Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 45: Là ai? (3)

2025-10-03

9

[Lùi lại mau!]

Russell khẩn trương hét lên.

Cùng lúc đó, bóng tối của Lucion tựa như có ý chí riêng đã xuất hiện để bảo vệ chủ nhân của nó.

Bùm!

Những dòng sóng xanh va chạm vào bóng tối và ngay lập tức bị chặn đứng, nhưng dư chấn vẫn truyền thẳng tới phía sau. Cơ thể Lucion bị hất văng ra xa, trượt lùi cho đến khi va vào chiếc tủ gỗ. Toàn thân cậu run rẩy dữ dội vì cơn dư chấn vừa rồi, đến mức cậu phải vội kéo nửa chiếc mặt nạ xuống để thở dốc.

“…Khụ!”

Lucion phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, toàn thân cậu run lên từng hồi.

[Chết tiệt! Đó là ma pháp phòng ngự!]

Russell vội tạo màn che, giấu Lucion khỏi tầm mắt của hồn ma vẫn chưa hoàn hồn. 

- Hức…

Đôi tai của Ratta cụp xuống, cả cơ thể cũng run rẩy không ngừng.

[Lucion! Con có ổn không? Tỉnh lại đi?]

Russell kiểm tra dòng mana đang chảy loạn trong cơ thể của Lucion.

Ở nơi này mà lại gặp phải ma pháp phòng ngự. Anh lẽ ra phải xin phép Lucion từ trước để có thể trực tiếp điều khiển bóng tối đối kháng với nó. Đây còn là một loại phòng ngự ma pháp khó nhằn, chẳng trách Lucion không thể tự mình chặn nổi.

Russell nghiến răng, rủa thầm.

Trong khi đó, Lucion cảm thấy từng đợt cuộn xoáy từ trong dạ dày và lại ho ra máu thêm một lần nữa. 

'...Kẻ mặc áo choàng đỏ bên cạnh hắn cũng là một warlock.'

Lucion nghiến chặt răng, khắc sâu hình ảnh của kẻ đó vào trong tâm trí.

'Ta nhất định sẽ tóm được ngươi, đồ khốn.'

Với bàn tay run rẩy, cậu rút ra một mảnh vải quen thuộc. Vì vụ Ratcho trước kia, cậu luôn mang theo bên mình vài mảnh để phòng bất trắc. Lucion lau vội máu trên khóe môi, rồi ném thẳng mảnh vải lên vũng máu mình vừa để lại trên sàn.

“… Đây chính là ma pháp phòng ngự sao?” Lucion thì thào, giọng nói của cậu mỏng manh, yếu ớt như thể sắp đứt đoạn bất cứ lúc nào.

[Đừng cử động, Lucion. Luồng mana ấy đang làm bóng tối của con chao đảo dữ dội.]

"Mana... lại được để làm những chuyện như thế này sao?"

Lucion chau mày. Lần đầu tiên trong đời, cậu thực sự nếm trải cảm giác bị yểm bùa. Cứ như nội tạng bên trong bị xé rách thành từng mảnh, trong khi đầu óc thì lại quay cuồng như muốn phát điên.

[Thứ tệ nhất chắc chắn là ánh sáng. Ánh sáng có thể tiêu diệt bóng tối nhưng mana thì không giết được bóng tối, nó chỉ làm đảo lộn, rối loạn tất cả, làm con khó chịu đến phát điên.]

“Phòng ngự… khụ khụ!”

Lucion lại ho ra máu, cậu cảm thấy chỉ cần vừa mở miệng ra thôi thì dạ dày đã bắt đầu co rút, lồng ngực quặn thắt lại. 

[Ma thuật phòng ngự hoạt động như một kết giới di động. Nó bài trừ mọi thứ ngoại trừ mana của người thi triển và sức mạnh của kẻ bị giam giữ.] Russell nhíu chặt mày lại.

