Khách sạn Norman nằm trong một vùng hẻo lánh, giữa núi non và rừng cây bao quanh. Bên ngoài được xây theo phong cách Gothic, trang trí cầu kỳ đến mức có phần lạc thời, tỏa ra một bầu không khí nặng nề và sắc lạnh. Chung quanh khách sạn là hàng rào sắt nhọn như giáo, còn khu vườn thì thưa thớt vài gốc cây cằn cỗi, không chút sức sống.
Khách sạn này được mở cách đây hai mươi năm. Nghe nói trước kia, những căn phòng sang trọng cùng các món ăn được chế biến từ nguyên liệu địa phương từng rất được du khách ưa chuộng. Tuy nhiên, khách sạn chỉ hoạt động chưa đầy năm năm rồi đóng cửa vĩnh viễn. Không rõ có phải vì nó nằm ở nơi heo hút quá, hay còn lý do nào khác, mà những vụ tự sát liên tiếp xảy ra tại đây đã khiến danh tiếng của khách sạn rơi xuống đáy.
Tuy nhiên, điều thực sự buộc khách sạn phải đóng cửa là một vụ án mạng.
Một đêm nọ, một vị khách nam đột nhiên gào thét rồi điên cuồng tấn công những người ở các phòng khác. Hắn dùng búa tạ phá tung cửa, rồi giáng những cú đập chí mạng vào đầu những cư dân đang ngủ say trên giường. Chỉ trong một đêm, mười ba người đã thiệt mạng.
Sau khi bị bắt, người đàn ông ấy khai rằng.
‘Có ai đó đang theo dõi tôi từ trong bức tường! Khi tôi hét lên, hắn liền chui ra bóp cổ tôi. Tôi chỉ phản kháng thôi! Tôi chỉ tự vệ mà thôi!’
Người đàn ông ấy bị ảo giác, tưởng rằng có kẻ đang rình rập sau bức tường tấn công mình. Thế là hắn lần lượt xông vào từng phòng, giết kẻ sau bức tường ấy hay nói cách khác, chính là những người ở phòng bên cạnh. Vì không thể thoát khỏi ảo giác về ‘gã sau bức tường’, hắn đã giết đến tận mười ba mạng người.
Chính vụ thảm án kỳ quái ấy đã buộc khách sạn phải đóng cửa. Sau đó, khách sạn tuyên bố phá sản, và rồi toàn bộ nhân viên đều biến mất không dấu vết.
Kể từ đó, tòa nhà bị bỏ hoang suốt gần mười lăm năm, dần trở thành một phế tích rùng rợn.
Rồi—
Dưới bầu trời xám xịt có thể đổ tuyết bất cứ lúc nào, ba người chúng tôi, tôi, Kirigiri Kyoko và Nanamura Suisei, đang đứng trước khách sạn Norman, nơi nay đã được biến thành sân khấu cho ‘Thử Thách Đen’.
Cánh cửa chính của khách sạn khép chặt, như thể muốn che giấu quá khứ kinh hoàng của nó, lặng lẽ chờ đợi chúng tôi.
Sau khi thả chúng tôi xuống, người lái taxi lập tức phóng đi không ngoái lại. Có lẽ, với dân địa phương, tàn tích của khách sạn này là nơi bị ma ám, chứa đầy tà khí.
“Đúng mười giờ sáng, một con số thật tuyệt.” Nanamura liếc nhìn đồng hồ rồi nói. “Còn lại 120 giờ.”
“Từ bây giờ, hạn chót sẽ là mười giờ sáng ngày đầu năm mới.” Tôi nói. “Nếu tính đến tình huống tệ nhất, có lẽ chúng ta sẽ phải đón giao thừa ở nơi nguy hiểm này…”
“Vậy thì đừng nghĩ đến tình huống tệ nhất nữa. Cô quên biệt danh của tôi rồi à? ‘Allegro Agitato’, chẳng có thám tử nào có thể sánh với tôi về tốc độ phá án đâu.”
“Tôi mong được chứng kiến màn thể hiện của anh.”
Tôi nói thật lòng.
“Vậy thì, vào thôi.”
Vung tay như một vị chỉ huy, Nanamura mở cánh cổng sắt của hàng rào rồi bước lên con đường sỏi dẫn tới cửa chính khách sạn. Kirigiri và tôi đi theo sau.
Giữa đường, tôi chợt để ý thấy một tấm biển nhỏ dựng bên lề. Khi liếc nhìn dòng chữ trên đó, tôi bất giác nín thở.
“Kirigiri-chan, nhìn này.”
Tôi và Kirigiri cùng đọc những hàng chữ khắc trên tấm bảng kim loại.
Chào mừng đến với Khách sạn Norman.
Chúng tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của quý khách.
Thoạt nhìn, tấm biển trông hết sức bình thường. Nhưng nhìn kỹ hơn, chữ “yêu cầu” đã bị gạch chồng lên bằng bút đỏ, và bên cạnh được viết thêm một chữ khác, “tuyệt vọng.”

Chào mừng đến với Khách sạn Norman.
Chúng tôi sẽ đáp ứng mọi tuyệt vọng của quý khách.
“Lại giống như vụ trước sao... Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Có nghĩa là đây là một trò chơi do Ủy Ban Cứu Trợ Nạn Nhân Tội Phạm tổ chức? Hay là…”
“Hay là gì?”
“Đơn giản chỉ để vui thôi.”
Kirigiri chẳng mấy bận tâm đến tấm biển, lạnh lùng buông một câu rồi tiếp tục bước đi.
Chúng tôi đang đánh cược cả mạng sống của mình, nhưng với những kẻ đang nắm giữ ‘Thử Thách Đen’, đây chỉ là một trò tiêu khiển. Có lẽ giờ này chúng đang cười nhạo, thích thú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Lần này, tôi sẽ không để chúng được toại nguyện.
Nhưng… mọi chuyện có thể suôn sẻ như lần trước không? Dù sao thì, lần này tôi không phải ‘thám tử’, chỉ là người đồng hành.
Thời gian chuẩn bị cũng chỉ vỏn vẹn một ngày. Tôi mượn tạm máy tính của một học sinh khác trong ký túc xá để tìm hiểu trên mạng, nhưng ngoài vài dòng tư liệu lịch sử về khách sạn này, chẳng có thêm thông tin gì. Tôi hoàn toàn không biết kẻ thủ ác đã sắp đặt điều gì trong tàn tích của nơi này.
“Trong những hung khí từng được sử dụng có cả xe hơi lẫn súng lục, không biết lần này, hắn định giết người bằng thứ gì đây?”
Tôi quay sang nói với Kirigiri.
Cô chỉ khẽ nhún vai, lắc đầu mà không trả lời gì. Vẫn bộ đồng phục thường ngày, vẻ mặt điềm tĩnh như thể đây chỉ là một buổi học bình thường. Không hề lo lắng, không hề dao động, hoàn toàn trái ngược với tôi. Cô gái nhỏ này thật đáng tin cậy.
Sau khi đi hết con đường dẫn đến lối vào khách sạn, cuối cùng chúng tôi cũng đứng trước cánh cửa lớn.
Một cánh cửa đôi với tay nắm dày, kiểu dáng có lẽ đã hiếm thấy trong những khách sạn hiện đại. Có lẽ nó đã được tu sửa lại bởi những kẻ thuộc Ủy Ban Cứu Trợ Nạn Nhân Tội Phạm.
Nanamura đặt tay lên cửa.
“Từ đây trở đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có thể là bẫy, cũng có thể là những đống xác chất cao như núi. Hai người đã sẵn sàng về mặt tinh thần chưa?”
“Rồi ạ!”
Tôi lấy hết can đảm đáp lại.
Nanamura nháy mắt một cái như để đáp lại rồi đẩy cửa mở ra.
