Để chứng minh giả thuyết của mình, Winnie đã thay đổi lộ trình.
Thay vì về nhà, cậu đi thẳng đến một cửa hàng đồ chơi, chi tám xu đồng để mua một con búp bê và một ít kẹo, rồi đến một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thủ đô.
"Xin hỏi ngài là?" Giám đốc trại trẻ mồ côi chống gậy bước tới, tỏ vẻ bối rối trước vị khách lạ.
Tuy nhiên, xét theo ngoại hình và trang phục của vị khách, ông cho rằng đó hẳn phải là một quý tộc.
Đây quả thực là một vị khách hiếm có.
Winnie không thèm giải thích gì nhiều.
Cậu chỉ đơn giản đưa con búp bê đang mang cho một trong những cô gái ở trại trẻ mồ côi.
“Đây, cái này cho ngươi, cầm lấy đi.” Khi cô bé cầm búp bê tỏ vẻ bối rối, Winnie đột nhiên liếc nhìn tấm bảng của anh.
Quả đúng như mong đợi!
Điểm đức hạnh của cậu tăng thêm 1.
HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ![note78782]
“Há há há! Ta làm được rồi, há há há!” Nhìn điểm đức hạnh hiện tại là 3, Winnie cảm thấy một luồng cảm giác thành tựu và khoái cảm dâng trào, nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cậu quá mải mê đến nỗi quên mất sự hiện diện của vị giám đốc già và những đứa trẻ đang theo dõi mình.
Đến khi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trại trẻ mồ côi đã yên tĩnh đến kỳ lạ, mọi người, kể cả vị giám đốc già, đều nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ.
“Chị ơi, anh kia trông ngốc quá", một cậu bé thốt lên, không hề hay biết tác động của lời nói mình.
Thằng ranh con này?!
Winnie lập tức nổi giận, bước lại gần cậu bé đã sỉ nhục mình, lợi dụng chiều cao của mình để nhìn xuống cậu bé.
Cậu bé rụt người lại, có lẽ bị đe dọa bởi khí chất đáng sợ của Winnie, và bắt đầu lau nước mắt.
"Đừng khóc nữa, nhóc", Winnie nói rồi nhét một viên kẹo vào tay cậu bé.
“Hãy rút kinh nghiệm và không được gọi ta là ngốc nữa, nghe chưa?”
Cậu bé thản nhiên bỏ một viên kẹo vào miệng mình và chia phần còn lại cho những đứa trẻ khác[note78783].
Trong suốt thời gian này, cậu luôn chú ý đến thanh đức hạnh của mình.
Quả đúng như dự đoán, việc tặng kẹo cũng làm tăng đức hạnh của cậu, nhưng tặng nhiều hơn thì lại không tăng thêm điểm.
Vậy rốt cuộc đúng là những việc tốt tương tự nhau thì không thể cộng dồn.
“Ái!” Trước khi Winnie kịp suy nghĩ thêm, một quả bóng đã đập thẳng vào mặt cậu.
Cậu nhặt quả bóng lên, trừng mắt giận dữ nhìn cậu bé tinh nghịch đã sút nó.
“Ranh con! Ngươi dám đánh ta sao??”
“Teeheee~ Anh trai à, anh vụng về quá, anh có biết đá bóng không đấy?”
“Đương nhiên, dăm ba quả bóng rẻ rách! Chớ coi thường bổn thiếu gia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cầu thủ đích thực!” Nói xong, Winnie hung hăng đá trái bóng trở lại.
Giám đốc lắc đầu ngao ngán, không muốn tiếp tục hỏi về danh tính của Winnie nữa.
Nhìn chàng thanh niên quý tộc chơi đùa với bọn trẻ, ông mỉm cười.
“Cảm ơn ngài đã mang quà đến cho những đứa trẻ bất hạnh này và đã chơi với chúng trong thời gian dài như vậy", vị giám đốc ân cần nói khi màn đêm buông xuống và bọn trẻ đã đi ngủ hết.
Ông bắt tay Winnie để bày tỏ lòng biết ơn.
“Không có gì, càng không cần cảm ơn ta", Winnie thành thật trả lời.
Mục đích của cậu chỉ là tích lũy điểm đức hạnh, và vì ý định không trong sáng nên cậu cảm thấy bản thân không xứng đáng được biết ơn.
Trước đó, khi chơi bóng với bọn trẻ, cậu đã nhận được thêm một điểm đức hạnh nữa, nâng tổng số điểm lên 5.
Tất nhiên, mọi việc chỉ nhằm mục đích tích lũy điểm đức hạnh.
“Dường như ngài rất hợp với bọn trẻ. Tôi có thể có được vinh dự biết tên ngài chứ?”
“Cái đấy cũng khỏi nốt, ta sẽ không đến đây thường xuyên”, Winnie đáp và vẫy tay khi rời đi.
Nhìn bóng dáng Winnie khuất dần, vị giám đốc già vuốt râu.
Winnie nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà cô quạnh, đổ nát của mình, lập tức nhốt mình trong phòng và bắt đầu loay hoay với tấm bảng bảng hệ thống.
Đây chính là phần thưởng mà cậu đã phấn đấu suốt cả ngày.
Năm điểm đức hạnh, vẫn còn kém xa so với ba mươi điểm cần thiết để thức tỉnh huyết mạch, nhưng ‘Cẩm Nang Lựa Chọn Hồn Thuật Tốt Nhất’, thứ chỉ tốn ba điểm, giờ đã trong tầm tay.
Sau một hồi do dự, Winnie quyết định mua nó.
Mặc dù nghe qua thì có vẻ vô dụng, nhưng đây là một trong hai tùy chọn duy nhất hiện có trong hệ thống.
