Phần 5: Thần Tượng Đối Thủ

Chương 140: Halloween Live Concert 2

2025-10-04

6

Sau đó, buổi hòa nhạc trực tiếp kết thúc mà không có sự cố nào xảy ra.

Phần biểu diễn phụ khép lại và ba thành viên của MilleSta rời khỏi sân khấu.

Khán giả có thể đi thẳng về nhà hoặc ghé qua khu bán hàng lưu niệm trước khi trở về.

Giờ thì tôi thấy nhẹ nhõm khi buổi hòa nhạc kết thúc suôn sẻ.

“Đã kết thúc rồi à...? Đây là lần đầu tiên tao đi xem mà không ngờ buổi hòa nhạc lại vui đến thế đấy.”

Yukio lẩm bẩm, trông có chút tiếc nuối.

“Vậy à, nghe mày nói thế thì tốt rồi. ...Muốn ghé khu bán hàng lưu niệm không? Mấy món hàng phổ biến chắc bốc hơi hết rồi đó.”

Rei và mấy cô gái kia nói rằng những món hàng được ưa chuộng như áo phông, khăn choàng hay móc khóa đặc trưng đều hết rất nhanh.

Vì vẫn còn lâng lâng trong dư âm của buổi hòa nhạc, nên khi chúng tôi đến nơi thì có lẽ chỉ còn xếp hàng ở tận cuối thôi.

Nói cách khác, mấy món được săn đón chắc đã bay sạch.

“Tao cũng chẳng có gì muốn mua nhưng vẫn muốn xem thử. Dù sao cũng đến tận đây rồi mà.”

“Ra vậy. Thế thì ghé qua thôi.”

Khi hai đứa tôi vừa định tiến về khu bán hàng lưu niệm thì―――

“Kyaa!?”

“Whoa!”

Một cô gái đi từ hướng đối diện va vai vào tôi.

Khi một cô gái mảnh khảnh va phải một nam sinh cao trung bình thường như tôi thì rõ là bên nào sẽ mất thăng bằng hơn.

Thấy cô sắp ngã, tôi vội nắm lấy tay cô và kéo lại.

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

“V-vâng...”

Ánh mắt chúng tôi va vào nhau khi cô ấy cố giữ bản thân không bị ngã.

Ngũ quan của cô trông rất thanh tú, đôi mắt to và đẹp để lại ấn tượng sâu sắc.

Miệng cô bị che bởi chiếc khẩu trang, tóc lại giấu dưới chiếc mũ nhưng có lẽ là một mỹ nhân thực thụ.

Nếu chưa từng gặp Rei, có lẽ tôi đã ngẩn người nhìn cô mất rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được trải nghiệm lợi ích của việc sống cùng một cô gái xinh đẹp trong một nơi như thế này..

May là tôi không để mình nảy ra suy nghĩ gì đặc biệt về ngoại hình của cô gái trước mặt.

“À, tôi thật sự xin lỗi. Tôi kéo cô đột ngột quá... chắc đau lắm nhỉ?”

“K-không! Tôi mới là người va vào anh...”

Thấy cô đã đứng vững, tôi buông tay ra.

Thời nay cho dù có ý tốt, giúp người ta vẫn có thể bị nghi oan là quấy rối.

Tốt nhất là không nên dính dáng quá sâu với người lạ.

Nghĩ vậy, tôi quay người định rời đi ngay.

“Umm!”

Nhưng không hiểu sao, cô lại nắm lấy tay áo tôi.

Khi tôi quay lại trong ngạc nhiên, đôi mắt cô ngân ngấn nước khi chung nhìn thẳng vào tôi.

“C-có chuyện gì vậy?”

“À... như là lời xin lỗi vì đã va vào anh, tôi muốn mời anh cái gì đó được không...”

“Hả?”

Cô gái này đang nói cái gì thế này?

Tôi chỉ đỡ cô khi cô sắp ngã thôi mà, đâu cần thiết phải làm đến mức đó.

Trông cô không có ý đồ xấu nhưng nói thật thì lời đề nghị nghe tốt đến mức đáng nghi.

“...Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không――――”

“Này... anh đang làm gì Shiro vậy?”

Ngay khi tôi định từ chối, một người khác bất ngờ chen vào giữa tôi và cô gái đó.

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, vẻ sắc sảo cũng xinh đẹp chẳng kém gì cô gái tên Shiro kia.

“Shiro, người này có phải là kẻ quấy rối không?”

“Hả!?”

Bị buộc tội từ trên trời rơi xuống, tôi bật kêu lên kinh ngạc.

Cái quái gì đang xảy ra thế này?

“M-mày không sao chứ, Rintaro!?”

Yukio vẫn đứng quan sát nãy giờ, cuối cùng cũng bước lại gần, có lẽ nghĩ rằng mọi chuyện đã đi quá xa.

