Chapter 1

7 • chú hề là ngươi mới phải

2025-09-21

9

Như chúng ta đều biết, Vinny là một người lịch sự và dễ mến, thường không văng tục chửi bậy, chỉ trừ khi gặp phải những cá nhân hết sức vô lý.

Đ*t con bà già nhà nhà nó.

Trong nguyên tác, Vinny là một kẻ điên cuồng vì Mirexia, ấy thế nhưng người trước mặt cậu lúc này mới là kẻ điên chính hiệu, kẻ liếm láp cho đến khi không còn gì sót lại[note80729].

Thành thực mà nói, theo khuôn mẫu của một trò chơi bình thường, chàng hiệp sĩ với gia thế khủng cỡ này chí ít cũng phải được húp đôi miếng, nhưng than ôi, không may thay đây lại là một trò chơi mang thiên hướng yuri, cho nên nếu lỡ sinh ra không đúng giới tính thì hãy xác định trắng tay là vừa.

Ai mà ngờ rằng được, nàng công chúa mà chàng hiệp sĩ theo đuổi bao năm lại bị một người phụ nữ khác chinh phục!

Thế mà anh ta vẫn thốt ra được câu, "Em không nhất thiết phải hướng ánh mắt về phía anh, nhưng chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn là hiệp sĩ của em."

Chỉ xét trên khả năng tấu hề thì, anh bạn ạ, anh bạn thậm chí còn tài giỏi hơn cả Vinny gốc đấy biết không??

Tất nhiên, một người như vậy chắc chắn là thiên địch của Vinny gốc.

Trong trò chơi gốc, Vinny cũng phải bất lực trước gã này, đánh không được, mà mắng cũng không xong, để rồi dành phần lớn thời gian chỉ biết cúp đuôi bỏ chạy sau vài lời lẽ cay nghiệt.

Không khác được, dù sao thì tên này cũng là một trong những lực lượng chủ chốt đánh bại Vinny hắc ám mà.

Không lấy làm ngạc nhiên, vụ việc ở bữa tiệc tối qua vẫn còn đang âm ỉ trong kinh đô, và việc cậu hồi phục trí nhớ có vẻ không đúng lúc cho lắm?

"Thưa ngài hiệp sĩ, xin hỏi ngài đây có công chuyện gì?" Vinny hỏi với thái độ như thể không quen biết.

"Nơi đây là cung điện hoàng tộc, những kẻ vô công rồi nghề không được phép đặt chân vào. Hãy quay về nơi xuất phát, kẻo buộc ta phải đích thân tiễn người ra ngoài." Charon nhìn xuống Vinny, giọng điệu đầy mệnh lệnh.

À há, thực sự giả vờ không biết luôn à?

Vinny có chút bối rối.

Trong trò chơi gốc, ai ai cũng là những chú hề, không ai được phép trì triết ai cả, nhiều nhất chỉ ở mức chấp nhận được, này thành ra "kẻ lòng dạ hiểm độc" gọi người tốt là người xấu rồi, có gì mà tự hào thế?

"Những kẻ vô công rồi nghề không được phép đặt chân vào ư? Vậy thì, thưa ngài hiệp sĩ, e rằng chính ngài cũng không nên hiện diện nơi đây mới phải."

Vinny khoanh tay, nhìn Charon với nụ cười diễu cợt.

"Hãy cẩn trọng với lời nói của mình, Vinny. Ta là thành viên của Nộ Kim Long Hiệp Sĩ Đoàn, được huấn luyện và trao quyền tuần tra trong cung điện này. Còn ngươi thì sao? Ngươi có lý do và tư cách gì để bước chân vào chốn hoàng cung tôn nghiêm này?"

Được rồi, giờ Vinny đã hiểu, tên này đang khó chịu vì cậu luôn có lý do để vào cung điện kiếm Mirexia, chắc lần này hắn nghi cậu lại đến để tìm nàng công chúa yêu dấu của mình đây mà.

Ôi, tình yêu tuổi trẻ.

"Ồ… vậy ra ngài vẫn còn nhớ đến ta? Thực ra, chúng ta vốn là chỗ quen biết, thế mà ngài lại giả vờ xa lạ. Ta còn tưởng ngài đã mất trí nhớ cơ đấy."

"Ngươi đừng vội vin cớ quen biết để tự nâng mình, Vinny. Nói cho ta nghe, ai là ‘người quen’ mà ngươi dám tự xưng??"

"Ngài không muốn nhận người quen với ta sao? Được thôi, vậy ta không khách khí nữa. Nếu ngài có chuyện gì muốn nói thì cứ nói với Đức Vua, ta đang rất bận, không có thời gian để lãng phí với một chàng trai cô đơn, sợ sệt không dám thổ lộ tình cảm, cáo từ." Vinny vẫy tay định rời đi, có lẽ chính câu cuối đã động vào dây thần kinh của Charon, nên anh mới một lần nữa chặn cậu lại.

