Ngân nga giai điệu nhẹ nhàng, tôi tận hưởng cảm giác dễ chịu khi làn gió ban mai dịu dàng lướt qua da thịt.
Vầng trăng tròn đơn độc treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra một nét thơ mộng, còn ánh bạc của nó thì phủ xuống màn đêm tĩnh lặng.
"Tina."
Giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh khiến bước chân tôi khựng lại.
Với đôi mắt màu thạch anh tím, sâu thẳm và u tối. Viviana tiến lại gần tôi, mái tóc đen tuyền của cô hòa vào không khí mờ ảo của bình minh, khẽ lay động theo làn gió.
"Cô xử lý Mardian xong rồi à?"
"…Ừm."
"Thật không đấy? Tôi có thể tự mình xác nhận nó không?"
"Ta thề với em, rằng cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu em không tin thì ta có thể cho em xem bằng chứng ngay bây giờ."
"Không cần đâu."
Bây giờ Mardian đã không còn được Bá tước Abreldine sủng ái nữa, cô ta sẽ chẳng bao giờ có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như trước nữa.
Kể cả có muốn báo thù tôi, thì điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Tôi nhón chân lên rồi hôn nhẹ vào má phải của Viviana.
Chụt.
Âm thanh mềm mại ấy vang lên khi môi tôi chạm vào làn da lạnh lẽo của cô.
"Làm tốt lắm, Viviana. Nhờ cô mà tôi mới được an toàn."
"Vậy nhé, tôi đi đây. Gặp lại cô sau."
Tôi xoay người bước đi, để lại cô ấy đứng đó. Thế nhưng, trước khi tôi kịp đi được vài bước, Viviana đã nắm lấy cổ tay tôi.
"Tina, em là người… đã hạ độc Lillian phải không?"
"Nếu đúng là tôi thì sao?"
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Viviana bằng cả hai tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập mâu thuẫn.
Tôi khẽ mỉm cười rồi cất giọng.
"Cô sẽ tống tôi vào ngục à? Hay là sẽ giết tôi ngay tại đây?"
"...."
"... Viviana."
Tôi kéo gương mặt cô lại gần, gần đến mức hơi thở của cả hai như hòa vào nhau.
Rồi tôi cười nhạt.
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô."
Giọng tôi hạ xuống, nhỏ như lời thì thầm lướt nhẹ qua tai cô.
Đôi mắt thạch anh tím của Viviana phản chiếu hình ảnh đôi đồng tử của tôi, đôi đồng tử đang loé lên cây thánh giá, sáng rực giữa màn đêm.
Viviana nhìn tôi một hồi lâu rồi mới cụp đôi mắt mờ đục ấy xuống. Cô gật đầu.
Tôi mỉm cười toe toét với Viviana, người đã ngoan ngoãn chấp nhận tất cả.
Chí ít tôi cũng nên dành cho cô một lời "tiễn biệt".
"Mong rằng phần đời còn lại của cô sẽ héo mòn dưới gánh nặng của tội lỗi."
***
Ngắm nhìn vầng trăng tròn tuyệt đẹp đang dịu dàng soi sáng màn đêm, tôi bắt đầu ngâm một khúc ca.
"Thánh nữ ho ra máu hòa vào rượu vang đỏ,"
[Ánh sáng dần phai nhạt và tắt lịm.]
"Kẻ phản diện đã bị ham muốn của mình nuốt chửng,"
[Cô ta đã phải trả giá cho sự ngu muội của mình.]
"Vị công nương không thể chịu đựng nổi gánh nặng của tội lỗi,"
[Cô ta đã chọn cuộc đời của một con rối.]
Tất cả bọn họ đều là những kẻ ngu ngốc.
Nếu chỉ sống vì bản thân, họ đã có thể bước đi trên con đường nở đầy hoa. Vậy nhưng chỉ vì để thứ cảm xúc nhỏ nhoi chi phối, họ đã tự nhấn chìm bản thân vào vực sâu không đáy.
Dù sao thì… họ vốn là những "nhân vật chính" của thế giới này. Tôi tự hỏi liệu việc họ "sụp đổ" dễ dàng đến thế có thật sự đúng đắn hay không.
[Không có sinh vật nào thích hợp để bị tha hóa hơn loài người, cậu thấy có đúng không, Tina?]