Bên trong cánh cửa là một không gian chật hẹp đến mức, nếu ba người cùng bước vào, hầu như chẳng còn chỗ trống. Có lẽ đây là một căn phòng nhỏ được dùng làm tiền sảnh. Ngay phía trước là một cánh cửa đôi khác. Tôi tự hỏi mục đích của căn phòng nhỏ này là gì, trông chẳng giống nơi để thay giày dép chút nào.
“Được rồi, đi tiếp thôi.”
Nanamura nắm lấy tay cầm của cánh cửa trước mặt.
Khi cánh cửa mở ra, tầm nhìn cũng mở rộng theo.
Đó là sảnh chính của khách sạn. Một chiếc đèn chùm khổng lồ treo lơ lửng trên trần, tỏa ra thứ ánh sáng lóa mắt. Tôi ước chừng diện tích của sảnh này ngang ngửa một nhà thi đấu, rộng đến choáng ngợp.
Trên nền là tấm thảm đỏ rực như lửa, còn ở các góc phòng đặt vài bộ ghế sô-pha cùng bàn cà phê cho khách ngồi chờ. Tuy là một khu phế tích, nơi này lại không hề mang vẻ bỏ hoang; trái lại, trông như vừa được dọn dẹp cẩn thận, sạch sẽ đến đáng ngờ.
Chúng tôi bước vào, vừa đi vừa quan sát xung quanh, thì bỗng—
“—Ah! Khoan, khoan! Đừng đóng cửa lại!”
Một giọng nói vang vọng khắp sảnh.
Một người đàn ông tóc bạc, ăn mặc quá mức chỉnh tề trong bộ tuxedo, đang đứng cạnh ghế sô-pha, chỉ tay về phía chúng tôi và hét lớn.
“C-Có chuyện gì vậy?”
Tôi cất tiếng hỏi. Khoảng cách giữa tôi và ông ta chừng mười lăm mét.
“Cánh cửa!”
“Cửa?”
Tôi ngoái lại nhìn cánh cửa mà chúng tôi vừa bước qua.
Không có gì bất thường cả.
Cánh cửa đôi đã khép chặt.
“...Muộn rồi!”
Bàn tay đang chỉ về phía chúng tôi của người đàn ông trong tuxedo buông thõng xuống một cách yếu ớt.
Trên ghế sô-pha còn có vài vị khách khác đang ngồi.
“Yui-oneesama.”
Kirigiri nắm lấy tay cầm cửa, lắc mạnh vài lần.
“Có chuyện gì sao?”
“Cửa không mở được.”
“Ể?”
Tôi cũng thử kéo tay cầm cùng cô ấy.
Cánh cửa dường như đã bị khóa, không tài nào mở ra được. Nhìn qua thì không thấy có ổ khóa nào, chẳng lẽ là khóa tự động?
“Cánh cửa đó trông không thể mở được từ phía này đâu. Chúng ta đã bị nhốt trong này rồi. Nếu lúc nãy các người không đóng nó lại, có lẽ còn kịp chạy ra ngoài.”
Người đàn ông mặc tuxedo nói với vẻ cay đắng rồi bước lại gần chúng tôi.
Ông là một cụ già tóc bạc, để râu dài. Bộ tuxedo trên người ông ta vừa vặn và tao nhã, như thể bước ra từ một bức ảnh cổ.
“Một, hai, ba… cộng lại vừa đủ mười người.”
Một người đàn ông khác đứng dậy khỏi ghế sô-pha.
Trông anh ta hơi kiểu cách, mặc vest, thắt nơ, dáng người trung bình, chắc chỉ mới ngoài hai mươi.
“Trong số các vị, có ai là thám tử không?”
Người đàn ông đeo nơ chỉ tay về phía chúng tôi.
“Anh biết bằng cách nào?”
Tôi không kìm được mà hỏi lại.
“Quả nhiên là vậy.” Anh ta mỉm cười như vừa được khẳng định điều mình nghĩ.
“Vậy là cuối cùng chúng ta cũng đã sẵn sàng.”
“Ơm… anh có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra được không?”
“Nhìn cái này đi.”
Người đàn ông mặc tuxedo đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ.
Trên đó là những hàng chữ đỏ chói, giống như một bản hướng dẫn nào đó.
Gửi tới các vị khách quý tham dự buổi đấu giá: Xin cảm ơn quý vị đã đến với buổi đấu giá bí mật mà chúng tôi tổ chức.
Xin hãy mong chờ những món hàng độc nhất vô nhị và chưa từng xuất hiện trước đây sẽ được đưa ra đấu giá.
Ngoài ra, chúng tôi xin lưu ý:
Số người cần thiết để buổi đấu giá được tiến hành là mười. Nếu ít hơn hoặc nhiều hơn con số này, buổi đấu giá sẽ không được tổ chức.
Bên cạnh đó, trong mười người này bắt buộc phải có một thám tử.
Khi hai điều kiện trên được thỏa mãn, buổi đấu giá đầu tiên sẽ bắt đầu lúc 6 giờ tối cùng ngày.
Nếu điều kiện chưa đủ, thời gian đấu giá sẽ bị hoãn lại. Những vị khách đến sớm được yêu cầu chờ trong sảnh cho đến khi buổi đấu giá bắt đầu.
— Buổi Đấu Giá Ercassam.
“Đấu giá sao?”
Tôi thốt lên ngạc nhiên, còn người đàn ông mặc tuxedo cũng tỏ vẻ bối rối không kém.
“Hmm? Chẳng phải các người tới đây để tham dự buổi đấu giá à? Đây này, mấy người không nhận được cái này sao?”
Người đàn ông lấy từ túi áo ra một phong bì đen kịt.
Tôi nhận ra ngay con dấu trên đó!
Trên lớp sáp đỏ có khắc một hoa văn kỳ lạ,chính là biểu tượng của Ủy Ban Cứu Trợ Nạn Nhân Tội Phạm.
“X-Xin cho tôi xem qua một chút.”
“À, được thôi.”
Tôi gần như giật lấy phong bì từ tay ông ta, vội vàng mở ra kiểm tra bên trong. Trong phong bì là một tấm thiệp dày, đen tuyền.
Thiệp mời:
Chúng tôi xin thông báo, Toyano'oh Mitsuru-sama rằng ngài đã được chấp thuận tham dự Buổi đấu giá của Ercassam. Xin vui lòng có mặt tại địa điểm đấu giá vào thời gian đã được chỉ định.
Thời gian: Ngày 26 tháng 12, lúc 5 giờ chiều
Địa điểm: Khách sạn Norman
Yêu cầu: Trang phục dự tiệc trang trọng
Ngoài ra, buổi đấu giá có thể kéo dài tối đa bảy ngày, vì vậy xin hãy chuẩn bị cho thời gian lưu trú của mình. Chỗ ở sẽ được miễn phí hoàn toàn.
— Buổi Đấu Giá Ercassam
Tôi và Kirigiri cùng chăm chú nhìn vào tấm thiệp, rồi khẽ gật đầu với nhau, ngầm hiểu tình hình hiện tại.
Có vẻ như những người này đã bị dụ đến nơi diễn ra ‘Thử Thách Đen’ bằng vỏ bọc của một buổi đấu giá bí mật. Dùng thư mời giả để gom các nạn nhân vào cùng một chỗ, thủ đoạn y hệt vụ án trước.
“À, tiếng Anh của tôi không giỏi lắm, nhưng tôi phát hiện ra rằng Ercassam chính là massacre viết ngược. Nói cách khác, đây là một cuộc đấu giá nhằm mục đích thảm sát.”