Cô gái vừa chen ngang vẫn giữ vẻ cảnh giác với tôi.

Đáng tiếc là tôi không rộng lượng đến thế.

Bị đối xử thù địch ngay lần đầu gặp, lại còn bị vu cho tội kiểu đó nữa, ấn tượng của tôi về cô đã chạm đáy rồi.

“Ugh, Kuro! Anh ấy không phải kẻ quấy rối đâu! Ngược lại, anh ấy còn giúp tớ khi tớ sắp ngã nữa mà.”

“...Thật sao?”

Cô gái thô lỗ tên Kuro liếc qua lại giữa tôi và cô gái đứng sau mình.

Cuối cùng, nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hạ mày xuống, trông có chút áy náy.

“Xin lỗi... tôi vội vàng quá.”

“A-ah...”

Ngay khi nhận ra sự hiểu lầm của mình, cô liền cúi đầu không chút do dự.

Vì tôi đã chuẩn bị tinh thần để cãi lại, nên sự thẳng thắn ấy khiến tôi hơi bất ngờ và sự căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt.

“Xin lỗi anh vì Kuro của tôi. Cô ấy không quen tiếp xúc với con trai lắm.”

“...Không sao. Chỉ cần cô hiểu đây chỉ là hiểu lầm.”

“Cảm ơn anh nhiều nhé. Tôi mừng vì anh là người tử tế, anh trai à. Nhân tiện, mình trao đổi liên lạc được không?”

“Cái đó thì đột ngột quá... Xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen trao đổi với người mới gặp.”

Tất nhiên, đó là lời nói dối.

Từ hai cô gái này, tôi cảm thấy một cảm giác có gì đó bất ổn.

Đặc biệt là cô gái nói giọng Kansai tên Shiro.

Trông cô thân thiện thật đấy nhưng chỉ cần tôi lơ là, chắc chắn cô sẽ biến tôi thành món đồ tiêu khiển.

Kiểu như thêm một lớp mờ ám lên một người giống hệt tay mưu mô như Mia.

“Trời ạ, đáng tiếc ghê. Vậy nếu sau này tình cờ gặp lại, anh chịu trao đổi với tôi chứ?”

“Ừm, chắc rồi.”

Miễn là chúng ta thực sự có gặp lại.

“Anh nói rồi đấy nhé? Vậy đi thôi, Kuro. Chúng ta không còn việc gì ở đây nữa.”

“Ừ.”

“Tôi mong sẽ gặp lại anh lần nữa. Hẹn gặp lại nhé.”

Vẫy tay nhẹ, hai người họ cùng bước rời đi.

Sau khi thấy bóng lưng họ dần nhỏ lại trong đám đông, tôi mới thở phào thật dài.

“Haa... mấy cô gái vừa rồi là gì thế không biết?”

“Xin lỗi, tao lẽ ra nên xen vào sớm hơn.”

“Không cần xin lỗi đâu Yukio. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì xấu xảy ra.”

“Ờ thì... theo một cách nào đó, chắc là mấy cô đó tán ngược đấy?”

Nếu đã gọi là tán ngược, thì đúng là không còn cách gọi nào khác.

Tôi có thể mừng vì tưởng rằng thời kỳ được chú ý của mình đã đến nhưng ít nhất thì cô gái giọng Kansai tên Shiro kia chắc chắn là rắc rối.

Thật lòng mà nói, dù nghe có vẻ hấp dẫn, tôi chẳng muốn dính dáng đến bất kỳ chuyện nào có mùi phiền toái cả.

“Dù sao thì đi thôi. Mình đã lãng phí đủ thời gian rồi.”

“À, ừ, mày nói đúng.”

“Hử? Có chuyện gì à?”

“...Chỉ là, hai người đó trông quen quen sao ấy.”

Nhìn về hướng hai cô gái vừa rời đi, Yukio khẽ lẩm bẩm.

“Quen... là từ đâu cơ?”

“Hmm... tao không nhớ rõ nữa.”

Thấy Yukio cười gượng, tôi hơi nghiêng đầu.

Một bầu không khí quen thuộc――――.

Giờ nó nói vậy, tôi cũng cảm thấy hơi giống thế.

Mũ và kính râm của họ che gần hết khuôn mặt nhưng khí chất lại khiến người ta có cảm giác quen thuộc...

Nếu phải so sánh, thì giống cái cảm giác lần đầu tôi gặp ba người của MilleSta.

Có lẽ họ là người mẫu xuất hiện trên tạp chí hoặc là những người có ảnh hưởng trên mạng xã hội.

Nếu đúng là vậy, thì cảm giác quen thuộc cũng dễ hiểu thôi.

“Thôi kệ, đi nào, Rintaro.”

“Ừ.”

Vì chẳng nghĩ đó là chuyện gì quan trọng, chúng tôi rời khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc.