Phần 5: Thần Tượng Đối Thủ

Chương 141: Halloween Live Concert 3

2025-10-19

7

Sau khi rời khỏi địa điểm tổ chức, chúng tôi tấp đại vào ăn ở một nhà hàng gia đình, rồi sau đó quyết định chia tay nhau tại nhà ga.

Tôi mang theo chút mệt mỏi về nhà rồi tắm rửa để sạch mồ hôi và bụi bẩn bên ngoài.

Có lẽ vì tôi không quen với các sự kiện nên ngay cả chỉ xem một buổi diễn trực tiếp thôi cũng khiến tôi mệt một cách đáng ngạc nhiên.

Chiếc khăn tôi dùng để lau người hôm nay có cảm giác nặng hơn thường lệ một chút.

(Nhắc mới nhớ… không biết họ sẽ làm gì cho bữa tối hôm nay nhỉ?)

Vì tâm trí vẫn đầy suy nghĩ về buổi biểu diễn, nên cả họ lẫn tôi đều không nghĩ đến chuyện sau đó sẽ làm gì.

Nếu cần thì tôi có thể nấu ăn, nhưng kết thúc một ngày của buổi diễn trực tiếp chỉ bằng một bữa ăn đơn giản thì có vẻ quá nhạt nhẽo, hay nói đúng hơn là hơi thiếu trọn vẹn.

Nếu có thể, tôi muốn để họ ăn thứ gì đó đặc biệt hơn một chút.

Nghĩ vậy, tôi định sẽ phải ra ngoài mua đồ, thì――――

“Hử?”

Trong lúc đang sấy tóc, tôi nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại.

Người gửi là Mia.

Thế là tôi để mặc mái tóc ướt, mở khóa điện thoại ra xem.

【Xin lỗi nhé, bọn này vừa được mời ăn mừng cùng với nhân viên. Nên tối nay cậu đừng lo chuyện bữa tối cho bọn này nhé.】

Tin nhắn có kèm theo biểu tượng đôi tay chắp lại tỏ ý xin lỗi.

Ra là cũng có chuyện như vậy nữa à.

“Vậy thì không biết họ về muộn đến đâu đây…”

Vì là tiệc mừng nên chắc họ sẽ về khá muộn.

Tôi gửi tin nhắn đáp lại với suy nghĩ đó, rồi nhận được câu trả lời rằng họ sẽ về trước nửa đêm.

Ừm, dù sao họ vẫn là vị thành niên, mà nếu có người lớn đi cùng thì vậy cũng hợp lý.

Nếu là trước nửa đêm thì tôi chắc vẫn có thể cố gắng thức chờ được…

“…Chán quá.”

Vừa bật lại máy sấy tóc, tôi chợt nhận ra.

Giờ mới chỉ 19 giờ.

Buổi diễn kết thúc lúc 17 giờ và chúng tôi chia tay khá sớm.

Nếu biết trước thế này, có lẽ tôi đã rủ Yukio đi chơi thêm một lúc rồi.

Dọn dẹp với giặt giũ tôi đã làm xong từ hôm qua, vì muốn hôm nay tận hưởng buổi diễn mà không bận tâm gì, giờ thì cũng chẳng cần nấu cơm tối nữa.

Khoảng thời gian rảnh thế này đúng là dễ chịu, nhưng khi nó đến bất chợt thì tôi lại chẳng biết nên làm gì cho phải.

(Có lẽ tôi nên chuẩn bị cho tiết học…?)

Tôi gom sách giáo khoa, vở ghi và sách bài tập trong phòng, rồi quay lại phòng khách.

Bình thường tôi học trong phòng riêng, nhưng khi đã được dùng cả căn nhà rộng thế này thì cũng chẳng cần phải tự giam mình trong phòng làm gì.

Tôi bày hết tài liệu học lên chiếc bàn mà chúng tôi vẫn dùng để ăn, rồi đeo tai nghe chống ồn.

Khi học tôi không bật nhạc, chỉ dùng tai nghe để chặn tiếng ồn thôi.