[…Khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể ngay lập tức kích hoạt được. Đây không phải phòng ngự ma pháp thông thường, ắt hẳn là ma thuật của một pháp sư phòng ngự.]

Pháp sư phòng ngự là những kẻ chỉ chuyên chú vào ma pháp phòng ngự, hiếm hoi và ít khi xuất hiện. Danh xứng với thực, bọn họ gần như bất khả chiến bại trong lĩnh vực này, bù lại năng lực tấn công của họ lại vô cùng yếu kém.

'Nếu đến cả pháp sư phòng ngự cũng được huy động để bảo vệ hắn thì tên warlock kia hẳn là một nhân vật vô cùng quan trọng.'

Lucion thở hổn hển, vỗ về bóng tối đang dao động quanh mình.

― Cậu… có sao không? Đáng lẽ Ratta phải làm cho bóng tối chắc chắn hơn, nhưng Ratta quá chậm. Ratta đáng lẽ phải làm tốt hơn…

Ratta run rẩy như sắp khóc khiến Lucion khẽ đưa tay xoa đầu an ủi nó. Ngay cả khi bị ánh sáng của tư tế thiêu đốt hay phải hứng chịu đòn “ban phúc” vốn dĩ là công kích của Thần thú, Ratta cũng chưa từng khóc như thế này.

'Có phải là vì Ratta đã lớn rồi không?'

Khi con người lớn lên, họ mới dần dần ý thức được về những 'sợ hãi' và 'kinh hoàng’. Ratta có lẽ cũng đang trải qua quá trình đó. Lucion vẫn vỗ về Ratta nhưng đồng thời nghiêm túc nhìn về phía Russell.

“Con đã tìm ra nơi hắn đang ẩn náu.”

[Dù vậy, khả năng cao hắn cũng đã nhận ra có ai đó đang sử dụng ma thuật để truy tìm hắn. Phòng ngự ma pháp chính là minh chứng. Nói thẳng ra thì kết quả này cũng coi như thành công một nửa rồi.] Russell tiếc nuối cắn môi.

Nếu không bị chặn đứng bởi lớp ma pháp phòng ngự kia, hẳn là cuộc truy tung này đã thành công trọn vẹn rồi. Nhưng cái giá phải trả cho cái thành công một nửa này chính là tình trạng tệ hại của Lucion. Thứ ma thuật phòng thủ ấy mạnh hơn anh hình dung rất nhiều. Thà rằng thất bại ngay từ đầu còn hơn.

"Đúng như thầy nói, chỉ là thành công một nửa. Nhưng điều đó thì có quan trọng gì chứ?" Lucion khẽ lau đi vệt máu trên miệng.

Có thể, tên warlock ấy sẽ nghi ngờ đã bị phản truy tung. Nhưng theo lẽ thường, bất cứ ai cũng sẽ ngay lập tức kiểm tra những vị trí quan trọng nhất.

“Mà hiện tại, thầy đã kịp thời giấu con khỏi ánh mắt của những hồn ma ngoài kia nghĩa là tên đó chưa hề phát hiện ra chúng ta.”

Lucion siết chặt nắm tay.

Đối phương đã kích hoạt ma pháp phòng ngự. Tuy nhiên, bọn chúng không hề biết cậu còn sống hay đã chết, cũng chẳng thể đoán rằng thứ cậu dùng lại là ma thuật phản truy tung. Tóm lại, hắn hoàn toàn mù mờ về tình trạng của cậu.

“Hắn không biết chính xác con đang ở đâu. Ngược lại, con thì đã biết hắn ở đâu. Và hơn hết… hắn đang ở gần hơn con nghĩ.”

Trong lúc hỗn loạn này, Lucion thấy rõ một cơ hội vừa mở ra ngay trước mắt. 

* * *

Vị trí của tên warlock mà phép truy ngược cho thấy ở ngay gần đây, đủ để hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng trở về căn hầm bí mật dưới quán trọ.