"Phải, cậu nói đúng."
[Hehe, mà, chúc mừng nhé. Cuối cùng cậu cũng có thể gặp lại gia đình thật sự của mình rồi.]
"…Ừ."
[Giờ hãy nhanh chóng xử lý vật cản cuối cùng rồi cùng nhau rời đi nào.]
"Hả?"
[Vẫn còn một người nữa còn gì?]
Môi tôi khẽ run, thứ cảm xúc mà ngay cả chính tôi cũng chẳng thể xác định.
Tôi cố gắng mỉm cười như mọi khi, nhưng lần này, đôi môi lại chẳng hề nghe lời.
[Tina, cậu sẽ không hối hận đấy chứ?]
***
[Cậu sắp được gặp lại mẹ rồi. Nhưng giờ lại chần chừ gì nữa vậy?]
"…Chỉ là, nếu hoãn lại một chút… cũng không sao đâu phải không? Bây giờ chẳng còn ai có thể cản đường tớ nữa rồi."
Lời nói của tôi rơi vào khoảng lặng nặng nề.
Sự tĩnh lặng dày đặc xung quanh như bóp nghẹt lấy cổ họng tôi.
Sau một hồi im lặng, cô ấy khẽ thở dài rồi thì thầm vào tai tôi.
[Có phải… cậu muốn ở lại đây không?]
"Không, không phải vậy…"
[Hay là, cậu lại định giết "mẹ" của kiếp này… giống như đã từng làm ở kiếp trước?]
Giọng nói vang vọng, trầm đục khiến tim tôi như rơi thẳng xuống đáy vực.
[Nhìn về phía trước đi, Tina.]
Tôi từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.
Có một người phụ nữ đang đứng ở đó.
Người phụ nữ mang mái tóc và màu mắt giống hệt tôi.
Và cũng là phụ nữ mù quáng nhất trần đời.
Giờ này đã là rạng sáng — thế nhưng bà ấy còn ra ngoài làm gì vậy?
"Tina…!"
Bà ấy vội vã chạy về phía tôi.
[So với ba kẻ trước, việc bẻ gãy ý chí của một người yếu đuối như này chắc chẳng có gì khó khăn đâu, phải không?]
Tôi đứng chết lặng vì bị đôi mắt chứa đầy lo lắng ghìm chặt tại chỗ. Không thể nhúc nhích, không thể thốt nên lời.
Tôi chỉ có thể nhìn bà ấy chạy lại gần.
[Chỉ cần một lời thôi, đúng chứ? Hãy kết thúc nhanh lên… rồi cùng tớ đi gặp người mẹ thật sự của cậu.]
Cuối cùng, bà ấy đã đến bên tôi và ôm tôi vào lòng.
"Giờ này rồi mà con còn đi đâu vậy…? Con có biết ta đã lo lắng đến thế nào không?"
"Con ở đâu vậy, trả lời ta, Tina Blanc."
Lời nói sắc bén như xuyên thấu trái tim tôi. Thế nhưng từng âm tiết lại thấm đượm tình yêu sâu sắc.
Làm sao người này lại có thể hết lòng vì người khác đến thế?
Và rốt cuộc, điều gì đã khiến Tina Blanc xứng đáng được nhận thứ tình yêu ấy vậy?
"Con không ngủ được… nên đã ra ngoài đi dạo một chút. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng."
Tôi vùi mặt vào lòng bà, nhẹ nhàng thì thầm.
"Thật là… đừng bao giờ khiến ta phải lo lắng vì những như vậy nữa…"
Mỗi lần nghe thấy giọng nói chan chứa tình yêu của Artasha, trong đầu tôi lại hiện lên cùng một suy nghĩ.
Nếu là người này, liệu tôi có thể bắt đầu lại được không? Nếu là người này, liệu tôi có thể dựa vào không? Nếu là người này, liệu mọi thứ sẽ thay đổi chứ?
Thế nhưng, mỗi khi những ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm, cô ấy lại nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi.
[Đó chỉ là ảo tưởng nhất thời thôi.]
Và tôi thừa biết điều đó.
[Tình yêu của người phụ nữ ấy sẽ không bao giờ đến được với cậu.]
Tôi hiểu điều đó hơn ai hết.
