Web Novel

Chương 84 : Trút hết mọi ham muốn của chị lên em đi

2025-09-26

5

"Nói tiếp đi."

Trong căn phòng VIP phía sau đại sảnh của bữa tiệc xa hoa, Mardian nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đỏ thẫm trong bầu không khí tĩnh mịch.

"Tại sao em lại quyến rũ Thánh Nữ?"

Ánh mắt ấy khác hẳn với thường ngày, chẳng hề thoải mái chút nào.

Tôi không biết Mardian nghĩ gì, nhưng rõ ràng là cô ấy đang hiểu lầm.

"Tại sao em cứ cố quyến rũ những người mà chị không thể kiểm soát được vậy?"[note81003]

"Không phải vậy đâu, Mardian… em cũng đang chật vật lắm…"

"Chật vật?"

Mardian hơi nhướng mày, nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Lillian Endoria.

Nhờ trò hề của cô ta mà cuộc sống thượng lưu của tôi đã suýt chút nữa tan thành mây khói.

Chỉ cần câu hỏi ấy thừa thêm một chữ, có lẽ bí mật mà tôi giấu kín biết bao lâu nay đã bị phơi bày không chút thương tiếc trước vô số tiêu thư.

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà sống lưng tôi đã lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy dọc sau gáy.

Bảo sao khung cảnh Mardian khi ấy lại khiến tôi nhẹ nhõm đến thế.

Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cô ấy đã gần như là một vị cứu tinh của tôi.

Chí ít thì Mardian, kẻ thù không đội trời chung của Lillian, sẽ không bao giờ đứng về phía cô ta.

"…Mardian."

Tôi vùi mặt vào ngực Mardian rồi khẽ cọ nhẹ vào đó.

Bị hành động bất chợt của tôi làm cho bối rối, Mardian đặt đôi tay đang nắm chặt lên eo tôi.

"Tina… em đang thử thách tính kiên nhẫn của chị đấy à?"

"Em mệt mỏi lắm… vì Thánh Nữ cứ…"

"…Chính xác thì đã có chuyện gì em mệt mỏi đến vậy?"

"Em cũng không rõ nữa. Nhưng cô ấy cứ đối xử tệ bạc với em… bóp tay em đau điếng, hỏi những câu hỏi lạ lùng, thậm chí còn nặng lời…"

"…Thánh Nữ đã bắt nạt em ư?"

"Vâng, nên em không tài nào ngừng nghĩ về chuyện đó được…"

Bình thường tôi sẽ gạt bỏ những cái chạm của Mardian, nhưng lần này tôi đã không tránh né. Trái lại, tôi còn tựa sát vào người cô ấy hơn rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

"Giá mà Thánh Nữ không ở đây… em rất muốn dành nhiều thời gian hơn với chị, Mardian ạ."

Ngước nhìn Mardian với ánh mắt nũng nịu, tôi có thể cảm nhận được sự rung động khẽ khàng trong cơ thể của cô ấy trước ánh mắt tha thiết của tôi.

"…Nếu cục cưng Tina của chúng ta đang gặp khó khăn đến thế… vậy chị hạ độc cô ta nhé? Liệu làm vậy có khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn không?"

Mardian mỉm cười ranh mãnh, nhưng tôi lại nghiêm túc suy nghĩ về lời nói ấy trong thoáng chốc.

Hạ độc.

Bình thường nghe có vẻ rùng rợn, nhưng lúc này nó lại trở nên hấp dẫn đến kỳ lạ.

Nếu Mardian có thể trừ khử Lillian giúp tôi, tôi sẽ không còn phải chịu đựng cảnh hỗn loạn này nữa.

Ở phần kết của game, số phận của Lilian lúc nào cũng là bị hạ độc.

Nếu Mardian thành công trong việc hạ độc Lillian, câu chuyện sẽ dẫn đến một kết cục bi thảm.

Nếu thất bại, nó sẽ kết thúc với cảnh Mardian đứng trên đoạn đầu đài.

'Cũng không tệ nhỉ.'

Ban đầu tôi còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ tôi đã hoàn toàn chắc chắn.

Đó là Lillian đang tìm cách trả thù tôi.

Dù là ở route nào đi chăng nữa, Lillian dịu dàng chưa từng một lần đả động đến chuyện trả thù, giờ lại tỏ ra ác ý chỉ với mình tôi. Tôi không hiểu vì sao.

Tôi đã làm gì sai ư?

Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn: ấy là nếu cứ tiếp tục như này thì vị thế mà tôi đã dày công gây dựng trong giới thượng lưu sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Nếu là vậy thật thì có lẽ tôi nên mạnh tay một chút, loại bỏ cô ta mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Mardian rồi kéo nó xuống mông mình.

Sau đó dùng lực để khiến bàn tay của cô ấy áp chặt, tôi thì thầm khe khẽ.

