Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 44: Là ai? (2)

2025-10-02

4

"Phát huy cái gì…? Ý ngươi là sao?"

Lucion nhướn mày tò mò, nhìn chằm chằm vào Hume.

"À, có lẽ tôi lại dùng sai từ rồi. Ý tôi là, đã đến lúc tôi có thể giúp ích cho cậu chủ với tư cách là quản gia của cậu rồi."

Hume có chút ngượng ngùng nhưng ngay sau đó khóe môi của anh ta lại cong lên thành một nụ cười. 

“Bằng cách nào?” Lucion hỏi lại.

“Bởi vì tôi vốn dĩ không phải là con người mà là quái vật.”

Hume chỉ vào mình, giọng điệu bình thản đến mức khiến người nghe rùng mình.

“Có một năng lực tôi từng cho rằng nó vô dụng nên chưa nói với cậu chủ.”

“Đó là năng lực gì?” Lucion hỏi.

"Ngoài sức mạnh thể chất và khả năng biến hình ra, tôi còn có năng lực liên quan đến ký ức. Và còn thêm một năng lực khác nữa, tình cờ được phát hiện trong buổi tiệc vừa rồi."

“Ừm.” Lucion gật đầu tiếp tục hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Không, đã hết rồi. Tuy nhiên, chủ nhân cũ của tôi là một warlock đã từng bảo rằng tôi có thể tiến hóa. Nếu điều đó là đúng thì sau khi tiến hóa có lẽ tôi có thể sẽ sở hữu thêm nhiều năng lực mới.”

'…Tiến hóa sao?'

Đây là một thuật ngữ xa lạ đối với Lucion nhưng bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu về nó.

“Thế năng lực mà ngươi chưa nói với ta là gì?”

“Tôi có thể tái hiện lại ký ức, cụ thể là những gì tôi đã nhìn thấy trong ngày.”

Lucion khẽ nheo mắt lại. Có vẻ như năng lực này tương tự với khả năng ghi nhớ hoàn hảo. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Anthony lại khen Hume có tốc độ học tập phi thường rồi.

“Còn một điều nữa,” Hume tiếp lời, “sau khi tôi lần theo mùi hương ngọt mát trong buổi tiệc lần trước, tôi phát hiện ra mình có thể phân biệt và ghi nhớ mùi hương. Năng lực này khác với năng lực ghi nhớ, vì nó cho phép tôi nhớ rõ mùi hương lâu hơn.”

Lucion khẽ gật đầu, ra hiệu anh ta nói tiếp.

“Ví dụ, nếu ở đây có tờ giấy dính ba loại mùi A, B và C thì tôi có thể chọn một mùi như mùi A và theo dấu nó. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể truy tìm nhiều mùi cùng lúc được.” 

“Ý của ngươi là ngươi có thể nhìn thấy mùi hương sao?”

 “Không phải, tôi chỉ cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt của từng mùi. Nhưng nếu được rèn luyện nhiều hơn, chắc chắn tôi sẽ phân biệt chính xác hơn.” Nói xong, Hume ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh chờ mong lời khen ngợi từ cậu.

'Hume… chẳng lẽ là một loại quái vật thuộc họ chó sao?'

Ý nghĩ ấy thoáng vụt qua đầu Lucion, cậu lặng lẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc mặt nạ để lấy lại bình tĩnh trước những thông tin vừa rồi. Cho dù nguồn gốc của anh ta có là gì đi nữa thì năng lực này, vào lúc này, quả thật cực kỳ hữu dụng.

“Đó là một lựa chọn sáng suốt đấy, Hume.” Lucion gật đầu.

"Cảm ơn cậu chủ!" Hume hớn hở đáp lại.

[Cậu là quái vật thuộc loại chó à?]

Russell đứng phía sau, không kìm được sự tò mò trong lòng, rốt cuộc cũng hỏi ra.

“Thực lòng thì tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết là người đó đã trộn lẫn rất nhiều thứ để tạo ra tôi.” Hume mỉm cười đáp lại.

“Hume.” Lucion gọi tên anh ta.