[Và Tina à, nếu cậu thực sự quan tâm đến người phụ nữ đó… vậy thì chẳng phải cậu nên nói cho bà ta biết sự thật hay sao?]
Những lời mà cô ấy nói lúc nào cũng đúng.
Ngày trước là thế, và bây giờ cũng vậy.
[Cậu biết mà? Rằng chính những hành động của cậu… mới là thứ đang giết chết bà ta theo một cách tàn nhẫn hơn bao giờ hết?]
Sự thật cay nghiệt ấy đâm thẳng vào trái tim tôi như một lưỡi dao, khiến đôi mắt tôi đỏ hoe.
[Cậu định giết chết "mẹ" của mình thêm lần nữa à, Tina?]
Với câu nói cuối cùng ấy, chút vướng bận còn sót lại trong tôi cuối cùng đã rơi xuống đất, như một chiếc lá úa lìa cành.
Khi những giọt nước mắt yếu ớt trào ra cũng là lúc tôi thiêu rụi nốt chiếc lá còn lại không chút do dự.
"Mẹ…"
"T-Tina? Sao con lại khóc?"
"Mẹ thật đáng thương."
Tôi lạnh lùng gạt bàn tay ấm áp đang vuốt lấy má mình, bàn tay vừa định lau đi nước mắt trên gương mặt tôi.
Trước hành động mà tôi chưa từng làm bao giờ, đôi mắt của Artasha hơi run lên, như thể bị bất ngờ.
"Tina…?"
"Ha, đến tận lúc này rồi… mà bà vẫn chẳng hiểu gì nhỉ."
Tôi mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt đang run rẩy của bà ấy. Một nụ cười nhạo báng, khinh miệt và tràn ngập ác ý.
"Bà có biết trông bà buồn cười đến thế nào không? Trao tình yêu của mình cho người khác mà chẳng hề nhận ra đứa con gái ruột của bà đã chết từ lâu."
"C–cái gì…?"
"Có cần tôi phải nhắc lại không?"
Tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trán Artasha rồi đẩy nhẹ. Bị cú đẩy bất ngờ làm choáng váng, bà ngã phịch xuống đất vì không kịp phản ứng.
"Con gái bà, Tina — nó đã chết từ lâu rồi."
Artasha ngồi bệt xuống đất với dáng vẻ thảm hại, đôi mắt chớp liên tục trong vô thức, như thể không tin được những gì vừa nghe. Rồi bà cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, run run nắm lấy tay tôi.
"T–Tina, con yêu… đừng đùa ác ý như vậy… không hay chút nào đâu."
"Đến tận lúc này rồi… mà bà vẫn có thể nói những lời đó à."
"Tina…"
"Trông bà có vẻ rất vui mỗi khi tôi nói chuyện bằng giọng điệu nũng nịu."
"T–Tina…"
"Hay là… bà đã nhận ra rồi? Rằng có một thời điểm nào đó, thái độ của 'tôi' đã thay đổi hoàn toàn."
Đôi mắt Artasha mở to vì sốc khi bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhìn vào đôi mắt xanh đang đờ đẫn ấy, tôi khẽ nhếch môi — một nụ cười khinh khỉnh, chất chứa mỉa mai.
"Thú thực thì nếu tôi là bà, có lẽ tôi đã nghi ngờ rồi. Nhưng bà đã không do dự mà chấp nhận tôi."
"Đ–đừng nói nữa, Tina…"
"Hay là… bà thích tôi giả vờ làm Tina và chiều chuộng bà thay cho đứa con gái kia? Nếu là vậy thật… thì có hơi thất vọng đấy—"
Chát!
Âm thanh sắc lạnh xé toạc không khí, đầu tôi bị hất mạnh sang một bên.
Cơn đau nhói lan ra khắp má, và vị tanh của máu từ từ lan ra nơi đầu lưỡi.
Người phụ nữ trước mặt tôi — không, là Artasha — đang khóc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ và trống rỗng, lăn dài trên khuôn mặt của người mà tôi từng nghĩ là luôn kiên định.
Khoảnh khắc đó, khi nhìn vào những giọt nước mắt ấy, tôi mới nhận ra.
"Ah."
Hết thật rồi.
Vở kịch mệt mỏi này.
Thứ tình yêu giả tạo này.
Cuối cùng, tất cả đã kết thúc.

