Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 48: Chờ đã (3)

2025-10-12

3

Lucion im lặng trong giây lát.

Có thể khi ấy, Russell đã vướng phải rắc rối nào đó khiến anh ta không kịp thiêu hủy cuốn sổ ấy. 

"Thưa thầy, cuốn sổ đó hiện đang ở đâu? Để con đi đốt nó cho."

Nhưng cậu không thể cứ để yên như vậy được.

Vì đó là cuốn sổ chứa toàn bộ tri thức của Russell nên cậu phải đốt nó trước khi nó rơi vào tay kẻ khác.

Thật khó chịu khi một kẻ không cùng học với mình lại có được cuốn sổ và học được những phép thuật giống với mình.

[Giờ mà con muốn đi đến đó thì hơi khó đấy.]

“Có phải vì vết thương của con không?”

[Không, tại vì nơi đó hơi… khắc nghiệt một chút.]

Russell giơ tay, chỉ xuống đất.

[Thầy thích những nơi tối tăm nên thầy đã tự đào một tầng hầm và sống dưới đó.]

“Ở dưới lòng đất ạ?”

[Phải. Ở đó không có ánh sáng lại còn mát mẻ quanh năm và hơn hết thầy có thể tự do làm thí nghiệm. Chẳng nơi nào tuyệt vời bằng ở đó đâu.]

Russell mỉm cười, trong mắt ánh lên một thoáng hoài niệm.

[Nơi thầy sống nằm ngay bên dưới vùng núi đá cằn cỗi giữa ba quốc gia: Thánh quốc Nevast, Đế quốc Tesla và Vương quốc Myronist. Nơi đó nổi tiếng đến mức không ai muốn tới, thật là một nơi hoàn hảo cho thầy.]

'...Khoan đã.'

Ngay khi Lucion vừa nghe đến đó, cậu nhớ đến tên warlock là đồng đội của Heint trong nguyên tác.

《“Quê tôi là một vùng núi đá. Tôi đã được tái sinh ở đó.” 》

'Thật nực cười. Tái sinh ở vùng núi đá ư?'

Vùng núi đá ấy khô cằn đến mức không một sinh vật nào có thể sống nổi ở đó.

Khi cậu còn là Lee Haram, cậu chẳng hề bận tâm xem nơi đó là quê hương hay mồ chôn của ai. Nhưng bây giờ, khi đã là Lucion, cậu hiểu rõ nơi ấy không thể nào là quê hương của bất kỳ ai được.

'Khoan đã... Không lẽ.'

Cuối cùng Lucion cũng hiểu ra.

'Liệu tên warlock đó, trong lúc lang thang qua vùng núi đá đó, đã rơi đúng vào nơi thầy từng sống, rồi tình cờ nhặt được cuốn sổ của thầy sao?'

Đây là một sự trùng hợp thật điên rồ nhưng nếu là thế thì mọi thứ đều trở nên hợp lý. Bởi như vậy mới giải thích được vì sao hắn có thể biến ma thuật bóng tối thành dạng aura.

[Thầy biết, thoạt nghe thì nơi đó đúng là hơi rợn người thật nhưng không sao đâu. Dù có để yên cuốn sở đó ở đấy thì cũng chẳng ai tìm ra nơi ấy đâu.]

“Không, không được.”

Lucion lập tức lắc đầu.

Cậu không biết chính xác khi nào tên warlock kia sẽ đến đó nhưng cuốn sổ ấy phải bị chính tay cậu thiêu hủy.

'Nếu hắn đã có được nó rồi thì sao?'

Lucion siết chặt tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc.

'Khi ấy, chỉ còn cách giải quyết hắn thôi.'

Kẻ đó là một warlock chuyên săn giết đồng loại. Hắn từng tàn sát một warlock chưa bị tha hóa và ngay cả khi đã tìm ra cách cứu họ thì hắn vẫn không ngần ngại kết liễu từng người một, không vì lý do gì cả. 

Một kẻ như thế mà lại học được những ma pháp giống hệt mình sao? Cậu không thể để yên như thế được.

“Con sẽ đích thân thiêu hủy nó. Vì trùng hợp vẫn là trùng hợp, ai dám chắc một ngày đẹp trời nào đó sẽ không có kẻ vô tình tìm thấy cuốn sổ của thầy chứ?”

[…Ừm. Con nói nghe cũng có lý đấy. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Giống như chuyện con vừa dùng chính ma pháp của thầy vậy.]

Cuối cùng Russell thở dài, đưa câu chuyện quay trở lại điểm ban đầu.

“Vậy xin thầy hãy dạy cho con cách vận dụng ma pháp đó chính xác hơn. Để không còn xảy ra phản phệ mạnh như lần trước nữa.”

