Sau vài tuần, giải đấu giành suất vào học viện Hoa Lan cũng đã bước vào giai đoạn cuối.
Từ sau trận đấu với Raguel, Mo Li không gặp phải bất cứ đối thủ khó nhằn nào, không ai có thể khiến cậu phải thật sự nghiêm túc.
Đáng nói là tên Barlow, thiếu gia nhà Munster, cũng đang tiến bộ không ngừng, Mo Li thậm chí còn định bỏ chút thời gian ra để đi quan sát hắn ta. Thế nhưng không biết là do may mắn hay trùng hợp mà đối thủ của tên này luôn là đám yếu nhớt, hoặc không thì cũng là mấy tên quái lạ, thậm chí có cả kẻ còn thẳng thừng nhường nước.
Không phải là Mo Li soi mói, bởi sự thật chính là vậy. Đối thủ của Barlow nhường quá đỗi lộ liễu, cảm tưởng như thể thiếu mỗi bước đầu hàng. Nó khiến Mo Li thắc mắc liệu có phải chăng hắn ta đã nhờ đến sự trợ giúp của cha mình để sắp xếp đối thủ yếu hơn? Mua chuộc đối thủ? Hoặc có thể là toàn bộ, dù sao thì mọi việc đều có thể xảy ra.
Dẫu sao thì đây cũng mới chỉ là vòng loại, trọng tài được thuê ngoài chứ không phải do học viên Hoa lan đảm nhiệm, vậy nên việc có gian lận là việc bình thường.
Bởi có thể, trong mắt họ thì một nơi nhỏ bé như này sẽ chẳng đáng để họ phải cử giáo viên của mình tới làm trọng tài. Theo họ thì một nơi thấp kém như này sẽ chẳng thể sản sinh ra được thiên tài.
“Kết quả cuối cùng, người chiến thắng là số 33 Mo Li”
Mo Li đã quá quen với chiến thắng nên cũng chẳng có gì quá vui cả. Cậu biết rằng đối thủ thực sự vẫn chưa xuất hiện.
“Oá, đánh hay quá, đúng là bạn của ta!” Cô nàng trên khán đài vẫy vẫy về phía cậu.
“Đừng có xàm ngôn nữa. Ngươi tìm ta có việc gì?” Mo Li gắt giọng.
“Ta đến chúc mừng bạn bè chút thì có sao?” Limdis bĩu môi.
“Vậy thôi?”
“Chả thế chứ sao!”
“Rồi rồi, xong việc rồi thì đi ra chỗ khác.”
“Chờ, chờ chút nào, dạo này ta thấy người không được khoẻ lắm. Hình như là do áp lực của cuộc thi khiến cho ta ăn không ngon, ngủ cũng chẳng ngon…”
“Nói vào trọng tâm vấn đề.” Mo Li thẳng thừng đáp. “Nếu không thì ta đi luôn đây.”
“À ừ thì là, gần đây ta hơi túng thiếu, không có tiền để ăn…” Limdis giả bộ dễ thương, làm ra hành động tựa như con mèo thần tài.
“Đây là lần thứ mấy rồi?” Mo Li cau mày. “Ngươi tìm ta bao nhiêu lần rồi thế? Tưởng ta giàu lắm chắc?”
“Vả lại dù cho ta có giàu thật thì cũng đâu có nghĩa vụ phải nuôi cô đâu đúng không?”
“Ưm…” Limdis cúi đầu buồn bã. “Ta, ta không biết kiếm tiền…”
“Không biết kiếm thì học cách kiếm đi? Ta đâu thể nuôi cô cả đời được?” Mo Li cáu gắt.
“Nuôi, nuôi á?? Riêng cái này thì không thể được! Ta là người hầu… à không, là người được Hồ thần sủng ái, ngươi không thể nuôi ta được.”
“Rồi rồi. Dù ngươi có đòi ta nuôi thì ta cũng chẳng thể nuôi nổi.” Chẳng cần nghĩ cũng biết, người hầu ở đây là để ám chỉ vị thánh nữ mà cô ta vẫn hay thao thao bất tuyệt, cũng chính là người đã hành cậu ra bã ở kiếp trước.[note78847]
“Đến chịu ngươi luôn… Đây sẽ là lần cuối cùng, rõ chứ?” Mo Li trừng mắt.
“Ừm, ta biết rồi!”
