“Yeah~, lại được cùng lớp với cậu nữa rồi, tớ vui lắm đó, Renji!”
Ngay khi bước vào lớp 2-A, nơi cậu sẽ gắn bó suốt một năm sắp tới, một nam sinh nào đó lập tức reo lên, vừa nói vừa khoác vai cậu.
“Lại cùng lớp với cái thằng ồn ào như cậu sao… Một năm tới chắc u ám với tớ rồi.”
Renji buông một tiếng thở dài, liếc xéo gã bạn đang bám lấy mình. Thực ra thì ngay khi nhìn bảng phân lớp, cậu đã mơ hồ đoán trước được viễn cảnh này, nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Này! Với chiến hữu từng cùng nhau lao hết tốc lực qua những tháng ngày thanh xuân cấp hai, cậu nói vậy nghe có được không hả!?”
“Chiến hữu cái gì chứ. Có phải đã làm nên chuyện to tát gì đâu.”
“Thế à? Ừ thì… thanh xuân vốn là thế mà, nhỉ?”
Người nở nụ cười tươi rói, hồn nhiên như chẳng mảy may bận tâm gì, chính là Kitahori Youhei… bạn cũ từ thời cấp hai của Renji. Với gương mặt rạng rỡ và tính cách vui vẻ, cậu ta chẳng mấy chốc đã trở thành kiểu người làm bầu không khí lớp học bừng sáng… đúng chuẩn “kẻ gây náo nhiệt” ở bất cứ nơi đâu. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh đầy ngẫu hứng càng tôn thêm nét vô tư và trí tò mò dường như bất tận nơi cậu ta.
Renji và Youhei từng học chung lớp vào năm ba cấp hai, và chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết. So với đám bạn cùng lớp, cậu ấy lại có một cách nhìn đời khá chín chắn. Bề ngoài luôn ra dáng láo láo, bốc đồng, nhưng ẩn sâu bên trong lại có một sự bình tĩnh, dường như tính toán mọi chuyện rất rõ ràng. Nói một cách đơn giản, cậu ta là kiểu người khó đoán. Nhưng chính cái vẻ phức tạp, kỳ lạ ấy đã khiến Renji bị hút lấy. Khi luôn thấy những người bạn cùng trang lứa quá trẻ con, cậu lại tìm thấy sự đồng cảm trong tư duy và cách cư xử có phần người lớn của Youhei.
Lên cấp ba, hai người bị chia lớp, chỉ còn lại những cái chào xã giao vu vơ. Vậy mà giờ đây, thật may mắn, cả hai lại được học cùng nhau ở năm hai. Tuy ngoài mặt Renji làm ra vẻ ngán ngẩm, nhưng trong thâm tâm cậu, viễn cảnh một năm học sắp tới lại trở nên đáng mong chờ hơn rất nhiều.
“Thật ra thì… chỉ có cậu là ngoại lệ thôi đấy. Bởi vì mấy thằng cùng lớp năm ngoái giờ đều tản hết cả rồi. Có Youhei ở đây, tớ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.”
Renji vừa đưa mắt nhìn khắp lớp, vừa thở ra lời thật lòng. Trong số những bạn nam học cùng năm nhất, giờ chẳng có lấy một ai chung lớp. Nếu không có Youhei, hẳn cậu sẽ phải bắt đầu lại từ đầu trong việc xây dựng quan hệ bạn bè.
“Đấy, tớ đã bảo rồi mà. Thực ra tớ cũng vậy, thấy có Renji trong lớp mới an tâm được. Nhưng mà này… với cậu thì hình như có một người nữa chứ nhỉ?”
Youhei cười mỉm, nụ cười như muốn ngầm gợi ý điều gì đó. Đôi mắt cậu ta lướt về phía cuối lớp, nơi một cô gái ngồi lặng lẽ một mình. Renji không cần nhìn theo cũng biết rõ đó là ai. Người bạn thuở nhỏ, đồng thời cũng là người đang cùng cậu chung sống dưới một mái nhà và trên hết, là người con gái cậu dành tình cảm… Mochizuki Inori.
Ngay khi xem bảng phân lớp, Renji đã lập tức nhận ra cái tên ấy. Thậm chí còn trước cả khi tìm thấy tên mình, mắt cậu đã vô thức dán vào hàng chữ ấy rồi. Có lẽ tận sâu trong tiềm thức, cậu đã luôn tìm kiếm sự hiện diện của cô. Và như để "xát thêm muối vào lòng" [note79608]Youhei lại buông ra câu nói trêu chọc.
“Thật đáng ngưỡng mộ ghê ấy nhỉ~. Nghe bảo từ hồi tiểu học là hai người đã luôn chung lớp với nhau, giờ thì còn sống chung nữa. Y như một bộ anime chiếu lúc khuya! Cho tớ xin chân làm thằng bạn thân trong dàn nhân vật phụ được không?”
“Câm đi! Với lại, bọn tớ là đồng cư[note79609], không phải đồng sàng[note79610] đâu.”
