Sau vài ngày thì cuối cùng [Arc-en-ciel] của Euphie đã được hoàn thành. Tôi đã quay lại với cuộc sống thường ngày và hiện tại tôi đang tập thể dục để làm nóng cơ thể của mình.
Sau khi thả lỏng cơ thể của mình tại sân vườn của ly cung, tôi lấy [Mana blade] của mình ra, bắt đầu luyện tập kiếm thuật, chau chuốt lại các chuyển động của bản thân.
Bằng với sự tập trung và cẩn thận một cách cao độ, tôi đang luyện tập những chuyển động mà tôi đã tâp đi tập lại không biết bao nhiêu lần. Tôi có 1 thói quen rằng mỗi lần tôi tập trung vào nghiên cứu là lại bỏ bê việc luyện tập. Vậy nên tôi đã biến nó thành một phần trong cuộc sống hằng ngày của mình. Và tất nhiên, tôi đã trốn luyện tập vì công việc nghiên cứu và phát triển [Arc-en-ciel] cho Euphie nên từ lần sau, tôi phải cẩn thận hơn để không quên luyện tập nữa.
Trong lúc tôi đang luyên tập, Euphie bất ngờ xuất hiện ở gần đó với thanh [Arc-en-ciel] được để bên hông. Điều đó làm tôi cảm thấy có chút tự hào về thành quả của bản thân.
“Chào buổi sáng, Anis-sama”
“Euphie ~ Chào buổi sáng nha”
“Chị đang luyện tập chiến đấu à?”
“Chị phải biến nó thành lịch tập thường xuyên khi mà không bận với công việc của mình chứ ~. Không thì bản thân chị sẽ cảm thấy khó chịu lắm.”
“Vậy ạ? Em thấy nó tuyệt thật đấy”. Euphie gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng ngay sau đó lại nghiêng đầu sang bên “… Em không biết hỏi vậy có thất lễ không nhưng các động tác mà chị đang tập trông hơi lạ nhỉ?”
“À ý em là kiếm thuật của chị?” Tôi hỏi Euphie và em ý lập tức gật đầu.
“Hầu hết các kĩ thuật cơ bản thì chị được học từ Cảnh Vệ Hoàng Gia nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Còn lại là chị tự học cả.”
“Em vẫn có cảm giác chị được ai đó dạy cho chứ không chỉ là Cảnh Vệ Hoàng Gia, có phải không ạ?” Euphie hỏi tôi với cái đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Tại thời điểm đó, Ilia tiến lại gần tôi, trên tay cầm đồ uống và khăn lau người. Khi tiến tới, cô ấy bắt đầu lau mồ hôi cho tôi và nói “Điện hạ đã học những gì cơ bản từ Cảnh Vệ Hoàng Gia nhưng hầu hết các kĩ thuật hiện tại là do kinh nghiệm thực chiến của người.”
“Kinh nghiệm thực chiến à…? À có phải là từ việc giám sát các công trình xây dựng đường xá không?” Euphie như tìm được câu trả lời cho bản thân mình.
Tuy vậy, Ilia nhún vai, thở dài và nói “Nó còn hơn cả thế cơ….”
Euphie đứng đơ một lúc. Em định hỏi lại Ilia xem ý nghĩa của câu nói vừa rồi là gì nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị con bồ câu đưa thư phá đám.
Tôi ngay lập tức nhận ra con bồ câu ấy, và khá bất ngờ khi nó xuất hiện ở đây. Điều tiếp theo mà tôi biết là nó bay tới tôi, đậu ngay trên cánh tay mình và ở dưới chân của nó có 1 bức thư.
“Thật là tình cờ. Không biết lần này có sự việc gì đây?”
“Ai gửi bức thư này cho chị thế?”
“Từ từ để chị đọc đã. Những bức thư kiểu này thường được gửi đi khi có việc gì đó khẩn cấp thôi.”
“Khẩn cấp á…?” Euphie nhăn mặt lại.
Tôi muốn nói gì đó để đáp lại nhưng tôi cần phải kiểm tra bức thư này trước đã. Bức thư này được viết rất đơn giản nhưng nó rất rõ ràng để đọc và nắm lấy nội dung.