“Ngươi vừa nói là mình có thể tái hiện lại những ký ức đã thấy trong ngày hôm nay, đúng chứ?”

“Vâng. Chính xác là vậy.” 

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ Hume, Lucion khẽ nhắm mắt, thoáng nhớ lại những gì mình đã chứng kiến ở đây. Bên trong những cánh cửa ở đây là thông tin của vô số người dày đặc, không có điểm dừng.

'Và mình thì không thể nào chép hết tất cả thông tin trong một ngày được.'

Cậu mím chặt môi, ánh mắt dần trở nên kiên định. Trước hết, cậu cần tập trung vào chuyện quan trọng nhất.

'Ta sẽ dùng thông tin mà lũ các ngươi đã khổ công thu thập bao lâu nay cho mục đích của ta.'

Nơi này đối với Lucion chẳng khác nào mỏ vàng chứa đầy thông tin.

“Bắt đầu thôi.” Lucion bình tĩnh ra lệnh cho Hume.

“Ta sẽ nói cho ngươi biết hôm nay mình nên làm gì.”

“Vâng, cậu chủ cứ việc dặn dò. Tôi không cần ngủ và có thể tiếp tục mãi cho đến khi xong việc.” Vẻ mặt của Hume trông rất hớn hở chẳng giống với một người sắp sửa làm việc quá sức cả.

Thấy vậy, Lucion cũng cảm thấy vui mừng.

'Một người hầu giỏi giang thì lúc nào cũng sẽ được trọng dụng.'

Ngay sau đó, cậu chỉ thị cho Hume tập trung vào việc điều tra gia tộc Cronia và gia tộc Jeven, đồng thời ghi nhớ mùi hương gắn liền với thông tin về họ. Không sớm thì muộn toàn bộ thông tin ở đây đều phải được ghi lại.

'Rồi sau đó mình sẽ tận dụng những thông tin này để lật ngược ván cờ.'

Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Lucion cảm thấy cực kỳ hứng khởi. Hiện tại, cậu thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu được tự do đi lại ngoài phố, được ghé vào những cửa tiệm để mua vài món đồ bình thường. Thứ hạnh phúc giản dị ấy dù người khác có coi nó là tầm thường hay là nhàm chán thì với cậu, sau mười mấy năm chìm trong điên loạn lại là một báu vật vô giá. Vì vậy cậu sẽ không bao giờ để yên cho bất cứ kẻ nào có ý định động đến Cronia và cố cướp đi hạnh phúc của mình.

Lucion liếc nhìn Russell trong khi Hume đang mải miết ghi nhớ những thông tin về Cronia.

[Rồi con còn muốn gì nữa?]

Russell thương hại nhìn Hume vẫn còn đang miệt mài làm việc, cuối cùng vẫn đáp lại cái nhìn khẩn thiết của Lucion.

“Thầy có phép nào có thể lần theo dấu vết của bóng tối gắn trên những hồn ma bị điều khiển kia không?”

Lucion biết điều này vì chính cậu cũng từng thao túng hồn ma nên biết rõ trong những hồn ma bị điều khiển luôn có một dấu ấn bóng tối, là thứ bóng tối đặc trưng chỉ thuộc về warlock đã khống chế nó.

[Vậy là con muốn truy ra tên warlock đã điều khiển hồn ma đó, phải không?]

“Vâng. Đúng thế.”

Nếu chỉ đơn thuần là chiếm quyền kiểm soát lại hồn ma thì cậu cũng làm được. Nhưng đó không phải là thứ cậu cần.

Russell nhíu mày, cân nhắc kỹ lưỡng.

Ba tuần, đó là quãng thời gian kể từ khi Lucion chính thức trở thành warlock. Cho dù cậu có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ cộng thêm sự hỗ trợ của Ratta thì trước mặt những kẻ dày dạn kinh nghiệm, cậu vẫn chỉ như một đứa trẻ mới tập đi.

"Thầy ơi?"

Lucion thúc giục còn Russell thì đang im lặng nhìn vào bóng tối đang tỏa ra xung quanh cậu.