[Được rồi. Nhưng phải theo từng bước một. Ít nhất chúng ta hãy đợi thêm bốn ngày nữa đi.]

“Thưa thầy, cơ thể và bóng tối trong con vốn là hai thứ riêng biệt. Nếu chỉ nằm yên thì thời gian sẽ trôi đi vô ích mất.”

Giờ đây cậu đã nhận ra điểm yếu của mình, dù thân thể vẫn còn chưa cử động được, việc rèn luyện vẫn phải tiếp tục. Chỉ cần vẫn có thể tiếp tục điều khiển bóng tối chuyển động trong cơ thể, Lucion tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại.

* * *

Hai ngày sau.

“…Vâng, thưa cha.”

Carson đang nói chuyện với Novio bằng một vật phẩm liên lạc trong tay.

<Ta đã nhận được thông tin con gửi. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra chắc chắn cả đế quốc này sẽ chịu thiệt hại nặng nề rồi.>

“Có điều con chưa kịp nói với cha vì tình hình khi ấy rất cấp bách. Thông tin con đưa cho cha không phải là do con tìm ra.”

Hai ngày trước, người quản gia đã mang đến một tập tài liệu mà ông đã nhận được từ một đứa trẻ.

Và thông tin trong đó chứa những bí mật đủ sức làm rung chuyển cả Cronia, một gia tộc có bề dày lịch sử ngang với đế quốc.

<Những thông tin đó không phải do con tìm ra ư?>

Giọng của Novio thoáng ngạc nhiên, xen lẫn chút cảnh giác. Carson trả lời, giọng nặng nề.

“Đúng, không phải con.”

<Con đã điều tra xem người đó là ai chưa?>

“Con đã điều tra nhưng chỉ xác định được rằng đó là một người phụ nữ. Ngoài điều đó ra không còn bất kỳ manh mối nào nữa. Con xin lỗi, thưa cha.”

<Không. Không cần nói xin lỗi. Đây không phải lỗi của con. Tuy nhiên……>

Novio lẩm bẩm.

<Dù người đó có vẻ như đang giúp chúng ta nhưng chừng nào chưa rõ mục đích thật sự người đó, con tuyệt đối không được lơi lỏng.>

“Vâng. Con cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa, hai vụ việc gần đây cũng đều có liên quan đến một người phụ nữ, đúng không ạ?”

Carson nhắc đến vụ việc liên quan đến con trai cả của Tử tước Horaon, Shen, và Devia, tất cả đều có bóng dáng một người phụ nữ bí ẩn chen vào.

<Có lẽ con nói đúng, biết đâu lại là cùng một người. Cũng không loại trừ khả năng có nội gián trong nhà. Dù đó là ai, nếu có thể tiếp cận chúng ta một lần thì chắc chắn sẽ còn lần thứ hai. Con hãy giám sát kỹ hơn đi.>

“Vâng, thưa cha. Con sẽ tăng cường kiểm tra xung quanh.”

<Còn Lucion.>

Novio buông một tiếng thở dài nặng trĩu.

<Lucion vẫn ổn chứ?>

Ngay cả qua thiết bị, Carson cũng cảm nhận được sự tức giận trong câu hỏi của cha mình.

“Em ấy vẫn ổn, thưa cha.”

Ngược lại, Carson định nói thêm rằng Lucion dạo này ngoan ngoãn đến mức lạ thường nhưng rồi anh đã kìm lại.

<Đừng nói gì với Lucion. Giờ đầu óc nó chắc cũng đang rối tung lên rồi.>

“Con hiểu. À, còn việc vài ngày nữa, trong Thần điện sẽ có buổi lễ…”

Carson đột nhiên ngừng lại giữa chừng.

<Sao thế? Có chuyện gì vậy?>

“Không có gì đâu ạ. Có vẻ như Heint đã đến rồi ạ.”

Khi nghe đến cái tên đó, Novio khẽ phát ra một tiếng hừ lạnh.

Chỉ cần nghĩ đến Heint, người mang sức mạnh ánh sáng, ông đã muốn đuổi anh ta ra khỏi biệt thự ngay lập tức. Nhưng nếu Lucion muốn làm bạn với anh ta thì ông cũng chẳng thể can thiệp được.

<Được rồi. Ta không thể đến dự nên con hãy thay ta chúc mừng Lucion.>

“Vâng. Khi nghe con nói vậy, em ấy rất vui, thưa cha. Em ấy thật sự… rất vui.”

<Thật sao?>

Giọng của Novio trở nên khàn đục.

