Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 46: Chờ đã!

2025-10-04

1

Sau khi chắc chắn rằng Hume đã dùng túi ma thuật của mình gom hết đống tài liệu trong phòng, Lucion mới khẽ gọi.

“Ratta.”

Vẫn còn một kẻ nữa.

Là tên pháp sư đó.

— Ừm.

Ratta phát ra vài tiếng rên rỉ.

— Theo Ratta thấy thì bây giờ Lucion không nên dùng 'shoong; nữa đâu. Bóng tối trong cậu còn lại quá ít.

“Không, chúng ta phải rút khỏi đây ngay.”

Lucion thúc giục Ratta.

Vì quá mải mê vào việc thu thập tài liệu nên bọn họ đã ở lại nơi này lâu hơn dự tính.

Ánh mắt của Ratta vô thức hướng về phía Russell.

[Ratta. Dùng dịch chuyển bóng tối đi.]

“Đúng thế, Ratta. Phải dùng ngay đi. Có vài kẻ đang kéo đến đây rồi.”

Sau Russell, Hume cũng lên tiếng tiếp lời. Bị hai người liên tục thúc giục, khuôn mặt nhỏ của Ratta xụ xuống, đôi tai cụp lại.

— Ratta lo cho Lucion lắm… nhưng biết làm sao được.

Ratta dồn hết sức, đập mạnh chân xuống sàn.

— Chúng ta đi thôi!

Bộp!

* * *

Ngay khi Lucion quay trở lại chỗ trước khi dịch chuyển đến tòa nhà này, cậu lập tức kéo chiếc mặt nạ xuống một nửa, máu mũi ròng ròng chảy xuống.

'Chết tiệt…'

Mi mắt cậu nặng trĩu như muốn sập xuống bất cứ lúc nào. Lucion lắc mạnh đầu, cố níu lấy chút ý thức còn sót lại. Nhưng ngay giây sau, cả thế giới bỗng trở nên quay cuồng khiến cậu loạng choạng, suýt ngã ngửa ra sau.

“Cậu ổn chứ?”

Hume vội lao tới, đỡ lấy Lucion.

“…Không sao.”

Lucion khẽ gật đầu, thở gấp.

Russell không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tình trạng của Lucion.

Cơ thể của Lucion giờ chẳng khác nào một cái vỏ rỗng, vừa cưỡng ép thi triển loại ma pháp vượt ngoài khả năng của mình, lại còn dùng thêm dịch chuyển bóng tối, đến mức bóng tối trong cơ thể cậu gần như cạn sạch.

Cánh tay trái của cậu xem ra đã gãy, hầu như không còn động đậy được nữa.

['Cũng phải thôi, trong tình trạng chẳng giữ nổi hình dạng ổn định của bóng tối vậy mà lại ngu ngốc quấn xoáy nó quanh cánh tay mình… gãy tay là điều đương nhiên.']

Russell chợt cau mày, ma thuật mà anh định dạy cho Lucion sau này có tên là 'Black Wave', nó tận dụng đặc tính của bóng tối để tạo thành một đòn tấn công xoáy tròn, dồn bóng tối vào một bên cánh tay và lợi dụng xung chấn làm cho đối thủ mất đi ý thức.

Mà cái Lucion dùng vừa rồi, lại giống phép đó đến kỳ lạ.

['Dù có nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng quá bất thường rồi.']

Russell tạm gác lại suy nghĩ, tiếp tục quan sát Lucion lần nữa.

['Thật sự rất nguy hiểm nếu Lucion còn cố ép mình tiếp tục dùng bóng tối thêm lần nữa.']

Russell thậm chí còn định ra tay đánh ngất cậu để cắt đứt cơn liều lĩnh đó. Nhưng còn chưa kịp hành động thì tên pháp sư vừa rời đi đã quay trở lại. Có vẻ hắn đã nhận thấy có gì đó không ổn. 

[Lucion. Hắn quay lại rồi.]

Russell vội vàng nói.

Lucion gắng gượng bám lấy chút tỉnh táo còn sót lại, hướng mắt nhìn sợi chỉ lam đang căng ra trên không trung.