“C-Cô nói gì vậy?” Người đàn ông trong bộ tuxedo kinh ngạc. “Mấy người quê mùa chắc chưa nghe tới đâu, nhưng Ercassam là một nhà đấu giá nổi tiếng lắm đấy. Chỉ đứng sau Sotheby’s và Christie’s thôi. Ít nhất thì tôi nghe nói vậy!”
“Tấm thư mời đó được gửi cho ông bằng cách nào?”
Tôi phớt lờ lời ông ta, hỏi thẳng.
“Có một buổi đấu giá nhỏ ở đâu đó, và một đại diện của Ercassam đã mời tôi. Tôi nghe nói ở đây sẽ đấu giá những báu vật hiếm có chưa từng thấy… Tôi thì vốn thích sưu tầm đồ cổ trong các phiên đấu giá.”
“Ờm... ông là Toyano’oh-san, phải không? Ông bị lừa rồi đấy.” Tôi nói thẳng. “Một cuộc đấu giá tầm cỡ như Sotheby’s mà lại tổ chức trong cái đống phế tích này ư?”
“Vì đây là một cuộc đấu giá bí mật mà!” Toyano’oh có vẻ bực bội. “Tôi đã tin rằng đấu giá bí mật thì tất nhiên phải tổ chức ở một nơi đáng ngờ thế này! Tuy nhiên... nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ chúng tôi thật sự đã bị lừa. Chúng tôi vừa bàn chuyện đó xong.”
Ngoài Toyano’oh và người đàn ông đeo nơ, còn có vài người đàn ông và phụ nữ khác đang mặc những bộ lễ phục chỉnh tề.
Họ có lẽ đều bị lừa bởi những tấm thư mời đến cuộc đấu giá bí mật.
“Dù sao thì, một khi đã bước vào đây, coi như xong rồi. Giống như cái bẫy bắt lợn rừng ấy. Không ai thoát ra được đâu. Khi chúng tôi còn đang hoang mang không biết làm gì, thì các người lại xuất hiện.”
Người đàn ông đeo nơ bước tới, nói bằng giọng pha âm địa phương.
“Không thể ra ngoài... ngay cả qua cửa sổ sao?”
“Các cửa sổ ở đây đều bị bịt kín, hoàn toàn không thể mở ra. Dù là cánh tay rắn chắc của tôi cũng chẳng làm gì được.”
Anh ta giơ cánh tay trơn láng và mảnh khảnh của mình lên.
“Còn cửa sổ ở các phòng khác, hay cửa sau thì sao?”
“Đáng tiếc là, ngoài nơi này ra, không thể đi đâu cả. Ở sảnh này có bốn cánh cửa, nhưng không cánh nào mở được.”
“Vậy tức là mọi người bị nhốt ở đây từ hôm qua rồi sao?”
“Đúng thế. Chúng tôi đã cố gắng qua đêm bằng cách này hay cách khác.”
Người đàn ông đeo nơ dang hai tay, thở dài một tiếng.
“Nhưng bây giờ khi đủ mười người rồi, tức là buổi đấu giá cuối cùng cũng sắp bắt đầu, phải không?”
Toyano’oh nói, đôi mắt sáng lên.
“Nếu thư mời là giả, vậy thì cuộc đấu giá cũng có thể là giả chứ gì?”
Người đàn ông đeo nơ đáp lại.
Kẻ đã gửi thư mời chắc chắn là tội phạm đứng sau ‘Thử Thách Đen’. Tuy nhiên, vẫn chưa rõ hắn có thật sự là người tổ chức cuộc đấu giá hay không. Cũng có thể đây chỉ là cái bẫy để dụ mọi người vào.
“Nếu chẳng có cuộc đấu giá nào cả thì tại sao lại nhốt chúng ta ở đây chứ!?”
“Làm sao tôi biết được chuyện đó chứ.”
Hai người đàn ông bắt đầu cãi nhau.
Tôi nhìn họ, chán nản, trong đầu cân nhắc xem nên nói gì để khiến họ bình tĩnh lại.
Lúc ấy, Nanamura bước lên một bước.
“Bình tĩnh lại đi, hai người.”
Anh ta đợi một chút, đến khi ánh nhìn của tất cả đều hướng về mình, rồi mới cất giọng nói tiếp.
“Có vẻ như chuyện chúng ta bị nhốt ở đây là sự thật. Trong trường hợp đó, chỉ còn một việc duy nhất cần quan tâm thôi, đó là tìm cách ra ngoài, đúng không?”
Nanamura thong thả bước đi trong đại sảnh rộng, không nhìn về ai cụ thể. Giọng anh vang lên như thể đang diễn trên sân khấu, có lẽ đó là cách để nắm quyền chủ động.
“Chúng tôi đã thử nhiều cách rồi.” Toyano’oh nói, vuốt chòm râu trắng. “Thế nhưng chẳng có cách nào hiệu quả, nên chúng tôi mới phải ở lại đây từ hôm qua, thức trắng cả đêm mà vẫn chưa thoát ra được.”
“Không, không, các người vẫn chưa phô bày hết thực lực. Tôi e rằng các người chưa cảm thấy mạng sống mình đang bị đe dọa.”
Nanamura bước qua những người ngồi trên sô-pha và tiến đến chiếc bàn cà phê đặt ở đó. Đó là một chiếc bàn thấp, mặt dày.
Bất chợt anh nhấc chiếc bàn lên. Tôi tự hỏi anh đang nghĩ gì.
Dù chiếc bàn trông khá nặng, anh chẳng tỏ vẻ vất vả gì. Anh mạnh hơn tôi tưởng.
Rồi anh hất chiếc bàn về phía tường—
—Và đập nó vào tường.
Âm thanh va chạm vang lên như một vụ tai nạn nhỏ, mảnh vỡ văng tung tóe. Phụ nữ la hét, đàn ông thì há hốc mồm.
Một lỗ lớn được khoét thủng trên tường bởi chiếc bàn nặng.
Thế nhưng—
“Ừm, phần bên trong của bức tường là bê tông.”
Nanamura nói rồi đưa tay vào lỗ thủng lớn.
“Đ-Đồ khốn, sao tự nhiên lại phá phách vậy hả!?” Người đàn ông thắt nơ chạy ào đến chỗ Nanamura. “Anh bị cái gì thế!?”
“Có vẻ như không thể thoát ra bằng cách phá tường đâu.” Nanamura bước khỏi bức tường, tay ôm lấy cánh tay mình.
Quả đúng là Nanamura Suisei, kẻ được mệnh danh là ‘Allegro Agitato’, hành động đột ngột và cực đoan đến đáng sợ.
“Họ đã làm rất kỹ lưỡng để không cho chúng ta cơ hội chạy trốn. Ra là vậy, nếu thế, việc thoát ra sẽ chẳng dễ dàng gì. Tên tội phạm này không định để chúng ta đi cho đến khi đạt được mục đích của hắn.”
“Đó chẳng phải là điều tôi vừa nói sao!? Và anh nói tên tội phạm là sao chứ…? Này, rốt cuộc là chuyện gì!?”
“Tôi miễn cho anh phần giải thích đó.” Nanamura ngồi phịch xuống một chiếc sô-pha trống, bắt chéo chân. “Còn hơn bảy tiếng nữa mới đến sáu giờ chiều à… chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của hắn thôi. Mà thứ tôi ghét nhất trên đời này chính là phải chờ đợi.”
“Anh định chờ đến khi cuộc đấu giá bắt đầu thật sao?”
Tôi hỏi anh ta.
“Không còn cách nào khác. Tên tội phạm đã dọn sẵn con đường, mà chúng ta cũng chẳng biết hắn sẽ đưa mình đến đâu… chi bằng cứ thử xem hắn định giở trò gì.”
“Sao anh có thể thản nhiên như thế được…” Tôi cúi người, ghé sát tai Nanamura thì thầm. “Anh chưa báo cảnh sát à?”
