Lillian nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ và tươi cười.
"Đây, Tina. Thử một chút đi."
Trên chiếc muỗng đang đưa ra trước mặt tôi là phần súp bốc khói nghi ngút.
Có vẻ như Lillian đang chờ tôi há miệng, nhưng tôi chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
"…Tránh ra."
"Em không đói à? Tôi đã cất công nấu món này cho em đấy."
Tôi đói.
Cổ họng khô rát vì khát, còn cái bụng trống rỗng thì cồn cào đòi ăn.
Chát.
Thế nhưng tôi đã hất mạnh chiếc muỗng mà Lillian đang đưa tới. Nó rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo khiến phần súp nóng hổi văng tung toé.
"Tôi bảo tránh ra, Thánh nữ."
Tôi nhếch môi cười khẩy.
Chỉ ít phút trước, tôi vẫn còn sợ hãi trước cơn bạo lực của cô ta rồi giơ cả hai tay như một con chó. Nhưng bây giờ, khi cơn đau đã lắng xuống, sự phản kháng lại trỗi dậy từ sâu trong lòng tôi.
Chính cô ta đã nói là sẽ không dùng thứ bạo lực tàn nhẫn và hèn hạ ấy với tôi nữa.
Nếu là vậy thì tôi chẳng còn lý do gì để phục tùng Lillian.
"Hmm… khó xử ghê."
Lillian nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến rồi từ tốn đưa một tay ra trước mặt tôi.
"Eek."
Ngay khi bàn tay trắng muốt ấy vừa tiến lại gần, cơ thể tôi đã co rúm lại theo phản xạ. Nhưng cô ta chỉ khẽ vén mấy sợi tóc rối của tôi ra sau tai, rồi lặng lẽ thu tay về.
"Đừng lo, Tina. Tôi đã hứa sẽ không đánh em nữa mà."
"Tôi hiểu rồi. Chà, nếu Tina không thích thì cũng đành chịu vậy."
Lillian nhặt chiếc muỗng rơi trên sàn trở lại khay rồi đứng dậy.
"Được rồi. Vậy thì chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên về phép tắc trên trong bữa ăn nhé."
"…Hả?"
"Tina là thú cưng của tôi mà, đúng chứ? Thế nên tôi phải dạy em những thứ cơ bản."
"Ai là thú cưng của cô hả, ả Thánh nữ kia? Cô là đồ biến thái bệnh hoạn à?"
Đôi mắt hồng nhạt của Lillian trở nên sâu thẳm khi dán chặt vào phần bụng dưới của tôi.
Trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo ấy, tôi theo phản xạ rùng mình và lùi lại một bước.
"Tôi đã nói là sẽ không đánh Tina nữa nhỉ?"
"…Phải."
Lillian khẽ mỉm cười rồi đứng dậy.
"Giữa chủ nhân và thú cưng, không có gì quan trọng hơn lòng tin."
Bỏ lại những lời lẽ ngớ ngẩn ấy, Lillian quay người về phía cánh cửa duy nhất trong căn phòng và mở nó ra. Ngay trước khi bước ra ngoài, cô ta như sực nhớ ra điều gì đó liền ngoảnh lại nhìn tôi.
"À, với cả. Ở đây Tina sẽ không thể nói chuyện được với 'cô bạn đó' đâu."
"…Gì cơ?"
"Đây là dinh thự của tôi. Và không gian này là nơi tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tina sau khi trở về Đế quốc."
Cô bạn đó? Chẳng lẽ Lillian biết về sự hiện diện của cô ấy bên trong tôi sao?
Giờ nghĩ lại, giọng nói quen thuộc từng vang vọng trong đầu tôi đã biến mất. Cái tiếng cười ma quái vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí tôi… giờ đã hoàn toàn im bặt.
"Nên là Tina à, cứ ngoan ngoãn chờ đi nhé. Lần tới nếu nghe lời hơn, biết đâu tôi sẽ khen em thật nhiều thì sao."
"…Hả? Ai thèm lời khen của kẻ biến thái như cô chứ?"
"Hehe, vậy tôi đi đây."
Lillian bước ra ngoài mà chẳng buồn để tâm đến lời mỉa mai chua chát của tôi.
Cánh cửa khép lại với một âm thanh nặng nề, sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy tôi.
Không biết bao lâu kể từ khi tôi ngồi đó, ngẩn ngơ giữa khoảng trống tĩnh lặng.
"Pfff."
Tiếng cười bị dồn nén cuối cùng cũng bật ra.
Tôi ôm bụng cười đến mức không kìm nổi. Như hòa theo tâm trạng ấy, sợi xích ở cổ chân tôi cũng vang lên những tiếng loảng xoảng inh ỏi.
"Chắc cô thấy tiếc lắm nhỉ, Thánh nữ."
Có vẻ như cô ta thực sự đang cố thuần hóa tôi.
Tôi tự hỏi liệu một Thánh nữ có nên mang trong lòng những ham muốn đen tối đến vậy không. Nhưng cái nhìn chăm chú vào tôi khi nãy của cô ta chẳng kém gì sự ám ảnh điên dại của Mardian.
