Đã gần một tháng trôi qua kể từ khi Liliana trở về nước. Lúc đầu cô còn bị bà mẹ Iliad la mắng thậm tệ, nhưng giờ thì không. Một phần vì cô ngoan ngoãn ở nhà, chẳng ai đến nói gì cả.
Liliana sống trong căn phòng sạch sẽ thoáng mát khác xa phòng giam trước đó, một ngày được cho ăn đến tận năm bữa. Thoạt nhìn, ai cũng phải ghen tị với cuộc sống của cô công chúa này.
“...Chán.”
Nhưng một cuộc sống dồn ép Liliana đón nhận thứ hạnh phúc như vậy trái ngược hoàn toàn với sự tự do mà cô theo đuổi. Liliana lăn lóc trên giường, miệng trút hơi thở dài.
Liên Bang Cordier, đất nước của ma tộc, là nơi sinh sống của nhiều chủng tộc khác nhau. Dưới ảnh hưởng của luật lệ hà khắc, tất cả cùng giúp đỡ lẫn nhau và cùng chia sẻ nền văn hóa đa dạng, một điều vô cùng đúng đắn nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ.
Đây là một xã hội mà ai nấy đều nhường nhịn và tôn trọng lẫn nhau. Những kẻ phạm pháp bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng nếu đã chấp hành luật lệ thì sẽ được đảm bảo an toàn tính mạng lẫn một cuộc sống bình yên.
“Nhưng như vậy không toang mới lạ. Chỉ cần không có ai đứng ra dồn ép là cái xã hội gò bó này sớm toang mà thôi.”
Mười một ma tộc được chọn làm thành viên thường trực đại diện cho toàn thể chủng tộc. Cách làm chính trị của họ được xem như là một phiên bản vượt trội hơn nhiều so với xã hội quý tộc bủa vây con người.
Tuy vậy, cùng lúc đó có rất nhiều ma tộc muốn sang đất nước con người như Liliana. Dù đây là đất nước lớn nhất đứng đầu bởi ma tộc, vô vàn hạnh phúc đã bị hy sinh để đổi lại công bằng và bình đẳng, khiến nó trở nên vô cùng bất ổn và tù túng hơn bất cứ nơi đâu.
“...Hắn ổn không ta.”
Kể từ khi hay tin Asbel sẽ bị xử tử, Liliana cứ nghĩ về anh mãi không thôi. Asbel rất mạnh. Trong cái thế giới với nhiều chủng tộc đa dạng thế này, dù là ma tộc hay con người đi nữa thì hiếm ai có thể thắng được anh.
“Nhưng có lẽ hắn ta không thể chiến đấu vì bản thân.”
Đó là điều khiến cô lo lắng. Đó là điều khiến cô bất an. Không khó để tưởng tượng cảnh Asbel đứng trên đoạn đầu đài với vẻ mặt vô cảm như mọi khi, và nó chỉ càng khiến Liliana quằn quại trên giường.
“...Tại sao mình phải sống trong những cảm xúc này cơ chứ. Mình là Liliana Liche Leaden. Khuynh Quốc Ma Nữ. Succubus có một không hai. Thế mà mình lại lo cho một tên đàn ông duy nhất…”
Liliana bâng quơ vươn tay về phía trần nhà. Ở cái đất nước ca tụng sự bình đẳng muôn loài này, cô được xem như là một “Công Chúa”, một sự tồn tại với sức mạnh đặc biệt lớn lao đến nỗi có thể thay đổi vận mệnh của không chỉ một quốc gia… mà cả cái thế giới này.
Thế cho nên, cô gái ấy là một cô công chúa vô cùng đặc biệt và quan trọng hơn tất thảy. Họ không cho cô được tự do nhưng đồng thời cũng không để cô sống trong tù túng. Cô lúc nào cũng bị giam cầm trong lâu đài hoa lệ, buộc phải trở thành biểu tượng của toàn thể chủng tộc ngày qua tháng lại.
Ghét phải sống như thế, Liliana mới trốn khỏi đất nước này.
Khi ấy chiến tranh vừa kết thúc, ma tộc bắt đầu giao thương với con người. Lợi dụng vị thế của mình lẫn sức mạnh của loài succubus, Liliana dễ dàng vượt qua biên giới.