― Ratta có thể hỗ trợ mọi thứ. Nghĩa là, Russell có thể dạy cho Lucion mọi thứ.

Ngay cả Ratta cũng chen vào thúc giục Russell.

[Đúng là có phép có thể truy ngược lại nhưng mà…]

Ngay khi Russell vừa thốt ra những lời đó.

“Vậy thì, xin thầy hãy dạy cho con. Kẻ thuê tên warlock này chắc chắn là một mắt xích quan trọng. Chúng ta không thể bỏ qua việc này được.”

Lucion không mơ tưởng đến việc sẽ tóm được tên chủ mưu ngay lập tức. Hắn ta chắc chắn là một kẻ cực kỳ thận trọng nên sẽ không dễ dàng lộ diện. Nhưng chỉ cần lần theo từng mắt xích nhỏ thì sớm muộn gì cậu cũng tìm ra hắn. Và cậu có thừa kiên nhẫn để xử từng tên một.

[Khó ở chỗ là lượng bóng tối trong người con hiện giờ còn quá ít.]

“Hử, cần nhiều bóng tối đến thế sao?”

[Tất nhiên, đúng như tên gọi, phép truy tung này sẽ liên tục tiêu hao bóng tối của con cho đến khi con lần ra được tên warlock kia. Trong suốt quá trình ấy, bóng tối của con phải duy trì liên tục.]

“Nhưng con đã nhận được phước lành của Thần Thú, lượng bóng tối trong con hiện đã tăng gấp đôi.”

[Đúng, lượng bóng tối trong con đã tăng lên nhờ phước lành của Thần Thú.]

“Nếu vậy thì… " 

[Nhưng chỉ đến thế mà thôi, con vẫn chỉ là một warlock tập sự. Nếu con thất bại không chỉ có nguy cơ bị lộ vị trí mà cơ thể của con cũng sẽ phải chịu sự giày vò tàn khốc từ bên trong.]

Russell hiếm khi khuyên can học trò của mình đến vậy vì anh biết rõ mối nguy hiểm khôn lường của loại ma thuật này.

[Chúng ta có thể đợi thêm một thời gian nữa, cho đến khi con mạnh hơn thì việc truy tung sẽ an toàn hơn. Bây giờ, cứ dựa vào kết quả Hume mang về đã.]

“Con sẽ xem đây là một trải nghiệm. Dù nguy hiểm nhưng trong tình huống này, đây là lựa chọn duy nhất.” Lucion nói, giọng điềm tĩnh đến khó tin.

[…Trải nghiệm sao?]

Russell khẽ bật cười chua chát trước sự thản nhiên của Lucion.

[Con có biết nếu thất bại thì hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào không…]

Russell định lớn tiếng quát nhưng rồi lại thôi. Thằng nhóc này, ngay từ khi mới bắt đầu đã ngày ngày ăn Ratcho và nôn ra máu, sau đó vẫn cố lê thân đến Thần điện thì bây giờ sao có thể lùi bước được chứ?

[…Ha.]

Russell chỉ biết thở dài.

[Thằng nhóc này, con nghĩ mình sẽ có khả năng kháng độc với cách làm này sao?]

“Nếu có cách rèn luyện để tăng khả năng kháng độc, con chắc chắn sẽ làm theo.”

Thực ra, độc dược cũng chính là một trong những nỗi lo của Lucion. Bởi trong năm nguyên nhân chính gây ra cái chết ở giới quý tộc thì chết vì bị đầu độc luôn đứng hàng đầu.

Thậm chí, còn tồn tại cả loại ma thuật độc dược mà không ít kẻ ghê tởm nhưng nó lại cực kỳ lợi hại.

'Trong nguyên tác, trong những thuộc hạ của Lucion có một người là pháp sư độc dược.' 

Trong buổi tiệc, cậu cũng đã xác nhận đám quý tộc sắp trở thành phản diện. Và dĩ nhiên, cậu biết rõ sẽ còn nhiều kẻ như thế xuất hiện về sau.

'Giá như có thể xử lý chúng ngay từ đầu thì tốt biết mấy.'

