Web Novel

Chương 93 : Tôi sẽ cứu Tina

2025-10-19

1

Dinh thự của Tử tước, là phần thưởng mà Hoàng đế ban cho Lillian để ghi nhận những cống hiến của cô.

Từ quy mô tráng lệ, nội thất tinh xảo, cho đến hàng loạt quản gia ở khắp mọi nơi, mọi thứ nơi đây đều toát lên vẻ sang trọng chẳng hề thua kém những gia tộc khác.

Trong tất cả các căn phòng, nổi bật nhất chính là văn phòng của Tử tước.

Những bức tường được trang trí bằng các vật phẩm cổ điển thanh nhã, còn bầu không khí thì tinh tế khiến căn phòng mang một nét uy nghi đặc biệt.

Thế nhưng, căn phòng vốn trầm tĩnh và uy nghi ấy giờ đây lại chìm trong bầu không khí u tối nặng nề.

"Đúng như dự đoán… Tina lại đang tìm cách tự tử rồi."

Lillian thở dài trên chiếc sofa, giọng cô pha lẫn mệt mỏi.

Ánh mắt cô hướng về quả cầu pha lê được đặt trên bàn.

Bên trong quả cầu đang hiển thị góc quay trực tiếp từ một địa điểm được trang bị pháp cụ là hình ảnh của một thiếu nữ có mái tóc trắng như búp bê, đang không ngừng tự làm tổn thương chính mình.

Mỗi lần nỗ lực tự hại bất thành, bóng tối tuyệt vọng lại càng dày đặc hơn trong đôi mắt xanh biếc của cô gái ấy.

Nhìn cảnh tượng đó, trái tim Lillian như chùng xuống, đắm chìm trong nỗi buồn sâu thẳm.

"…Cứ để Tina như vậy liệu có ổn không?"

Viviana, người đang ngồi đối diện với Lillian, lên tiếng với ánh nhìn sắc bén.

Mỗi khi thấy Tina tự cắn lưỡi, nỗi bất an trong lòng cô lại trào dâng, sợ rằng bi kịch năm xưa có thể sẽ tái diễn.

Lillian đã nói bằng giọng điệu bình tĩnh để trấn an Viviana.

"Tina sẽ không sao đâu. Không gian đó được bao phủ bởi kết giới mà tôi đã dùng đến một nửa lượng thần lực của mình. Dù có cố gắng vùng vẫy thì mạng sống của cô ấy cũng không thể gặp nguy hiểm."

"Đó không phải vấn đề! Ý ta là tinh thần của Tina… đang dần sụp đổ kia kìa!"

"Không. Bây giờ Tina cần phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng của bản thân để nhận ra rằng sẽ chẳng có lối thoát nào cả."

Lillian lặng lẽ đưa tách trà lên môi, hơi ấm lan dần nơi đầu lưỡi, xoa dịu phần nào những cảm xúc rối bời trong cô. Khi hương trà nhẹ nhàng thấm vào lồng ngực, trái tim cô cũng dần lắng lại.

"Thế, mẹ của Tina sao rồi?"

"Bà ấy vẫn nằm liệt giường. Hầu như không ăn uống được gì."

"…Cũng phải nhỉ. Viviana, nhớ chăm sóc bà ấy thật tốt giúp tôi."

"Cô không nói thì ta vẫn sẽ làm."

Artasha đã phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn: đứa trẻ mà bà vẫn tin là con gái mình thực ra lại không phải là con gái bà, và đứa con gái thực sự của bà có lẽ đã không còn tồn tại trên thế gian này.

Làm sao có thể mường tượng được nỗi tuyệt vọng của một người mẹ trong hoàn cảnh như thế đây? Dù có được tôn xưng là Thánh nữ đi chăng nữa, thì cũng có những vết thương Viviana không thể chữa lành.

Trước đó, Lillian từng nghe Viviana kể lại. Trong một cuộc trò chuyện gần đây với Mardian, Tina đã buông ra một câu đầy khó hiểu về việc bản thân có "đặc quyền của kẻ xuyên không."

Dù cho quỷ dữ có can thiệp thì cũng không thể khiến một con người thay đổi hoàn toàn và trở thành một người khác được.

