Phần 5: Thần Tượng Đối Thủ

Chương 139: Halloween Live Concert 1

2025-09-24

9

Thời gian dần trôi qua, và trước khi tôi kịp nhận ra thì ngày Halloween Live Concert đã đến.

Địa điểm là nằm ở ngoài trời, dù ở ngoài trời là thế nhưng vẫn đông chật kín, trong mắt tôi giờ đây chỉ toàn là người với người.

Dù mùa đông đã cận kề, thế nhưng bầu không khí nơi đây vẫn đang rực cháy hơn bao giờ hết.

“Đúng là lúc nào MilleSta cũng nổi tiếng thật đấy nhỉ. Mật độ đám đông ở đây kinh khủng thật.”

Ngay bên cạnh tôi, Inaba Yukio tỏ ra vẻ ấn tượng trước số lượng người khổng lồ như thế này.

Thật ra thì đây là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi Live Concert như một khán giả bình thường thế này.

Nói thật thì tôi không tránh khỏi cảm giác bất an.

Vì thế tôi mới rủ Yukio đi cùng.

Là người bạn thân nhất của tôi, cậu ta là một trong số ít người biết mối quan hệ giữa tôi với MilleSta.

Với tình bạn và sự tin tưởng ấy, khỏi cần nói cũng hiểu tôi đang dựa vào cậu ta nhiều hơn bao giờ hết.

Tiện đây, mấy cô ấy còn chuẩn bị cả vé cho Yukio nữa.

Xem ra đó là cách họ muốn đền đáp cho việc Yukio đã giúp đỡ trong vụ của Tenguuji.

Mặc dù rắc rối đó chủ yếu là do tôi mà ra cả.

Nhưng việc mấy cô ấy xem nó như chuyện của chính mình khiến tôi vừa vui vừa có chút ngượng ngùng.

“Vì đây là Halloween trực tiếp nên tao thấy nhiều người cosplay quá thể.”

“Phải đó. Tao nghe nói buổi live này được làm theo chủ đề đó đấy. MilleSta cũng chuẩn bị trang phục kiểu Halloween ngoài bộ trang phục thường ngày của họ nữa.”

Tôi không rõ từng chi tiết cho lắm, nên tôi chỉ có thể tưởng tượng mà thôi… mà có lẽ Kanon sẽ hóa thân thành cô phù thủy nhỏ, còn Mia là ma Dracula. Như thế thì đúng là hợp với họ thật.

Còn với Rei… hmm, chắc là Frankenstein chăng?

Thỉnh thoảng cô ấy toát ra cái vẻ mơ màng, ngờ nghệch như vậy.

“Trời đất, tim tao đập nhanh quá… À thì, tao còn chưa từng đi Live Concert bình thường lần nào, huống chi là một buổi đặc biệt thế này. Nhưng mà mày đã từng đi rồi đúng không nhỉ Rintaro?”

“Với tư cách khách mời của ban tổ chức thì có. Lần trước tao đi xem bọn họ biểu diễn, đám đông hò hét dữ dội đến mức tao chỉ biết đứng hình… còn tiếng hò reo thì liên tục vang lên.”

Hô ứng đáp, nói đơn giản là khi khán giả đồng thanh hô lại một cụm từ theo lời gọi của nghệ sĩ.

Cảm giác gắn kết mà nó tạo ra cho cả khán trường thật sự quá áp đảo.

Tôi vốn không phải kiểu người hay hô to cho lắm, nhưng trong những khoảnh khắc đó, tôi không thể kiềm chế nổi.

“Wow… vậy hôm nay chắc cũng có cái đó nữa nhỉ? Thật ra tao đã luyện hát kha khá bài của MilleSta để chuẩn bị cho ngày này đấy.”

“Mày làm đến mức đó luôn sao?”

“Tất nhiên rồi! Dù sao họ cũng cho tao vé, thì chí ít tao phải tận hưởng hết mình chứ.”

Cách Yukio hào hứng với chuyện này thật khiến tôi bất ngờ.

Dĩ nhiên là theo chiều hướng tốt rồi.

Ít có ai mà rủ đi chơi lại vui vẻ đến thế.

….Trong lúc chúng tôi còn đang tám chuyện với nhau, tôi chợt nhận ra đã sắp đến giờ buổi diễn bắt đầu.

Ánh đèn chiếu sáng sân khấu lớn đổi sắc, và một sự chờ đợi lặng thinh lan khắp khán trường.

Mặt trời đã khuất dạng, và trong ánh hoàng hôn mờ ảo đó, có ba ngọn đèn đỏ, xanh và vàng bừng sáng rực rỡ.

Mỗi ánh sáng soi rọi hình bóng của các cô gái.

【――――Một, hai.】

Với tiếng hô quen thuộc của Rei, ca khúc mở màn đã bắt đầu, đó chính là bài debut của họ, nó gần như là bài hát đại diện của MilleSta vậy.

Đây là một bài hát chứa đựng tất cả sự quyến rũ khiến trái tim bạn rung động chỉ bằng cách lắng nghe..