Lucion tạm gác lại suy nghĩ, rồi quay sang Russell nói với giọng chắc nịch.

"Thưa thầy, thầy cũng biết mà trong tình thế này tốc độ chính là tất cả. Chúng ta phải ra tay trước khi đối phương kịp trở tay."

Russell khẽ cau mày vì sự bướng bỉnh của Lucion.

[Được rồi. Nhưng trước tiên, chúng ta nên rời khỏi căn phòng này trước đã.]

Nếu phép truy tung thất bại và họ bị phát hiện thì ít nhất nơi đây không được để lộ là phòng chứa thông tin của gia tộc Cronia.

“Hume, ở yên đây chờ ta trở lại.” Lucion ra lệnh cho Hume, sau đó cùng Russell vào một căn phòng khác thích hợp hơn.

[Con đừng quá lo lắng, thầy sẽ chặn hết mọi bóng tối bị rò rỉ ra ngoài cũng như giữ cho hồn ma đang bị kiểm soát không thoát ra được.]

Russell trấn an Lucion, đồng thời tăng cường lớp bảo vệ xung quanh để tăng tỷ lệ thành công.

Ratta nghiêm túc bước ra từ trong bóng tối.

[Ngươi biết nó sẽ kéo dài bao lâu mà, phải không Ratta?]

― Tất nhiên là biết chứ! Giờ Ratta còn làm tốt hơn trước nữa cơ.

[Có lẽ là khoảng 30 giây.]

Russell nhìn Lucion.

[Và con phải hoàn thành tất cả trong khoảng thời gian đó.]

“Con chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, đúng không?”

Lucion thì thầm.

[Đúng vậy. Con chỉ có một lần duy nhất.]

Russell liếm môi.

[Thầy sẽ gọi hồn ma ra. Và khi đó, phép truy tung thực sự mới bắt đầu. Thầy sẽ hướng dẫn con từng bước một.]

* * *

[Con phải tìm ra kẻ đáng ngờ. Nếu không, mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển.]

Lạch cạch.

Hồn ma bị điều khiển đang bồn chồn cắn móng tay, lởn vởn xung quanh căn phòng. Đó là do sức mạnh Russell phóng ra đã giấu Lucion khỏi nó.

[Thầy có thể khống chế lại hồn ma đã bị khống chế nhưng thông thường không ai lại dại dột làm thế. Vì ngay lập tức, warlock điều khiển nó sẽ nhận được cảnh báo. Cho nên, con chỉ cần…]

Lucion nhớ lại lời dặn của Russell rồi thả bóng tối xuống đất, khiến nó lan ra như một cây roi đen kịt.

[Dùng bóng tối quất mạnh vào nó, sự va chạm đó sẽ khiến bóng tối đối nghịch trong hồn ma rối loạn và thường làm nó ngất đi.]

Vút!

Ngay khi hồn ma bước vào phòng, Lucion liền vung roi đánh nó. Cú quất chuẩn xác khiến nó bất tỉnh ngay lập tức, tạm thời mất đi phản kháng.

Russell khẽ gật đầu, giữ lại lời khen suýt nữa buột miệng nói ra. Từ đây mới là thử thách thực sự. Giờ là cuộc chiến của ý chí.

Nhìn bóng ma trước mặt, Lucion nhớ lại những gì Russell đã nói.

[Con phải giữ lấy một hình dạng cho bóng tối, bất kể là hình dạng gì cũng được. Ratta sẽ giúp con như thường lệ. Rồi dùng nó đâm xuyên qua lồng ngực của hồn ma.]

Tưởng tượng hình dáng một cây giáo tre, Lucion cố nén bóng tối lại thành hình trụ. Nhưng nó cứ liên tục tỏa ra, cười khúc khích rồi lại tản ra khắp nơi.

'…Yên nào!'

Lucion nghiến răng gắng nhét phần bóng tối không nghe lời kia vào thân trụ. Mồ hôi túa ra dưới lớp mặt nạ, hơi nóng phả mờ cả bên trong. Không chần chừ thêm, cậu dồn toàn lực đâm mạnh ngọn giáo vào ngực hồn ma.