Khi cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục đến mức có thể đứng dậy và đi lại được, Lucion liền lập tức khởi hành. Chưa bao giờ cậu lại thấy bình tĩnh đến thế.

Nhìn quanh, lũ hồn ma đang lởn vởn tuần tra quanh quán trọ, sự hiện diện của chúng đã tố cáo rõ ràng một điều, có ít nhất một tên warlock thực sự đang ẩn náu ở đây.

Lucion quay sang Russell, khẽ gật đầu ra hiệu. Cậu giao cho Russell việc trinh sát bởi cũng như lần trước, bọn họ chỉ có một cơ hội duy nhất.

[Warlock không có ở đây.]

Russell đã ngay lập tức báo cáo sau khi trở về.

"Không có…? Ý thầy là không có warlock nào cả sao?"

[Hắn chắc vừa đi kiểm tra xem ma pháp phòng ngự vừa được phát động ở đâu rồi.]

Russell hất cằm, chỉ về phía tòa nhà. Bề ngoài, nó chẳng có gì khác biệt so với những tòa nhà liền kề, bình thường đến mức dễ dàng bị bỏ qua.

[Chỉ có vài lớp phòng ngự sơ sài, vài pháp sư hạng thấp, thêm cả đám hồn ma kia nữa thôi.]

"Thầy không định cản con sao?" Lucion hỏi.

Russell khịt mũi, bật cười trước câu hỏi đó.

[Nếu thầy muốn ngăn thì thầy đã ngăn ngay từ trước rồi, chứ không để con đến tận đây đâu.]

Russell đã nhìn thấu toàn cục khi Lucion đến gần tòa nhà. Quân số đối phương nhiều nhưng tình thế lại nghiêng hẳn về phía Lucion.

Như thường lệ, warlock vốn dĩ là một sự tồn tại cô độc.

[Hắn hiện giờ đang ở một mình.]

“Đây là tin tốt, cảm ơn thầy.”

[Lucion.] Russell ngập ngừng gọi cậu lại.

[Con chưa từng giao chiến trực diện với warlock, đúng chứ?]

“Đúng vậy.”

[Đối thủ của con không phải loại warlock đã hoàn toàn tha hóa. Hắn còn giữ được lý trí.]

"Con hiểu."

[Thầy đã nói rồi, warlock rất mạnh.]

"Thì con chỉ cần mạnh hơn hắn là đủ."

Lucion biết rõ bản thân gần như không hề có kinh nghiệm thực chiến, huống hồ đây lại là lần đầu tiên cậu chạm mặt một warlock thực thụ. Tuy nhiên, cậu thấy mình không cần phải quá lo lắng. Bởi cậu đâu đến đây với tay không đâu.

[Một khi trận chiến đã bắt đầu, thầy chẳng thể giúp con được bao nhiêu. Trận đấu này là của con, không phải của thầy.]

Russell liếc nhìn Hume. Anh ta sẽ bù đắp cho Lucion nếu thiếu sức mạnh vật lý. Không gì quan trọng hơn kinh nghiệm thực tế.

[Nhưng lần này con không thể chịu đòn như khi nãy được nữa. Mau cho thầy quyền hạn.]

"Con hiểu rồi."

Lucion lập tức cho phép Russell quyền sử dụng bóng tối của mình.

Russell quay lại tòa nhà, còn Lucion đứng đó, nhìn theo rồi nói với Ratta. 

“Ratta.”

- Vâng!

“Đã đến lúc dùng thứ ngươi thích nhất rồi.”

- Thật sao?

Ratta vẫy đuôi và nhảy loi choi như chưa từng khóc vài phút trước.

"Thế thì tôi cứ giã hắn như mọi lần là được sao?"

Khác hẳn với thường lệ, Hume lộ rõ vẻ phẫn nộ. Việc để Lucion bị thương ngay trước mắt mà anh chẳng hề hay biết, khiến cơn giận dâng trào đến mức Hume nhận ra hóa ra bản thân mình cũng có thứ cảm xúc dữ dội như thế này.