<Giá mà ta có thể nói với nó những lời này sớm hơn, sớm hơn một chút thôi thì tốt biết mấy.>

“Con cũng… thấy hối hận, thưa cha.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Carson buông vật phẩm liên lạc xuống và nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân vang khẽ trên hành lang, hướng thẳng đến phòng của Lucion, chứ không phải phòng của anh.

'Heint vừa từ hoàng cung trở về… sao lại tìm đến Lucion đầu tiên nhỉ?'

* * *

Lucion cảm thấy rất khó chịu.

Cũng giống như Hume vẫn thường ra ngoài, nói là để mua chút đồ ăn mình thích nhưng ai cũng biết anh ta luôn ghé qua quán trọ kia để thu thập thông tin rồi mới trở về. Mỗi lần như vậy, Ratta đều chạy ào đến đón, cái đuôi phe phẩy vui sướng, ánh mắt rạng rỡ trông chẳng khác nào đang đợi người thân lâu ngày mới gặp.

Hôm qua, vì không được rời khỏi phòng nên Lucion đã cùng Ratta tiếp tục luyện tập duy trì năng lượng bóng tối suốt cả ngày. 

'Thật khó chịu.'

Bên ngoài cửa sổ lúc này đã vào cuối xuân nên cậu có thể nhìn thấy những cánh hoa rơi trên mặt đất.

[Ăn trưa ngon lành xong rồi, sao con lại đột nhiên thở dài như người mất hồn thế hả?]

Khi thấy Lucion bỗng nhiên thở dài, Russell lo lắng hỏi.

“Con không nhận được tin tức gì từ Thần điện cả.”

[Nơi đó đâu phải là quán trọ gần nhà đâu mà mong có tin nhanh được. Đợi thêm chút đi.]

"Nếu là trước khi con được nhận phước lành của Thần thú, con có thể bình thản đợi dù là một tuần. Nhưng bây giờ… với tình hình của Thần điện không thể không chú ý đến con. Lẽ ra họ phải gửi tin đến đây rồi chứ..."

Vậy mà đến giờ vẫn không có tin tức gì cả. Sự im lặng ấy, lại khiến lòng cậu bất an.

‘Chẳng lẽ… thần điện và hoàng thất đã bắt tay với nhau rồi sao?’

Không thể nào.

Lucion lắc đầu phủ định ngay suy nghĩ đó, môi khẽ nhếch thành một nụ cười mỉa.

Một nơi toàn chứa những kẻ kiêu ngạo như Thần điện mà lại chịu cúi đầu trước Hoàng thất sao?

'Chuyện đó sẽ chẳng thể nào xảy ra được. Dù sao đi nữa đối với Thánh điện sự việc lần này cũng rất quan trọng.'

Lucion chậm rãi nhớ lại vụ nổ liên hoàn suýt xảy ra ở Thần điện, tên linh mục bị tha hoá, những sự việc nối tiếp nhau trong thời gian qua.

"Thưa thầy."

[Ừ, con nói đi.]

“Về hoàng thất và Thần điện sẽ không có chuyện họ liên minh với nhau đâu, phải không ạ?”

— Tại sao họ lại không thể chứ?

Ratta nghiêng đầu hỏi.

“Nếu vậy thì ta sẽ nổi tiếng quá mức.”

[…Hừm.]

Russell khẽ bật cười.

― Ratta thích Lucion nổi tiếng mà!

Ratta ngọ nguậy các ngón chân, giọng phấn khích.

― Hôm qua Hume đã đọc truyện cổ tích cho Ratta nghe đấy! Người tốt thì sẽ rất nổi tiếng đó. Mà Ratta biết Lucion là người tốt nên chắc chắn Lucion sẽ nổi tiếng khắp nơi luôn.

“Và chính đó mới là vấn đề đấy.”

[Nhưng đó chẳng phải là điều con muốn sao? Không còn ai dám nghi ngờ con là một warlock nữa.]

“Nhưng vụ việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.”

Lucion chỉ muốn mọi thứ diễn ra trong giới hạn mình có thể kiểm soát được, cậu không hề muốn kéo Thần điện hay hoàng thất vào ván cờ này.

[Thầy hiểu, nhưng thử nghĩ mà xem, còn có sự kiện nào đủ lớn đủ để xoá bỏ hoàn toàn cái danh warlock của con sao? Không đâu. Chỉ có chuyện này thôi.]

Lucion nhíu mày, không phản bác được. Thầy nói đúng và điều đó càng khiến lòng cậu càng thêm khó chịu. 

Đúng lúc ấy, sợi chỉ đỏ đang lơ lửng trong không khí khẽ rung lên.

Có người đang đến gần, là Heint.

'Anh ta chẳng phải đang ở Hoàng cung sao?'

Lucion cắn môi. Cánh tay bị gãy dường như cũng đau theo. 