Khi Lillian suy xét ý nghĩa của từ "xuyên không" cùng những lời buộc tội mà Tina từng dành cho Artasha, với tất cả những hành động trong quá khứ của cô — tất cả đã chỉ ra một điều…

Đó là nhân cách hiện đang ngự trị trong thân xác của Tina rất có thể không phải là Tina thật sự. Và người hiểu rõ điều đó nhất chính là Nam tước Artasha.

Đó cũng là lý do vì sao Artasha không thể gượng dậy sau cú sốc ấy, và đã nằm liệt giường suốt nhiều ngày qua.

"Lillian, cô định sẽ làm gì với Tina?"

Viviana hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Lillian, nghiêm nghị và dò xét.

"…Tôi đã nói rồi còn gì. Tôi sẽ 'thuần hóa' Tina."

"Ta từng thất bại khi cố thuần hóa Tina. Nếu lần này Tina lại sa vào vực thẳm hơn nữa vì chuyện đó—"

"Không đâu, Viviana. Cô chưa từng thuần hóa Tina. Cô chỉ cố làm tổn thương cô ấy mà thôi."

Trước lời nói lạnh lùng của Lillian, Viviana sững lại. Đôi mắt hồng nhạt thường ngày vẫn ánh lên vẻ dịu dàng nay lại lạnh lẽo đến rợn người.

"Viviana, cô đã cố làm tổn thương Tina với niềm tin rằng trong ‘đống đổ nát’ ấy, cô sẽ nhìn thấy được bản chất thật của Tina."

"… Đúng vậy."

"Nhưng kết quả thì sao, cô chỉ khiến Tina càng phụ thuộc hơn vào con quỷ, kẻ đã nhìn thấu trái tim tan vỡ của cô ấy. Và cuối cùng, con quỷ đó đã chiếm lấy linh hồn của Tina."

"Vậy ý cô là… cô sẽ làm khác ta ư?"

"Viviana, cô đã hủy hoại Tina vì dục vọng của riêng cô, còn tôi — tôi làm điều này là để giải thoát Tina khỏi con quỷ ấy."

Viviana chẳng thể phản bác lại lời cáo buộc lạnh lùng ẩn sau nụ cười vô cảm của Lillian.

"Nhưng… chỉ bằng thần lực thì làm sao có thể trục xuất được con quỷ đó?"

"Con quỷ đó đã cắm rễ vào sâu trong linh hồn của Tina rồi."

Lillian đã dành nhiều năm nghiên cứu về quỷ.

Từng cuốn sách cấm được cất giữ trong Vương quốc Pháp sư hắc ám Kaladwen, cô đều tìm cách đọc qua — đêm này nối đêm nọ, ngấu nghiến từng dòng chữ về loài quỷ.

Giờ đây, không ai trên lục địa này có thể am hiểu về quỷ hơn cô.

"Nếu cố thanh tẩy nó bằng thần lực thì linh hồn Tina sẽ bị tổn thương nghiêm trọng."

"Và?"

"Người duy nhất có thể trục xuất con quỷ khỏi linh hồn Tina… chỉ có thể là Tina."

Lý do khiến con quỷ, vốn không thể can thiệp sâu vào thế giới vật chất, lại có thể bám rễ trong linh hồn Tina thật ra rất đơn giản. Tina đã tự nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho nó.

Dù quá khứ của cô ấy vẫn còn là điều bí ẩn, nhưng hẳn là Tina con quỷ đó đã âm thầm thao túng trong suốt một thời gian dài, từng chút một khiến cô ấy phụ thuộc vào nó.

Đến mức giờ đây, Tina còn tin lời con quỷ ấy hơn cả bản thân mình, sẵn sàng vứt bỏ mạng sống vì nó.

"Trước hết tôi sẽ khiến Tina ngừng dựa dẫm vào con quỷ đó."

"Nếu không sử dụng thần lực thì cô định làm kiểu gì đây?"

"Tôi sẽ trở thành chủ nhân của Tina."

Lillian đặt tay lên ngực, mỉm cười đầy tự tin.