“Đúng vậy. Với tên khốn đó thì nắm đấm là công lý.”

Lucion gật đầu.

“Ratta,”

- Vâng!

“Ngươi có cảm nhận được vị trí của thầy ở đâu không?”

― Có. Ratta có thể cảm thấy rõ ràng lắm.

“Khi thầy dừng lại, hãy dùng phép dịch chuyển bóng.”

- Yeah!

Ratta lập tức reo lên, đôi mắt tràn đầy niềm phấn khích.

― Được rồi! Lần này Ratta sẽ tập trung hơn gấp đôi.

Nói rồi, Ratta quả quyết giơ cao chân trước lên.

― Đi thôi!

Bốp!

Khi móng vuốt của Ratta đập mạnh xuống sàn, bóng tối bùng lên nuốt chửng Lucion và Hume vào trong. Ngay khi phép dịch chuyển vừa kết thúc, Hume không chần chừ lao lên như một cơn lốc và nện thẳng cú đấm vào bụng của tên warlock.

Bộp!

Rầm.

Trong lúc đó, Lucion bình tĩnh rải bóng tối lan ra khắp gian phòng.

[Cậu ta bị làm sao vậy?]

Russell nín thở quan sát.

'Giờ đúng là lúc thích hợp để mình thử thứ đó.'

Lucion tập trung cao độ.

Trong tiểu thuyết, Heint từng có một bạn đồng hành là warlock. Người đó đã tôi luyện bóng tối của thành “khí” như những kiếm sĩ và dùng nó để diệt trừ đồng loại mình bằng sự thù hận khôn cùng.

'Tên warlock đó không hề thiếu kinh nghiệm như mình.'

Điều đó đồng nghĩa với việc lớp bóng tối bảo vệ hắn không dễ bị xuyên thủng. Chỉ có đòn đánh của Hume thôi là chưa đủ.

'Mình cũng nên bắt chước một phần.'

Bóng tối vốn đã được rải ra, giờ xoay vòng cuộn tròn theo ý chí của Lucion.

Vù vù!

Bóng tối không cần phải có một hình dạng nhất định. Cậu đã tập luyện điều khiển bóng tối vô số lần nên vòng xoáy này đang dần mạnh hơn.

Lucion thu hẹp dần phạm vi trong khi Rtata đang khẩn trương phụ trợ cho cậu. 

― Đừng lo, Ratta sẽ giúp cậu!

Cuối cùng, bóng tối hội tụ quanh cánh tay trái của Lucion như một bầy côn trùng bám chặt lấy cậu.

"Tránh ra!"

Lucion hét về phía Hume.

Giờ cậu chẳng thể dừng lại nếu đồng đội lỡ bị cuốn vào. Chỉ giữ được bóng tối đang siết chặt nơi cánh tay đã khiến đầu cậu đau nhức như muốn vỡ tung.

Lucion dồn hết sức phóng luồng bóng tối thẳng vào tên warlock trước mặt.

Trái ngược với vẻ ngoài ồn ào khi nãy, bóng tối lặng lẽ thẩm thấu vào cơ thể của hắn.

'Đòn đánh này mới là trí mạng…'

Lucion ôm lấy cánh tay đau nhói của mình.

Ầm!

Tên warlock ngây dại trong giây lát như bị ai đó đập thẳng vào gáy rồi run rẩy như bị điện giật, toàn thân hắn co giật dữ dội.

"Aaaa!"

Hắn chuẩn bị rống lên một tiếng, liền bị Hume bịt chặt miệng lại.

Chát!

['...Cái gì thế này? Làm sao Lucion lại biết được loại phép này?'] 

Russell đang theo dõi cũng sững sờ.

Bóng tối mà warlock sở hữu vốn có ý chí riêng, đó cũng chính là lý do khiến họ mạnh hơn bình thường và họ cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát khỏi bị tha hóa.