“…A ha ha ha ha.”
“Anis-sama?”
Sau khi đọc xong bức thư…. Tôi đã không thể ngừng cười được và điều đó là làm Euphie nhìn tôi trong sự lo lắng. Nhưng mà sự phấn khích này đã làm tôi không thể tập trung vào em ý được nữa.
“Cái này nhất định là chuyện khẩn cấp rồi! Ilia, ta cần phải chuẩn bị đồ để đi ngay lập tức đây.”
“Anis-sama? C-Chị định đi đâu vậy?!” Euphie giữ tôi lại trước khi tôi kịp đi mất.
Euphie kéo tay tôi lại nên suýt chút nữa là tôi đã ngã xuống vì mất thăng bằng.
Vì vậy em nhìn tôi với ánh mắt của sự xin lỗi nhưng ngay sau đó tỏ vẻ nghiêm khắc và nói “Cái gì đang xảy ra vậy chị? Chuyện gì khẩn cấp vậy chị?”
“Con bồ câu đưa thư vừa rồi là đến từ Hội mạo hiểm giả, thưa Euphyllia-sama” Ilia vừa thay tôi trả lời cho câu hỏi vừa rồi.
“Từ từ đã, Hội mạo hiểm giả á?! Tại sao Anis-sama lại nhận được thư kêu gọi hỗ trợ từ Hội mạo hiểm giả?” Euphie bối rối, lớn tiếng hỏi lại.
“Bởi vì chị đã đăng kí làm mạo hiểm giả. Tất nhiên rank của chị cũng là hạng cao rồi”
Euphie như chết lặng, đứng đó chỉ chớp mắt liên tục. Tôi thấy vậy liền lấy ra thẻ đăng kí ở Hội mà bình thường tôi hay cất dưới áo của tôi. Trên thẻ đó được khắc tên một cách tinh xảo – tất nhiên không phải là tên thật của tôi – và được thiết kế một cách khéo léo và tỉ mỉ.
Tất cả các mạo hiểm giả đều có rank của riêng mình. Mỗi rank tương ứng với thực lực của mỗi người. Từ đó Hội sẽ dễ dàng kiểm soát hơn trong việc phân chia nhiệm vụ, yêu cầu tới các hội viên thông qua rank.
Và mỗi mức rank của mạo hiểm giả sẽ được biểu thị bằng kim loại tương ứng như các đồng tiền tại vương quốc Palettia – Đồng, Bạc và Vàng. Những mạo hiểm giả mới sẽ được cấp thẻ hội viên làm bằng đồng và sau đó từ từ thăng hạng lên bạc. Còn những mạo hiểm giả xuất sắc sẽ nhận được thẻ hội viên làm bằng vàng.
Khi Euphie còn đang nhìn với ánh mắt nghi ngờ, tôi liền lôi ra thẻ mạo hiểm giả làm bằng vàng của mình. Khi nhìn em, tôi có thể hiểu được tại sao em lại trông hoang mang tới vậy. Chắc hẳn em đang lo lắng vì sao một công chúa như tôi lại làm sở hữu vật như vậy.
“Tại sao chị lại là mạo hiểm giả, thưa Anis-sama? Lại còn là rank cao cấp nhất?”
“Em thấy đó... cái này bắt đầu từ việc chị đi tư vấn cho các công trường. Tại vì chị cần những nguyên liệu từ quái vật nên chị mới đăng kí làm mạo hiểm giả. Và chị nghĩ là mình đã làm rất tốt thông qua việc liên tục được thăng hạng. Và tới một lúc nào đó, chị đã trở thành mạo hiểm giả rank vàng lúc nào không hay. Lúc cha chị nhận giấy thông báo từ hội thì ông ý đã ngã ngửa ra vì shock mà.”
“Tất nhiên là em hiểu được lúc đó ngài ấy nghĩ gì mà!!!” Euphie nói to tới mức tai của tôi còn cảm thấy đau.