Dĩ nhiên là tôi không có ý định khuất phục trước ý chí của Lillian.
"Cô đã quên mất một điều."
Trói buộc tôi chỉ bằng những sợi xích ở cổ chân, Lillian rõ ràng là không nhận ra tôi vốn đã không còn chút lưu luyến nào với cuộc sống này.
Lòng tham làm vẩn đục tâm hồn trong trắng của biết bao thiếu nữ, nuôi dưỡng ý định đầu độc Thánh nữ, rồi phá tan tình mẫu tử — tôi đã tự tay nhuộm linh hồn mình thành màu đen tuyệt vọng.
Một linh hồn đen tối như vậy sẽ chẳng bao giờ có thể bước qua cánh cổng thiên đàng. Nó sẽ rơi xuống vực thẳm của địa ngục, mãi mãi không thể thoát ra.
Nhưng chẳng sao cả.
Bởi ở dưới địa ngục ấy… có mẹ đang chờ tôi. Tôi có thể bước qua ranh giới đó không chút do dự.
Dù những ngày tháng ấy có nhiều đau đớn, nhưng chỉ cần được chịu đựng cùng mẹ — với tôi thế là đủ rồi.
Với tôi, điều đáng sợ nhất không phải là nỗi đau.
Mà là sự cô đơn.
'…Chắc sẽ đau lắm nhỉ?'
Tôi vốn không giỏi chịu đau, nhưng nếu sau khoảnh khắc đau đớn ngắn ngủi ấy là sự thanh thản vĩnh hằng… thì có lẽ cũng không tệ chút nào.
Tôi đưa lưỡi ra.
Rồi dồn hết sức nghiến chặt răng cắn mạnh vào lưỡi không chút do dự.
Phựt—
Âm thanh khô khốc vang lên như thể có thứ gì đó vừa đứt, và ngay sau đó là một cơn đau nhói xuyên qua miệng tôi.
"Ugh, ah…!"
Cơn đau đắng nghét, dữ dội đến mức nước mắt tự trào ra.
Nhưng rồi cơn đau ấy dần nhạt đi, chỉ còn lại cảm giác ấm nóng của máu lan ra khắp khoang miệng.
Tôi nhắm mắt lại, để cơ thể đổ sụp xuống nền đất.
Máu từ miệng tôi tuôn ra từng dòng như một con suối nhỏ nhuộm đỏ mặt sàn.
"Heh, heh… cô sẽ phải sống trong dằn vặt vì tội lỗi suốt quãng đời còn lại."
Một lựa chọn cực đoan như lời đáp trả cho sự giam cầm.
Trong mắt Lillian, có lẽ đó là tất cả những gì cô ta thấy.
Cô đã giết tôi, Lillian.
Tôi mong mình sẽ mãi tồn tại trong tâm trí cô như một tội lỗi không thể rửa sạch.
"Heh… đồ dị giáo… chết đi, Lillian…"
Trong khi thầm mỉm cười, tôi vẫn không ngừng nguyền rủa, chỉ mong để lại cho cô ta một nỗi dày vò vĩnh cửu.
Và rồi — khoảnh khắc ấy đã đến.
Dòng máu loang ra từ miệng tôi bắt đầu phát sáng mờ ảo, rồi từ chính nơi ấy, một thân cây màu trắng tinh khiết đột ngột vươn lên dữ dội.
"…Hả?"
Trong lúc còn đang chớp mắt sững sờ, thì một cành trắng, to bằng cổ tay, đã lao thẳng về phía miệng tôi.
"U-uh?! Ugh!!"
Thân cây trắng muốt ấy cưỡng bức xuyên qua đôi môi tôi, không ngừng trườn sâu vào bên trong.
"Kh… Ack—uh, hahh, hahh…"
Nó len lỏi qua cổ họng, trượt dọc thực quản, chui sâu vào bên trong. Cành cây vô hình ấy điên cuồng đâm vào sâu trong tôi.
Nhiệt lượng bỏng rát như muốn thiêu đốt toàn thân khiến tôi run rẩy.
Thân cây ấy, lúc này đang lấp đầy trong khoang miệng tôi, bỗng lóe sáng rực rỡ rồi vỡ vụn thành vô số hạt ánh sáng li ti và tan vào trong lòng đất.
"Heh… heh…!"
Tôi gục xuống sàn, chống cả hai tay rồi thở dốc nặng nề.
Dù cơ thể vẫn còn nóng rát bởi luồng nhiệt vừa cuộn trào bên trong, nhưng kỳ lạ thay, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Thậm chí… tôi còn có cảm giác như cơ thể mình đã trở nên nhẹ hơn.
Có gì đó không đúng.
"Uh… hả…?"
Tôi hoảng hốt đưa lưỡi ra kiểm tra. Cơn đau buốt dữ dội khi nãy đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Không chỉ thế, những mạch máu đỏ li ti vẫn luôn hiện rõ trên làn da, từng giọt rỉ xuống, giờ cũng biến mất như chưa từng tồn tại.