Phép mà Lucion vừa thi triển chính là tập trung bóng tối vào một điểm rồi xé tan lá chắn bảo hộ, đồng thời giáng cú sốc trí mạng vào bản thể bóng tối của đối phương.

Khi rơi vào trạng thái ấy, ý chí trong bóng tối của hắn sẽ lâm vào hoảng loạn và hoàn toàn bất lực trong thoáng chốc. Bóng tối của Lucion lợi dụng điểm yếu ấy để hạ gục đối thủ.

['Chỉ nhờ vụ chạm trán ma pháp phòng ngự khi nãy mà con đã nghiệm ra được sao…? Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao?']

Russell bối rối.

Lucion không chần chừ, lợi dụng cơ hội này bơm bóng tối vào kẻ trước mặt, điều khiển hắn như từng làm với lũ hồn ma.

'Tấn công!'

Giờ đây, khi đã mất đi lá chắn, hắn ta không thể chống lại bóng tối của Lucion đang xé nát hắn từ bên trong. Hắn chỉ còn biết giãy giụa trong đau đớn, những mạch máu nổi cuồn cuộn khắp da thịt.

Lucion dừng lại, khẽ gật đầu với Hume.

"Chủ nhân của ngươi là ai?"

Khi Hume buông tay ra, Lucion lạnh lùng hỏi hắn.

“Khốn k…”

 Chát!

Một cái vả mạnh khiến câu trả lời tắt lịm. 

Lucion lại để bóng tối tràn vào lần nữa.

“Chủ nhân của ngươi là ai?”

“Ng-ta… Áaaaaaa!”

Mỗi khi hắn im lặng, Lucion lại lặp lại, điều khiển bóng tối siết chặt, giày xéo hắn. Dường như tên warlock kia đang cố câu kéo thời gian đủ để bóng tối của hắn khôi phục. Nhưng Lucion đâu có đến một mình, bên cạnh cậu còn có một thiên tài warlock khác.

[Hắn đang dần hồi phục.]

Russell nhắc nhở, Lucion nghiến răng chịu đựng đau đớn ở cánh tay, lại ép mình sử dụng bóng tối lần nữa.

Ầm!

‘Đòn thứ hai giáng xuống. Cơn đau này hẳn gấp bội.’

Lucion hỏi lại chưa cho bóng tối tràn vào.

“Chủ nhân của ngươi là ai?”

Tên kia vẫn im lặng, Lucion dang tay, giải phóng lượng bóng tối khổng lồ.

Vù ù ù.

Chỉ trong chớp mắt, cả nửa căn phòng bị bóng tối bao phủ.

― Dừng lại! Lucion! Không được rút thêm bóng tối nữa đâu!

Ratta hoảng loạn kêu lên.

"Để xem ta ngươi có thể trung thành đến đâu nào?" Lucion nở một nụ cười hiểm độc.

Tên warlock ấy môi rách toác vì nghiến răng, mắt đỏ rực, nước dãi trào ra. Cuối cùng, khi nhìn thấy biển bóng tối sau lưng Lucion, hắn gào lên.

“R… Roberio! Bá tước Roberio!”

Khi nghe thấy cái tên này Lucion khựng lại.

'Nếu là Bá tước Roberio…'

Lucion suy tư thu bóng tối về.

“Hỡi những kẻ đi theo bóng tối, ngươi sẽ… phục tùng—”

Hắn chưa kịp nói hết đã bị bàn tay của Hume đã siết chặt cổ.

“Khặc…!”

Rắc!

Tiếng xương gãy vang vọng khắp phòng. Cùng lúc đó, một trong những sợi chỉ xanh đã bị cắt đứt.

Lucion đứng dậy và ra lệnh cho Hume.

“Lục soát. Đem tất cả mọi thứ trong phòng về.”

Bá tước Roberio. 

Hắn là một trong những kẻ phản diện mà Lucion Cronia đã từng hạ gục.