“Tất nhiên là chưa.” Nanamura nhìn tôi với vẻ thất vọng. “Đây là trận đấu thực sự giữa thám tử và tội phạm. Tôi tuyệt đối không làm trò hèn hạ như vậy.”
“Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy!”
Tôi phản bác gay gắt rồi rút điện thoại từ trong áo khoác ra. Nếu Nanamura không đáng tin, thì tôi phải tự mình gọi cảnh sát thôi.
Thế nhưng, khi nhìn vào màn hình điện thoại, hiển thị dòng chữ 『Không Có Sóng』.
“H-Hả…? Rõ ràng là lúc xuống taxi vẫn còn sóng mà…”
“Có vẻ tín hiệu điện thoại bị chặn trong tòa nhà này.”
Một người đàn ông ngồi trên sô-pha nói chen vào.
Người đàn ông này khiến tôi thấy khó chịu từ lúc mới trông thấy. Ông ta đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm gọng to, và mặc nguyên một bộ đồng phục bóng chày. Giữa đám người ăn mặc chỉnh tề, trông ông ta thật nổi bật, theo nghĩa chẳng mấy dễ chịu. Vì đôi kính, tôi không nhìn rõ mặt ông ta, nhưng vẫn nhận ra được đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt ủ rũ.
“Bị chặn sóng…?”
“Là khi tín hiệu bị can thiệp.” Ông ta nói, giọng đều đều. “Bằng cách phát ra một tín hiệu trùng tần số với trạm gốc, điện thoại sẽ bị đánh lừa và hiển thị ‘không có sóng’... Thường thì mấy thứ này được dùng ở nơi công cộng như rạp hát hay bệnh viện. Dù sao thì tín hiệu cũng là thứ mắt thường không thấy được. Tiếc là chúng ta đã bị trò này chơi xỏ trước cả khi nhận ra, fufu...”
Người đàn ông đẩy gọng kính lên, giọng nói kéo dài nghe rờn rợn.
“Vậy tức là điện thoại ở đây vô dụng rồi à?”
“Nếu còn dùng được, thì bọn tôi đã chẳng phải mắc kẹt cả đêm qua rồi.”
Người đàn ông đội mũ bóng chày nhún vai.
Việc gọi người đến giúp là điều không thể.
Phải chăng kẻ chủ mưu giam giữ chúng tôi lại để dễ dàng kiểm soát diễn biến của vụ án?
Trò chơi này đã bắt đầu rồi.
“Có phải mọi người đều đến đây vì buổi đấu giá không?”
Tôi hỏi, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.
Mọi người đều gật đầu.
“Đúng vậy… Dù sao thì bây giờ cũng có người mới đến, nên ta hãy giới thiệu lại đi. Chúng tôi đã làm việc này một lần rồi, nhưng thêm lần nữa cũng chẳng sao.”
Người đàn ông đeo nơ nói.
“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
“Vậy để tôi bắt đầu.”
Người đàn ông với chiếc nơ tiếp lời:
Minase Yuzen (25) Freelancer

“Tôi là Minase Yuzen, 25 tuổi, Freelancer. Gia đình tôi vốn là dòng dõi quý tộc xưa, từng sở hữu rất nhiều đất đai… nhưng giờ tôi đã xây một tòa nhà chung cư trong thành phố và sống bằng việc quản lý nó. Một nửa dựa vào trợ cấp gia đình, một nửa dựa vào công việc của chính mình. Dù sao thì, trong tôi vẫn chảy dòng máu ưu tú, và một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ vực dậy.”
“Tại sao anh lại tham gia buổi đấu giá này?”
“Tôi thường kiếm chút tiền tiêu bằng cách bán lại hàng hóa qua các trang đấu giá trực tuyến… Lần này, người từng giao dịch với tôi đã nói cho tôi biết về buổi đấu giá bí mật này, và tất nhiên cũng chính hắn đưa cho tôi thư mời. Nói thật, tôi đã thấy chuyện này khá đáng ngờ, nhưng lại nghĩ cứ xem như một buổi gặp mặt ngoài đời, nên đến thử xem sao và rồi kết cục lại ra thế này. Thật là tuyệt vời theo cái nghĩa tồi tệ nhất.”
Nhìn vẻ ngoài, chàng trai trẻ này ăn mặc khá bảnh bao, nhưng đồng thời lại toát lên chút phù phiếm khó lẫn. Có lẽ cách gọi hợp nhất để miêu tả anh ta là kiểu ‘quý tử đời hai’. Bộ đồ của anh, nhất là chiếc nơ, trông chẳng khác gì của một diễn viên tấu hài.
“Đến lượt ông rồi đấy, ông già.”
“Ai là ông già hả?”
Sau khi bị Minase gọi, Toyano’oh, người mặc bộ tuxedo, đáp lại bằng giọng không mấy vui vẻ.
Toyano’oh Seiunsai (59) Nghệ Sĩ Thoát Hiểm

“Tôi là Toyano’oh Seiunsai, năm nay 59 tuổi, là một ảo thuật gia.”
“Ảo thuật gia ư?”
“Bậc thầy thoát hiểm của thế kỷ này, người kế tục Houdini. Đừng nói là cô chưa từng nghe danh tôi đấy nhé. Thoát hiểm khi bị treo ngược trong nước, thoát khỏi buồng lửa giữa không trung, thoát khỏi cú nghiền nát của xe chở quả cầu sắt… đều là những tiết mục huy hoàng của tôi cả! Đừng có xem thường, tôi là số một trong việc tạo nên vô số phép màu của nghệ thuật thoát hiểm!”
“Có ai tự nói mình là số một như ông không?” Minase bật lại ngay. “Ông từng được mời lên chương trình ‘Shōten’ chưa? Nếu ông đúng là bậc thầy thoát hiểm thật, thì sao không thử thoát ra khỏi đây đi?”
“Này, nói năng cho tử tế.”
Trông ông ta có vẻ già hơn năm mươi chín tuổi, có lẽ là do mái tóc bạc trắng cùng bộ râu dài, hoặc cũng có thể vì ông đã hoà làm một với hình ảnh sân khấu của mình, một nghệ sĩ luôn sống trong vai diễn. Có lẽ ngay cả khi đã rời sân khấu, ông cũng không thể quên được cách làm nghệ sĩ.
“À… mà trong thư mời ghi là Toyano’oh Mitsuru.”
Tôi hỏi.
“Đó là tên thật của tôi. Seiunsai chỉ là nghệ danh thôi.”
Thì ra là vậy.
Chage Akio (42) Nhà Nghiên Cứu Huyền Bí

“Chage Akio, 42 tuổi. Tôi cũng chẳng có gì nhiều để nói về bản thân… Nếu phải nói thì chắc là tôi biết rõ hơn ai hết về những âm mưu đang chi phối thế giới này—”
Chage khẽ chạm vào vành mũ bóng chày của mình, cúi đầu thấp xuống. Dáng người ông ta cao và cân đối, nhưng không mang vẻ của một người chơi thể thao; ngược lại, trông ông có phần yếu ớt, mệt mỏi.
“Vậy tại sao ông lại tham gia cuộc đấu giá này?”
“Tôi không thể nói quá chi tiết được… Nhưng nói ngắn gọn thì, một đêm nọ, tôi đã nhìn thấy UFO trên mái toà nhà văn phòng của mình.”
“C-Cái gì cơ…?”
“Tất nhiên là tôi đã chụp lại vài tấm bằng máy ảnh kỹ thuật số. Không phải lần đầu tôi thấy UFO đâu, nhưng được chụp rõ ràng như thế khiến tôi phấn khích đến mức mất hết lý trí. Tôi định viết bài gửi cho một tờ báo, nhưng rồi không biết từ lúc nào lại thiếp đi một chút… Khi tỉnh lại, có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Họ là ai?”
