Web Novel

Chương 79 : Anh hùng trở về

2025-08-16

3

"Chúc mừng, Tina!"

Đó là vào buổi chiều đẹp với ánh nắng dịu dàng bao phủ khắp khu vườn.

Trên chiếc bàn tròn thanh nhã được bày biện bằng những tách trà và đĩa sứ tinh xảo cùng một chiếc bánh kem lộng lẫy được đặt ở vị trí trung tâm.

Xung quanh chiếc bánh là những nàng tiểu thư với nụ cười duyên dáng, đang nhẹ nhàng trao nhau những lời khen.

Như hương hoa thoang thoảng theo gió, những nụ cười tươi tắn ấy thật dịu dàng và rạng rỡ.

Nhưng lần này, tất cả đều hướng về phía tôi.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều… nhưng người như em thật không xứng với…"

Nụ cười ngoan ngoãn vẫn đọng lại trên môi, kèm theo nét vô hại.

Bên dưới biểu cảm tựa như chiếc mặt nạ ấy, tôi vẫn có thể thấy từng tiểu thư đang khẽ đỏ mặt.

"Không đâu, Tina, tôi nghĩ em còn hơn cả như vậy nữa đấy."

"Đúng vậy. Dù ngài Mardian là một đối thủ khó nhằn, nhưng thật lòng mà nói thì chẳng ai có thể phủ nhận Tina cả."

"Hoho, ngài Mardian, chẳng lẽ ngài đang… ghen sao?"

Mọi ánh mắt liền dồn về phía người phụ nữ đang tao nhã nhâm nhi trà với đôi chân vắt chéo.

Đằng sau mái tóc vàng óng buông thõng xuống là đôi mắt đỏ như máu tỏa ra một khí chất lạnh lùng, tương phản rõ rệt với nụ cười điềm tĩnh trên môi cô.

"Dĩ nhiên là không rồi."

Mardian mỉm cười.

"Nếu là người khác thì có lẽ ta đã chẳng vui vẻ gì… nhưng vì đó là cục cưng Tina yêu quý của ta, vậy nên ta không thể nào hạnh phúc hơn được nữa."

Với nụ cười mê hoặc, Mardian khẽ xoa lên cằm tôi bằng những ngón tay của mình[note78757]. Cảm nhận sự âu yếm ấy, tôi nhẹ nhàng nghiêng người về phía Mardian.

"Chúc mừng em đã trở thành bông hoa của giới thượng lưu, Tina."

"…Em cảm ơn, Mardian."

Ba năm đã trôi qua kể từ lúc Lillian đột ngột rời đi, tôi đã sống bằng những lời ngọt ngào và tâng bốc các nhân vật quyền quý.

Giờ đây, tôi đã đạt đến mức độ nổi tiếng nhất định, không một ai trong giới thượng lưu lại không biết đến tôi.

Những kẻ từng coi thường tôi dần mất đi chỗ đứng, còn những ai được tôi chú ý thì lại dễ dàng gia nhập các phe phái lớn mạnh.

Ngay khi cán cân quyền lực nghiêng đi, số tiểu thư hướng ánh mắt về phía tôi cũng ngày một tăng lên.

Giữa muôn vàn sự quan tâm cùng thiện cảm ấy, cuối cùng tôi đã được chọn để trở thành "Bông hoa của giới thượng lưu", thậm chí còn vượt qua cả Mardian.

Phần thưởng đi kèm là quyền ưu tiên mua sắm tại cửa hiệu thời trang nổi tiếng nhất Đế quốc và một viên kim cương hồng, món trang sức đang làm mưa làm gió trong giới quý tộc.

Thực lòng mà nói, quyền ưu tiên mua sắm kia chẳng mấy hữu ích, nhưng viên kim cương hồng thì lại được tôi vui vẻ nhận lấy.

Có thể sẽ mất vài năm mới bán được, nhưng đến khi bán được rồi, chắc chắn tôi sẽ có cả một gia tài tiền vàng.

Buổi tiệc trà giữa khu vườn rộng lớn hôm nay chính là để chúc mừng danh hiệu "Bông hoa giới thượng lưu" của tôi.

"Em cảm thấy thế nào khi trở thành bông hoa của năm nay?"

Versha hỏi với vẻ tò mò.

"Thật lòng thì, em cảm thấy đây không phải sự thật… bởi vẫn còn rất nhiều người xinh đẹp và duyên dáng hơn em, thế nên em cũng không chắc là mình xứng với vinh dự này."

"Em đang nói gì vậy? Trong đế quốc này, không, phải là trên cả thế giới này, không ai đáng yêu hơn em."

Trước lời tuyên bố hùng hồn của Sharione, những vị tiểu thư khác đều đồng loạt gật đầu tán thành.

"Cảm ơn vì sự dịu dàng mà mọi người đã dành cho em."

Giọng nói e thẹn của tôi vừa dứt, tiếng cười trong trẻo của các tiểu thư liền vọng khắp khu vườn.

"À mà này, Tina, lễ trưởng thành của em sắp tới rồi nhỉ?"

Mardian vừa hỏi, vừa tao nhã nhấp một ngụm trà. Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

"Vâng, em định sẽ tổ chức vào tháng sau."

Ba năm đã trôi qua, và giờ tôi đã mười chín tuổi.

Thế nhưng dù đã bước sang tuổi trưởng thành, dáng người tôi vẫn mảnh mai và nhỏ nhắn.

So với vẻ đẹp trưởng thành đầy cuốn hút của Mardian, tôi lại chỉ mang nét dễ thương, vòng ngực mà tôi từng nghĩ sẽ phát triển giống mẹ mình vẫn chỉ ở mức khiêm tốn.

Cũng không phải phẳng lì hoàn toàn...

Chiều cao mà tôi từng hy vọng bản thân sẽ đạt được cũng chẳng thay đổi. Thú thật, tôi đã nghĩ mình sẽ đạt ít nhất 160cm, vậy mà cuối cùng lại chỉ vừa nhích qua 150cm đôi chút.

Vì thế, tôi thường phải ngước nhìn mỗi khi trò chuyện với người khác, nhưng tôi cũng không có phàn nàn gì về cơ thể này của mình.

Trên thực tế, dáng vẻ này có khi lại còn khơi gợi bản năng muốn bảo vệ của các tiểu thư quý tộc, và cả, tôi nghĩ nếu ngực của mình lớn hơn thì chắc sẽ rất bất tiện.

Tôi thề là tôi chưa từng nhìn vào khuôn ngực 'đầy đặn' của mẹ rồi nghĩ, 'Một ngày nào đó, mình sẽ…' đâu.

Thật đấy.

"Nếu chưa tìm được nơi thích hợp để tổ chức lễ trưởng thành, cứ nói với ta, ta sẽ cho mượn dinh thự của gia tộc."

Mardian vừa dứt lời, Sharione và Versha lập tức lên tiếng.

"Trời ạ, như vậy thì bất công quá đấy tiểu thư Mardian. Dinh thự của gia tộc ta lúc nào cũng chào đón em, Tina."

"Tina, hãy nhớ rằng chỗ của ta cũng là một lựa chọn đấy nhé."

Biết ơn trước những lời đề nghị của họ, tôi nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Hehe, nhờ có mọi người, em tin chắc rằng lễ trưởng thành của mình sẽ thật vui vẻ cho mà xem."

Dù nhiều thứ đã thay đổi, nhưng các vị tiểu thư trước mặt tôi đây vẫn là những người bảo trợ… hay đúng hơn là những 'ân nhân' đáng tin cậy.

Tình hình của gia tộc tôi cũng đã cải thiện rõ rệt.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng của mẹ, gia tộc Nam tước Blanc đã thoát khỏi khủng hoảng tài chính và lấy lại cuộc sống ổn định.

Giờ đây, chúng tôi thậm chí có thể thuê hầu gái, và gần đây còn thuê cả những người làm vườn để chăm chút bầu không khí của dinh thự.