Khi giọng hát của họ hòa vào nhau, cả khán trường bùng nổ trong phấn khích.

Nhìn họ như thế này… đúng là đỉnh thật.

Kìm nén cơn rùng mình vì hưng phấn đang dâng lên, tôi nở một nụ cười gượng.

Mình đang sống chung một mái nhà với những người có thể làm khán giả phát cuồng đến thế này sao.

Một phần trong tôi cảm thấy sức nặng từ điều đó, nhưng một phần khác lại thấy một niềm tự hào lạ lùng.

Dù vậy, tất cả chỉ vì họ nói là họ cần tôi mà thôi.

Nếu tôi không đem lại sự hỗ trợ xứng đáng với điều ấy, tôi sẽ đánh mất chỗ đứng bên cạnh họ.

“Tôi phải cố gắng hơn nữa từ giờ trở đi…”

Siết chặt quyết tâm của mình, tôi tự nhủ sẽ toàn tâm toàn ý tận hưởng buổi live concert hôm nay.

【 Mọi người ơi! Cảm ơn rất nhiều vì hôm nay đã đến đây nhé! 】

“““Whoooaaaa!!”””

Theo sau tiếng hô của Kanon, một tiếng hô vang dội từ phía đám đông.

Âm lượng khủng khiếp rung như muốn rung chấn cả màng nhĩ tôi, vậy mà lạ thay lại không hề khó chịu.

Ngược lại, nó khiến tôi muốn gào thét theo cùng họ, và trước khi kịp nhận ra thì tôi đã bị cuốn vào cái cảm giác kéo theo kỳ lạ này.

【 Mọi người có cosplay khi đến đây không vậy? 】

“Chúng mình có!”

Khi Kanon tiếp tục gọi khán giả, một fan nữ với tai chó hét đáp lại.

Cuộc trao đổi nhỏ ấy khơi dậy một làn sóng cười khúc khích khắp khán trường.

【 Ahaha! Cảm ơn nhé! Mọi người nhớ tận hưởng hôm nay hết mình đấy nhé? Nếu không thì… tớ sẽ chơi khăm đấy nha! 】

“““Whooooaaaaa!!”””

Kanon tinh nghịch nháy mắt, và thêm một tràng reo hò nữa bùng nổ.

Có người thậm chí còn chắp tay lại như thể đang cầu nguyện với cô.

Đến mức này thì đúng là gần như một tôn giáo rồi.

【 Kanon, chúng ta thay đồ thôi. Vì có rất nhiều fan đã chịu khó cosplay để đến đây rồi mà. 】

【 Đúng rồi nhỉ! Mọi người ơi, đợi một chút nhé, được chứ? Đi thôi nào Rei! 】

【 Kay. 】

Các cô gái nắm lấy trang phục của mình.

Và chỉ trong cái chớp mắt, quần áo họ bay phấp phới, và dáng vẻ đã thay đổi.

【 Ta-dah! 】

Tôi không hiểu họ đã dùng chiêu trò gì, nhưng bằng cách nào đó, cả ba đã khoác lên trang phục Halloween.

Kanon là một cô phù thủy nhỏ.

Chiếc váy ngắn và đôi tất dài đến đùi của cô ấy để lộ ra khoảng hở không thể cưỡng lại ở phần đùi được gọi là “lãnh thổ tuyệt đối” tự nhiên thu hút ánh nhìn của tôi.

Chiếc mũ chóp nhọn lớn trên đầu cô ấy cũng dễ thương đến mức bất ngờ.

Mia là một Dracula.

Trang phục của cô là vest và áo choàng, có thể nói là kín đáo và chỉnh tề, hầu như không để lộ da.

Nhưng chiếc quần bó làm nổi bật vóc dáng sắc sảo của cô, còn cặp răng nanh giả lấp lánh khi cô mỉm cười càng làm tăng sức quyến rũ.

Cho đến hiện tại thì những suy đoán của tôi đều chính xác cả.

Thế nhưng Rei, người sau cùng lại hoàn toàn trái ngược với sự mong đợi của tôi.

Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khiết.

Có lẽ đó là trang phục búp bê.

Vẻ đẹp tự nhiên của cô hòa hợp hoàn hảo với sức hút mong manh, ma mị của một con búp bê.

Khoảnh khắc ấy, dường như chưa từng tồn tại người nào mang tên Otosaki Rei, mà chỉ có một con búp bê sống đang đứng trước mắt chúng tôi….

Nếu có ai đó thổi vào tai tôi những lời như thế, thì chắc tôi đã tin sái cổ khi thấy cô ấy như bây giờ.

Sự hiện diện của cô áp đảo đến mức đó đấy.

【 Bài hát tiếp theo, chúng ta hãy chọn một bài thật hợp với Halloween đi. 】

【 Được! Bắt đầu thôi nào! “Halloween Party”! 】

Những ánh sáng cam tựa như bí ngô biết phát sáng đang tràn ngập khắp khán trường.

Tiếng reo hò lại dậy lên, các cô gái tiếp tục phần trình diễn trong những bộ cosplay Halloween trọn vẹn.