Trans + Edit: TsuU
---------------------
"Tại sao mày lại đề nghị Enomoto-san làm người mẫu độc quyền?"
"Nếu không làm vậy thì có cơ hội nào khác để Rin-chan có thể thắng à? Nếu như Natsu bị độc chiếm như bây giờ thì bọn tao có làm được gì khác đâu. Tao muốn chặn đường lui của mày trước khi chuyện này biến thành truyền thuyết Amano-Iwato."
"Thì sao? Tao biết mày luôn ủng hộ Enomoto-san, nhưng việc chiếm vị trí người mẫu của Himari có liên quan gì đâu?"
"Mày nghĩ vậy thật à? Đúng như mong đợi ha, Natsu non vãi xoài."
Makishima cười nhạt.
"Giả sử Rin-chan thành người yêu của mày, điều đó cũng chưa hoàn thành mục tiêu của Rin-chan đâu."
"Tại sao?"
"Mày không biết thật à?"
Makishima nói bóng gió trong khi đớp nốt miếng bánh mì Yakisoba còn lại của mình.
"Đôi khi, mục tiêu khó duy trì hơn là đạt được. Trong tình yêu cũng vậy ấy. Nếu cổ có được Natsu, thì cũng không còn ý nghĩa gì nếu tình yêu đó sớm tan vỡ."
"Mày nói nghe thuyết phục ghê..."
"Tao có nói gì đâu nào... Tao chỉ muốn dàn xếp mọi chuyện thật tốt, nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính mà."
"Thật? Mày đang làm mấy thứ này nghiêm túc sao?"
"Tất nhiên, có ai muốn bị đâm một phát à?"
"...Phải ha."
Lời nói của nó có trọng lượng đến lạ kì.... Rốt cục thì nó luôn là người bình tĩnh giữa mọi sự hỗn loạn.
"Đặt mình vào vị trí của Rin-chan đi, sẽ tệ lắm đúng không nếu Rin-chan có được mày chỉ để chứng kiến Himari với mày tiếp tục thân mật như nào. Vì vậy, trước khi chiếm lấy Natsu, việc đầu tiên cần làm là phải khẳng định ai là vị trí số một."
"Nhưng tao với Himari chỉ là bạn..."
Makishima cười sảng khoái.
"Đừng chọc cười tao, bạn thôi thì mắc gì mày phải bối rối đến vậy?."
Nó dồn một tấn sát thương vào người tôi.
Hài lòng với cái phản ứng của tôi, nó tiến lại gần và chọt ngón tay vào ngực tôi như mọi lần.
"Nghe đây, 'thích' hay 'yêu' suy cho cùng cũng chỉ là những hình thức của tình cảm mà thôi. Chúng ta chỉ khoác lên cho đối phương cái vỏ 'tình bạn' hay 'tình yêu' sao cho phù hợp với mục đích mà mình mong muốn. Vì vậy, những chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất cũng có thể dễ dàng làm thay đổi cái vỏ bọc ấy. Giống như dạo gần đây, Natsu cảm thấy Himari cuốn hút lạ thường, đúng không?"
"Ư..."
Tôi làm rớt luôn cái bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi... Thằng này nó đánh trúng tim đen tôi rồi.
"Tại sao... Tại sao mày biết mấy thứ này...?"
"Nếu không thì việc gì mày lại chần chừ không chịu hẹn hò với Rin-chan. Điều mà Natsu bận tâm không phải là cảm xúc của Rin-chan, mà là cảm giác tội lỗi khi phải lòng Himari. Làm sao mày có thể qua mặt một bậc thầy tình cảm như tao?"
"Ý mày là bậc thầy dân chơi cặn bã..."
"Hahaha, tao sẽ tạm coi nó là lời khen."
Makishima đưa tôi chiếc bánh croquette của nó, như để bù đắp cho cái bánh mì tôi vừa đánh rơi.
"Dẹp mấy cái mơ hồ như tình yêu hay tình bạn đi. Giờ đối với mày, ai là người quan trọng nhất."
"Mày đang cố lùa tao đúng không? Sao mày bảo mày phe Enomoto-san mà?"
"Tất nhiên là tao phe Rin-chan. Xin lỗi chứ tao không có tẹo tình cảm nào với cô bạn gái thời sơ trung đâu."
"Vậy thì tại sao? Nếu mày ủng hộ Enomoto-san thì Himari đến Tokyo không phải là chuyện tốt hơn à?"
Có vẻ đây không phải là chuyện đơn giản xíu nào.