“Ai mà biết được. Chỉ có thể nói là họ trông hệt như ‘Đặc Vụ Áo Đen’. Họ tịch thu máy ảnh của tôi, cảnh cáo không được tiết lộ chuyện này, rồi đưa cho tôi thư mời tham dự cuộc đấu giá. ‘Chúng tôi sẽ đền bù cho ông thứ gì đó tốt hơn ở đó’, họ nói vậy rồi biến mất.”
“Ông nói thật chứ?”
Tôi hỏi, nửa tin nửa ngờ.
“Tin hay không là tùy cô.”
“Nhân tiện thì… tại sao ông lại mặc đồ bóng chày?”
Tôi nêu lên thắc mắc lớn nhất.
“Fufu, đây là trang phục trang trọng của tôi.”
“Ờ-Ờ ra vậy…”
Một người có vấn đề thật rồi.
Tốt nhất là đừng dính dáng gì đến anh ta…
“Được rồi, đến lượt tôi tiếp theo nhé!”
Mifune Meruko (22) Cựu Cô Gái Ngoại Cảm

Cô gái trong chiếc váy suông màu xanh nhạt giơ tay phải lên, tươi cười nói. Một cô gái hoạt bát với mái tóc cắt bob, có thể gọi chị ấy là phụ nữ trưởng thành được không nhỉ? Dáng người nhỏ nhắn, trông vẫn còn rất trẻ.
“Tôi là Mifune Meruko, năm nay 22 tuổi. Sở thích của tôi là sưu tầm các ống điện tử chân không, loại có thể dùng làm loa để nghe nhạc ấy. Tôi nghe nói ở đây có vài ống điện tử đặc biệt, nên háo hức chạy đến, ai ngờ lại gặp phải tình huống thế này… giờ thì tôi rắc rối to rồi!”
Cô gái này có vẻ cũng là người khá lập dị. Giọng điệu của chị hồn nhiên chẳng khác gì trẻ con, và trông chị cũng không lớn tuổi hơn tôi là mấy.
“Gần mười năm trước, cô ấy từng là một cô gái ngoại cảm.”
Chage thêm vào.
“Cô gái ngoại cảm…?”
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng ai cũng gọi tôi như vậy.” Mifune mỉm cười thú nhận. “Hồi còn nhỏ, lúc tôi đang ăn bánh pudding, tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra, thìa trong tay tự dưng cong lại. Ba mẹ thấy thế thì cười ầm lên, rồi bắt tôi bẻ thêm nhiều cái thìa nữa. Sau đó họ còn cho tôi bẻ thìa trước ống kính máy quay… nhưng thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao mình phải bẻ thìa nhỉ… làm thế chỉ khiến việc ăn pudding khó hơn thôi mà! Ahaha.”
“Cô ấy từng nổi tiếng trước công chúng gần nửa năm.” Chage nói, vừa đẩy gọng kính râm lên sống mũi. “Sau đó truyền thông quay lưng, bắt đầu chỉ trích cô ấy là lừa đảo, là dùng mánh ảo thuật hay gì đó. Kiểu như việc giẫm đạp một người nổi tiếng là thú vui của thiên hạ ấy, thật đáng thương.”
“Giờ chị vẫn còn bẻ được thìa chứ?”
Tôi hào hứng hỏi Mifune.
Chị nghiêng đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn. Một lúc sau, biểu cảm ấy lại bừng sáng trở lại.
“À, tôi vẫn làm được đấy!”
“Thật sao?”
“Tôi có linh cảm là làm được đấy. Cứ xem nhé.” Meruko lấy ra một chiếc thìa từ túi du lịch. “Tôi lúc nào cũng mang theo bên mình. Phòng khi cần dùng đến.”
“Ơ, nhưng lần này có hiệu nghiệm không?”
Minase nhìn sang bên này.
Anh ta nói ‘lần này’, nghĩa là chị ấy đã thử trước đó và thất bại.
Mifune cầm chiếc thìa bằng tay phải, bắt đầu xoa xoa phần giữa bằng ngón cái. Trên khuôn mặt chị là một vẻ tập trung đến lạ.
“Unn... munyamunyamunya…”
Chúng tôi nín thở theo dõi từ bên cạnh.
“nnAAAA!”
Với một tiếng hét kỳ quặc, Meruko bất ngờ mở to mắt.
Chiếc thìa vẫn y nguyên.
“Có vẻ như không được rồi…”
Chị cúi đầu thất vọng.
Cũng như chị, tôi cũng có cảm giác bất lực tràn lên trong lòng.
Shinsen Mikado (khoảng 30?) Nhân Viên Công Sở

“Được rồi, chắc tới lượt tôi rồi nhỉ.”
Người đàn ông trong bộ vest lên tiếng bằng giọng điềm tĩnh.
Anh ta cao, dáng người gầy, mái tóc được chải ngược gọn gàng, toát lên vẻ trí thức và điềm đạm. Nhìn qua, anh có vẻ là người nghiêm túc nhất trong cả nhóm, nhưng nếp nhăn hằn sâu giữa hai hàng lông mày lại khiến người ta có cảm giác anh đang giấu một bí mật nào đó rất nặng nề.
“Tôi là Shinsen Mikado, nhân viên công sở.”
“Shinsen-san, vì sao anh lại đến buổi đấu giá này?”
“Không, tôi chẳng hứng thú gì với đấu giá cả.”
“Vậy sao anh lại ở đây…”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy nó.”
“Anh nhìn thấy gì cơ?”
“Định mệnh, chắc có thể gọi vậy. Hoặc cũng có thể nói là một điềm gở. Giấc mơ của cõi trần. Dù tôi chẳng phải thầy bói hay nhà tiên tri, nhưng tôi có thể nhìn thấy những cái chết, cả đã xảy ra và sắp xảy ra. Chỉ là tôi thấy tò mò, nên ghé qua. Và giờ thì tôi có mặt ở đây.”
“Anh có thể nhìn thấy cái chết sao?”
“Không nhất thiết phải là cái chết. Thông thường chỉ là một điềm dữ khủng khiếp thôi…”
Anh ta nói bằng giọng bình thản, vẻ mặt điềm tĩnh như thể đang kể lại một chuyện chẳng có gì đáng sợ.
“Cụ thể là anh đã thấy gì?”
“Cũng không hẳn là thấy theo nghĩa thông thường, vì nó vốn chẳng phải vật thể hữu hình… Nhưng nếu phải diễn tả bằng hình ảnh, thì có thể tưởng tượng đó là một cái bóng đen và hình dạng của cái bóng ấy chính là điều mà ngươi sợ hãi nhất.”
Nghe Shinsen nói, Mifune bắt đầu toát mồ hôi lạnh, thân người khẽ run lên. Những người còn lại cũng dần lùi lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác.
Tôi không thể hoàn toàn phủ nhận lời của Shinsen.
Nếu hỏi tại sao thì bởi vì tôi từng biết một người cũng có cảm giác giống hệt như anh ta.
Kirigiri Kyoko, cô ấy cũng có năng lực cảm nhận trước hiểm nguy và cái chết quanh mình. Cô từng gọi khả năng ấy là ‘nghe thấy bước chân của Thần Chết’. Tôi không rõ đó có thực sự là âm thanh mà tai người nghe được hay không, nhưng năng lực của Shinsen dường như là phiên bản thị giác của điều đó.
Và trực giác của anh ta là thật. Đống tàn tích của khách sạn này không chỉ từng là hiện trường của những vụ án mạng tàn bạo trong quá khứ, mà giờ đây còn là sân khấu của ‘Thử Thách Đen’, nơi cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
“Tôi chỉ mong là mình đang suy nghĩ quá xa thôi.”