“Hừ, quan hệ tốt nhỉ.” Ở một góc khác của khán đài, Barlow lặng lẽ quan sát cảnh Limdis và Mo Li cùng nhau rời đi, cười đầy nguy hiểm.
“Đợi vài ngày nữa xem, liệu tình cảm của bọn ngươi còn tốt như bây giờ không!”
“À này, giờ là vào đến tứ kết rồi nhỉ?” Mo Li lơ đễnh hỏi Limdis.
“Ừm? À, hình như là vậy.” Limdis xoa xoa cằm, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thế nhưng Mo Li biết rằng đầu óc của cô nàng này giờ chắc chỉ toàn bánh ngọt với trà sữa, chẳng có lấy một chút tập trung vào cuộc thi.
Nói ra thì một người mạnh mẽ như cô nàng cũng chẳng cần phải quan tâm tới cuộc thi làm gì, vì dù sao việc cần làm cũng chỉ là lên đài và giành chiến thắng.
“Ta vẫn luôn có một thắc mắc, là tại sao thánh nữ nhà ngươi lại dám để cho ngươi ra ngoài một mình.” Nói đơn giản thì nếu không gặp được Mo Li thì con mèo này đã chết đói hoặc bị lừa bán đi lâu rồi.
“...Thật ra là ta lén trốn đi mà chưa được thánh nữ hay gia tộc cho phép.” Limdis hai tay đan vào nhau, ngượng ngùng nói.
“...Vậy tại sao ngươi lại tham gia cuộc thi này?”
“Ngươi có biết thánh nữ nhà ta không?”
“Ta đang hỏi cái gì vậy, ngươi chắc chắn là không biết rồi.” Câu trước còn chưa xong, Limdis đã chèn ngay câu sau vào để khẳng định.
“...” Mo Li không nói gì, đợi Limdis nói tiếp.
“Thánh nữ nhà ta là một thiên tài, thiên tài số 1.” Nói rồi Limdis lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Thánh nữ là người sở hữu huyết mạch thuần khiết nhất trong ngàn năm qua quả Hồ tộc, tiệm cận với tổ tiên Auriweija. Dù là so về nhan sắc, tài năng hay tính cách đều hoàn toàn không có đối thủ, người là sự tồn tại hoàn hảo, tựa như vầng trăng trên trời cao, khiến người ta khó mà với tới.”
“Thì?”
“Dù ta không có huyết mạch Auriweija trong người, thế nhưng ta cảm thấy rất may mắn vì mình vẫn có quan hệ họ hàng với thánh nữ… bởi vì tổ tiên của ta là họ hàng xa của tộc Auriweija.”
“Rất lâu về trước, ta đã được gặp gỡ thánh nữ, và được người ban cho một phần sức mạnh… Nhưng ta biết rằng, nếu cứ mãi ngủ quên trên chiến thắng thì rồi sẽ có một ngày ta sẽ không còn xứng với thánh nữ nữa.” Limdis nói với giọng điệu có chút tiếc nuối.
“Năm sau, thánh nữ sẽ vào học viện Hoa lan. Nếu không có gì thay đổi thì khoảng cách giữa ta và thánh nữ sẽ ngày càng xa hơn.”
“Ta không muốn chấp nhận sự thật này, vậy nên ta muốn tìm ra cách để có thể tiếp tục phục vụ thánh nữ.”
“Thế tức là ngươi cũng muốn vào học tại học viện Hoa lan?” Mo Li cau mày.
“Phải, dù cho chẳng có ai ủng hộ, nhưng ta vẫn lén rời đi.” Limdis trở nên điềm đạm hơn rất nhiều.
“Vậy đó cũng là lý do vì sao ngươi không ngại đường xa, cùng đầy rẫy hiểm nguy để tới được vương quốc loài người sao?”
“Đúng vậy, đó là việc duy nhất mà ta có thể cố gắng làm vào lúc này.”
“...Hiểu rồi. Thật sự là rất cố gắng.”
“Hể?”
“Thế nhưng ta vẫn phải nói, nếu như gặp nhau trên sân đấu thì ta vẫn sẽ không nương tay đâu.” Mo Li khẽ cười.
“Ngươi có mục tiêu của ngươi, và ta cũng có mục tiêu của ta. Cũng đã tới tứ kết rồi, sớm muộn gì ta cũng sẽ phải gặp nhau thôi.”
“Tới lúc đó ta nhất định sẽ không nương tay, và ta hy vọng rằng ngươi cũng sẽ như vậy.”