Ngay từ khi còn ở trong tòa nhà, cậu đã để ý nó đang dần căng ra nên mới chọn quay lại đây.

'Thật không ngờ mình lại nghe thấy cái tên của Bá tước Roberio sớm đến thế….'

Bá tước Roberio là kẻ đã tiếp quản gia tộc của Heint, trong tiểu thuyết sau khi gia tộc Heint bị tiêu diệt bởi lời nguyền của Lucion, hắn đã nuốt chửng hàng loạt gia tộc nhỏ khác và mở rộng thế lực một cách nhanh khủng khiếp.

Cũng chính hắn, sau này được Lucion trong truyện đáp ứng mong muốn và trở thành một ác nhân thực sự. Nhưng rồi, giữa lúc tranh chấp với Heint để giành lại gia tộc Tria, toàn bộ tội trạng của hắn bị phơi bày và kết cục cuối cùng là sa vào diệt vong.

'Dù sao thì… nếu chủ nhân của tên warlock kia là Bá tước Roberio thì danh tính của gã pháp sư này cũng đã rõ ràng rồi.'

Lucion hít sâu, cố định thần lại.

Hắn tên là Peter, là một ma pháp sư chuyên về phòng ngự, bị tên warlock vừa chết kia dùng lời nguyền trói buộc, ép buộc hắn phải phục tùng Roberio.

Đúng như Russell đã nói, Peter là một pháp sư chuyên về phòng thủ.

'Hơn nữa, hắn vẫn chưa rơi vào cơn điên loạn.'

Trong dòng truyện gốc, Peter đã phản bội khi biết tin em trai mình chết bởi lời nguyền rồi từ đó hóa thành một kẻ phản diện thật sự. Nhưng hiện tại, hắn vẫn còn chưa bước qua ranh giới đó.

'Một nhân vật như vậy nếu kéo về phe mình… với khả năng phòng ngự bậc nhất của hắn thì sẽ là chiến lực quý giá khó gì sánh được.'

Lucion khẽ nhếch môi.

— Lucion, sao đột nhiên cậu cười vậy?

Ratta hỏi.

“Không có gì.”

Lucion đeo lại mặt nạ, che đi nửa khuôn mặt đẫm máu rồi thẳng bước tiến về phía Peter.

[Lucion…?]

Thấy Lucion đột nhiên hành động như vậy, Russell ngay lập tức ngăn lại.

[Con đang làm gì vậy? Trong tình trạng này con không thể đánh nhau được nữa đâu.]

“Con không định đánh nhau.”

[Con không đánh nhau sao? …Con mà cũng có thể nói thế được á?]

Russell gần như không tin vào tai mình.

Ngay cả Hume cũng nhăn mặt lại, nghiến răng nói.

“Cho dù kinh nghiệm của tôi không đủ nhưng tôi sẽ thay cậu chiến đấu.”

Chính anh cũng nhận ra, trong trận chiến vừa rồi, bản thân mình chỉ có thể ngăn cản vài động tác thừa của đối thủ chẳng giúp ích được bao nhiêu.

“Ta đã bảo là không đánh nhau với hắn rồi mà.”

“Vậy… vì sao cậu lại đi về phía hắn?”

Hume vẫn không dám buông lỏng cảnh giác trước lời nói của Lucion. Với anh Lucion luôn hành động bất ngờ mới là điều bình thường.

Lucion siết chặt nắm tay, giọng đầy bực bội. 

“Tại sao chẳng ai chịu tin con hết vậy… Con đã nhìn thấy một thứ khi dùng phép truy ngược và con cần hắn.”

[…Con đã nhìn thấy gì cơ?]

Russell thắc mắc hỏi lại.

"Con thấy tên warlock kia đang uy hiếp hắn. Có lẽ chúng ta chẳng cần đánh nhau với hắn đâu."

[Vậy con định làm gì?]

“Con sẽ lôi kéo hắn về phe mình.”

Lucion mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh.

Russell chỉ biết đưa tay ôm trán. Ngay cả khi gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ, anh vẫn có thể liên tưởng đến biểu cảm như một tên phản diện của học trò mình. 

