Quyển 2: Vũ điệu cực quang

Chương 31: Đốt cháy không khí

2024-09-30

8

"Vậy bây giờ tôi cần phải làm gì? Bay đến đó bằng thứ anh đưa cho rồi tiêu diệt nó là được sao?"

Phương Thành bây giờ đã có thiết bị cơ động lập thể và lưỡi dao làm bằng từ trường, trong lòng có chút ngứa ngáy muốn trải nghiệm cảm giác bay lên chém Titan. Dù sao bây giờ mình cũng được công nghệ ngoài hành tinh hỗ trợ, chắc là không chết được đâu nhỉ.

Nghĩ đến vấn đề sống chết, cậu mới nhận ra rằng mình đã tiếp xúc với bức xạ ion hóa mạnh trong một thời gian khá dài.

"Bây giờ cơ thể tôi đã chịu một lượng lớn bức xạ... Liệu có phải tôi chỉ còn sống được vài ngày nữa không..."

"Không đến mức đó, lúc nãy khi cậu ra ngoài tôi đã sử dụng thấu kính trong tay cậu để làm chệch hướng các sóng vật chất xung quanh, tức là dòng electron và neutron, vì vậy cậu chỉ tương đương với việc chụp X-quang toàn thân vài lần thôi."

Mặc dù tia X bản thân nó cũng là một loại bức xạ ion hóa không yếu, nhưng nếu có thể lựa chọn thì tốt nhất là đừng để bị neutron chiếu vào.

Trên thực tế, cơ thể con người hàng ngày đều bị một lượng lớn dòng lepton xuyên qua, chẳng hạn như neutrino. Nhưng chúng không có ảnh hưởng gì đến cơ thể con người, chỉ có những hạt có thể tương tác với cơ thể con người mới gây ra tổn hại thực sự.

"Sử dụng lực trường để làm lệch hướng các hạt sao? Cảnh tượng này... sao có cảm giác quen thuộc vậy."

Phương Thành lại cố gắng hồi tưởng hồi lâu, vẫn không nhớ ra mình đã từng thấy cảnh tượng tương tự ở đâu, hình như không phải là lúc học trên lớp, hình như là trên một video ngắn nào đó?

"Bây giờ cậu vẫn chưa thể đánh bại nó, hay nói cách khác là bây giờ dù cậu có thể gây sát thương cho nó nhưng cũng không nên làm như vậy. Và những thứ tôi có thể cung cấp cho cậu chỉ có vậy thôi, còn tại sao, tôi không thể giải thích."

Lại là lý do của cái điều lệ gì đó, Phương Thành ngày càng tò mò về nội dung của nó.

Nếu nhân loại là một nền văn minh cao cấp, thì khi chúng ta tiếp xúc với nền văn minh thấp kém hơn, chúng ta sẽ tự đặt ra những quy tắc gì cho mình? Liệu chúng ta sẽ sử dụng phương pháp phân loại sinh học để đặt tên cho chúng rồi tiến hành quan sát và nghiên cứu chi tiết, hay sẽ giống như nền văn minh biển đối xử với người bản địa tiêu diệt toàn bộ...

"Đúng rồi, cậu nhất định phải nhớ một điều, đừng sử dụng vũ khí tôi đưa cho trên đất liền, hãy dẫn sinh nguyên sinh thể ra biển rồi xử lý, còn cách xử lý thì đến lúc đó cậu tự quyết định. Bây giờ tôi phải quay về căn cứ, chúng tôi có quy định không được ở trên quỹ đạo neo đỗ quá lâu."

Phương Thành lại có một câu hỏi mới, tại sao đối phương vẫn bị ràng buộc bởi vị trí không gian thời gian? Khoảng cách từ Mặt trời đến Trái đất đối với họ chẳng là gì cả, điều này giống như có quy định nói rằng không được ăn cơm ở phòng khách mà phải ăn ở phòng ăn vậy.

Nhưng cậu thực sự không thể biết cụ thể trình độ khoa học thực tế của người ngoài hành tinh, cũng không dám tùy tiện suy đoán nữa. Đối phương dường như bị đủ loại quy tắc ràng buộc hành vi, cậu cảm thấy mình không nên hỏi thêm chi tiết nữa.

"Khi cần thiết tôi nhất định sẽ liên lạc với cậu. Cậu nghe tôi nói, đừng sợ hãi, đừng bỏ cuộc, đừng chết."

Aliens are watching you.

"Được rồi... vậy bây giờ tôi phải đi đâu? Đi thẳng theo hướng của nó sao? Làm thế nào để dẫn nó ra biển...

...

...

Alo alo alo? Keats? Anh đi rồi sao?"

Phương Thành nói thêm vài câu vào không khí, cuối cùng mới xác nhận rằng giọng nói trong đầu đã biến mất.

Cậu đứng bơ phờ giữa bãi cỏ lộn xộn bẩn thỉu, những xoáy khí nóng cuốn lấy tóc câụ, đủ thứ âm thanh chói tai không ngừng oanh tạc vào não cậu, bây giờ trong đó trống rỗng.