Trên mảnh đất con người, ở đâu cũng sai trái, ở đâu cũng bẩn thỉu, vừa vui vẻ vừa lộn xộn, trên hết là Liliana cảm thấy tự do. Không ai có thể ngăn cản cô. Muốn thứ gì là có thứ nấy. Đi đến đâu là vui đến đấy.
…Đáng lẽ chúng phải là những kỷ niệm đáng nhớ, nhưng không hiểu sao mà lúc này cô gái ấy chỉ nhớ được chuyến đi buồn chán cùng tên đàn ông buồn chán.
“...Thôi thôi đủ rồi đủ rồi. Cứ nghĩ mấy chuyện buồn chán làm chi nữa!”
Liliana buông ra những lời miễn cưỡng và bật dậy khỏi giường.
Xung quanh Liliana luôn có tai mắt quan sát nghiêm ngặt không cho cô thêm bất cứ cơ hội chạy trốn nào khác. Cô có nghĩ về Asbel bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể tới gặp anh. Vốn dĩ anh đã làm đủ thứ để giúp cô chạy trốn, thế mà giờ cô còn quay trở lại thì chẳng khác nào một sự phản bội dành cho anh.
Chuyến đi giữa cô và anh đã khép lại. Cả hai đã hứa sẽ gặp lại nhau, nhưng là gặp nhau trong tương lai nào đó chứ không phải vứt bỏ hiện tại để gặp nhau cho bằng được.
“Dám chắc hắn từ rày về sau vẫn tin vào lẽ phải của mình mà sống tiếp, không cần mình ở đây lo lắng làm gì.”
Liliana đứng dậy. Lâu rồi mình chưa đi bộ nhỉ, cô đang nghĩ như thế thì có tiếng gõ cửa vọng lại.
“Tiểu thư Liliana, là em Mimi ạ. Em có chút chuyện muốn nói, không biết tiểu thư có rảnh không ạ?”
“Ừa, em vào đi.”
Sau câu trả lời của Liliana, Mimi sử dụng cơ thể nhỏ bé một cách khéo léo để vặn núm cửa rồi tiến vào phòng.
“Mimi. Mãi mới gặp em kể từ hồi mới về nước. Vết thương sao rồi?”
“Vâng, không sao ạ. Tiểu thư Liliana có ổn không ạ?”
“Ta cũng không sao. Họ bướng thiệt, cứ xài ma pháp hồi phục lên người ta miết.”
Cả hai cùng nhìn nhau, miệng cùng mỉm một nụ cười.
“Em thấy tiểu thư có hơi xuống sức. Đất nước này… thật sự buồn chán lắm ạ?”
“Ừa. Thôi thà vậy còn hơn bị xử tử ở cái nước kia. Trước mắt ta cứ ngoan ngoãn ở đây vậy.”
“Dạ em cũng thấy điều đó tốt hơn cho tiểu thư… Nhắc đến chuyện xử tử, em nghe bảo ngày tên đàn ông kia bị xử tử đã được ấn định rồi ạ.”
Mimi thông báo theo cái cách hết sức thản nhiên. Đôi mắt của Liliana rũ xuống trong một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng rồi cô ngay lập tức lấy lại vẻ mặt thờ ơ mà đáp lời Mimi.
“...Hơ. Thôi thì sao chẳng được, dù gì cũng chẳng phải chuyện của ta. Mà giờ em muốn đi dạo một chút không? Ta chán ngấy cái vụ tìm thứ mà giết thời gian trong căn phòng này rồi.”
“Dạ được ạ. Vậy để em đi cùng tiểu thư.”
Cả hai rời phòng, rảo bước trên hành lang trắng tinh đến đau cả mắt. Đây là lâu đài tường trắng nằm ở trung tâm cả nước mà chỉ có một cô gái đặc biệt được phép sinh sống.
Họ tiếp tục bước ra ngoài thị trấn với một vài ma tộc làm cảnh vệ bám theo sau lưng. Thoạt nhìn, trước mặt họ là một khu chợ đầy huyên náo. Orc bán thịt, người lùn bán đồ trang trí, elf bán thảo dược. Một khung cảnh không bao giờ xuất hiện ở đất nước con người.
“Em cũng thấy cái nước này thiếu đi mấy trò vui chơi đúng không? Đã buôn bán với con người thì phải biết đường nhập về những món ngon chứ.”
