Quyển 2: Vũ điệu cực quang

Chương 33: Dòng sông ánh trăng

2024-09-30

7

Khi Phương Thành bị Từ Hiệp lay tỉnh khỏi giấc ngủ, trời đã sáng hẳn rồi.

Ban đầu cậu chỉ định cuộn tròn lại chợp mắt một chút, kết quả nhắm mắt mở mắt ra đã trôi qua năm tiếng đồng hồ.

"A... ừm, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn hai giờ chiều." Từ Hiệp thấy cậu tỉnh dậy liền thở phào một cái, xách cặp sách đi ra ngoài, "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng đội cứu hộ rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này."

Chỉ trong một đêm đã tổ chức được đội cứu hộ, phản ứng cũng coi như nhanh đấy.

"Đội cứu hộ à... Ông đi tìm họ đi, tôi không đi đâu."

Chàng trai vạm vỡ đang đi về phía cửa nghe vậy liền dừng lại, quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt mà Phương Thành chưa từng thấy bao giờ.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Từ Hiệp không nhịn được nữa, thốt ra câu nói trong lòng.

"Ông không phải là bị điên thật rồi đấy chứ?"

Phương Thành nhìn biểu cảm trên mặt đối phương, đột nhiên không nhịn được bật cười.

Cậu cũng không rõ mình đang cười cái gì, cũng không rõ mình có thực sự bị điên hay không. Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ, cậu chỉ vì làm thí nghiệm đến quá khuya nên gục xuống bàn ngủ quên trong phòng thí nghiệm, rồi bị từ trường của thiết bị kích thích nên mới mơ thấy giấc mơ kỳ lạ và điên rồ này mà thôi.

Mọi chuyện đều phi lý nhưng lại hợp lý, giống như một buổi biểu diễn xiếc đầy kịch tính, còn cậu là chú hề ở trung tâm sân khấu, bị không khí đẩy đưa mà làm ra đủ loại động tác khôi hài.

Haha, mình sẽ không thực sự nghĩ rằng bây giờ mình mới là nhân vật chính đấy chứ? Vậy thì đúng là bệnh nặng rồi.

"... Ông thực sự không muốn đi cùng sao?"

Từ Hiệp nhìn cậu bạn gầy gò đang cười ngặt nghẽo dưới đất, người cậu dính đầy vết bẩn và những vệt máu loang lổ, chiếc kính lỏng lẻo trên đầu, trông giống như một kẻ lang thang tinh thần bất thường.

Hay là cứ cưỡng ép lôi cậu ta ra ngoài nhỉ.

"Tôi... tôi chắc là không bị điên đâu."

Câu giải thích này lại phản tác dụng.

"..."

"Ông ra ngoài tìm đội cứu hộ đi, đừng có cảm thấy tội lỗi gì cả, đây là quyết định tôi đưa ra sau khi suy nghĩ lý trí, sẽ không có chuyện gì đâu."

"... Tôi thấy... bây giờ ông cần được điều trị tâm lý chút đấy."

Trước khi leo núi, đội trưởng đã từng nói về vấn đề suy sụp tinh thần trong điều kiện sinh tồn khắc nghiệt, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Hiệp tận mắt chứng kiến tình huống này.

"... Thật sự không cần đâu, ý tôi đã quyết rồi."

Trước đây Phương Thành hầu như chưa từng từ chối ai một cách dứt khoát, từ nhỏ đến lớn cậu gần như lúc nào cũng mơ mơ màng màng đồng ý, mặc dù sau khi đồng ý có thể sẽ không làm.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa, lần này lại dễ dàng từ chối thẳng thừng. Biết đâu người ngoài hành tinh thực sự đang âm thầm ám thị tâm lý cậu đấy.

"Ông thực sự có vấn đề à, có thể suy nghĩ cho cẩn thận được không? Bây giờ mọi thứ đang hỗn loạn, ông ở ngoài một mình thì làm sao mà sống sót được? Thậm chí còn không có thức ăn và nước uống."

Không sao, người ngoài hành tinh sẽ giúp tôi giải quyết.

Câu này hiện lên trong đầu Phương Thành, nhưng cậu không nói ra, dù sao nói ra những lời này thì càng giống bệnh thần kinh hơn.

Đến bây giờ cậu cũng không chắc Từ Hiệp có còn nhớ chuyện tiếp xúc với người ngoài hành tinh tối qua hay không, hay nói cách khác là đối phương có thực sự tin rằng cậu sẽ làm theo chỉ dẫn của người ngoài hành tinh để cứu Trái Đất hay không.

Trực giác mách bảo cậu rằng, thời điểm này tốt nhất là không nên nói gì cả.

