Này mày có từng nghe về Công chúa Hắc Viêm chưa?
Cô ta là một con quái vật hình người, xuất hiện trong nơi sâu thẩm nhất của Cánh cổng. Cô ta nhanh như một con mèo và sở hữu làn da trắng, nhạt như ma cà rồng.
Tao nghe bảo cô ta sở hữu một sức hút kỳ lạ, khiến ta không thể nào lơ cô ấy được. Một thợ săn nọ đã bị vẻ ngoài của cô ta hút hồn, kết cuộc là mắt anh ta đã bị móc ra bởi chóp dù của cô.
Nếu mày nhìn thấy cô ta thì hãy chạy đi.
-Đó là nếu mày có thể chạy khỏi Hắc Viêm của cô ấy.
***
Đó là vào cuối hè, sau những trận mưa dài đằng đẵng.
Khi đang đi bộ trên phố, Eunha không thể nào kìm được việc nhìn lại bức thư trúng tuyển 1 lần nữa.
< Trường đại học Quinlish >
Số thứ tự: 9782136
Tên: Cha Eunha
Thông báo: Bạn đã trúng tuyển vào khoa Chăm sóc Thú cưng.
Đây đã lần thứ 26 Eunha kiểm tra lại thư trúng tuyển, và cất nó lại vào túi của mình. Dù đã lặp đi lặp lại 26 lần thì nó vẫn là một lá thư trúng tuyển.
Cuối cùng cô cũng đạt được ước mơ của mình, nhập học vào ngành chăm sóc chó, tại một trường đại học nổi tiếng ở Hoa kỳ.
Bên kia đường mùi mưa đã không còn phảng phất nữa, cô có thể nhìn thấy trạm xe buýt trống. Eunha ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mưa đã tạnh, nhưng những đám mây nặng trĩu vẫn còn đó.
Eunha mau chóng nhìn lại thư trúng tuyển lần nữa.
mất 20 phút để đi bộ từ trường về đến nhà cô. Tuy nhiên, con đường mà cô đi hằng ngày cảm giác dài hơn mọi khi.
Cách đó không xa là một cái bốt điện thoại. Eunha muốn nhanh chóng thông báo về việc mình trúng tuyển. Mẹ cô chắc hẳn sẽ rất vui mừng.
Reng-
Tim cô ấy đập loạn xạ khi tiếng chuông vẫn đang reo.
Khi tiếng chuông dừng lại và một giọng nói thân thuộc vang lên.
“ Xin chào? “
“ Mẹ ơi, là con Eunha đây. “
Eunha nuốt nước bọt, cố nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
“ Con không có một trăm won, vì vậy con sẽ nói nhanh thôi. Mẹ biết gì không– “
Nhưng Eunha chưa kịp nói dứt câu thì.
Cạch-
Chiếc điện thoại rơi xuống trong sự bất lực.
Đùngggg-
Đột nhiên, bầu trời gầm thét dữ dội, và hàng chục tia sét đỏ giáng xuống khắp Seoul. Mặt đường nứt ra và bầu không khí bắt đầu rung chuyển. Các tòa nhà xung quanh đổ sục như những quân cờ domino và mọi người bắt đầu chạy tán loạn, như kiến vậy.
“Xin chào? Eun…Ha… “
Mưa bắt đầu rơi lại, từng đợt mưa trút xuống bốt điện thoại, để lại những vệt nước mắt đen phía sau.
“ C-chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy chứ?? “
Nó quá sống động để có thể xem đây là mơ, và nó quá để đáng sợ để xem đây là thực tế.
Một chiếc ô tô đâm qua mặt đường nứt nẻ, đèn đường bị vướng vào dây điện và đang rung chuyển điên cuồng.
Người trên bảng hiệu của trung tâm mua sắm bay từ đâu đó đến, đã bị nghiền nát như thể họ là một củ khoai tây vậy.
“ Aaaaaaa!… “
Eunha nghe thấy tiếng hét của mẹ cô qua điện thoại. Cô nhanh chóng tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng và với tay tới điện thoại.
“ Mẹ, mẹ ơiiii! “
Không hề có sự đáp lại nào, dù cô đã cố gọi bao nhiêu lần đi nữa.
Eunha lập tức chạy về nhà. Khi chạy cô nắm chặt lá thư trúng tuyển trong tay. Cô không nhớ rõ là mình chạy về nhà thế nào, chỉ là lúc đó cô đã chạy ngược hướng với những người đang điên cuồng chạy qua cô.