Dành thời gian rảnh hiếm hoi chỉ để học thì có vẻ hơi tẻ nhạt thật.

Nhưng tôi không muốn để ai nói rằng thành tích của tôi giảm vì tôi phải chăm sóc họ, cũng không muốn khiến họ thấy có lỗi vì điều đó.

Cho nên tôi chỉ còn cách học chăm hơn bình thường, không chỉ để giữ điểm mà còn phải nâng chúng lên nữa.

“Rồi, bắt đầu thôi.”

Khẽ lên dây cót tinh thần, tôi bắt đầu tập trung hết mình vào việc học――――

◇◆◇

“Tui về rồ~i… ahh, mệt quá.”

“Buổi tiệc sau buổi diễn có vẻ hơi náo nhiệt quá ha.”

“Thật đấy… mấy người lớn tụ lại ăn mừng thành công của buổi diễn nữa chứ.”

Sau khi kết thúc buổi tiệc mừng, ba chúng tôi cuối cùng cũng trở về nhà của gia đình Rintaro.

“Rintaroo! Bọn tui về rồi đây!”

Vừa cởi giày, Kanon vừa lớn tiếng gọi bên cạnh tôi.

Nhưng không có tiếng đáp lại nào từ Rintaro.

“…Không có tiếng trả lời.”

“Hm, có khi nào cậu ấy ra ngoài không?”

“Nếu vậy thì ít nhất cậu ấy cũng phải nhắn cho bọn mình một tin chứ?”

“…Ừ đúng thật.”

Rintaro lúc nào cũng chào đón bọn tôi bằng những lời động viên.

Cậu ấy từng nói đó là điều mà cậu nhất định phải làm.

Tôi không thể tưởng tượng được Rintaro lại bỏ thói quen đó mà không có lý do.

Không lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu ấy sao?

Một cảm giác bất an bất chợt dâng lên trong lòng tôi.

“Nào, trước hết cứ vào trong đã.”

Được Mia nhẹ nhàng đẩy lưng, tôi và Kanon bước vào phòng khách.

“Ah…”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Rintaro đang ngủ gục trên bàn, đầu tựa lên cánh tay, hơi thở đều và thư thái.

Từ những quyển sách giáo khoa và vở ghi trải khắp bàn, có vẻ như cậu ấy ngủ quên trong lúc học.

“Ra là ông ấy chỉ ngủ thôi.”

“Tạ ơn trời…”

Chỉ mới nghĩ rằng có thể cậu ấy gặp chuyện thôi cũng khiến tôi đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy mọi chuyện đều ổn, tôi khẽ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Buổi diễn trực tiếp đúng là mệt thật, ngay cả khi chỉ ngồi xem thôi… hơn nữa, cậu ấy lúc nào cũng nỗ lực vì bọn mình, nên thiếp đi thế này cũng phải thôi.”

“Đúng thế… nhưng giờ làm sao đây? Lý tưởng nhất là đưa cậu ấy về phòng ngủ nhỉ?”

“Ừm, nhưng liệu bọn mình có khiêng nổi không đây?”

Nếu cứ để cậu ấy ngủ thế này thì có lẽ cơ thể sẽ đau nhức lắm.

Mà trời cũng bắt đầu trở lạnh rồi, cậu ấy có thể bị cảm mất.

Nếu cả ba cùng hợp sức, biết đâu có thể đưa cậu ấy về phòng.

Nhưng chẳng ai trong bọn tôi tự tin có thể di chuyển cậu ấy mà không làm tỉnh giấc.

Dù vậy――

“…Đúng là nên đưa cậu ấy đi hơn là để bị cảm.”

Tôi nói với họ như vậy.

Có thể hơi tệ nếu vô tình làm cậu ấy tỉnh dậy trong lúc di chuyển, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là cứ để như thế này rồi khiến cậu ấy bị ốm.

Ít nhất, nếu chúng tôi chuyển cậu ấy sang ghế sofa trong phòng khách, khả năng cậu ấy bị đau người sẽ ít hơn, và chúng tôi có thể đắp chăn cho cậu ấy.