Cậu vịn tường đứng dậy, toàn thân các khớp xương đều truyền đến cơn đau nhức, cảm giác khó chịu do vết thương mới biến thành vết thương cũ còn nghiêm trọng hơn tối qua rất nhiều.

Phương Thành cố gắng đứng dậy, phủi bụi đất bám trên quần, nghiêm túc lắc đầu với Từ Hiệp.

Im lặng một lát.

"Thôi được rồi, ông tự chịu trách nhiệm về mạng sống của mình nhé."

Từ Hiệp không nói thêm gì nữa, quay đầu chạy ra khỏi nhà.

...

Thật sự đi rồi sao?

Sau khi xác nhận đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt, Phương Thành cúi đầu theo bản năng liếc nhìn điện thoại. Đây gần như là phản xạ có điều kiện của người hiện đại sau khi cảm xúc hơi thả lỏng.

Trên điện thoại là một loạt cuộc gọi nhỡ, ngoài bố mẹ ra còn có cả giảng viên hướng dẫn và phó chủ nhiệm lớp các kiểu.

Phương Thành tranh thủ gọi lại cho bố mẹ trước khi hết pin, nói dối rằng mình đã rút lui đến khu vực an toàn, sẽ sớm về nhà gặp họ. Còn giảng viên cố vấn, học cũng không học được nữa rồi, không để tâm tới nữa.

Nhưng đến lúc này mà vẫn còn liên lạc với sinh viên, bọn họ cũng thật là chuyên nghiệp đấy.

Gọi xong cậu mới hiểu ra là có thể kết nối được chứng tỏ bây giờ sóng điện thoại đã hoàn toàn khôi phục, nhìn kỹ góc trên bên phải màn hình còn xuất hiện chữ 5G, bên cạnh là pin chỉ còn 20%.

Phương Thành lướt xem lịch sử tin nhắn, trong danh sách cuộc gọi nhỡ có một số điện thoại gọi rất nhiều lần.

Đó là số của cô nàng cùng làm thí nghiệm với cậu, sau khi phát hiện ra những thông báo cuộc gọi nhỡ này, cậu đã nhấn nút gọi lại sau chưa đầy một mili giây suy nghĩ.

"Tút -- tút --"

Lòng bàn tay cậu bắt đầu hơi đổ mồ hôi.

"Tút -- tút --"

"Tút -- tút --"

Tiếng chuông đơn điệu đột ngột dừng lại, thay vào đó là một bản nhạc du dương với giai điệu piano:

"Moon river, wider than a mile

I'm crossing you in style some day

Oh, dream maker, you heart breaker

Wherever you're goin', I'm goin' your way..."

Bài hát này lặp lại hai lần mà vẫn không có ai trả lời, xem ra lần này không gọi được rồi, Phương Thành đưa điện thoại ra khỏi tai, chiếc tai nghe Bluetooth trước đó đã không biết rơi ở đâu rồi.

Cậu thấy màn hình trên tay hiện chữ "đã kết nối", lập tức đưa điện thoại lên tai.

"Alo? Alo? Có nghe thấy tôi nói không?"

"À, nghe thấy được rồi nha."

"Bây giờ cậu an toàn chưa?"

Hai người ở hai đầu dây điện thoại gần như đồng thời nói ra câu này.

"Tôi không sao, từ tối qua đến giờ tôi vẫn ở trong ký túc xá, không đi đâu cả. Bây giờ cậu thế nào?"

"Bên tôi... đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ tạm coi là an toàn đi."

"Bây giờ cậu đang ở đâu, vẫn còn ở trường sao? Nghe nói nhân viên chữa cháy và đội cứu hộ khẩn cấp đã đến rồi, cậu tìm thấy họ chưa?"

"Tôi không định đi tìm bọn họ."

Giống như trước đây, vừa thốt ra câu này cậu lập tức hối hận.

"Hả?"

Không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục nói.

"Bây giờ tôi... đã biết cách tự mình giải quyết con quái vật đó, vì vậy tôi phải gánh vác trách nhiệm này để xử lý nó."

Lại im lặng.

"Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu nhé."

"À, gì cơ? Không cần đâu, tôi tự mình làm được..."

"Chẳng lẽ cậu vẫn còn một mình sao? Nói cho tôi biết vị trí ngay, bây giờ tôi sẽ qua đó."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân xuống cầu thang lộp cộp.

Nhịp tim Phương Thành đột nhiên tăng tốc theo tiếng bước chân đó, một cảm giác không biết là chờ mong hay là phấn khích dâng lên trong lòng, khiến lòng bàn tay cầm điện thoại của cậu bỗng cảm thấy tê tê dại dại.

Moon river, wider than a mile,

I'm crossing you in style some day.