Đó là một sự trống rỗng sạch sẽ hơn cả chế độ hiền giả, giống như màu sắc của sàn phòng siêu sạch. Trạng thái tư duy này thực sự giống như chương trình bị treo vậy.

Cậu nhìn lên bầu trời đêm, thay thế những ngôi sao lấp lánh là những tên lửa dày đặc, Phương Thành cảm thấy dòng khí nóng trước mặt như đang bị chúng thiêu đốt.

Phương Thành nhìn rất lâu, những tên lửa dày đặc như sao băng, tiếng nổ làm mặt đất rung chuyển.

Cậu không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn có chút muốn hướng về phía chúng ước nguyện.

Ước gì bây giờ? Mong thế giới lập tức khôi phục hòa bình? Nghĩ những điều này trước tên lửa có phải quá mỉa mai không?

Quan trọng hơn là, hiện tại không phải là đang diễn ra một cuộc chiến tranh cân sức, cũng không có người ngoài hành tinh xâm lược.

Chỉ là xã hội loài người mong manh bị một dạng sống mới cao cấp hơn vô tình phá hủy mà thôi.

Đối phương có thể căn bản không nhận thức được sự tồn tại của loài sinh vật carbon mềm yếu này.

Người xưa có câu hay thật, hủy diệt ngươi, có liên quan gì tới ngươi?

...

Quan trắc viên số một trở về căn cứ, anh thấy quan trắc viên số hai cũng vừa tắm nắng xong trở về, dường như anh ta rất thích hương vị sóng điện từ của Mặt trời.

Keats cảm nhận được dòng tia năng lượng cao phát ra từ người đối phương, hàm lượng tia neutron trong đó cao hơn nhiều so với nguyên sinh thể trên Trái đất, nếu con người gặp phải chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.

"Này, cuối cùng anh cũng can thiệp vào chúng rồi sao?"

Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của quan trắc viên số một, đối phương không có phản ứng quá gay gắt với hành vi mạo hiểm rõ ràng này, ngược lại khiến anh có chút bất an.

"Ừ, tôi cũng không ngờ chúng thực sự có thể tạo ra sinh mệnh bản địa, nhưng tôi nghĩ rằng điều này không đủ để xếp chúng vào loại "nguy hiểm cao"."

Bản thân dạng sống này quá mong manh, dù kiến có thể tạo ra voi, cũng không thể thay đổi sự thật rằng chúng vốn là kiến.

Côn trùng chính là côn trùng.

Nếu đối tượng quan sát được xếp vào dạng văn minh nguy hiểm cao, khối lượng công việc của hai người họ sẽ tăng đột biến, và còn có một số hậu quả không lường trước được. Dù chỉ là để bản thân thoải mái hơn một chút, quan trắc viên cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nâng cấp độ nguy hiểm của đối tượng quan sát.

"Tôi cũng nghĩ vậy... vậy lần này coi như đạt được nhất trí, tạm thời không tiến hành báo cáo về hiệu quả tạo ra sinh vật."

Chỉ cần phát hiện ra sự sống kim loại trong vũ trụ, dù ở bất kỳ ngóc ngách nào, quan trắc viên đều phải báo cáo lên tổng cục, đồng thời cùng tổng cục đánh giá mức độ nguy hiểm và mức độ hợp tác của nó, tóm lại là có một quy trình rất hoàn chỉnh để xử lý vấn đề này.

Nội dung họ che giấu không phải là sự xuất hiện của dạng sống này, mà là hiệu quả do con người tạo ra nó.

Giống như con người tạo ra nguyên sinh thể, có rất nhiều nền văn minh khác trong vũ trụ có thể tự tạo ra các cá thể sinh vật khác nhau, và tất cả các quá trình tương tự đều được kiểm soát chặt chẽ.

Các nền văn minh khác đã từng ký kết một "Công ước tái tạo sinh vật", chuyên ràng buộc hành vi này. Công ước quy định chi tiết phạm vi áp dụng của việc tái tạo sinh vật và các nguyên tắc đạo đức cơ bản cần tuân thủ. Mỗi khi quan trắc viên gặp một nền văn minh mới như vậy, họ sẽ sử dụng các biện pháp cưỡng chế để buộc đối phương ký kết công ước này.

Còn về loài người, trước tiên hãy để họ không bị sinh vật do chính mình tạo ra tiêu diệt đi.

Trên thực tế, việc tái tạo sinh vật không kiểm soát có ảnh hưởng cực kỳ nguy hiểm đến toàn bộ vũ trụ, thao tác này thậm chí có thể trực tiếp đe dọa đến nền móng của nền văn minh kim loại.

Quan trắc viên số một nhìn về phía Trái Đất, không có sinh vật và nền văn minh nào khác biết rằng vào lúc này, điểm xanh mờ nhạt đó đang trải qua một trận tai họa lớn chưa từng có. Tất nhiên, dù có ai biết thì cũng sẽ không coi đó là chuyện gì to tát.

Mỗi khoảnh khắc đều có vô số nền văn minh sinh thái sinh ra cùng hủy diệt, vũ trụ vốn là như vậy, sinh sôi không ngừng.