Renji không thể phản bác phần đầu, nhưng ít ra cũng phải chỉnh lại phần sau cho rõ ràng. “Đồng sàng” và “Đồng cư” nghe thì giống nhau, nhưng bản chất khác hẳn. Đồng sàng là khi hai người yêu nhau mà sống cùng, còn cậu và Inori tuyệt đối chưa bao giờ ở trong mối quan hệ kiểu đó. Dù có tưởng tượng đến viễn cảnh ấy đi nữa, thì với việc bố mẹ Renji cũng đang sống cùng nhà, điều đó vẫn chỉ có thể gọi là “đồng cư” mà thôi.
Về chuyện Inori mất bố mẹ trong tai nạn và được gia đình Renji nhận về nuôi, khá nhiều người biết. Không phải do họ rêu rao, mà vì giáo viên, hàng xóm, thậm chí cả học trò ở lớp thư pháp của gia đình cũng đều biết, rồi tin tức tự nhiên lan đi. Lúc đầu, Renji còn bị vài bạn nam trong lớp chọc ghẹo, nhưng do hoàn cảnh bi thương của Inori, cộng thêm hình tượng của cô trong trường, chuyện “sống chung” này cũng chẳng ai đem ra làm trò đùa mãi.
“Nhưng mà, sống cùng một mái nhà rồi, cũng na ná nhau cả thôi chứ gì? Thế không có vụ kiểu đang định vào tắm thì “kyaaaa! Renji-kun đồ biến thái!” rồi ăn ngay cái bạt tai à?”
“Không hề có!”
Renji lập tức bác bỏ. Thực tình mà nói, phải gọi là “không để chuyện đó xảy ra” mới đúng. Bởi đã đôi lần cậu suýt nữa đẩy cửa bước vào khi Inori đang tắm rồi. Với tình cảnh giữa hai người hiện tại, chỉ cần một sự cố kiểu “may mắn nhạy cảm” nào đó thôi, mối quan hệ vốn đã lúng túng ấy chắc chắn sẽ càng thêm gượng gạo hơn. Thế nên cậu tuyệt đối phải tránh cho bằng được.
“Thế ở nhà hai người có nói chuyện về trường lớp không?”
“Không… hầu như chẳng nói gì cả.”
Renji thở dài, vừa chống đỡ mớ hiếu kỳ của Youhei về “cuộc sống chung với cô bạn thuở nhỏ”, vừa thấy chán nản. Tất nhiên cậu cũng rất muốn trò chuyện thoải mái với Inori, cả ở nhà lẫn ở trường. Nhưng nhìn vào tình trạng trong gia đình, điều đó gần như bất khả thi. Giá mà có ai chỉ cho cậu cách nào để thoải mái nói chuyện với cô thì tốt biết mấy.
Có lẽ vì mải nghĩ, nên Renji vô thức hướng ánh mắt về phía Inori. Đúng lúc ấy, cô cũng ngẩng lên nhìn sang. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cả hai giao nhau, rồi hốt hoảng lảng đi như chưa từng có gì xảy ra.
Dường như bắt gặp cảnh đó, Youhei nheo mắt liếc qua Inori, khẽ buông một câu nhận xét có phần lạnh lùng…
“Thôi thì… với người như cô ấy, chắc chẳng bao giờ xảy ra mấy tình huống kiểu đó đâu nhỉ. Ở nhà chắc cũng vẫn giống như thế này thôi?”
Youhei vốn đã quen Inori từ thời trung học, nên quá rõ về cách cô tồn tại trong lớp học. Chỉ cần thoáng nhìn thôi, cậu ta cũng nhận ra… từ trước đến nay, cô vẫn chẳng thay đổi.
“Không… ở nhà thì cũng nói nhiều hơn một chút.”
“Nhưng rồi cũng chỉ loanh quanh mấy câu cần thiết thôi, đúng không? Nhìn không khí giữa hai người là biết liền mà.”
Youhei thở ra giọng điệu đầy ngán ngẩm.
“Phí phạm thật đấy. Cô ấy dễ thương thế kia, bình thường thì hoàn toàn có thể trở thành idol số một trong trường. Nhưng mà với cái kiểu cứ lầm lì như thế, thì cả nam lẫn nữ đều chẳng dám lại gần.”
Renji không đáp lại cũng chẳng phủ nhận, chỉ lén liếc nhìn Inori.
Trong khi mấy cô bạn xung quanh đang ra sức lập nhóm để nhanh chóng hòa nhập với lớp mới, thì Inori vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Cô đeo tai nghe, mắt dán vào chiếc điện thoại trên tay. Lúc này, mái tóc dài rủ xuống che hết khuôn mặt, khiến người ta chẳng thể đoán được cô đang biểu lộ cảm xúc gì.
Cảnh tượng ấy, Renji cũng đã quen từ lâu. Gần như lúc nào đến giờ ra chơi, Inori cũng biến mất khỏi lớp mà chẳng ai hay. Còn khi cô ngồi lại trong phòng học, thì hầu như đều như bây giờ khép mình trong thế giới riêng, cách biệt với tất cả xung quanh…