[Hume.]

Russell nhẹ giọng gọi Hume. 

“Vâng, thưa ngài Russell.”

[Đừng rời mắt khỏi Lucion. Cơ thể của nó sắp chịu không nổi rồi. Nếu nó gục, cậu phải lập tức bế nó chạy ngay.]

Hume chớp mắt.

“Ý ngài là… ngài muốn tôi bắt cóc cậu chủ sao?”

[Gần như thế nhưng dù sao thì cũng đúng vậy.]

“Rõ, tôi sẽ làm vậy.”

Hume dứt khoát đồng ý, còn Lucion thì bật cười.

Cậu thầm nghĩ nếu có người tình nguyện cõng mình thì cần gì phải lo nữa chứ.

Lucion tiến đến gần Peter.

— Ratta cũng muốn lớn nhanh hơn.

"Ừ."

— Liệu Ratta có thể to lớn như Thần Thú không?

"Có thể."

— Vậy Ratta sẽ ăn nhiều hơn nữa!

Lucion thấy Peter đã phát hiện ra mình.

Hắn ta hẳn đang rất nghi ngờ Lucion, một kẻ mặc đồ đen, lảng vảng xung quanh tòa nhà nơi Peter đang ở.

Lucion không chút do dự tiến lên bắt chuyện với Peter.

“Ngươi biết cách hóa giải lời nguyền không?”

Peter giật thót, phản ứng ngay tức thì khi nghe thấy từ “lời nguyền”.

Lucion lại thản nhiên tiếp lời.

“Thực ra ta cũng chẳng rõ nữa. Nhưng ta chắc chắn một điều.”

Tất nhiên, cậu biết cách phá bỏ lời nguyền nhưng cậu vẫn chưa được học điều đó từ Russell.

Lucion giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng vào hắn.

“Nếu giết kẻ đã thi triển nguyền rủa lên ngươi thì lời nguyền sẽ biến mất.”

"Ngươi… là ai?"

"Ta đã giết hắn rồi, lời nguyền của ngươi hẳn đã được hóa giải. Nếu ngươi muốn xác nhận thì nhanh đi xem đi."

“Ngươi là ai…? Ngươi… rốt cuộc biết được bao nhiêu rồi?”

Peter với gương mặt nhăn nhó, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả vừa tức tối vừa sợ hãi vì bí mật bị lộ, chất vấn cậu.

“Chuyện đó quan trọng sao? Quan trọng là ta vừa ban cho ngươi tự do. Mà trùng hợp thay, ta đang thiếu người đây.”

Lucion cố ý rút ngắn cuộc trò chuyện lại để tạo vẻ thần bí.

“Nếu muốn trả ơn thì hãy đến thành phố Perren ở Cronia, tìm căn nhà có bụi hoa vàng trước cổng. Chỉ cần nói ra cái tên ‘Hamel’ thì người của ta sẽ đưa ngươi vào. ”

Lucion cố ép bản thân nói thật nhanh, dẫu trong đầu vẫn còn choáng váng đau như búa bổ.

“Ta sẽ trả lương cho ngươi đầy đủ, nếu muốn nghỉ thì có kỳ nghỉ. À, ăn uống, phúc lợi, ta đều lo đủ cả.”

Lucion vẫy tay gọi Peter lại gần.

'Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mình vẫn phải làm những việc cần làm cho đến cùng.'

Peter vẫn đứng im, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

Thấy vậy, Lucion không chút do dự tiến lại gần anh ta.

“Ta hiểu sự nghi ngờ của ngươi nhưng tốt hơn hết là ngươi nên tin tưởng ta.”

Rồi không chút do dự, Lucion bất ngờ vung nắm đấm thẳng vào mặt của Peter.

Bốp!

Peter lĩnh trọn cú đấm, hoàn toàn không kịp phòng bị gì cả. Bởi hắn chưa từng nghĩ đến một ma pháp sư như mình sẽ bị đấm thẳng vào mặt như vậy.

[Lucion! Con đang làm cái gì vậy hả?]

Russell bối rối hét lên.

