“Dạo gần đây tình hình ở Cronia thế nào rồi ạ? Em chưa bao giờ rời khỏi đó lâu như lần này.”
Khi cỗ xe ngựa đã rời biệt thự một quãng khá xa, Lucion mới lên tiếng hỏi.
Cậu đã bảo Hume gửi những vấn đề mà các đối tác của Cronia gặp phải cho Carson. Giờ đây, cậu muốn biết tình hình đã tiến triển theo hướng nào.
“Cha đang ở đó. Đừng lo lắng."
Nhưng câu trả lời của Carson không phải là điều mà Lucion muốn nghe.
[Hình như họ quyết định giấu chuyện này với con thì phải?]
Russell liếc nhìn vẻ mặt của Lucion.
Không chút dao động.
Có lẽ cậu đã đoán trước được điều này.
“Em đã suy nghĩ nông cạn rồi. Cha vẫn luôn ở đó mà, vậy mà em còn lo lắng gì nữa chứ.”
Lucion khẽ mỉm cười.
Novio rất mạnh.
Danh hiệu Người cai trị biên giới của ông đâu phải tự nhiên mà có.
“Nhưng mà, anh...”
“Em nói đi.”
“Nếu Hoàng thất và Thần điện đã liên thủ như hiện tại, liệu biên giới có bị ảnh hưởng không? Em có hơi lo.”
“Đừng lo, vị trí của biên giới không phải là thứ mà bất kỳ ai có thể thay thế được. Ngược lại, anh thấy vô cùng khó chịu với chuyện này.”
"Sao anh lại thấy khó chịu vậy?"
“Không phải họ đang lợi dụng em sao.”
'...À. Đúng là cũng có thể nhìn theo cách đó thật.'
Lucion không đáp lại, chỉ im lặng chờ Carson nói tiếp.
“Thần điện vì muốn che đậy chuyện này đã đem em ra làm điều kiện trao đổi, Còn hoàng gia thì muốn phô trương rằng Thần điện phải cúi đầu trước họ nên mới lôi em vào hoàng cung.”
Carson siết chặt tay lại.
"Cuối cùng chỉ có em là chịu thiệt."
“Xin anh đừng lo. Sau hôm nay, sẽ không còn ai dám xem nhẹ địa vị của em nữa.”
Lucion trả lời đầy tự tin như một lời tuyên bố rằng cậu sẽ không để mình trở thành quân cờ của kẻ khác.
Carson nhìn cậu rồi chậm rãi gật đầu.
“Phải rồi. Nếu là em thì anh tin rằng em sẽ làm được.”
* * *
Giữa biển người chật kín trên đại lộ, một cỗ xe ngựa lặng lẽ lăn bánh đi qua.
Trên cỗ xe ngựa có khắc hoa văn hình con cáo.
Ngay khi vừa trông thấy biểu tượng đó, đám đông lập tức reo hò, gọi tên Cronia người được Thần thú ban phước. Những cỗ xe khác cũng vội vàng tránh sang hai bên, nhường đường cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
— Oaaa… có nhiều người quá! Thật tuyệt vời!
Không biết bằng cách nào mà Ratta đang nấp trong bóng của mình vẫn có thể nhìn ra ngoài được. Còn Lucion thì thậm chí không dám hướng mắt về phía cửa sổ.
Ngay từ khi tiếng hoan hô đầu tiên vang lên, Lucion cảm giác như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lồng ngực mình, cảm giác ấy ghì chặt lấy cậu khiến cậu không sao thoát ra được.
'Giá mà giờ trong tay mình có bản tài liệu nào đó thì tốt biết mấy.'
Lucion nhắm chặt mắt, cố nhớ lại những tài liệu mình đã xem lúc sáng.
Đó là tập tài liệu được lấy từ phòng của tên warlock làm việc dưới trướng Bá tước Roberio và nó không chỉ có mệnh lệnh của Bá tước Robrio mà còn xuất hiện cả những chỉ thị từ một kẻ khác.
'Nghĩ lại mới nhớ… trong tài liệu có thông tin đó.'
Biểu tượng hình con quạ.
Ngay khoảnh khắc thấy nó, Lucion rùng mình như có gai lạnh chạy dọc sống lưng.
'Bàn tay hư vô!'
Đó là huy hiệu của tổ chức do trùm cuối trong tiểu thuyết 'The Grasp of Darkness' lập ra.
'Thông tin này đổi lại bằng một cánh tay bị gãy, cái giá ấy xem ra cũng đáng.'
Lucion liếm môi.
Cậu từng thắc mắc vì sao sợi chỉ xanh lại nối liền tên warlock đó với mình. Thì ra hắn vốn là người của Bàn tay hư vô.