Shinsen cúi đầu, vuốt lại mái tóc gọn gàng. Tuy miệng nói không phải là thầy bói, nhưng anh ta trông giống một nhà ngoại cảm hơn cả. Gương mặt nghiêm nghị ấy như đã chứng kiến vô số bóng tối và tiêu cực trong thế gian này.
“Anh ta không đến đây để dự đấu giá. Vậy có được tính là người tham gia không?”
Toyano’oh chau mày hỏi.
Không ai biết câu trả lời ngoại trừ kẻ tội phạm đang âm thầm thao túng tất cả.
Dĩ nhiên, chẳng ai trả lời câu hỏi đó.
Yozuru Sae (21) Góa Phụ

Cô ấy ngồi lười nhác, nửa người tựa lên tay ghế sô-pha. Theo thứ tự kim đồng hồ, bây giờ đáng ra là lượt cô ấy tự giới thiệu, nhưng Yozuru cứ cúi đầu, như thể đang ngủ. Mái tóc đen dài buông xõa, bờ ngực hé mở và đôi chân trần lộ ra dưới lớp vải tang phục, tất cả tỏa ra một mùi hương khêu gợi.
“Yozuru-san, đến lượt cô rồi đấy.”
Shinsen lên tiếng nhắc.
Yozuru lười biếng chống người ngồi dậy, khẽ vén mái tóc.
“Nn… cảm ơn anh đã đánh thức tôi. Suýt nữa thì tôi đạt đến đỉnh điểm của khát vọng được chết mất…” Cô lười nhác liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngái ngủ.
“Lại có người mới đến à… hử? Tự nhiên tôi lại muốn chết lần nữa rồi.”
“Giờ chúng ta có mười người cả thảy.”
“Vậy là buổi đấu giá sắp bắt đầu sao?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Shinsen đáp mà chẳng buồn nhìn sang Yozuru.
“Thật sao… Trong trường hợp đó, có lẽ việc này sẽ giúp chồng tôi yên nghỉ.”
“Ờm…”
Tôi không biết phải nói gì. Có lẽ Yozuru cảm nhận được sự lúng túng ấy, nên khẽ lên tiếng.
“Tôi tên là Yozuru Sae. Chồng tôi mất chưa lâu, giờ tôi chỉ còn lại một mình. Trước khi chết, anh ấy để lại cho tôi bức thư mời đến nơi này.”
“Chồng chị có nói gì về bức thư đó không?”
“Không.” Yozuru nhắm mắt lại, giọng chùng xuống. “Anh ấy vốn là người ít nói. Chính vì thế, tôi muốn biết điều mà anh ấy vẫn luôn khao khát, nên mới đến đây.”
Nói đến đó, cô lại rơi vào im lặng, dường như đang thiếp ngủ. Cánh tay buông thõng, và trên cổ tay lộ ra qua ống tay áo tang phục là vài vết rạch cũ. Những vết sẹo ấy đã nói lên tất cả về quá khứ của cô.
Tính đến đây, đã có sáu người tự giới thiệu xong.
Người còn lại là—
Uozumi Taehime (20) Hầu Gái

Người thứ bảy là một cô gái, mặc chiếc váy tạp dề rất giống đồng phục hầu gái.
Mái tóc cô dài ngang vai, mái được cắt vừa phải, hàng mi dài và làn da nhợt nhạt. Thoạt nhìn, cô có vẻ mang phong cách Gothic Lolita, nhưng lớp trang điểm và trang sức lại rất giản dị, có lẽ chỉ là trang phục để làm việc mà thôi.
“Tôi được người tổ chức buổi đấu giá thuê đến để phụ trách những việc sinh hoạt hằng ngày cho quý vị. Tôi tên là Uozumi Taehime, 20 tuổi.”
Giọng cô khàn khàn, cách nói lại giống đàn ông.
Không tệ, nhưng cũng không đến mức khiến người ta khó chịu.
“Cô không phải khách mời đến dự đấu giá à?”
“Vâng. Tuy nhiên, tôi nghe nói mình cũng có thể tham gia đấu giá.”
“Vậy cô nhận lời mời đó như thế nào?”
“Bên kia đã gửi thư mời làm việc cho tôi. Tôi chỉ có hai nhiệm vụ thôi, chuẩn bị ba bữa ăn và dọn dẹp phòng, hết rồi.”
Kẻ đứng sau ‘Thử Thách Đen’ đã thuê một người hầu gái. Để kế hoạch tội ác của hắn diễn ra trôi chảy, cô ta hẳn là một quân cờ không thể thiếu.
Dù nơi này là tàn tích, nhưng xem ra vẫn được đảm bảo về ăn ở, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đến, tôi đã nhét đầy bánh quy dinh dưỡng vào ba lô, phòng khi cần thiết.
‘Thử Thách Đen’ là một trò chơi suy luận tàn khốc, đẫm máu, nhưng đồng thời cũng là một buổi trình diễn mang tính giải trí, nó phải được xây dựng trên một nền tảng công bằng. Nếu chỉ là để trả thù thì cho dù có đê tiện đến đâu, tên tội phạm vẫn có thể làm được. Hắn hoàn toàn có thể giết chúng tôi bằng cách đầu độc thức ăn, nhốt cho đến khi chết đói, hoặc đợi lúc chúng tôi ngủ say rồi ra tay giết từng người trước khi bỏ trốn, tất cả đều khả thi.
Tuy nhiên, khán giả sẽ chẳng mấy hứng thú với kiểu đó. Tôi nghĩ, lý do mà tên tội phạm cố tình mời thám tử đến đây cũng là để duy trì yếu tố công bằng này.
Tôi nhìn quanh.
Toàn bộ quá trình của ‘Thử Thách Đen’ đang được quay lại bằng những chiếc camera giấu kín. Tôi không biết đó là truyền hình trực tiếp hay được ghi hình rồi biên tập lại, nhưng dù thế nào đi nữa, chắc chắn lúc này đang có người dõi theo chúng tôi và xem chúng tôi như những nhân vật trong một trò chơi.
Dĩ nhiên, tôi không thể tìm thấy chỗ đặt camera. Nghe nói chúng rất nhỏ và được giấu cực kỳ khéo léo. Chỉ mong là họ không lắp chúng trong nhà vệ sinh hay phòng tắm.
“Đến lượt cô đấy, người mới.”
Minase chỉ tay về phía tôi.
“À, phải rồi. Chúng tôi cũng phải tự giới thiệu nữa nhỉ. Trước hết, xin chờ một chút…”
Tôi chạy lại chỗ Nanamura và khẽ nói với anh ta vài lời.
“Anh có thể giải thích tình hình cho họ được không?”
“Tôi không phiền đâu. Ngược lại, đáng lẽ tôi phải là người nhờ cô làm vậy mới đúng, đỡ phải tốn công.”
“Được rồi.”
Samidare Yui (16) Nữ Sinh Trung Học, Số DSC [887]

“—Tình hình là như vậy đấy. Chúng tôi là thám tử, đến đây để bắt tội phạm.”
Tôi giải thích lý do vì sao mình và Nanamura có mặt tại khách sạn Norman trước mặt mọi người. Tuy nhiên, tôi cố tình tránh đề cập đến ‘Thử Thách Đen’ và Ủy Ban Cứu Trợ Nạn Nhân Tội Phạm, bởi tôi nghĩ rằng những thông tin ấy chỉ nên để kẻ chủ mưu biết vào lúc này.
Tôi tóm tắt ngắn gọn.
“Chúng tôi đã nhận được thông báo về một vụ án, và trong đó có ghi rằng sẽ có án mạng xảy ra tại đây.”
“T-Tôi không hiểu lắm… hừm…” Minase lẩm bẩm. “Nói đơn giản thì các người đến đây để cứu bọn tôi?”
“Đó là phiên bản rút gọn.”