Euphie nhìn giờ y hệt như lúc cha tôi nhận ra tôi là mạo hiểm giả. Bỗng dưng tôi thấy thật là hoài niệm quá.
“Chị xin lỗi. Chị biết em giận chị nhưng bây giờ không phải là lúc để bàn tới việc này đâu.”
Lá thư tôi vừa nhận được là một yêu cầu trực tiếp của Hội mạo hiểm giả và được gửi bằng bồ câu đưa thư. Có lẽ là những mạo hiểm giả rank cao cũng đã nhận được lá thư tương tự rồi. Và ta cũng có thể chắc chắn rằng đây là yêu cầu khẩn cấp đến từ Hội.
“Tình hình bây giờ đang khá là nghiêm trọng đây. Chắc là cha chị đã nhận được báo cáo tương tự rồi.”
“Nhưng mà đang có chuyện gì xảy ra vậy chị?”
“Bây giờ đang có một cuộc bạo loạn quái vật. Và có vẻ lần này là 1 khá là lớn đây.”
“Một cuộc bạo loạn ư..?!” Euphie hốt hoảng kêu lên.
Không có ai tại vương quốc Palettia này không biết đến mức độ nguy hiểm của cuộc bạo loạn quái vật cả.
Cuộc bạo loạn sẽ xảy ra khi một lượng lớn quái vật tấn công vì một vài lí do nào đó. Thông thường, kị sĩ và các mạo hiểm giả sẽ ngăn chặn bằng cách triệt tiêu bớt số lượng quái vật nhưng cách đó chưa bao giờ 100% là thành công cả.
“Có hai lí do chính để quái vật bắt đầu một cuộc bạo loạn. Đầu tiên là do có quá nhiều quái vật ở quanh một địa điểm. Các con quái vật sẽ thường đánh nhau để tranh giành lãnh thổ của mình và những con yếu hơn sẽ bị đẩy tới gần dân làng và các thị trấn để tìm nơi ở mới. Còn lí do còn lại là sự xuất hiện của con quái vật khỏe hơn, khiến cho các loài yếu hơn rơi vào trạng thái hoảng loạn và buộc phải di cư.”
Quái vật thực chất giống như động vật mà thôi. Trên thế giới này có rất nhiều nơi để chúng có thể định cư được và việc chúng đánh nhau vì lãnh thổ cũng là điều tất yếu. Tuy vậy khi mà con người bị chịu ảnh hưởng bởi việc này, hướng đi duy nhất của họ là diệt trừ tận gốc của vấn đề ấy.
Khi mà xác định là có cuộc bạo loạn quái vật, điều đầu tiên là phải ngăn chặn việc nó tiến vào trong khu dân cư. Nếu mà xác định chỉ là một cuộc bạo loạn do có quá nhiều quái vật xung quanh thì việc giải quyết khá là đơn giản. Nhưng nếu mà do một con quái vật khỏe hơn thì lại là vấn đề khác.
Nếu như xảy ra trường hợp như trên, ta không chỉ tiêu diệt cuộc bạo loạn mà còn cần tiêu diệt tận gốc vấn đề - tức là tiêu diệt con quái vật ấy. Và việc tiêu diệt nó thường không phải là công việc dễ dàng.
“Con quái vật này…. Liệu có phải là con có chứa ma thạch không ạ?” Euphie hỏi tôi.
“Chính xác!”
Tất cả các con ma vật có sức mạnh không lường thường có mảnh ma thạch ở trong người. Quái vật là những con vật có các chủng loại khác nhau và ma vật được hình thành từ đó.
Những con ma vật có thể có một dạng ma thuật dành riêng cho chúng. Những con ma vật này thường có nhiều xu hướng khác nhau tùy theo chủng loại, nhưng thi thoảng sẽ có vài cá thể có khả năng tương thích cao với các loại ma thuật riêng biệt ấy. Đó là lí do mà loại quái vật này thường rất nguy hiểm. Và việc ma vật sống càng lâu thì ma thạch trong người chúng càng ngày càng phát triển.