Nhưng ở đây không bán những món ăn công phu mà Liliana ưa thích. Huyên náo thì có nhưng vui chơi thì không. Chán thật, Liliana thở dài.
“Con người có vị giác tinh tế hơn ma tộc chúng ta mà. Riêng về khoản nấu nướng thì em cũng thấy con người giỏi hơn nhiều.”
“Thì thế… Nói mới nhớ, cái tên Kidredge lại sang chỗ con người thì phải. Hắn nói thì cho lắm, miệng chỉ biết hốt món ngon về phần mình ha.”
“...Em nghe bảo ngài Kidredge không quan tâm đến ăn uống nhiều đâu. Ngay từ đầu, người thằn lằn không có tập tục nấu nướng mà.”
“À, bọn chúng thì chẳng ăn tươi nuốt sống cả thịt lẫn cá… Thế thì tại sao hắn phải cất công sang đó chứ?”
“Hình như ngài Kidredge đang cố làm cho con người tự đánh nhau để làm giảm sức chiến đấu của chúng.”
“...Gì trời. Hắn lúc nào cũng toan tính làm mấy trò bỉ ổi vậy.”
Cơn ức chế bất chợt khiến Liliana dồn lực vào nắm tay.
Asbel đã cố gắng hết sức bảo vệ hòa bình đến vậy mà lũ ma tộc lại định phá hủy tất cả chỉ vì cái lợi của mình. Nhưng bọn chúng mở mồm ra là lại tán dương hết hòa bình lại đến bình đẳng.
Lẽ phải của Asbel bị âm mưu của những kẻ vớ vẩn chà đạp, ngày càng trở nên nhỏ nhoi.
“Tiểu thư, chiếc vòng cổ ấy đẹp thật.”
“...A, cái này sao?”
Liliana chạm vào chiếc vòng cổ trên ngực như thể muốn ngắt mạch suy nghĩ vừa rồi. Đó là món quà cảm ơn mà cô nhận được vì đã cứu giúp con mèo của bà lão. Nó chẳng quan trọng gì mấy, nhưng lại là một trong số những thứ hiếm hoi cô mang về được từ đất nước con người… Không hiểu sao, Liliana không nỡ vứt đi chiếc vòng cổ này.
“Á.”
“Ô, xin lỗi.”
Ngay lúc ấy, Liliana va vào một nhóm người lùn đi bộ ở trước mặt mình.
“A.”
Cái va ấy khiến chiếc vòng cổ rơi xuống đất. có lẽ nó đã bị hỏng hóc sau chuyến đi dài và trận chiến khốc liệt, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ vương vãi trên mặt đất.
“T-Tiểu thư! Tiểu thư có sao không ạ!”
Mimi vội vã bay về phía Liliana. Những cảnh vệ theo sau chú ý xung quanh và áp sát lại gần cả hai vì cho rằng có điều gì đó vừa xảy ra.
“...Ôi, tại sao…”
Bỗng nhiên có những giọt nước rơi xuống đất. Liliana ngẩng mặt lên mà tưởng trời vừa mưa, nhưng trời vẫn trong xanh thoáng đãng.
“Tại sao… tại sao anh… phải chết cơ chứ…”
Chiếc vòng cổ vỡ tan tành trở thành nguồn cơn bùng phát cho những cảm xúc mà Liliana đã lảng tránh bấy lâu nay. Cơn đau đớn như muốn xé rách lồng ngực khiến cô chỉ biết đứng chôn chân mà nghiến răng.
Liliana đã hứa với Asbel một ngày nào đó cô sẽ dẫn anh đi xem cánh đồng hoa ở đất nước này… Nhưng thật ra cô muốn chuyến đi của cả hai kéo dài thật lâu hơn nữa. Cô chỉ cần được ở cạnh anh mà thôi, thế nhưng…
“Tôi thì sống trong giam cầm, anh thì chết vì xử tử. Tại sao… tại sao mọi thứ lại thành ra thế này!”
Những mảnh vỡ dưới đất không bao giờ lấy lại hình dạng vòng cổ ban đầu. Và một khi Asbel bị xử tử, cô cũng không bao giờ được gặp lại anh. Liliana hét lớn như muốn trút hết những thứ cảm xúc đang giày vò cô.
Tuy vậy, cô gái ấy chẳng có cách nào thoát khỏi đất nước này lẫn cứu lấy mạng sống của Asbel. Cô chẳng biết phải làm gì hơn.