'Nhưng gã đó là gián điệp hai mang hay là Bàn tay hư vô đã bắt tay với Bá tước Roberio từ trước thì mình vẫn chưa rõ được.’
Dù là theo hướng nào thì Lucion vẫn cảm thấy khó chịu.
'Mới chỉ là hai năm trước khi tiểu thuyết bắt đầu thôi mà…'
Điều quan trọng là Bàn tay hư vô đã bắt đầu hành động.
Nếu như tất cả chỉ là chuẩn bị cho những biến cố ỏ hai năm sau thì còn đỡ. Nhưng vấn đề là cậu đã phá vỡ tình tiết vốn có của câu chuyện.
Cậu đã ngăn chặn vụ nổ tại Đại Thần điện.
'Có phải đây là hiệu ứng cánh bướm không?'
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, em có thể mở mắt được rồi.”
Nghe Carson nói vậy, Lucion mới chậm rãi mở mắt ra.
Không biết từ bao giờ, xung quanh đã yên tĩnh trở lại. Cậu đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con người và những dãy nhà dần biến mất khỏi tầm mắt. Có vẻ như họ đang ở trên cây cầu dẫn tới Cung điện Hoàng gia.
“Em vẫn còn lo lắng sao?”
“Vâng, em lo quá. Tay em đang run rẩy còn ngực thì cứ nhói lên từng hồi.”
Lucion thành thật trả lời câu hỏi của Carson.
Trong bữa tiệc lần trước, nhân vật chính không phải cậu mà là Veros, người sở hữu Thần Thú.
Nhưng hôm nay, cậu là nhân vật chính.
Ngay cả khi còn là Lee Haram ở kiếp trước, cậu cũng chưa bao giờ trải qua chuyện thế này nên giờ môi cậu khô khốc, trái tim thì đập thình thịch vì lo lắng.
“Dù em có mắc lỗi cũng không sao đâu.”
Carson dịu giọng an ủi Lucion.
“Nếu em thực sự không chịu nổi nữa thì thì cứ đứng dậy rời đi.”
“Em làm như thế… không được đâu.”
Lucion suýt nữa thì bật khỏi ghế.
Không thể tin nổi câu đó lại phát ra từ miệng của Carson chứ không phải là của ai khác.
“Hoàng gia chắc chắn đã biết rõ tình trạng của em rồi. Thế mà họ vẫn gửi xe tới đón em đến hoàng cung.”
[Quả nhiên, cái kiểu hành sự không chừa đường lui này, đúng là truyền thống gia đình mà.]
Russell khẽ gật đầu, đồng tình.
“Chỉ riêng việc em dám bước ra ngoài, ngồi lên chiếc xe đang tiến vào hoàng cung này. Đối với anh, đó đã là điều vô cùng đáng tự hào rồi.”
Carson siết chặt hai tay, từ tốn nhìn thẳng vào mắt Lucion.
“Từ trước đến nay, Cronia chưa thể che chở cho em một cách tốt nhất. Nhưng giờ anh mong em có thể tin vào cái tên Cronia này.”
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn áy náy của Carson, Lucion khẽ gọi.
"Anh ơi."
"Ừ."
“Em thích ăn thịt.”
Cậu vẫn còn đang trong tuổi trưởng thành.
Muốn cao lên nhanh chóng, không gì bằng ăn thật nhiều thịt.
― Thịt?
Ratta nhanh chóng phản ứng lại.
“Anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Ánh mắt của Carson hơi dao động nhưng cuối cùng anh vẫn đáp lại.
“Em cũng thích bánh macaron.”
“Cái đó… anh cũng sẽ chuẩn bị.”
Và thế là Lucion bắt đầu kể ra từng món mình thích ăn.
Mỗi lần như vậy, Carson đều chỉ yên lặng gật đầu và nói sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cậu.
“Hôm nay chắc sẽ mệt lắm nên ngày mai xin anh hãy lấp đầy bàn ăn bằng tất cả những món em vừa kể. Khi kiệt sức thì tốt nhất là phải ăn đồ ngon mà, đúng không anh?”
“Lucion…?”
“Nếu muốn bỏ trốn thì em đã bỏ trốn từ lâu rồi. Em cũng lo cho bản thân mình giống như anh đang lo vậy. Nhưng giờ em còn lý do nào để chạy trốn nữa đâu?
Lucion nhe răng cười.
"Anh ơi."
"…Ừ."
“Xin anh đừng vì em mà tự trách mình nữa.”
Lucion biết rõ, nỗi lo lắng của Carson bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi.
Vì trong quá khứ khi cậu bị kẻ thù bắt đi, Carson đã không thể ngăn cản được.