Makishima tỏ vẻ khó chịu bất thường, thở ra một hơi dài. Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nó thì thầm.
"Tao bảo Rin-chan trở thành người mẫu độc quyền, đúng thật là để đục thuyền Himari. Nhưng chuyện này đã đi quá xa. Nói thật thì tao không có tính đến đoạn này."
"Không tính đến đoạn này? Ý mày là đoạn Himari sẽ đi Tokyo?"
"Ừ, bình thường, nếu một mối quan hệ trở nên tệ đi, người ta có xu hướng lánh mặt nhau. Giải quyết kiểu đó là bình thường. Nhưng lần này Himari-chan hành động như kiểu "Tôi phải rời khỏi đây để quên được Natsu."... Ai dám ngờ một Himari-chan lại có thứ cảm xúc mãnh liệt đến vậy ha."
"....."
Tôi cũng hiểu mọi chuyện kiểu đó.
Chiếc vòng cổ hoa đôi vỡ đang nằm trong túi áo mình. Tôi nhớ như in từng khoảnh khắc mà nó bị dúi vào ngực trái.
Không muốn làm người thứ hai trong lòng tôi sao...
Tôi không ngờ Himari sẽ nói những thứ như vậy.
Makishima đứng dậy, vươn đôi vai. Quay người nhìn tôi, cười nhạt.
"Nếu HImari-chan cứ vậy mà biến mất, thì Rin-chan sẽ ôm tội lỗi vào bản thân ha? Rốt cục thì cô ấy cũng là một cô gái ngọt ngào bước ra từ manga romcom mà thôi. Tao không muốn nhìn bạn thuở nhỏ của mình đau khổ."
"Ơ, mày đang nghi ngờ lời nói của tao sao. Tao không có trách mày đâu. Nói giảm nói tránh thì tao cũng không phải hạng người tử tế. Tao đã khiến vô số cô gái phải khóc, giờ làm sao mày có thể tin được khi tao nói mình sẽ bảo vệ người bạn thuở nhỏ này ha..."
Tôi thực sự không có yêu cầu nó phải nói tiếp.
Tôi luôn tò mò làm cách nào mà tôi có thể thân thiết với thằng này đến vậy.
Nói thật thì, bạn của tôi chỉ cần mỗi mình Himari là đủ rồi. Giai cấp của tôi với Makishima hoàn toàn không hợp nhau.
Bằng cách nào đó, tôi vẫn muốn trò chuyện với thằng này. Dù nó có luyên thuyên gì đi chăng nữa, tôi cũng không mảy may cảm thấy khó chịu. Giờ thì tôi đã hiểu.
....Hai đứa này giống nhau. Cái cách mà nó hiểu sai về bản thân, giống y chang Himari. Đó là lý do tôi không thể bỏ mặc thằng này một mình.
"Makishima, mày cũng tốt bụng quá ha..."
"...Hả?"
Makishima đột nhiên cứng như đá.
"Tao không tốt bụng, đừng có mà tào lao."
"Không thì thôi, mắc gì... phải căng dữ vậy..."
Tôi không có sở thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của một thằng đàn ông.
Chỉ trong khoảnh khắc này, tôi ao ước nó có thể đổi cái dung nhan với Enomoto-san.
"Hừ Natsu, đôi lúc mày trẻ trâu vậy đó. Khi nào mày hẹn hò với Rin-chan và trở thành em rể tao, tao sẽ uốn nắn mày lại sau."
"Hình như tao đã bảo là không mà nhỉ?"
"Tuỳ mày, làm gì mày thích đi. Cũng không tệ lắm đâu nếu bỏ mặc Himari-chan đến Tokyo và mày hẹn hò với Rin-chan nhỉ. Tao đã nói điều này nhiều lắm rồi đó, Rin-chan là lựa chọn số một để làm người yêu."
Nói xong Makishima quay gót rời đi.
Tấm lưng của nó dường như đang đung đưa theo một tâm trạng vui tươi.
"Nói gì thì nó cũng tốt bụng mà..."
Nó nói như vậy, nhưng nó chắc chắn biết kiểu gì tôi cũng sẽ cản Himari lại.
Ngay cả khi chuyện đó có thể làm Enomoto-san trở nên vô tội, không ai có thể phủ nhận đó là hành động tử tế.
"Nhưng nếu làm dễ như vậy thì tôi đâu có nhọc thân..."
Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên. Tôi phải quay về lớp học.
....Các tiết chiều nay sẽ cực kì khó xử khi phải ngồi cạnh Himari.