Thông thường, các con ma vật sẽ có tên riêng để tránh việc các mạo hiểm giả mới tham gia không nhầm lẫn với các con quái vật khác. Và mạo hiểm giả cấp cao sẽ thường được triệu tập nhằm đánh bại các con ma vật này.
“Tóm lại là như vậy nên chị cần phải đi ngay bây giờ!”
“Từ từ đã! Argh! Nên bắt đầu từ đâu đây?! Tại sao chị lại phải đi?” Euphie ra lênh cho tôi.
Tôi cố để thoát khỏi em ấy nhưng đã bị Euphie túm cổ và giữ lại. Tôi liền thở dài và quay lại nhìn em.
Sự lo lắng và giận dữ được Euphie thể hiện ở ngay trên mặt. “Chị còn không thể sử dụng ma thuật đúng không? Kể cả chị có là mạo hiểm giả cấp cao đi chăng nữa, nó vẫn quá là nguy hiểm! Em không thể để chị bị thương được, Anis-sama!”
“Nhưng mà đâu phải mỗi mình chị là mạo hiểm giả rank cao mà không dùng được ma thuật...”
Bố của người Allie yêu, nam tước Cyan cũng là một ví dụ. Nam tước là một cựu mạo hiểm giả đã được phong lên làm nam tước nhờ những cống hiến của bản thân. Và đó cũng là lí do vì sao tôi lại có thể nhận ra tên Cyan trong bữa tiệc tại học viện hôm bữa.
Nhưng ma thuật không phải là thứ duy nhất. Bản thân tôi còn có ma cụ cùng những kiến thức từ những nghiên cứu mà mình có thể sử dụng.
“Chị hiểu em đang cảm thấy thế nào mà Euphie. Và chị biết là em đang lo cho chị. Nhưng đây là việc chị cần phải đi.”
“Tại sao?! Và cả Ilia nữa! Tại sao cô không cản chị ấy lại?!” Euphie hét lớn lên. Tôi khá chắc là em ý đã hiểu lầm gì đó.
Có lẽ rằng em ấy đã bỏ cuộc việc thuyết phục tôi và thay vào đó là thuyết phục Ilia để cản tôi.
Nhưng Ilia chỉ đứng đó, thở dài và lắc đầu. Từ đầu cô ý đã biết việc này là vô ích “Bản thân điện hạ cũng không phải là người sẽ nghe lí do và cô cũng nhận ra rồi đúng không?”
“Nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó.”
“Thực tế rằng việc điện hạ là mạo hiểm giả rank cao và người đã có kinh nghiệm tiêu diệt rất nhiều ma vật rồi. Người đã làm quá lâu để có thể dừng lại rồi thưa Euphyllia-sama.”
“…Tại sao bệ hạ lại không cản chị ý lại?!”
“Cha chị sẽ phớt lờ hết thôi! Ông ý đã bỏ cuộc từ lâu lắm rồi!”
“Argh! Em thật sự không biết nên làm gì với chị nữa!” Euphie hét lên trong vô vọng
Cho dù Euphie có chấp thuận hay không, tôi cũng phải ngăn chặn cuộc bạo loạn này. Và tôi có lí do chính đáng cho việc đó.
“Euphie à. Chị thật sự cần viên ma thạch ấy.”
“...Tại sao?”
“Đầu tiên, chúng ta có thể xác định cuộc bạo loạn lần này là do ma vật gây ra. Vậy nên nếu như chị lỡ cơ hội này, chị sẽ không còn cơ hội để lấy được viên ma thạch ấy nữa. Vậy nên cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa, chị vẫn sẽ đi. Chị phải đi để lấy được nó!”
“… Em biết rằng nó là sự danh dự khi mà nhận được viên ma thạch đó. Nhưng đó không phải là điều chị đang nhắm tới đúng không?” Euphie hỏi tôi với vẻ mặt rất nghiêm khắc
Điều em ý nói là sự thực. Những người tiêu diệt những thứ nguy hiểm và lấy được viên ma thạch sẽ được ca ngợi tại vương quốc này. Nhưng đây hoàn toàn không phải là điều tôi nhắm tới.