“Em không còn oán trách cha và anh nữa đâu.”
Đây là câu nói mà Lucion đã muốn nói với Carson từ lâu rồi.
Cậu đang cố buông bỏ quá khứ, vậy nên Carson cũng nên học cách buông tay.
“Nên từ giờ, xin anh đừng cảm thấy áy náy nữa.”
"Anh biết rồi…."
Carson khó nhọc nuốt xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ừ."
Anh tự nhủ rồi lặng lẽ mỉm cười.
* * *
“Không có gì to tát cả.”
Chỉ khi đã bước vào căn phòng mà hoàng gia chuẩn bị sẵn cho mình, Lucion mới lên tiếng.
Từ lúc xuống xe đến khi vào đây, Russell cứ nhìn cậu chằm chằm như đang muốn hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra vậy.
[Thôi được rồi. Nếu chỉ mình thầy thấy tò mò thì con không cần nói cũng được.]
“Giờ thì đúng là chẳng còn gì đáng nói nữa rồi.”
Lucion ngồi xuống ghế, thở ra một hơi dài.
Vừa đặt chân xuống xe là cậu lập tức bị các hiệp sĩ hoàng gia vây kín như đang bị áp giải. Nói là để đảm bảo an toàn cho cậu nhưng nếu Carson không ở đó thì có lẽ cậu đã ngã quỵ ngay tại chỗ rồi.
“Hồi đó con cũng không rõ là mấy tuổi nữa, chỉ nhớ rằng khi mình còn khá nhỏ đã bị bắt sang nước địch.”
[Nước địch…?]
Ngay từ câu đầu tiên, Russell đã nhận ra mình đang khơi lại vết thương của Lucion.
“Chính xác thì là bị phản bội, rồi bị bắt đi. Bị đánh hay bị tra tấn con cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng trên người vẫn còn kha khá vết sẹo. Dù sao thì tay chân vẫn còn nguyên vẹn cũng coi như là may mắn lắm rồi.
[…]
Russell vốn đang im lặng, bỗng nhiên tóc anh ta dựng ngược lên, bay phất phơ đầy giận dữ.
Thấy vậy, Lucion gãi má hơi áy náy nói với Russell.
“Thầy không cần nổi giận đâu. Chuyện này đã qua lâu rồi.”
[Vì sao lại là con?]
"Không giống như anh Carson có tài năng về kiếm thuật và chị Shaela có tài năng về phép thuật, con là người duy nhất bình thường. Ngay cả khi cả hai đều muốn trở thành mục tiêu để bị nhắm vào thì cũng không được."
Cuối cùng, Russell mới hiểu ý nghĩa thực sự của cái gọi là "điểm yếu của Cronia" mà Lucion vẫn hay nói. Nó nặng nề hơn anh tưởng rất nhiều.
— Xì! Rata sẽ đánh bọn đó tơi bời! Ratta sẽ không tha cho chúng đâu!
Ratta bật ra khỏi bóng tối, lần đầu tiên cảm thấy tức giận.
“Thôi đi. Cha ta đã trừng trị bọn chúng rồi.”
Lucion ấn nhẹ vào trán Ratta.
Có lẽ cũng từ thời điểm đó mà Novio bắt đầu được gọi là Người cai trị biên giới.
“Thầy đừng làm vẻ mặt đáng sợ như vậy. Nhờ thế mà con đã nhận được sự ban phước của Bóng Tối, rồi mới gặp được thầy, Ratta và cả Hume nữa. Bây giờ con cảm thấy rất hạnh phúc.”
Mặc dù Lucion đang cười rạng rỡ nhưng nét mặt của Russell thì càng lúc càng méo mó, không phải vì tức giận mà vì đau lòng.
[Được bóng tối ban phước sao?]
“Vâng. Khi đó bóng tối đã đưa tay ra với con. Lúc đó con còn chưa biết đó là bóng tối.”
Thông thường, người ta sẽ được ánh sáng hoặc bóng tối lựa chọn ngay từ khi sinh ra. Còn mana thì sẽ xuất hiện vào năm 5 tuổi, họ gọi đó là ‘biểu hiện’.
['Nhưng ánh sáng và bóng tối gần như không bao giờ ‘biểu hiện’ muộn như vậy.']
Điều kiện để ‘biểu hiện’ ánh sáng hoặc bóng tối không rõ ràng như mana.
Chỉ có một điều mà người ta vẫn hay truyền tai nhau rằng khi một người tuyệt vọng tột cùng sẽ khiến bóng tối đáp lại.