"C-chẳng lẽ…?"
Ánh sáng vừa rồi… đã chữa lành cho tôi ư?
Cơn nghi hoặc dấy lên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Không chần chừ, tôi lại đưa lưỡi ra rồi cắn mạnh lần nữa.
"Ugh…!"
Cơn đau sắc nhọn xé rách đầu lưỡi, vị máu tanh lại tràn ra khắp miệng.
Lần này, tôi đã nhanh chóng đưa cả hai tay bịt miệng lại, ngăn không cho máu rơi xuống sàn.
Nhưng dù đã cố gắng hết sức, ánh sáng dưới chân vẫn phát sáng lên lần nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, luồng sáng chết tiệt ấy lại phóng lên và lao thẳng về phía tôi.
"Không… không… cút đi!"
Tôi vùng vẫy né tránh, nhưng trong không gian chật hẹp này lại không có chỗ nào để trốn.
Cuối cùng, luồng ánh sáng cuộn trào ấy cũng chạm đến khuôn mặt tôi.
Tôi nghiến răng, cố mím chặt môi, nhưng luồng sáng ấy vẫn len qua từng kẽ hở nhỏ nhất, tràn vào trong rồi nhấn chìm toàn bộ khoang miệng tôi bằng ánh sáng chói lòa.
"Ugh…! Kh… aaah…! Ughh…!"
Luồng sáng thô bạo và điên cuồng lấp đầy miệng tôi, chỉ trong chớp mắt đã chữa lành vết thương nơi đầu lưỡi trước khi tan biến, không để lại lấy một dấu vết.
"Kh… không thể nào…"
Đầu óc tôi trống rỗng.
Sau đó, tôi đã thử mọi cách để có thể làm tổn thương bản thân. Nhưng dù là bằng cách nào, mỗi khi máu đổ ra — luồng sáng đáng nguyền rủa ấy lại hiện lên, bao phủ toàn thân tôi rồi chữa lành mọi vết thương chỉ trong tích tắc.
Càng cố làm tổn thương bản thân, cơ thể tôi lại càng trở nên khỏe mạnh hơn, duy chỉ có cơn đau là vẫn dữ dội đến mức không thể chịu nổi.
"Nếu… nếu cứ tiếp tục thế này…"
Tàn dư cuối cùng của sự bình tĩnh trong tôi tan biến không chút dấu vết, thay vào đó là nỗi lo lắng và bất an dần lấp đầy khoảng trống.
[Không gian này là nơi tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tina.]
"Chẳng lẽ… mình không thể chết ư…?"
Trong cơn tuyệt vọng, giọng tôi khàn đi, yếu ớt bật ra một tiếng thì thầm.
Lillian biết tôi sẽ cố gắng tìm cách tự làm bản thân tổn thương.
Cô ta đã nhìn thấu tôi đến mức nào? Và làm sao cô ta lại biết rõ về tôi đến vậy?
Không thể hiểu được cảm xúc thật sự của Lillian, tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi khôn cùng trước sự hiện diện ấy.
Và chỉ đến khi nhận ra bản thân không thể chết, nỗi sợ mà tôi dồn nén bấy lâu nay bắt đầu tan vỡ.
"… Đói quá…"
Tôi đói.
Tôi khát.
Tôi lạnh.
Và… tôi cô đơn.
"Tớ… tớ cô đơn quá… cậu ở đâu rồi? Làm ơn đến đây đi…"
Tôi tuyệt vọng gọi người bạn của mình, nhưng đúng như Lillian đã nói, chẳng có hồi âm nào cả.
"Làm ơn… hãy xuất hiện đi mà. Tớ không muốn ở một mình. Tớ sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ cần… xin cậu…"
Sự hiện diện từng ở bên tôi giờ lại xa xăm làm sao, nó trống rỗng và cô độc đến tận cùng, như muốn nuốt chửng lấy tâm trí tôi.
Rắc—
Trong cơn bồn chồn, tôi cắn mạnh vào ngón tay cái.
"Khi… khi Lillian quay lại, mình sẽ nói chuyện với cô ấy lần nữa…"
Cô ấy đã hứa sẽ quay lại.
Dù Lillian có thay đổi thế nào đi nữa, thì chắc chắn bản chất thật của cô ấy vẫn là người tốt.
Nếu biết cách cư xử, chắc chắn tôi sẽ tìm được đường thoát.
Còn nếu không còn cách nào khác, tôi sẽ cầu xin, sẽ xin lỗi và xin được tha thứ.
Nếu tôi thành tâm cầu xin, hứa sẽ không làm chuyện xấu nữa, Lillian nhất định sẽ để tôi đi.
Dĩ nhiên, đó chẳng phải là thật lòng. Nhưng tôi biết cách khiến người khác tin nó là thật.
"Chỉ cần đợi… đợi thêm một chút… cô ấy sẽ quay lại sớm thôi…"
Thế nhưng, cho dù tôi có đợi đến thế nào đi chăng nữa.
Thì Lillian vẫn không đến.
[note82209]