Một cuộc sống yên bình và tĩnh lặng.

Có vẻ như Mardian cũng đã thay đổi hoàn toàn, không còn tìm cách sờ soạng cơ thể tôi một cách không cần thiết nữa.

Tôi từng mất rất nhiều thời gian để nghĩ xem phải làm gì với Mardian, nhưng với mối quan hệ đã yên ổn như bây giờ, tôi rất sẵn lòng hòa thuận với cô ấy.

Sharione, Versha, và cả những tiểu thư quý tộc mà tôi thậm chí còn chưa biết tên, tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.

Trong giới thượng lưu, giờ đây chẳng còn ai có thể cản đường tôi được nữa.

'Không biết Viviana ngoài chiến trường có ổn không nhỉ?'

Tôi đã hứa sẽ tha thứ cho Viviana nếu cô ấy trở về trong chiến thắng.

Lời hứa đó… chỉ là nửa đùa nửa thật.

Tôi không có ý định bỏ lỡ cơ hội lợi dụng cảm giác tội lỗi của Viviana, chưa kể cuộc chiến này sẽ còn rất lâu mới kết thúc.

Trong phần mở đầu của [Princess Raising Simulation], chiến tranh sẽ kéo dài ít nhất mười năm, nên chắc cũng phải khoảng năm năm nữa mới có dấu hiệu hòa bình trở lại.

Cho đến lúc đó, Viviana sẽ tiếp tục chiến đấu hết mình để bảo vệ chúng tôi.

'Tất nhiên, nếu cô ấy bỏ mạng trên chiến trường thì cũng đành chịu vậy.'

Nếu điều đó thật sự xảy ra, ít nhất thì tôi sẽ dự tang lễ của cô ấy. Dù sao thì cổ cũng từng là chủ nhân duy nhất của tôi mà.

"Tina, há miệng nào—ahh."

Versha mỉm cười rạng rỡ và nói với tôi.

Ngay khi vừa hé miệng, một quả anh đào nhỏ đã được đưa vào miệng tôi. Vị chua thanh lan dần trên đầu lưỡi, tỏa ra khắp khoang miệng trong khi tôi nhai và nuốt nó xuống.

Tóm lại, đó là dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống thượng lưu của tôi vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Và có lẽ, nó sẽ tiếp tục như vậy.

Sống một cuộc đời yên bình như thế này, luôn—

"Tiểu thư Mardian!"

Giữa tiếng cười rộn rã của các vị tiểu thư, một giọng nam trầm bất chợt vang lên.

Một hiệp sĩ khoác bộ giáp bạc cùng ánh mắt khẩn thiết, chạy thẳng về phía Mardian. Dù cô khẽ cau mày trước hành động thiếu phép tắc ấy, nhưng sự khó chịu đó cũng nhanh chóng biến mất.

Gã hiệp sĩ đưa tay che miệng rồi thì thầm điều gì đó bên tai cô.

Càng nghe, nét mặt Mardian lại càng thay đổi rõ rệt theo từng giây.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Mardian dao động, tôi đã biết được tin tức này chắc chắn không hề tầm thường.

"Xin thứ lỗi, nhưng ta phải rời đi rồi."

Lời vừa dứt, những tiểu thư xung quanh liền bắt đầu lộ vẻ bối rối.

"Đã xảy ra chuyện gì à?"

Versha hỏi với giọng đầy lo lắng, nhưng Mardian chỉ nhìn chằm chằm xuống đất một hồi lâu mà không trả lời.

'Có ai đó đã chết sao?'

Ngạc nhiên, tôi dùng nĩa xiên một miếng bánh rồi đưa lên miệng.

Mardian ngẩng lên nhìn tôi một thoáng, rồi mím chặt môi trước khi cất lời.

"Chiến tranh đã kết thúc vào sáng nay."

Chỉ một câu ngắn gọn và rõ ràng.

"Đế quốc đã giành chiến thắng."

Trong thoáng chốc, tin tức ấy như cuộn sóng quét qua tâm trí tôi.