Xoẹt!

[Lý do mà con phải làm vậy để sẽ ép bóng tối của con nối liền với bóng tối vốn có trong hồn ma. Từ đó, đường dẫn sẽ mở ra.]

'Được rồi… thành công rồi.'

Một luồng ma lực xa lạ cuốn lấy Lucion, cảm giác như toàn thân đang bị hút vào bên trong của hồn ma.

[Sau đó tìm thấy bóng tối thực sự đang ẩn giấu bên trong hồn ma. Hãy dùng cảm giác của con mà lần theo.]

Trong một khoảnh khắc, cảnh vật trước mắt bỗng vụt tắt. Cậu thấy mình như rơi vào một căn phòng kín không một tia sáng.

― Đã 5 giây!

Ratta nhắc cậu.

Còn 25 giây nữa.

Dù biết rõ không thể thấy gì nhưng phản xạ vẫn làm cậu đảo mắt một vòng. Sau đó, Lucion hoàn toàn nhắm nghiền mắt lại, toàn tâm cảm nhận xung quanh.

Ngọn giáo trong tay cậu như biến thành cây gậy, mỗi lần quét qua là lại phát ra vài tiếng “tách tách”.

Tách.

Trống rỗng.

Tách.

Vẫn chẳng có gì.

Tách tách tách.

Cậu nghe thấy khi quét sang bên phải âm thanh trở nên dồn dập hơn.

'Tìm đi. Hãy tập trung tinh thần hơn nữa.'

Lucion cảm thấy một tia nhói buốt thoáng qua.

― 27 giây!

Khi chỉ còn ba giây nữa, nhịp tim cậu  bắt đầu đập dồn dập hơn.

― 28 giây!

Lucion giơ tay, lao về phía nguồn cảm giác ấy.

― 29 giây!

Cậu cảm thấy có thứ gì đó vừa lướt qua trên đầu ngón tay mình.

― 30 giây!

Cùng lúc đó, Lucion dồn bóng tối vào đó.

Vù!

Mọi thứ trước mắt cậu vụt xoay như một cuốn phim tua nhanh.

'Đây là… '

Tên của nơi đó tự nhiên hiện ra trong đầu cậu. Hình ảnh chớp nhoáng rồi dừng lại trước hai người một mặc áo choàng đen, một mặc áo choàng đỏ.

'Sợi chỉ xanh…?'

Đột nhiên, sợi chỉ xanh hiện ra, nối liền hai người kia với cậu.

Lucion lại dời mắt, cậu phải tìm ra tên warlock kia. Và rồi, ánh nhìn của cậu dừng lại trên đầu người khoác áo choàng đen kia.

Cậu có thể thấy bóng tối đang nhấp nháy trên đầu hắn.

'Chính là hắn!'

Ngay tức khắc, Lucion nhận ra kẻ mặc áo choàng đen chính là tên warlock đang khống chế hồn ma này.

'Còn kẻ đứng cạnh hắn là…'

Khi người mặc áo choàng đỏ khẽ vén mũ trùm lên khiến tên warlock kia giật mình ngoảnh mặt lại.

Trong thoáng chốc, Lucion cảm giác như ánh mắt kia đang nhìn thẳng vào mình.

Tách.

Đúng lúc ấy, sợi bóng tối đang kết nối với hồn ma bị chi phối cũng đồng thời bị đứt đoạn.

Mọi thứ trước mắt cậu vỡ tan như mộng ảo trong khoảnh khắc và thị giác của cậu trở lại bình thường ngay lập tức.

'Vừa rồi… mình thực sự đã chạm mắt với hắn sao?'

Lucion bối rối nhìn sang Russell để chuẩn bị báo cáo.

Rắc.

Cùng lúc đó, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh chợt dâng lên từ phía sau.

Từng ký tự kỳ dị hiện ra giữa không trung, rồi nhanh chóng hóa thành những đợt sóng xanh ào ạt trùm xuống toàn thân Lucion.