rơi ở Izumimachi, cũng như rằng các hoạt động lướt sóng, câu cá và du thuyền trên biển sẽ phải tạm dừng, thì họ chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ mất trí. Hơn nữa, kể cả lũ kiến từ truyện “Kiến và Châu Chấu” cũng chỉ chuẩn bị được cho mùa đông bình thường thôi; chứ nếu ném chúng vào “mùa đông” vĩnh viễn như hiện tại, chúng sẽ sớm cạn kiệt lương thực dự trữ và rồi chết lúc nào không hay. Thế nên là, việc nhiều cửa hàng và cơ sở dịch vụ đang chật vật như bây giờ không phải là do họ thiếu sự chuẩn bị đâu.
Yukihisa phóng tầm mắt ra biển. Những cơn sóng thường thấy ở nơi có mực nước thấp, đang dịu dàng vỗ về bờ biển. Tuyết trên mặt biển tan ra dưới tác động của làn sóng ấy, để lộ ra bờ cát phía dưới, cái mà vẫn y nguyên như trước khi “mùa đông” kia đến.
Cảnh tượng trước mắt làm Yukihisa bỗng nảy ra suy nghĩ, rằng có thể con hươu kia xuống núi không phải để kiếm ăn, mà chỉ vì muốn ngắm nhìn cảnh biển này. Nhịp điệu vỗ về của làn sóng kia khẽ lay động trái tim nặng nề của cậu. Ngắm nhìn mặt biển đen ngòm và mênh mông trước mắt, cậu có cảm giác như mình có thể bị kéo vào đó lúc nào không hay; và rằng biết đâu cậu có thể qua đó mà du hành qua một thế giới khác, bỏ lại đằng sau cái thế giới dường như đã đến điểm cuối của nó rồi này.
Một cơn gió mạnh từ ngoài biển tạt vào, đẩy Yukihisa về với hiện thực trước mắt. Cậu đang không có cách nào để kiểm tra thời gian vì điện thoại đã sập nguồn. Thế nên là, nếu cậu còn dây dưa ở đây hơn nữa thì khả năng cao cậu sẽ muộn giờ làm mất. Nhận thức được điều đó, cậu cất điện thoại vào túi áo hoodie đang mặc bên trong, rồi tiếp tục bước đi. Mỗi bước đi là một lần cậu cảm nhận được cái lạnh nơi đây hòa làm một với hơi ấm từ cơ thể, rồi cứ thế lan tỏa đến trái tim nặng nề trong lồng ngực của mình.