"........."

Anh bạn à, đã có ai nói rằng anh bạn dở hơi chưa? Thiếu gì việc tốt để làm mà cứ phải cản trở tôi làm chi, cũng có giúp anh bạn xơ múi được miếng nào đâu?

Giả như được, Vinny cũng muốn ném khăn tay[note80730] và thách đấu danh dự với gã này, nhưng thực tế phũ phàng quá, dẫu sao thì đối phương cũng là một thiên tài sở hữu tư chất bốn sao, người đã gia nhập đoàn Nộ Kim Long Hiệp Sĩ bằng thực lực, nó mà đánh thật thì cậu chỉ có nước giảng hòa.

"Hừ… một con chó hoang vô lại, bị Công chúa ghét bỏ, thế mà vẫn dám cả gan bày tỏ tình ý trước bàn dân thiên hạ. Để rồi bị tống xuống sông, để mặc trôi nổi như xác chó. Quả thực, nhục nhã thay cho kẻ tự rước họa vào thân."

"Ít ra, ta còn dám đứng thẳng mà bày tỏ tấm lòng mình, chứ không như ai kia chỉ biết ôm mối tình thầm lặng, chẳng dám hé môi nửa lời." Vinny đáp trả, tâm không lay chuyển.

"Ngươi!" Charon nổi giận. "Vinny, nói lại xem, ngươi gọi ai là hèn nhát??"

À há, thì ra là trẻ người non dạ, tâm tính dễ nổi nóng.

"Hửm?" Vinny giả vờ vô cùng ngạc nhiên và quay đầu nhìn quanh.

"Ta chưa hề nhắc tên bất kỳ ai. Kẻ hèn nhát mà ngài nói đến là ai? Hay ngài tự biết đó là mình? Mong ngài chớ vội vàng kết luận."

"Vin-ny!" Charon cảm thấy như thể vừa nuốt phải một con ruồi không thể nhổ ra.

"Xem ra ta cần phải đích thân hộ tống ngươi ra ngoài." Hai nắm đấm của Charon siết chặt, phát ra tiếng răng rắc.

"Được thôi, cứ làm theo đúng trình tự đi. Gọi những Nộ Kim Long Hiệp Sĩ khác lại đây, bảo họ rằng ta đã xâm phạm cung điện hoàng gia, rồi ném ta vào ngục tối," Vinny mỉm cười nói.

"Thể theo nguyện vọng," Charon lạnh lùng đáp lại.

"Haaa," Vinny lắc đầu.

"Sao ngươi lại thở dài?"

"Ta thở dài vì một chàng trai đang yêu thực sự có chỉ số IQ bằng không. Cơ mà, cũng dễ hiểu thôi. Thực ra cứ thế có khi lại tốt hơn. Nếu trí thông minh của anh chàng đó cao hơn tí thì có lẽ cả cuộc đời anh ta sẽ phải chịu khổ mất," Vinny xòe tay.

"Ngươi vừa nói gì?!"

"Dùng cái đầu nho nhỏ mà ngươi chẳng bao giờ dùng đến của ngươi đi. Ngươi thật sự nghĩ hai tên Nộ Kim Long Hiệp Sĩ đang canh gác cổng cung điện chỉ để trưng bày thôi sao? Chúng sẽ cho ta vào mà không có lý do sao?"

Ngay lúc Charon sắp sửa nổi cơn thịnh nộ thì một giọng nói lạnh lùng nhưng tao nhã, trong trẻo như bông hoa lan nở giữa thung lũng hoang vắng, vang lên phía sau anh.

"Ngài Charon, ngài đang tranh cãi với ai vậy?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói tuyệt trần đó, Charon, người vừa mới nổi trận lôi đình, liền cảm thấy như bị dội một xô nước lạnh vào đầu.

Anh ngay lập tức bình tĩnh lại, biến từ một cậu bé nóng nảy, cứng đầu trở thành một hiệp sĩ lịch sự.

Anh quay người lại một cách cung kính và chào nàng công chúa tóc vàng phía sau theo kiểu hiệp sĩ.

"Chậc, chậc, chậc..." Vinny tặc lưỡi thích thú.

Hai mặt nhỉ?

Thực ra, Vinny đã nhận ra Mirexia đứng không xa Charon từ lâu rồi.

Chỉ là Charon quá nóng nảy mà để mất kiểm soát đến nỗi thậm chí còn không để ý đến tiếng giày cao gót gõ xuống sàn đang ngày một gần mà thôi.

"Thần xin cúi đầu tạ lỗi muôn phần. Sự sơ suất này thật đáng trách, mong điện hạ rộng lòng thứ tội," Charon nói rồi quỳ một chân xuống, đặt một tay lên ngực.