[‘Nếu cơ thể của con gục xuống ở ngay đây thì sao?’]

“Ngươi đã đánh ta bằng phép phòng ngự vậy thì ta cũng phải dạy cho ngươi chút bài học chứ. Ngươi vẫn cần phải rèn luyện thêm nhiều lắm.”

Lucion cúi xuống, nói ngay trước khi Peter gục xuống. 

Nghe vậy, Peter cũng không thể kìm nén được sự kinh ngạc của mình.

“Hẹn gặp lại.”

Cậu nở một nụ cười mãn nguyện nở trên môi, đây thật là một màn gặp gỡ thần bí hoàn hảo.

Lucion xoay người, hiên ngang bỏ đi, gọi Hume theo sau.

"Đi thôi."

Rồi ngay lập tức khuỵu xuống.

- Ối!

Ratta kêu lên đầy hoảng hốt và Hume đã kịp lao đến, ôm chặt lấy cậu trước khi cơ thể cậu kịp va xuống đất.

[…Thầy biết là sẽ thế này mà.]

Russell thở dài, bất lực lắc đầu.

“Vậy thì, xin cho phép tôi… bắt đầu bắt cóc cậu.”

Hume nghiêm nghị nói.

* * *

Lucion giật mình mở mắt.

— Lucion!

Ratta đang co ro cuộn tròn trên đùi Carson, vội vã nhảy xuống, lao về phía cậu.

Vừa trông thấy Carson, Lucion theo bản năng rụt người lại.

“…Lucion.”

Giọng của Carson trầm thấp, nặng nề đến mức khiến không khí cũng trở nên căng thẳng.

'Tại sao anh trai lại ở đây…?’ 

Lucion vẫn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng mơ hồ lại thấy nỗi sợ trong lòng thêm lớn hơn.

'Lúc đó, mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại. Rồi sau đó là…'

Lucion cảm thấy thanh quản của mình như bị nghẹn lại, giọng nói khó mà thoát ra khỏi miệng. Cậu cảm thấy bất an đến tột độ chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu về phía Russel, khẩn thiết chờ mong thầy giải thích mọi chuyện cho mình.

[Hume nói con đã bị xe ngựa húc phải trong lúc chúng ta đi ra ngoài.]

Russell chậm mất hai nhịp mới đáp lại.

Dẫu kết quả không quá tệ, song sự thật là Lucion vừa suýt mất mạng. Sự lo lắng và cơn giận trong lòng anh không hề mâu thuẫn chút nào.

'Anh ấy… tin vào cái lời bao biện vớ vẩn ấy sao?'

Lucion suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng nhưng may thay cậu đã kịp kìm lại.

— Nói dối là xấu lắm đấy, Lucion!

Ratta chạm nhẹ lên chân Lucion bằng một chân trước rồi tròn mắt nhìn cậu với vẻ trách móc.

[Không đâu, Ratta. Thực ra Hume đã ứng biến khá tốt đấy. Nhìn bộ dạng của Lucion lúc ấy y như vừa bị xe ngựa tông trúng, may mắn là con vẫn còn sống sót nhưng bị gãy mất một cánh tay rồi.]

“Gãy tay… thật sao?”

Đôi mắt của Lucion mở to khi hỏi lại. Thảo nào cánh tay trái của cậu luôn thấy khó chịu thì ra là đã gãy thật rồi.

[Con nghĩ mình chỉ bị gãy tay thôi sao?]

Russell đưa tay chỉ vào những chỗ đang quấn băng kín mít trên cơ thể cậu.

Chính vì thế mà Carson chẳng hề nghi ngờ lời nói của Hume.

“Là ai làm?”

Giọng nói của Carson lạnh đến mức như thể chỉ cần nghe thấy một cái tên thì anh ta sẽ ngay lập tức đi chém đầu kẻ đó.

Nhưng Lucion vội lắc đầu.

"Em không biết."

“Dù Hume không biết nhưng em chắc chắn biết.”

“Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, em thật sự không kịp nhìn thấy gì cả.”

Carson khép hờ mắt.