Winnie không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng hệ thống sẽ không bắt cậu phải tốn ba điểm đức hạnh vào thứ hoàn toàn vô giá trị.
Với cảm giác nửa lo lắng nửa hy vọng, Winnie quyết định mua cuốn Cẩm Nang Lựa Chọn Hồn Thuật Tốt Nhất.
Với một tiếng 'ding', ba điểm đức hạnh bị trừ đi và tùy chọn mua Cẩm Nang chuyển sang màu xám.
Một dòng chữ xuất hiện trên bảng điều khiển:
[Xin hỏi khế chủ[note78784] biết được bao nhiêu về Hồn Thuật?]
"Hả?" Winnie bối rối.
Thế này là sao?
Hệ thống vừa mới giao tiếp với cậu sao?
“Ta biết được bao nhiêu ấy hả? Hồn Thuật là cái mà một khi đã chọn là khó có thể thay đổi, và phép thuật có thể học sau đó bị giới hạn ở những gì liên quan đến Hồn Thuật đó. Nó giống chọn 'Class' trong game có đúng không?” Winnie chia sẻ hiểu biết của mình về Hồn Thuật.
[Thưa đúng. Các loại Hồn Thuật thuật khác nhau yêu cầu cấp độ tư chất phép thuật khác nhau. Hồn Thuật có yêu cầu tư chất thấp thì có ít phép thuật hơn trong danh mục. Ví dụ, Hồn Thuật thuật có tư chất một hoặc hai sao thì hầu như không có phép thuật nào cả. Ngược lại, Hồn Thuật thuật yêu cầu tư chất cao thì có nhiều phép thuật hơn…]
“Sao nghe nó như bản thu âm bị hỏng vậy cà", Winnie phàn nàn.
“Ê, ý là ta tốn ba điểm đức hạnh chỉ để nghe mấy câu vô nghĩa kiểu 'đây là tấn công, đây là phòng thủ' à??”
“Còn tiếp tục thế nữa là ta khóc thật cho ngươi xem đấy[note78785].”
[Thưa tất nhiên là không. Khế chủ nên biết ơn vì đã không bỏ qua tùy chọn 'Cẩm Nang Lựa Chọn Hồn Thuật Tốt Nhất'], hệ thống tiếp tục.
"Ồ?"
[Xin hỏi khế chủ một câu nữa: Hồn Thuật yêu cầu tư chất thấp có nhất thiết phải yếu không?]
“Chuyện đấy còn phải hỏi? Nếu không, tại sao lại có hệ thống phân cấp và thứ bậc cho tư chất phép thuật??” Là một kẻ ở dưới đáy của hệ thống phân cấp này, Winnie đã phải chịu đựng rất nhiều sự khinh miệt từ những quý tộc trẻ khác.
[Bên ngoài thì là như vậy, nhưng thực tế thì…]
“Thực tế thì cũng thế thôi", Winnie nói, khóe miệng giật giật.
"Nếu ngươi cứ quanh co mãi thì ta thực sự sẽ thực sự mất kiểm soát đấy."
[Xem ra hiểu biết của khế chủ về Hồn Thuật còn hạn chế.]
[Khế chủ có biết về thứ gọi là 'Sự tương thích của Hồn Thuật' không?'] Tấm bảng hệ thống chỉ hiển thị văn bản thế mà không hiểu sao, dù nó chẳng có lấy một khuôn mặt tử tế, Winnie vẫn có cảm giác như thể nó đang nói chuyện với mình bằng giọng điệu tự mãn[note78786].
“Vậy thì đó là gì? Đừng có vòng vo nữa và nói cho ta biết đi.”
[Khả năng tương thích của Hồn Thuật đề cập đến mức độ tương thích của một cá nhân với một Hồn Thuật cụ thể. Nói một cách đơn giản hơn, đó là mức độ phù hợp của một người đối với một Hồn Thuật cụ thể.]
[Độ tương thích càng cao, tiềm năng của Hồn Thuật có thể giải phóng càng lớn. Nói chung, nếu độ tương thích của một người với Hồn Thuật vượt quá 40%, họ có thể hấp thụ nó. Trên 50% được coi là tốt, trên 60% là tuyệt vời…]
“Thế còn 100% thì sao?” Winnie hỏi.
[Khí khái tiêu diêu cốt cách tinh kỳ, ngàn năm mới có một, cực kỳ hiếm có.]
[Giả như có kẻ nào đó thực sự đủ may mắn để hấp thụ một Hồn Thuật thuật có độ tương thích 100%, thì việc tạo nên lịch sử chỉ là sự khởi đầu cho câu chuyện của người đó[note78787].]
“Ấn tượng đến thế sao? Kể cả khi kẻ đó chỉ hấp thụ một Hồn Thuật rác rưởi một sao??”
[Đương nhiên.]
“Vậy thì câu hỏi ở đây là: Cứ cho những gì ngươi nói là đúng đi, thì làm sao ta biết được Hồn Thuật nào có độ tương thích cao với ta nhất?”
“Theo như ngươi nói, độ tương thích của mỗi Hồn Thuật đối với mỗi người đều khác nhau, thế sao người ta không tìm kiếm hồn thuật phù hợp nhất với mình??”
[Câu trả lời rất đơn giản: Họ không thể, vì họ không thể thấy được sự tương thích của bản thân với Hồn Thuật. Và đó chính xác là lý do ‘Cẩm Nang Lựa Chọn Hồn Thuật Tốt Nhất’ tồn tại.]
“Ồ? Vậy ý của ngươi là ngươi có thể giúp ta tìm một Hồn Thuật có độ tương thích cao sao??” Mắt Winnie sáng lên.
[Đương nhiên] hệ thống xác nhận.