Thậm chí khi về tới cửa nhà quen thuộc, cô đã làm rơi tờ giấy trúng tuyển mà mình đang cầm.
Cơn gió hòa cùng với tiếng hét của người khác từ xa xăm. Lá thư trúng tuyển trên sàn cuối cùng cũng bị cuốn đi.
***
Tháng 9 năm 1997.
Thế giới đã thay đổi.
Những tia sét đỏ từ trên trời giáng xuống, để lại những vết nứt dài trên khắp đất nước. Những vết nứt khác nhau trên mặt đất tỏa ra một năng lượng kỳ dị và u ám. Nhưng nó không có gây ra điều gì đặc biệt cả.
Sấm sét đỏ xảy ra trên toàn thế giới, và những vết nứt này về sau được gọi là “ cổng “.
Rồi một ngày nọ, một sự cố bất ngờ xảy ra, khi các nhà nghiên cứu đang điều tra các vết nứt ở khu vực thành phố. Trong hàng chục nhà nghiên cứu chỉ có duy nhất một người sống sót trở về.
“ Có một con ve sầu to hơn to hơn cả ô tô và xe buýt! Tôi đã mất một cánh tay vì nó! “
Toàn thế giới xem anh ta như một kẻ điên, nhưng chẳng lâu sau mọi thứ đã được kiểm chứng, những gì anh ta nói hoàn toàn là thật.
Tháng 10 năm 1997
Những con quái vật kinh hoàng đã tràn ra khỏi cánh cổng và xuất hiện khắp nơi trên toàn thế giới.
Đó là một thảm họa.
Những con quái vật nhai ngấu nghiến người đi đường, bất kể đó có là ai.
Chính phủ đã triển khai hàng chục ngàn binh sĩ tới các cánh cổng, nhưng vũ khí hiện đại lại vô dụng trước lũ quái vật.
Đám tang của mẹ.
Vì nhiều lý do mà mãi về sau đám tang của mẹ Eunha, mới có thể tổ chức tại một nhà tang lễ nhỏ.
“ Gì chứ? Nhà tôi đã có ba đứa con rồi, ba đứa đấy! “
“ Vậy tôi sẽ nhận nuôi nó nhá? Nếu nó lớn hơn 8 tuổi thì nó có thể ở lại! “
Eunha đứng bất động trước bức di ảnh của mẹ cô. hiện giờ không chỗ nào dành cho cô cả.
Đã một giờ trôi qua kể từ lúc những người họ hàng mà cô chỉ biết mặt, tranh cãi về cô.
“ Tôi không biết, Tôi thực sự không biết, bố con bé ở đâu thế? Chúng ta có thể để con bé lại cho bố nó. “
“ Ồ, thế thì tự đi mà làm, tôi không có biết! “
“ Suỵt, con bé đang đến! “
… Tôi có thể nghe thấy mọi thứ.
Sau khi tất cả nước mắt dần cạn đi, Eunha chạm vào chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay mình.
Chiếc vòng tay đó là tất cả những gì mà mẹ cô để lại cho cô, ngôi nhà mà cả 2 cùng sinh sống giờ đã biến thành tro bụi.
“ Eunha, con sẽ sớm trưởng thành thôi, thế nên chắc là con đủ chín chắn để sống 1 mình nhỉ? “
“ Vâng ạ. “
“ Để con 1 mình thì cô không yên tâm lắm, nhưng con biết đấy, nhà cô có tận 3 đứa lận mà. “
“ Vâng con biết. “
“ Chính phủ sẽ cung cấp cho con một căn nhà cứu trợ tạm thời và tiền trợ cấp. Nếu con vẫn gặp khó khăn thì hãy liên hệ với cô. “
“ Vâng. “
Và rồi, Eunha đã bị bỏ rơi.
Căn nhà do chính phủ cung cấp được làm bằng ván và lều, Eunha đang trong tình thế không thể đòi hỏi nhiều hơn, nên cô rất biết ơn vì điều này. Kể từ đó, cô sống qua ngày bằng phí hỗ trợ thiên tai và những bữa ăn miễn phí.