“Nhưng giờ các người cũng bị nhốt ở đây như chúng tôi.”
“Ừm… điều đó… chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này…”
“Và các người tự nhận là thám tử sao?”
Lời của Minase chạm vào lòng tôi. Tôi biết anh ta không ác ý, nhưng có lẽ chúng tôi thực sự nên thận trọng hơn.
“Có thể thông báo về tội phạm chỉ là một trò đùa không?”
Chage hỏi.
“Đáng tiếc là tôi không nghĩ điều đó có khả năng. Kẻ tội phạm chắc chắn sẽ ra tay trước đêm Giao thừa.”
“Nói về Giao thừa… chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa.” Toyano’oh đếm trên ngón tay. “Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cho tới lúc đó sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh khi trả lời.
Chúng tôi không thể để họ hoang mang.
“Nh-nhưng xin mọi người yên tâm. Vì chúng tôi đã có mặt ở đây, tuyệt đối sẽ không để tội ác nào xảy ra. Dù sao thì, chúng tôi… Nanamura-san và cô gái kia, đều là những thám tử rất giỏi!”
“Cả con nhóc lùn đó cũng là thám tử à?”
Kirigiri Kyoko (13) Học Sinh Trung Học, Số DSC [917]

“Đúng vậy.” Kirigiri im lặng, vẻ mặt cau có và hơi khó chịu, nên tôi lên tiếng giải thích thay cô bé. “Chỉ cần có em ấy ở đây, kế hoạch xấu xa của tên tội phạm chắc chắn sẽ không thể thành công!”
“Ể? Con bé đó đáng tin sao? Siêu năng lực của tôi chẳng phải còn đáng tin hơn à?”
Mifune ngồi trên ghế sô-pha, đung đưa đôi chân.
Chị vẫn đang cố bẻ cái muỗng.
“Tôi có thể đảm bảo rằng em ấy là một người có năng lực phi thường.”
“Hy vọng là vậy.” Minase cắt ngang. “Nhưng mà, tôi cũng chẳng biết có nên tin mấy người không. Biết đâu các người đến đây chỉ để gây rối. Các người muốn cuộc đấu giá thất bại phải không?”
“Đ-Đâu có! Đừng xem thường chúng tôi, cấp bậc DSC của tôi là ‘7’. Tôi vẫn còn thẻ Thư viện Thám tử! Và em ấy đến từ gia tộc Kirigiri danh giá—”
“—Yui-oneesama, không cần nói hết tất cả đâu.”
Kirigiri ngắt lời tôi. Cô bé hất mái tóc ra sau tai và tiếp tục.
“Quên rồi sao? Lần này chúng ta chỉ là một trong những người tham gia trò chơi, chỉ là học sinh trung học phổ thông và trung học cơ sở bình thường thôi.”
“Đ-Đúng vậy...”
“Thám tử thật sự là người đàn ông kia kìa.” Kirigiri chỉ về phía Nanamura và nói với mọi người. “Nếu muốn nhờ giúp gì, thay vì đến tìm chúng tôi, nên đi nhờ anh ấy.”
“Khoan đã, Kirigiri-chan, đừng vội buông bỏ trách nhiệm thế này.”
“Không, thật mà, vì anh ấy là người nắm đặc quyền thám tử.”
Đặc quyền thám tử—cô bé đang nhắc đến quy tắc trong ‘Thử Thách Đen’. Thám tử là một vai trò quan trọng và không thể thiếu trong trò chơi. Điều đó có nghĩa là anh ta không thể bị giết. Anh ta là người duy nhất ở đây được đảm bảo an toàn cá nhân.
“Chắc chắn rồi! Mọi việc cứ để tôi lo.”
Nanamura Suisei (37) Thám Tử Xuất Sắc, Số DSC [900]

Nanamura giơ tay cao và búng ngón tay.
Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía anh.
Ngay cả Minase và những người khác, vốn nghi ngờ, cũng chẳng thể tìm ra lời phản bác khi đối mặt với Nanamura.
Đây chính là cái gọi là sức mạnh của uy tín và sức lôi cuốn.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì, Thám tử?”
Minase hỏi với vẻ bồn chồn.
“Vậy chúng ta sẽ làm theo kế hoạch trước và chờ đến khi buổi đấu giá bắt đầu.”
“Ý anh là chúng ta cứ ngồi đây cho đến 6 giờ sao?”
“Nếu thấy chán, sao không chơi một trận bóng rổ nhỉ? Nơi này đủ rộng, chia mỗi bên năm người là vừa. Dĩ nhiên, dù chỉ là một trận bóng rổ, tôi cũng không bao giờ thua đâu.”
“Ở đây có rổ bóng đâu mà chơi.” Minase cười khẩy. “Thật đấy, chúng tôi đã ngồi đây cả ngày rồi, gần như phát điên vì giết thời gian như thế này.”
“Vậy tôi đề nghị cậu vận động một chút. Ngồi yên cả ngày trên sô-pha không tốt cho sức khỏe đâu. Hơn nữa, nếu cậu di chuyển nhanh, thế giới xung quanh sẽ thay đổi tương ứng và thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Đây là kết luận dựa trên thuyết tương đối, và tôi nghĩ đáng để thử lắm đấy.”
“Gì cơ? Tôi không hiểu ý anh. Anh đang nói cái gì vậy?”
Dường như không có cách nào để Nanamura và Minase trò chuyện với nhau.
Trong suốt khoảng thời gian này, từng phút trôi qua. Nói nhăng nói cuội cũng là một cách hiệu quả để giết thời gian.
“Mọi người đến đây từ hôm qua à?” Tôi hỏi, không nhắm vào ai cụ thể. “Vậy mọi người giải quyết vấn đề đồ ăn thế nào?”
“Có đồ khô trong tủ ở quầy lễ tân.” Uozumi, cô gái mặc đồng phục hầu gái, trả lời. “Lượng đồ khô đủ cho mọi người ăn trong 7 ngày. Tối qua chúng tôi mỗi người ăn một phần như một bữa ăn.”
“Xin hỏi lúc đầu cô nhận được mệnh lệnh gì không?”
“Chỉ có một câu: ‘Chờ sẵn tại vị trí’. Không có hướng dẫn cụ thể nào khác cho tôi ở đây. Chỉ có một mảnh giấy với chữ đỏ mà tôi vừa nói rồi.”
“Hừm… tình hình hiện tại thật lạ.”
Tôi khoanh tay, nói với chính mình.
Lần này, ‘Thử Thách Đen’ thật kỳ lạ, dường như kẻ phạm tội muốn mọi việc diễn ra theo nhịp của chúng. Tôi vẫn chưa thể đoán ra chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đi ngang qua chỗ sô-pha và đứng cạnh Kirigiri.
“Sao rồi, Kirigiri-chan?”
“Em vẫn chưa biết gì cả.” Kirigiri co cổ lại và thở dài.
“Như Nanamura-san nói, chúng ta sẽ phải chờ đến 6 giờ chiều thôi.”
Cô nói xong, rồi ngồi xuống chỗ cũ, trông như không hề có ý định giao tiếp với mọi người. Sự thiếu hợp tác này có lẽ là điểm yếu lớn nhất của cô.
Tôi cảm thấy bồn chồn và quyết định đi kiểm tra sảnh một mình.
Như Minase nói, có các cánh cửa ở nhiều hướng, nhưng tất cả đều đóng chặt, không cánh nào có ổ khóa. Chúng trông rất chắc chắn, chắc hẳn không thể phá vỡ nếu không có công cụ lớn như rìu hay búa.
Tôi tiến đến bàn lễ tân để kiểm tra.
Như Uozumi đã nói, trong đó có rất nhiều thực phẩm dự trữ. Có vẻ như chúng tôi sẽ không chết đói. Ngoài ra còn có 5 thùng nước khoáng, mỗi thùng 24 chai.