"Tôi sẽ khiến Tina quên con quỷ, để cho cô ấy chỉ còn biết dựa vào tôi, chỉ nghĩ đến một mình tôi."

"Viviana, cô từng cố làm tổn thương Tina bằng những lời lẽ cay nghiệt. Và kết quả thì cũng chẳng tốt đẹp gì."

Lillian lặng lẽ đặt tách trà xuống, ánh mắt cô hướng thẳng vào Viviana.

"Ngược lại, Nam tước Artasha đã trao cho Tina rất nhiều tình yêu. Nhưng ngay cả như vậy, bà ấy vẫn không thể chiếm được trái tim của cô ấy."

"…Thế thì sao chứ?"

"Điều đó có nghĩa là, chỉ 'roi vọt' hay chỉ 'tình yêu' thôi thì không thể khiến Tina thực sự lệ thuộc được."

"Cô định dùng cả roi vọt lẫn tình yêu à?"

"Đúng vậy. Tôi sẽ trao cho Tina tình yêu bao la như Nam tước Artasha, nhưng đồng thời, cũng sẽ 'huấn luyện' cô ấy trong hoàn cảnh khắc nghiệt, giống như cái cách mà cô đã từng làm."

Viviana nhìn vào mắt Lillian một hồi lâu, rồi đột ngột tỏa ra một luồng khí sắc bén khiến bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn.

"Ta hỏi lại lần nữa, Lillian. Hy vọng cô sẽ không nói dối ta."

"Cứ hỏi đi."

"Rốt cuộc cô muốn làm gì với Tina?"

"…Tôi đã nói rồi."

Lillian khẽ thở dài, đôi mắt hồng nhạt mở to nhìn thẳng vào Viviana.

"Tôi sẽ cứu Tina."

"Sự thật là tôi cũng không muốn Tina phải chịu đau khổ."

Ánh nhìn của Lillian nghiêm túc đến mức khiến Viviana không thể phát hiện ra được một chút dối trá nào trong đó.

"Ta chỉ không thể hiểu. Tina đã làm đủ thứ chuyện tồi tệ với cô còn gì? Thế mà cô vẫn sẵn sàng làm đến mức này để cứu Tina ư?"

"Đúng vậy. Thú thực là ban đầu tôi oán hận Tina vô cùng."

"Phải, ta cũng nghĩ vậy."

Tina đã biến Lillian thành trò cười trong giới quý tộc, thậm chí còn khiến người bạn thân nhất mà cô tin tưởng quay lưng lại với mình.

"Viviana-nim, suốt những năm tháng ở chiến trường… không một ngày nào là tôi không nghĩ đến Tina."

Cô không thể hiểu được mình đã làm gì sai.

Tại sao một thiếu nữ xinh đẹp đến thế lại mang trong lòng sự thù ghét với cô? Tại sao trong số tất cả mọi người, cô lại phải ra nơi sa trường khốc liệt, hứng chịu biết bao khinh miệt và chỉ trích? Không có một ngày nào Lillian không tự hỏi điều đó.

Tại sao cô lại phải chịu đựng ngần ấy nỗi đau chỉ vì Tina?

Ngày qua ngày, suy nghĩ đó đều dày vò cô không ngừng.

Ngay cả khi cầm kiếm giữa chiến trường, khi đang cứu những người hấp hối hay thi triển pháp thuật, cho đến tận lúc chìm vào giấc ngủ, trong tâm trí Lillian vẫn chỉ có hình bóng của Tina.

"Rồi đến một ngày nọ, tôi bỗng nhận ra rằng..."

Lillian tiếp tục, trên môi cô là nụ cười rạng rỡ.

"Trong suốt ba năm ấy, nếu không một ngày nào là tôi không nghĩ đến một người… thì chẳng phải đó là yêu hay sao?"

"…Yêu ư?"

"Đúng vậy. Ban đầu đó là hận thù, nhưng lý do khiến tôi mãi không thể buông bỏ Tina… không gì khác ngoài tình yêu."

"...."

Lillian lần đầu gặp Tina, cô nghĩ Tina giống như một con búp bê hoàn mỹ được chế tác tinh xảo.