Ánh mắt anh nhìn Mirexia tràn đầy sự tôn kính, pha lẫn chút khao khát ẩn sâu và một chút lo lắng.

Điện hạ không nghe thấy những gì mình vừa nói chứ?

Charon không khỏi cảm thấy có chút bất an.

Vinny nhìn chằm chằm vào cô gái rạng ngời ở cách đó không xa, sự hiện diện của cô chói lọi tựa như ánh sáng mặt trời.

Hai bím tóc vàng óng quý phái của cô, hệt như vàng nóng chảy, buông xuống một cách đầy duyên dáng đến đầu gối.

Hàng mi vàng dày của cô tạo thành những cái bóng hình quạt trên khuôn mặt trắng sứ, trong khi đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh như những viên ngọc bích từ đáy đại dương.

Dù tuổi đời còn trẻ, tư thế của cô đã rất kiêu hãnh và thanh lịch.

Cô mang trong mình vẻ quý phái thuần khiết, lạnh lùng, không thể với tới, tựa như một bông hoa mọc trên đỉnh núi cao xa xôi chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa.

Trong giây lát, Vinny thấy mình hơi choáng váng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chẳng trách Vinny gốc lại cuồng si đến vậy.

Được tận mắt chứng kiến Mirexia là một trải nghiệm hoàn toàn khác so với việc nhớ về cô trong ký ức.

Bây giờ Mirexia đã đến, Charon cũng đã được kiềm chế, cậu không cần phải tốn lời thêm nữa.

Cậu cúi chào Mirexia một cách đơn giản, nghi thức chuẩn mực khi gặp hoàng gia, gật đầu nhẹ để tỏ lòng biết ơn, rồi quay đi mà không có bất kỳ cử chỉ hay lời nói không cần thiết nào.

Mirexia nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, đôi mắt xanh ngọc bích trong vắt của cô ánh lên vẻ bối rối và ngạc nhiên.

Cô không hiểu nổi hôm nay kẻ gây rối khét tiếng này lại đang bày trò gì.

Đầu tiên, vào buổi sáng, cậu ta đến thăm nhà thờ, một nơi cậu không bao giờ đặt chân đến trước đây, và dành một thời gian dài để cầu nguyện.

Lúc này, vào buổi chiều, cậu lại đến cung điện hoàng gia, nhưng không phải để làm phiền cô như thường lệ.

Trước đây, mỗi lần Vinny nhìn thấy cô, cậu ta sẽ vô liêm sỉ chạy tới bất kể lý do gì, cư xử quá mức thân mật, khiến cô nổi da gà vì lo lắng không mong muốn.

Cậu ta liên tục thực hiện những trò lố bịch và nói những điều kỳ lạ và đáng lo ngại trước công chúng.

Cô cứ ngỡ rằng ngày hôm nay cũng sẽ không có gì khác biệt, nhưng thay vào đó, Vinny chỉ lịch sự chào cô trước khi rời đi, như thể lời chào đó chỉ là nghĩa vụ.

Cứ như thể... cậu ấy đang giữ một khoảng cách tôn trọng với cô vậy.

Hành vi của Vinny khác thường đến mức có vẻ vô lý như mặt trời mọc ở hướng tây.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Mirexia có cảm giác bất an mạnh mẽ, giống như chứng kiến một người say xỉn lâu năm bỗng nhiên trở thành một công dân gương mẫu, vô cùng kỳ lạ.

Song, dẫu rất ngạc nhiên, cô cũng không bận tâm quá nhiều.

Cô chỉ đơn giản cho rằng Vinny đã nghĩ ra cách khác để thu hút sự chú ý của cô mà thôi.

Khó mà trách Mirexia được, những ấn tượng đã ăn sâu vào tiềm thức trong nhiều năm trời không dễ gì thay đổi.

Charon đứng cạnh cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh chắc mẩm rằng Vinny, kẻ gây rối trơ tráo kia, lại đến cung điện để làm phiền công chúa Mirexia và đã sẵn sàng dạy cho hắn một bài học.

Cơ mà câu chuyện hiện tại... có vẻ như không phải vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Vann: ba tô cơm là không đủ
Vann: ba tô cơm là không đủ
[Lên trên]
Vann: lưu ý đàn ông ném găng tay là thách đấu còn phụ nữ ném găng tay là tán tỉnh nhé, không có vụ đàn ông ném khăn tay(handkerchief) đâu, bố đường nhầm đấy ;’)))
Vann: lưu ý đàn ông ném găng tay là thách đấu còn phụ nữ ném găng tay là tán tỉnh nhé, không có vụ đàn ông ném khăn tay(handkerchief) đâu, bố đường nhầm đấy ;’)))