Một tấm bảng treo trên tường phía sau bàn lễ tân ghi sơ đồ cấu trúc khu vực của khách sạn.

Khách sạn Norman
Tầng 5 – Phòng quan sát
Tầng 4 – Phòng khách 401~412
Tầng 3 – Phòng khách 301~312
Tầng 2 – Phòng khách 201~212
Tầng 1 – Lễ tân, Sảnh, Căn tin
Có một phòng quan sát ở tầng năm. Nhưng chúng tôi không thể ra khỏi sảnh, nên chưa thể lên đó.
Bên trong lễ tân cũng có một căn phòng rất nhỏ. Tôi nhìn vào, bên trong là một văn phòng nhỏ, có lẽ là phòng làm việc cho nhân viên khách sạn. Chỉ có mỗi bàn làm việc.
Đi sâu hơn, có một cánh cửa nhỏ.
Tôi không nghĩ nó sẽ mở được, nhưng khi chạm vào núm cửa, cửa mở ra dễ dàng.
Đó là nhà vệ sinh.
May quá, ít nhất một mối lo của tôi đã được giải quyết.
—Tôi vừa định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì có người tiến đến, ép tôi vào bên trong. Rồi họ dùng tay đẩy mạnh đóng cửa lại và khóa nó.
“C-Chờ đã!”
Tôi bị nhốt…!
“Im đi.”
Một giọng trầm ấm nhưng quyến rũ.
Là Uozumi Taehime, cô gái mặc đồng phục hầu gái.
“C-Cô định làm gì thế?”
Tôi nhỏ giọng phàn nàn.
Chúng tôi đối diện nhau trong không gian nhỏ hẹp, gần như ép sát vào nhau.
“Tôi không có ý làm hại cô đâu.”
Cô rút ra một tấm thẻ nhỏ từ túi tạp dề.
Đó là thẻ đăng ký của Thư viện Thám tử.
Uozumi Taehime — Số DSC [756]

“Ể? Ể?”
“Tôi cũng là thám tử.”
“T-Thật sao…”
“Để phòng hờ, cô cho tôi xem thẻ của cô đi.”
“Đ-Được.”
Tôi đưa cho cô thẻ Thư viện Thám tử mà tôi cất trong bao đựng thẻ.
“Xác nhận rồi, cô cất đi được rồi.”
Tôi làm theo lời cô nói.
“Những người khác không biết tôi là thám tử. Tôi đã nghĩ rằng thám tử được nhắc đến trong bức thư hướng dẫn viết bằng chữ đỏ chính là tôi, nhưng hóa ra không phải. May quá, tôi đã không tiết lộ thân phận trước khi đủ mười người tới.”
“Cô đang điều tra ngầm à?”
“Đại khái là vậy. Bộ tạp dề liền thân này là từ đây. Tôi mặc theo hướng dẫn. Chắc chắn không phải sở thích của tôi đâu.”
Uozumi kéo phần gấu áo tạp dề và chỉnh thẳng lại.
“Cô đang điều tra về ‘Thử Thách Đen’ à?”
“Nn? Chưa từng nghe qua.”
“Vậy cô đang điều tra cái gì thế…?”
Trong hệ thống phân loại của Thư viện Thám tử, số đầu tiên chỉ lĩnh vực chuyên môn của thám tử.
‘7’ là về tội phạm liên quan đến nghệ thuật.
“Lĩnh vực chính của tôi chủ yếu là những vụ gian lận liên quan đến hàng giả.”
“Hàng giả à?”
“Tôi đã theo dõi Toyano'oh trong vài tháng qua.”
“Ể, ông lão già đó á?”
“Cô phải cẩn thận với ông ta. Đừng nhìn ông ta như một người tốt. Thực ra, ông ta là một kẻ lừa đảo. Ông ta đã lừa rất nhiều nạn nhân với số tiền khổng lồ.”
“Một kẻ lừa đảo?”
“Đúng vậy, danh tính ảo thuật gia chỉ là mặt công khai của ông ta. Thực ra, ông ta là kẻ buôn bán hàng giả. Khi biết ông ta sẽ tham dự phiên đấu giá này, tôi đã liên hệ với người tổ chức và trà trộn vào đây với vai trò người hầu. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng ngay cả phiên đấu giá cũng là một cái bẫy. Thông báo về tội ác mà cô vừa đề cập là thật chứ?”
“Là thật…”
Tôi tóm tắt nhanh tình hình ‘Thử Thách Đen’. Vì cô ‘người hầu’ này thực ra là đồng nghiệp, nên nói đến mức này là được.
“Một tổ chức tội phạm cũng tham gia….” Uozumi đặt tay lên miệng, suy nghĩ một lúc. “Có lẽ Toyano'oh chính là kẻ đứng sau vụ này.”
“Nếu vậy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều… Gần đây Toyano'oh-san có biểu hiện gì đáng ngờ không?”
“Không. Không có động thái gì nổi bật.”
“Nếu Toyano'oh-san thực sự là kẻ đứng sau, tôi nghĩ ít nhất ông ta phải đã đến đây vài lần. Và chắc chắn còn có những chuẩn bị khác cho ‘Thử Thách Đen’…”
“Tôi đã theo dõi ông ta 24/7 trong suốt tháng qua. Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây. Tất nhiên, cũng có khả năng ông ta đã chuẩn bị cho ‘Thử Thách Đen’ từ trước khi tôi bắt đầu giám sát.”
“Đúng nhỉ, có lý.”
“Dù sao đi nữa, Toyano'oh là trách nhiệm của tôi, cô không cần phải bận tâm về ông ta. Tôi đã ngăn cô chỉ để nói điều này thôi.”
“T-Tôi hiểu, tôi sẽ không can thiệp.”
“Nếu có bất kỳ thông tin hữu ích nào, chúng ta chia sẻ với nhau thôi.”
Uozumi đưa tay phải ra.
Tôi nhận lời và bắt tay cô.
Đôi tay ấy chắc chắn là của một cô gái.
“Nếu chúng ta cùng ra ngoài, có thể sẽ bị nghi ngờ. Cô đi trước đi.”
Tôi gật đầu rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi đi khỏi quầy lễ tân với vẻ mặt thản nhiên và trở lại sảnh chính. Không ai để ý đến tôi, có lẽ vì chỗ tôi đứng khá xa so với khu vực đặt ghế sô-pha.
Tâm trí tôi dần trở nên hỗn loạn. Tôi vừa đi vòng quanh sảnh vừa đưa tay lên ôm đầu.
Một thám tử khác đã trà trộn vào ‘Thử Thách Đen’ và một kẻ lừa đảo… Liệu hai chuyện đó có liên quan với nhau, hay chỉ là trùng hợp?
Tôi quay lại chỗ Kirigiri và ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Có phát hiện gì không?”
Kirigiri hỏi, ánh mắt mang chút dò xét.
Tôi nặng nề lắc đầu, thừa nhận rằng mình đã thất bại.
Kirigiri điều chỉnh tư thế ngồi, ôm gối, cằm tựa lên đầu gối, ánh mắt toát lên vẻ ‘thấy chưa, em nói rồi mà’. Thật đáng ghét… nhưng mà dễ thương quá, nên tôi tha cho cô ấy.
Tôi quyết định không nhắc gì về thám tử Uozumi. Bởi việc đi khoe về một thám tử đang trà trộn điều tra ngầm thì không đúng chút nào.
***
Gần một tiếng đã trôi qua kể từ khi chúng tôi bị mắc kẹt ở đây.
Vẫn còn một khoảng thời gian dài phía trước.
Liệu phiên đấu giá có thật sự diễn ra không?
Và rốt cuộc, kẻ phạm tội muốn gì?