“Cái chị đang cần là những viên ma thạch. Vì vậy chị mới trở thành mạo hiểm giả và hoạt động để đạt được rank này”
“Nhưng, tại sao? Tại sao chị phải làm vậy?”
“… Chị không có thời gian để giải thích với em ngay bây giờ. Chị cần phải đi ngay và luôn, được chứ? Điều này nó thực sự quan trọng với chị” tôi nói, cố gắng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Euphie
Tôi không thể bỏ cuộc được. Cho dù em ý có phản đối như thế nào chăng nữa, tôi cũng không có ý định dừng lại.
Sau một khoảng thời gian, Euphie bỗng thở dài, quay sang hướng khác “… Em không thể ngăn cản chị được đúng không?”
Tôi gật đầu thật mạnh rồi nhìn chằm chằm em ý như khẳng định điều em vừa nói. Euphie thở dài “ … Em hiểu rồi. Em sẽ cho chị đi với điều kiện chị đưa em đi cùng. Em đã từng đi cùng với Cảnh Vệ Hoàng Gia và em cũng từng có trải nghiệm chiến đấu với quái vật rồi. Vậy nên hãy đưa em đi cùng chị.”
“Nhưng công tước Grantz đã giao phó em lại cho chị. Làm sao mà chị có thể giải thích được khi mà em xảy ra chuyện…?”
“Những gì chị nói đều có thể xảy ra với chị. Vậy tại sao chị vẫn có thể đi mà em thì không?”
Tôi không thể phản bác lại những gì em ý vừa nói. Nếu như tôi không cho em ý dấn thân vào nguy hiểm thì tại sao tôi lại có thể làm thế? Chưa kể tôi còn là công chúa, người có địa vị cao trong vương quốc này. Nếu như tôi cố phản bác lại việc này thì nó cũng sẽ là lí do để tôi không được tham chiến. Tức là việc tôi đồng ý với em là lựa chọn duy nhất tôi có.
“Em nhận làm trợ thủ của chị. Vì vậy nên em có quyền được biết mục đích thật sự của chị mà, phải không?”
“…hmph. Nếu như em cho là vậy.”
Bây giờ đến lượt tôi bỏ cuộc dưới tay em ý. Chúng tôi không thể thế này mãi được và có lẽ thỏa hiệp là tốt nhất. Thời gian là vàng là bạc, vậy nên việc tôi đưa em ý đi cùng là lựa chọn duy nhất rồi.
“Bây giờ chị không có thời gian giải thích. Vậy nên chúng ta sẽ lấy [Witch’s Broom] và chị sẽ giải thích cho em trên đường bay tới đó.”
“Mình sẽ phải cưỡi lại nó à…? Không, em hiểu rồi. Em sẵn sàng rồi”. Euphie đã do dự khi tôi nhắc tới [Witch’s Broom] nhưng đã nhanh chóng chấp nhận và gật đầu với tôi.
Nhìn cách em phản ứng lại mà tự dưng tôi cũng phải phì cười.
“Vậy thì chúng ta đi thôi. Chúng ta không thể chậm hơn được nữa!”
“Ơ nhưng mà thưa Anis-sama, trên thư của Hội có đề cập gì tới loại ma vật mà chúng ta sẽ phải chiến đấu không?”
“Tất nhiên là có rồi. Đó là lí do mà Hội mạo hiểm giả đã phải gửi bức thư này trong tình trạng khẩn trương mà. Lần này là một con ma vật lớn lắm.”
Ở trong thế giới cũ của tôi, những sinh vật này tới từ vùng đất giả tưởng và chúng là những sinh vật có thể làm cả thế giới chìm trong hoảng loạn bởi sức mạnh phi thường của mình.
Với mạo hiểm giả, giết được sinh vật này chính là điều ước mà họ ao ước suốt cuộc đời của mình.
“Chúng ta sẽ đi giết một con rồng!”
Có lẽ rằng tôi ở một thế giới khác. Tuy vậy thì trong thế giới nào, giết được một con rồng vẫn là niềm vinh dự. Và vì lí do đó, Euphie trở nên căng thẳng, còn tôi thì vẫn để bộ mặt vô lo vô nghĩ của mình.