Tôi không kìm được mà đánh rơi chiếc nĩa đang cầm trên tay.

***

"Wow! Họ đến rồi!"

"Muôn năm! Đế quốc Solatis muôn năm!!"

Dưới những bức tường thành cao chót vót của Đế quốc, có nhiều đám đông lớn đang tụ tập xung quanh.

Mọi người nắm chặt tay nhau, ôm nhau và cùng nhau rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Những người cha gọi tên con trai, những người mẹ gọi tên con gái, còn những ông già bà già thì vung tay như muốn gạt bỏ bao năm sầu muộn, hò reo đầy phấn khích.

"Thánh Nữ muôn năm! Muôn năm!!"

Vượt lên trên quá khứ nhuốm máu, lá cờ đỏ kiêu hãnh, biểu tượng của chiến thắng, tung bay oai vệ.

Theo sau lá cờ khổng lồ ấy là vô số binh lính đang diễu hành qua bức tường thành.

"Nguyện xin Thánh Nữ ban phúc lành cho chúng con suốt đời!"

"Đế quốc muôn năm!!"

"Anh hùng muôn năm!!"

"Cầu chúc Thái tử muôn phúc dồi dào!"

Dưới ánh nắng rực rỡ soi chiếu xuống bức tường thành, Thái tử là người đầu tiên bước ra.

Không lâu sau đó, bóng hình của hai người phụ nữ đang cưỡi ngựa cũng bắt đầu xuất hiện.

Hình ảnh hai vị anh hùng ấy thật linh thiêng và cao quý, tựa như các nữ thần đang bước ra từ trong truyền thuyết.

Thánh Nữ khoác trên mình thánh bào màu trắng, mái tóc hồng rực rỡ tung bay trong gió toát lên vẻ đẹp thanh khiết.

Với nụ cười rạng rỡ trên môi, cô vẫy tay chào người dân của Đế quốc.

Bên cạnh Thánh nữ là một quý tộc trong bộ quân phục uy nghi, dáng vẻ thanh cao và đầy khí chất.

Một màn trở về của những anh hùng đích thực.

Con đường ngập tràn tiếng hò reo và hân hoan chúc mừng.

Mọi người tung hoa mừng chiến thắng, có người còn cất tiếng hát để chào đón họ.

Từ dân thường đến giáo sĩ, thậm chí cả một vài quý tộc, ai nấy đều có mặt để chúc mừng sự trở về ấy.

Giữa tiếng hò reo của dân chúng, tôi nhăn mặt cay đắng.

"Sao có thể…"

Khẽ lẩm bẩm trong miệng, tôi siết chặt nắm tay.

Càng nhìn Viviana và Lillian, cảm giác bó thắt nơi cổ họng lại càng dữ dội, khiến tôi như muốn nghẹt thở.

Tôi quay lưng bỏ đi, để mặc họ ở lại phía sau.

Giống như đang bỏ chạy, tôi vội vã rời khỏi nơi đó.

Tôi chẳng biết mình đã chạy được bao xa.

"Hah… hah…"

Chỉ đến lấy lại được ý thức, tôi mới nhận ra mồ hôi đã thấm đẫm gương mặt mình.

Tôi còn chưa chạy được bao xa, vậy mà đôi chân đã run rẩy bất lực, chẳng thể nhấc thêm một bước nào nữa.

"…Không."

Tôi đưa cả hai tay lên che mặt, nụ cười cay đắng hiện rõ qua kẽ ngón tay.

Tại sao tôi lại bỏ chạy?

Như một kẻ phạm tội.

Tôi đã làm gì chứ?

Bỏ mặc cảm giác nặng nề của nỗi lo âu và cô độc đang chèn ép trong lồng ngực, tôi cố nặn ra một nụ cười méo mó.

Đúng vậy.

Tôi chẳng làm gì sai cả.

Ghi chú

[Lên trên]
Giống như khi mọi người nựng cằm mấy con mồn lèo ấy.
Giống như khi mọi người nựng cằm mấy con mồn lèo ấy.