"Tina, em…"

"Hạ độc sao… em không chắc lắm… Nhưng nếu Mardian chịu làm đến mức đó chỉ vì em, thì chắc là em sẽ yêu ngài mất thôi."

"Hả?"

Cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Mardian, tôi khẽ mỉm cười trong lòng.

Chậm rãi luồn tay cô chui xuống bên dưới váy mình. Cơ thể tôi nhẹ nhàng run lên khi những ngón tay lạnh buốt của cô ấy lướt qua da.

Cẩn thận đặt tay Mardian lên phần đùi trong, tôi thì thầm khe khẽ.

"… Có lẽ em sẽ yêu chị sâu đậm đến mức muốn trao hết thảy mọi thứ cho chị đấy."

"H-hả?"

Mardian tròn mắt nhìn tôi như thể bị bất ngờ.

Hiếm lắm mới thấy cô ấy, người lúc nào cũng quyến rũ và bình tĩnh, bối rối đến vậy.

Hẳn là những lời tôi vừa nói đã khiến cô ấy sốc.

Câu nói ấy là một lời tuyên chiến công khai với Thánh Nữ.

Tôi biết hành động của bản thân hôm nay khác hẳn mọi khi, nhưng tôi không còn cách nào khác để có thể đối phó với Lillian.

Bởi suy cho cùng, dù Mardian có phát hiện ra những bí mật đen tối của tôi, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi.

Lý do khiến cô ấy ám ảnh tôi vốn đã chẳng phải vẻ ngoài ngây thơ và vô hại.

Cô ấy bị mê hoặc bởi vẻ đẹp như búp bê, cùng thân hình mảnh mai và yếu ớt của tôi, thứ khơi gợi những ham muốn bản năng, lệch lạc trong con người.

Nên ngay cả khi biết được bản chất xấu xí của tôi, Mardian vẫn sẽ thèm khát cơ thể này.

Giống như một kẻ biến thái vậy.

"Tina, em có nhận thức được bản thân đang nói gì không?"

Mardian nuốt khan, yết hầu chuyển động rõ rệt.

Tôi nhẹ nhàng hướng những đầu ngón tay của cô ấy lướt dọc theo mặt trong của bắp đùi thêm một lần nữa. Cái chạm lạnh lẽo mà nóng bỏng ấy khiến tôi khẽ run rẩy.

"Mardian… em không ngây thơ như chị nghĩ đâu."

Thấy Mardian nhìn tôi bằng ánh mắt dao động, tôi nghiêng sát đến tai cô ấy rồi thở ra một hơi thật khẽ.

"Làm sao em có thể không yêu một người sẵn sàng mạo hiểm tất cả vì em cho được? Em đã luôn muốn hiến dâng cả cuộc đời mình cho 'vị anh hùng' như vậy."

Lời thì thầm ấy khiến ánh mắt Mardian càng thêm khao khát.

Tuy vẫn còn do dự, nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện lên thứ ham muốn không thể chối bỏ. Bàn tay cô siết chặt đùi tôi, lực ấn hằn rõ nơi da thịt.

"…Nhưng Tina à, bây giờ Thánh Nữ đã có quyền lực ngang hàng hoàng gia. Động vào cô ta chẳng khác nào thách thức cả hoàng tộc."

"Chẳng phải điều đó sẽ khiến em yêu chị hơn sao?"

Tôi bình tĩnh cầm lấy bàn tay còn lại và kéo về phía môi mình. Đặt một nụ hôn lên ngón trỏ rồi cẩn thận đưa ngón tay của cô ấy vào miệng.

"Haa— Mmm…"

Tôi từ từ đưa lưỡi mơn trớn, phủ kín ngón tay Mardian bằng nước bọt của mình.

Mỗi lần đầu lưỡi của tôi nhẹ nhàng âu yếm ngón tay của cô ấy, những tia lý trí còn sót lại trong ánh mắt Mardian cũng dần tắt đi.

'…Chưa đủ.'

Nhưng vẫn còn một tia do dự trong đôi mắt cô.

Nuốt tiếng thở dài vào trong, tôi dẫn cả hai tay Mardian vòng lên cổ mình rồi chậm rãi xoè lòng bàn tay, mời gọi cô ấy nắm trọn lấy cổ tôi.

"Nếu đến lúc ấy, có lẽ em sẽ muốn trao trọn thân này cho chị đấy, Mardian à."

"Trao trọn ư?"

"Phải, chị có thể trút mọi ham muốn của mình lên em bằng bất cứ 'hình thức' nào."

"…Mọi ham muốn sao?"

"Vâng, bất cứ điều gì chị muốn."

Tôi nghiêng người thì thầm lần cuối như thể để lại một nụ hôn trên tai cô ấy.

"Nếu là vậy thì chị sẽ chẳng cần đến 'thứ thuốc kia' nữa."

Vừa nghe lời ấy, những tia lý trí cuối cùng trong mắt Mardian vụt tắt.

Lực nắm trên cổ tôi bỗng chặt lại.

"—Kuh…?!"