Dù thế nào đi nữa, để mặc cậu ấy nằm như vậy là không được.

“... Ừ, Rei nói đúng.”

“Được rồi, thử di chuyển cậu ấy xem sao.”

“Nhìn theo tổng thể thì hai người khiêng từ trước và sau có vẻ ổn hơn là cả ba cùng nhấc.”

“Vậy để tui làm với Rei cho. Còn Kanon, bà giúp một tay nếu bọn tui sắp làm rơi nhé.”

“Hiểu rồi.”

Bằng cách nào đó, chúng tôi cũng đưa được cơ thể của Rintarou đến ghế sofa.

Ban đầu chúng tôi định mang cậu ấy lên tận phòng, nhưng đành bỏ cuộc khi không thể đưa cậu ấy lên cầu thang.

Trên đường đi, chúng tôi lắc cậu ấy không ít lần và suýt nữa va vào cây cột, thế mà cuối cùng Rintaro vẫn không tỉnh, cứ thế ngủ say suốt.

“Bị lay đến vậy mà vẫn không tỉnh… chắc ông ấy mệt lắm.”

“Ừm… Tui tự hỏi bọn mình thường gây gánh nặng cho cậu ấy đến mức nào nữa.”

“……”

Tôi không thể trả lời câu hỏi của Mia.

Có vẻ như Kanon cũng vậy, vì cậu ấy cũng im lặng và cau mày.

“Bà nghĩ Rintaro-kun có thể sẽ chán bọn mình không…?”

“…Không sao đâu. Mình không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu.”

Rintaro có thể là người nổi bật với lối sống độc lập, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không có điểm yếu.

Chuyện đó đã được chứng minh khi cậu ấy đối mặt với Tenguuji-san và khi nói về mẹ mình.

Chính vì biết điều đó, tôi tin rằng khi thật sự khổ sở, cậu ấy sẽ có thể thẳng thắn tâm sự với bọn tôi.

“Giống như bọn mình tin tưởng Rintaro, mình nghĩ cậu ấy cũng tin tưởng bọn mình. Đó là lý do tại sao… cậu ấy sẽ không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.”

“…Phải, có lẽ cậu nói đúng. Mặc dù thừa nhận điều đó hơi xấu hổ thật.”

Sợi dây gắn kết mà bọn tôi đã xây dựng với Rintaro không phải thứ có thể dễ dàng bị phá vỡ.

Nhìn gương mặt yên bình và mãn nguyện khi ngủ của cậu ấy, tôi cảm nhận được điều đó từ tận đáy lòng.

“Dù vậy, ông ấy đúng là ngủ trông thoải mái thật ha.”

Với chút bất lực, Kanon chọc nhẹ vào má Rintaro.

“Ghen thật đấy. Mình cũng muốn làm thế.”

“Không được đâu Rei. Làm vậy thật thì cậu ấy sẽ tỉnh mất. Còn Kanon nữa, đừng trêu cậu ấy quá.”

Kanon và tôi ngoan ngoãn rụt tay lại.

Cái má mềm mại của Rintaro trông thật muốn chạm vào, nhưng nếu vì thế mà làm cậu ấy thức dậy thì tội nghiệp quá.

“…Nhưng mà, gương mặt khi ngủ của cậu ấy đúng là đáng yêu quá.”

Ngay trước mặt bọn tôi, Mia lấy điện thoại ra.

Cậu ấy mở ứng dụng máy ảnh và đưa khuôn mặt của Rintaro vào khung hình.

“M-Mia!?”

“Không sao đâu. Tui sẽ chia sẻ với hai người mà.”

“…Nếu vậy thì, chắc cũng được.”

Cả ba nhìn nhau rồi bật cười.

Hôm đó, trong nhóm trò chuyện riêng của Milfeuille Stars, một thư mục mới mang tên “Bộ sưu tập gương mặt khi ngủ của Rintaro” đã được tạo ra.