“ Này anh có nghe thấy gì chưa? Ma Dongsik dường như đã thức tỉnh rồi đấy. “
“ Gì? Thật à? “
“ Tôi không thấy anh ta từ hôm qua tới giờ, có lẽ anh ta đã bị bắt tới trại huấn luyện rồi. “
“ Làm ơn, hy vọng nó không bao giờ là tôi… Nếu tôi bị gọi nhập ngũ, tôi sẽ phải đối mặt với một cuộc sống mà tôi có thể bị giết bất cứ lúc nào. “
“ Tôi cũng thế. Chiến đấu với lũ quái vật như thế… Tôi thà kẹt với căn lều rách nát này còn hơn. “
Không khí trong căng tin hôm miễn phí ngày hôm đó có phần hỗn loạn hơn mọi khi. Cũng đã một khoảng thời gian rồi khi những người mang những siêu năng lực dị thường bắt đầu xuất hiện khắp đất nước, hay thậm chí trên toàn thế giới.
Eunha nghĩ rằng đó không phải việc của cô.
Cho đến ngày hôm đó
***
[ Bắt đầu nhận dạng. ]
[ Tên: Cha Eunha ]
[-- Đang tải – ]
[ Năng lực đặc biệt đã được kích hoạt. ]
[ Kết nối với kênh mới ]
“ … Cái gì thế này? “
Với vẻ mặt bối rối, cô duỗi ngón tay ra, dường như có một dòng điện chảy từ đầu ngón tay của cô.
Không, đó không phải là dòng điện.
“ Viêm Diễm…? “
Ngọn Viêm Diễm lan ra như những đốm Viêm Diễm, từ đầu ngón tay cô, nó thắp sáng túp lều cũ kỹ. Dù Eunha có cố bao nhiêu ngọn Viêm Diễm cũng không tắt cho đến rạng sáng.
Và vài ngày sau.
Có vài người từ chính phủ đã đến.
Làm sao mà họ biết được vậy?
Họ giới thiệu mình là thành viên của Cơ quan An ninh Quốc gia, và bảo Eunha nhanh chóng thu dọn đồ đạc. “
Eunha bình tĩnh làm theo yêu cầu của họ và lên xe buýt. Trên xe có bốn người khác ngoài cô.
Cô chỉ biết rằng là vài giờ sau họ cũng đã “ thức tỉnh “ siêu năng lực như cô.
Và rồi nơi họ đến là một trại huấn luyện.
“ Vì một thảm họa chưa từng có, các bạn đã được trao cơ hội để cống hiến cho đất nước “
Giọng nói phát ra từ micro đã được mọi người tập trung tại ở đây nghe thấy.
Trại huấn luyện im lặng như thể có ai đó vừa đổ gáo nước lạnh vào gáy mọi người vậy, nhưng thi thoảng Eunha vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Các vết nứt hay các cánh cổng, ở nhiều nơi khác nhau trong nước, được cho là chứa đầy quái vật kinh hoàng và dữ tợn. Eunha đã nghe kể về nó trên tin tức.
“ Các người bảo bọn ta phải đi chiến đấu với đám đó sao? “
Eunha nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình. Mặc dù cô đã thức tỉnh nhưng cô vẫn không biết cách sử dụng năng lực của mình để chiến đấu với quái vật. Nhưng cô biết một điều.
Bọn chúng đã giết mẹ của cô.
Bọn chúng đã cướp đi ngôi nhà, ước mơ và cả cuộc đời của Eunha.
Những con quái vật dữ tợn, không chờ đợi cho đến khi người thức tỉnh xuất hiện. Đám quái vật đó vẫn đang hoành hành và gia đình của ai đó vẫn đang chết dần, chết mòn.
Trong một tình huống mà từng giây từng phút đều quý giá, khóa huấn luyện của thợ săn đã được rút gọn lại còn 3 tháng. Đó là một khoảng thời gian khá dài với Eunha.
Không còn lý do để vào đại học nữa, mà dù gì cô cũng chả còn tiền.
Eunha, người đã đánh mất tất cả lại dũng cảm hơn những người đang có nó.
Năng lực đặc biệt của cô là “ Viêm Diễm “, đã được tối ưu hóa cho chiến đấu. Ngọn lửa của cô rất mạnh, hung hăng và không không thể cản phá.
Tháng tư năm 1998.
Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện tối thiểu ba tháng, các thợ săn ngay lập tức bị ném và một cảnh cổng. Những gì họ có là một tấm thẻ tên treo quanh cổ và một áp lực mang tên “ Hy vọng cuối cùng của Nhân loại“ đặt nặng trên vai.
Cha Eunha
Cô giờ đã tròn 20 tuổi.