Nhưng khi bị cô gái ấy nhục mạ mình, Lillian lại căm ghét cái bản chất giấu kín sau vẻ ngoài đó.

Và cho đến khi đặt chân tới chiến trường, trái tim cô vẫn ngập tràn cơn thịnh nộ hướng về phía Tina, rồi từng ngày trôi qua, Tina dần trở thành lý do duy nhất để Lillian sống tiếp.

Đôi lúc cô thậm chí còn nghĩ lý do bản thân trở thành Thánh nữ, có lẽ là để gặp lại Tina.

Cho đến ngày trở về từ chiến trường, cô vẫn không thể kìm được nỗi khao khát dành cho Tina, người con gái đã hun đúc nên cô của ngày hôm nay.

"Đúng vậy, tôi yêu Tina. Và dù bằng cách nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đá con quỷ đó ra khỏi cô ấy."

"…Cô… kỳ lạ thật đấy."

"Heh… nhưng đừng hiểu lầm nhé, tôi không phải là có ý tốt đâu. Sau khi cứu Tina xong, như một cách để trả thù, tôi định sẽ bắt cô ấy trả lại cho tôi bằng thể xác."

Lillian đặt một ngón tay lên đôi môi màu anh đào của mình rồi nở một nụ cười vừa quyến rũ, vừa thánh thiện, sự đối lập ấy khiến Viviana bất giác rùng mình, nhưng lại không thể không tin Lillian.

'…Dù vậy, mình vẫn không thích việc cô ấy định nhắm đến cơ thể của Tina.'

Viviana nhíu mày, vắt chéo chân rồi thở hắt ra một hơi.

"Ta sẽ tin cô. Vậy là không như ta, cô thật sự muốn cứu Tina nhỉ?"

"Đúng vậy."

"Nhưng… ta có thể hỏi thêm một câu nữa không?"

"Tất nhiên rồi."

"Cô thật sự đánh vào bụng Tina một cách tàn nhẫn đến thế, chỉ vì ý tốt à?"

"Ugh."

"Cô thậm chí còn dùng cả đầu gối. Thật khó để tin rằng đó là điều cần thiết trong quá trình thuần hóa."

"C-chuyện đó… ờm…"

Lillian toát mồ hôi lạnh, tránh ánh mắt sắc bén của Viviana. Rồi cô nhắm chặt mắt lại và buột miệng hét lên một cách quả quyết.

"Đó là lỗi của tôi! Tôi đã không giữ được bình tĩnh sau khi nghe những gì Tina nói…"

"…Cô…"

"Cô biết mà, Viviana-nim! Tina có khí chất rất lạ, nó có thể khơi dậy bản năng bạo lực của con người!"

"…Ta biết."

Viviana không thể phủ nhận. Cô cũng từng nhiều lần cảm nhận được ham muốn nhìn thấy Tina khóc.

"Tôi sẽ không bao giờ đánh cô ấy nữa! Tôi sẽ không dùng đau đớn như một hình phạt nữa, mà chỉ như một phương pháp để rèn luyện!"

"…Hmm."

Trước ánh nhìn đầy hoài nghi của Viviana, Lillian khẽ bồn chồn, khó chịu nhìn quanh. Rồi cô nhanh chóng liếc về hướng chiếc đồng hồ đang treo tường và bật dậy khỏi ghế.

"Đến giờ tôi phải đi gặp Tina rồi! Viviana, nhờ cô tập trung chữa trị cho Nam tước Blanc."

Không đợi Viviana đáp lại, Lillian đã vội vã rời khỏi văn phòng.

Ngay khi cánh cửa khép lại, cô khẽ đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân.

"Tôi xin lỗi vì đã làm em đau, Tina."

Và… tôi cũng xin lỗi, vì từ giờ tôi sẽ còn phải tàn nhẫn với em hơn nữa.

Giá như em có thể dựa dẫm vào tôi, dù chỉ một chút…

Giá như em có thể tin tôi đến mức quên cả con quỷ đó…

Vậy thì tôi sẽ cứu em.

"Dĩ nhiên là cho đến lúc đó…tôi sẽ còn 'hành hạ' em kha khá."