Đây là lần đầu Hume đi trên con đường ấy nên chẳng nhớ nổi nơi xảy ra tai nạn là ở đâu. Dẫu đã phái kỵ sĩ đi dò hỏi nhưng tai nạn xe ngựa vốn thường xuyên xảy ra, vì thế phạm vi tra xét quá rộng, khó lòng xác định được là ai làm.

'Shen và Devia hẳn đã bị xử lý rồi. Vậy thì còn ai nữa đây?'

Dần dần, cái tên Fizat hiện lên trong tâm trí của Carson.

Phải chăng đây là đòn trả thù cuối cùng trước khi chúng bị tận diệt?

'Không, vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào cả…'

Vẫn chưa thể khẳng định đây chỉ là tai nạn hay thực sự là một cuộc ám sát nhằm vào Lucion.

Carson nuốt giận rồi lên tiếng.

“Lucion.”

“Vâng, anh.”

Carson muốn nói gì đó, môi đã mấp máy nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra quyết định sẽ tăng thêm số kỵ sĩ bên cạnh cậu.

“Thời gian tới em đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Hãy ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự đi.”

Carson đành thay bằng một lời dặn dò như thế.

'Tưởng đâu anh sẽ ép em mang theo nhiều kỵ sĩ hơn chứ….'

Lucion thầm thở phào. Một hay hai người thì cậu còn có thể ứng phó được nhưng bị giám sát bởi cả một nhóm thì thực sự rất khó xử lý đấy.

“À, nhân tiện… người của gia tộc Fizat chưa tìm đến đây ạ?”

Lucion cố gắng đổi đề tài khi thấy nét mặt của Carson càng lúc càng đen hơn. Cậu thừa biết trong đầu anh ấy đang nghĩ gì lúc này.

'Anh ấy đang nhớ lại lúc mình bị bắt cóc.'

Carson im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi đáp lại.

“Ngay sau khi em ngất đi, gia chủ của Fizat có tới đây.”

“Đầu của hắn vẫn còn ở trên cổ chứ anh?”

"Hắn ta dám mở miệng nói đó là ‘đề nghị’, anh suýt chút nữa đã xé xác hắn ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ đến mong muốn của em, anh vẫn cố nén lại. Cái kết mà em muốn không phải như thế."

“Đúng vậy. Vì chúng ta đã ra mặt thì phải khiến hắn và cả gia tộc của hắn sụp đổ hoàn toàn để từ nay chẳng còn kẻ nào dám khinh thường Cronia nữa.”

“Em yên tâm đi. Mọi sự đã được chuẩn bị chu đáo, chỉ là trước ngày trọng đại em đừng để vấy bẩn bởi thứ ô uế như hắn.”

Khóe mắt của Carson hằn lên một tia sắc lạnh.

“À…”

Đúng lúc ấy, Lucion như sực nhớ điều gì đó, vội lên tiếng.

"Anh. Chuyện về cơ sở kinh doanh mà em sẽ tiếp nhận…"

"Ừ."

“Cậu còn nhớ Devia Jeven chứ? Gia tộc Jeven đang chìm trong nợ nần mà chủ nợ lại chính là gia tộc Fizat.”

Lucion nhớ lại những lời Hume từng nói trên đường khi đuổi theo tên warlock đang chạy trốn.

Jeven và Fizat đều là các gia tộc tử tước.

Dẫu có thể có sự chênh lệch về tài sản thì món nợ kia lại có giá trị tương đương với vài lãnh địa.

Một gia tộc tử tước sao có thể mang món nợ khổng lồ đến thế? Lại càng kỳ lạ hơn khi bên đòi nợ cũng chỉ là một gia tộc tử tước.

Có mùi gì đó.

Một mùi rất đáng ngờ.

'Mình đã bị cấm ra ngoài rồi thì còn ngồi yên làm gì nữa?'

Đằng nào gia tộc Fizat cũng đang bị dồn ép, lại thêm nhiều manh mối mờ ám, chi bằng lợi dụng lúc này đào sâu cho đến tận gốc.

Lucion đã quyết định, từ giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị, để thúc đẩy Carson ra tay nhanh hơn.