[Bây giờ con lo mà chăm sóc thân thể đi.]

Russell đột nhiên ngừng lại và nhìn về phía cửa.

[Khoan đã. Heint vội vã tiến về phía con?]

“Về phía con ư?”

Lucion chỉ vào mình.

[Ừ, rõ ràng là thế.]

Ngay khi Russell nói xong, Ratta đã nhảy phốc xuống gầm giường.

― Là Heint! Heint đến rồi!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang, rồi tiếp theo là tiếng gõ cửa gấp gáp.

“Lucion? Em có ở trong đó không?”

Khi nghe thấy giọng nói của Heint, Lucion với vẻ mặt không thể nào miễn cưỡng hơn, buộc phải đáp lại.

“…Mời vào.”

Cánh cửa mở ra và cậu thấy Heint xuất hiện trong bộ đồng phục hiệp sĩ chỉnh tề.

[Lucion, nhìn biểu cảm của con kìa. Thể hiện rõ sự ghét bỏ như thế mà người ta không nhận ra mới là lạ đấy.]

Thường ngày Lucion luôn giữ nét mặt bình thản nhưng lần này cậu không giấu nổi vẻ khó chịu, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Heint.

“Có cần anh gọi bác sĩ đến không?”

Heint lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn vào cánh tay của Lucion đang được cố định bằng băng trắng.

“Không sao đâu. Em vừa uống thuốc giảm đau, chỉ là vẫn chưa có tác dụng thôi.”

Khi Lucion định đứng dậy, Heint đã nhanh chóng xua tay.

“Không, không cần đâu. Em cứ ngồi yên đi.”

“Nhưng chẳng phải giờ này anh nên ở Hoàng cung sao? Rời đi như vậy có ổn không?”

Lucion vốn không có ý định đứng dậy, lập tức ngồi xuống và hỏi lại.

“Đợi anh một lát.”

Heint nói xong liền quay ra ngoài, đóng cửa lại.

Russell tò mò đi theo Heint ra ngoài. Khi quay lại, anh chỉ mím môi, khoé miệng run run vì cố nhịn cười.

― Có chuyện gì thế? Cái gì vậy? Cho Ratta xem với!

Không kìm nổi sự tò mò, Ratta vẫy đuôi ló đầu ra ngoài cửa.

― Là kiếm! Trong hộp có rất nhiều kiếm!

'Là kiếm ư?'

Lucion khẽ cau mày, chợt nhớ đến chuyện Carson từng đòi Heint đưa cho cậu vài thanh kiếm tốt.

Một lát sau, Heint trở lại trên tay cầm hai thanh kiếm. Một trắng như tuyết, một đen như mực.

“Có lẽ chỉ bằng mấy thanh kiếm này thì không thể nào bày tỏ hết sự biết ơn của anh dành cho em được, nhưng anh mong em sẽ nhận hai thanh kiếm này trước.”

[Trong số những thanh kiếm kia, hai thanh này là đặc biệt nhất. Chỉ cần nghe tiếng lưỡi kiếm rung lên đã biết khác thường rồi. Một thanh được rèn từ đá đen, còn thanh kia… hình như được tạo ra bằng cách trộn các mảnh xương vào với nhau đấy. Để xem nào…]

Russell liên tục xuýt xoa khi quan sát hai thanh kiếm khiến Lucion tròn mắt ngạc nhiên.

'Sao thầy biết nhiều chi tiết đến vậy chứ…?'

[Thầy không rõ là xương của sinh vật nào nhưng quả nhiên là gia tộc kỵ sĩ có khác. Hai thanh kiếm này nếu đem bán đi chắc chắn giá trị của chúng sẽ lên đến hàng vạn del.]

Thấy Lucion ngạc nhiên, Heint khẽ cười, có chút ngượng ngùng.

“Đừng ngạc nhiên như thế chứ. Ở Cronia, chỉ cần em có quan hệ tốt việc tìm được vài thanh như vậy cũng không khó lắm đâu.”

Heint hít sâu rồi nhìn Lucion với ánh mắt biết ơn.

“Lucion, nhờ em mà cha anh cuối cùng cũng đã công nhận anh rồi. Anh phải đến ngay để nói tin này với em.”

"Gì… cơ?"

Nghe vậy Lucion hơi sững người, mắt cậu hơi mở to như thể chưa kịp hiểu hết những lời vừa rồi. Cảm giác có gì đó rất kỳ lạ.

“Tất cả là nhờ em đó, Lucion.”

“Không, em chẳng làm gì cả.”

Lucion đáp lại, giọng hơi run.

Sợi chỉ đỏ nối giữa hai người lúc trước vẫn luôn căng chặt, giờ đây bỗng lặng lẽ chùng xuống trong không khí.