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật ra khỏi đôi môi tôi ngay khi hơi thở bị chặn đứng.

Mardian bắt đầu siết chặt hơn khiến cơn đau nóng rát lan ra khắp lồng ngực tôi.

"Con điếm này… em đang cố thử thách tính kiên nhẫn của chị đấy à?!"

"Gh… Ha, hkk!"

"Em có biết chị đang phải kìm nén đến mức nào không?!"

Mỗi lần ngón tay của cô ấy ép mạnh vào cổ tôi, cơn buồn nôn lại dâng lên như thể ruột gan bị đảo lộn.

"Kh… khh…"

Tôi gắng gượng hít thở, tim đập dồn dập, cả cơ thể thì run rẩy phản kháng.

Mardian với đôi mắt rực lửa khi đang siết cổ tôi liền cắn môi rồi đột ngột cúi đầu.

Sau đó, cô từ từ buông lỏng bàn tay đang siết cổ tôi.

"Haa…! Hk, haak…"

"…Được. Vậy là em muốn chị đảm bảo Thánh Nữ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa phải không?"

Mardian hít một hơi thật sâu rồi thô bạo luồn tay qua mái tóc rối bời.

"Tina, chị không biết vì sao em lại căm ghét ả Thánh Nữ kia đến vậy… nhưng giờ, lý do đó chẳng còn quan trọng nữa."

Mardian nắm lấy cằm tôi, nâng nó lên và nhìn xuống tôi bằng đôi mắt đỏ rực.

"Những lời em vừa nói… tốt nhất là em nên tự nhớ lấy."

Với giọng khàn khàn như tiếng gầm của dã thú, Mardian quay người rời khỏi phòng với những bước chân dứt khoát.

Như dư chấn của một cơn bão, căn phòng VIP của buổi tiệc lại chìm vào tĩnh lặng.

Tôi nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm lên những vết hằn trên cổ mình.

"…Chắc là bị bầm mất rồi."

Tôi hơi cau mày và cúi đầu xuống vì cảm nhận được cơn đau rát.

Lillian, mặc dù mối quan hệ giữa chúng ta chẳng có gì tốt đẹp, nhưng chỉ lần này thôi, tôi cầu xin cô.

Làm ơn hãy chết một cách thanh thản dưới tay Mardian đi.

Bởi suy cho cùng ngay cả khi cô chết, cô vẫn sẽ được lên thiên đường.

Còn tôi, ngoài địa ngục ra, tôi sẽ chẳng còn nơi nào để đi.

Vậy nên, vì kẻ đáng thương này, mong cô hãy tránh xa khỏi vị trí nữ chính.

Cô là người tốt còn gì? Cô sẽ chấp nhận yêu cầu của tôi… phải không?

***

Làn gió nhẹ của hoàng hôn nhẹ nhàng lướt qua khuôn viên của dinh thự Công tước.

Một người phụ nữ đang khoác trên mình bộ quân phục màu đen nổi bật, chậm rãi bước ra phía cổng lớn.

Với mái tóc mang màu sắc của bầu trời đêm sâu thẳm, buông xõa như tơ lụa, cô cúi đầu nhìn xuống bó hoa trong tay, đôi mắt lấp lánh tựa như những viên thạch anh tím.

Những bông hoa rực rỡ, hòa quyện cùng những sắc xanh và trắng đang đua nhau nở rộ.

Chúng được hái cẩn thận từng bông một từ khu vườn của dinh thự Công tước, cùng với những suy nghĩ về "cô ấy".

Dù không rành về hoa, nhưng cô vẫn dành nhiều giờ trong vườn để kết thành bó hoa này, và khi hoàn thành nó, cô đã cảm thấy một niềm mãn nguyện trước vẻ đẹp của những màu sắc trong bó hoa.

"Xe ngựa đã sẵn sàng, thưa Công nương."

"…Ừ."

Nghe lời người hầu gái, người phụ nữ lặng lẽ bước qua cánh cổng chính.

Bên ngoài cổng là một cỗ xe lớn với con hắc mã đang chờ. Người đánh xe cúi chào lễ phép, còn cô thì bình thản đặt chân lên bậc xe.

Nhưng ngay trước khi bước vào trong, cô đã quay đầu lại, ngước nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống.

Ánh mắt liếc về bó hoa trên tay, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt thoáng buồn, cô khẽ thì thầm.

"…Hy vọng em sẽ tha thứ cho ta."

Mang theo ước nguyện chân thành của mình, Viviana cuối cùng cũng mở cánh cửa xe ngựa.

Ghi chú

[Lên trên]
Có đoạn nào đấy Mardian bảo với Tina rằng những lúc chỉ có 2 người thì xưng hô "chị-em" nên đoạn này mình để xưng hô vậy nhé.
Có đoạn nào đấy Mardian bảo với Tina rằng những lúc chỉ có 2 người thì xưng hô "chị-em" nên đoạn này mình để xưng hô vậy nhé.