Russell nhìn đứa học trò toàn vết thương của mình nhưng chỉ cần được đi dạo chợ hay ăn quà vặt bên đường là đã cười rạng rỡ. Một đứa trẻ như thế sao anh có thể không thấy xót xa cho cậu cơ chứ.
[Nghe thì có vẻ đột ngột nhưng thầy muốn hứa với con một điều.]
Giọng nói của Russell lần này mang theo sức nặng khác hẳn. Anh không thể tiếp tục đứng yên khi đã nghe những lời đó.
[Thầy sẽ không bao giờ để con bị sức mạnh của người khác áp chế lần nữa.]
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc Lucion không có sức mạnh và chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra một lần nữa vào một ngày nào đó.
Trong trường hợp ấy.
[Ta, với tư cách là thầy của con sẽ dẫn dắt con trở thành người mạnh hơn bất kỳ ai.]
Những lời nói đầy chân thành ấy khiến Lucion cảm nhận rõ ràng một điều, cuối cùng thì cậu và Russell đã thực sự trở thành thầy trò.
“Cảm ơn thầy.”
Russell trước đây chỉ nói cậu chỉ cần học ma thuật đen của thầy là đủ.
Chưa bao giờ thầy bảo cậu phải mạnh lên.
“Con sẽ cố gắng hết sức để thực sự trở nên mạnh mẽ.”
Lucion biết ơn nói.
— Hihi! Vậy Ratta cũng cảm ơn nữa! Nếu không nhờ Lucion thì Ratta đã không được sinh ra rồi!
Ratta vui vẻ nhảy lên đùi Lucion, dụi dụi mặt như một con thú nhỏ đang làm nũng.
[Nhắc mới nhớ, thầy nên tăng cường độ huấn luyện lên bao nhiêu thì….]
Cốc. Cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang câu nói.
Giọng nói của Hume vang lên từ khe cửa hé mở.
“Là Hume.”
'Đúng lúc lắm.'
Chưa bao giờ Lucion thấy mừng khi nghe thấy giọng của Hume như lúc này.
“Vào đi.”
Ngay khi vừa bước vào, Hume đưa cho Lucion tờ giấy tóm lược những việc cậu phải làm trong buổi lễ tuyên cáo.
“…Dòng dưới cùng là thứ cậu chủ cần nhớ theo thứ tự.”
"Chắc không phải vì họ muốn quan tâm đến ta đâu nhỉ. Dù sao thì thế này là ổn rồi."
Lucion xem qua và khá hài lòng, với những thủ tục trong một buổi lễ của hoàng gia mà lại ít nghi thức như vậy, đúng là hiếm thấy.
“Nghe nói là vì ấn định ngày quá gấp nên mọi nghi thức đều được giản lược.”
Hume lấy một chiếc đồng hồ ra khỏi túi và kiểm tra.
“Còn khoảng 30 phút nữa, trước giờ bắt đầu mười lăm phút sẽ có người đến đón. Cậu có muốn chợp mắt một lát không?”
Kể từ khi hấp thụ thanh kiếm trắng do Heint đưa cho, Hume đã trưởng thành và dường như cố gắng thể hiện dáng vẻ nghiêm túc hơn để xứng đáng với vẻ trưởng thành đó.
Lucion đi thẳng vào vấn đề.
“Hume, ngươi biết hôm nay mình phải tìm những ai chứ?”
“Vâng, tôi biết. Tôi sẽ tìm thấy tất cả nên cậu chủ không cần phải lo đâu.”
Hume tràn đầy tự tin nói.
Từ trong căn hầm dưới quán trọ, khi sao chép toàn bộ thông tin, anh đã khắc sâu cả mùi của những kẻ khả nghi và ghi nhớ nó. Tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
'Hume sẽ tìm ra lũ đó. Và ngày mai là ngày chúng quay lại để thu thập thông tin…'
Lucion nhớ lại những gì Hume từng báo cáo với mình. Đám người kia có ngày thu thập thông tin cố định.
Tuy nhiên, những người đi thu thập thông tin luôn thay đổi liên tục và trừ khi biết được chính xác cơ sở ngầm bên dưới quán trọ thuộc về ai. Nếu truy đuổi một cách bừa bãi sẽ chỉ khiến bản thân sớm bị bại lộ nên Lucion đã không ra lệnh cho Hume tiếp cận chúng.
“Hume.”
Thay vào đó, Lucion giao cho Hume làm một nhiệm vụ quan trọng.
“Còn những tài liệu đã bị chỉnh sửa, ngươi đã đặt đúng chỗ chưa?”
Ngày mai sẽ là ngày chúng thu thập thông tin.
Và khi đó, chúng sẽ lấy đi những thông tin sai lệch.
Sai lệch theo hướng có lợi cho Lucion.

