Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 15: Vận mệnh chính là như vậy...(3)

2023-05-22

37

Gerno vẫn cúi đầu cho đến khi Lucion đi khuất.

'Xem ra bệnh tình của cậu chủ vẫn chưa khỏi hẳn.'

Gerno buồn bã nhìn theo Lucion.

Ông đã quá quen với việc thỉnh thoảng nhìn thấy Lucion ngẩng đầu nhìn lên như thể đang nói chuyện với ai đó.

Nhưng dù vậy, đó vẫn là một hành động khá kỳ lạ trong mắt những người không quen biết Lucion.

'Tuy vậy, ngài ấy đã khá hơn trước đây rất nhiều rồi.'

Gerno thở dài và trở lại phòng huấn luyện.

"Người đó chính là cậu chủ nhỏ sao?"

Một trong những hiệp sĩ lên tiếng như thể đang đợi Gerno quay trở lại.

"Đúng vậy. Ngài ấy chính là cậu chủ nhỏ của chúng ta."

"Vậy... liệu ngài ấy có cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy chúng tôi ở đây không?"

"Cậu nói đúng. Vào mấy ngày hôm trước, cậu chủ đã rất căng thẳng khi đi ra ngoài một mình, bởi vì ngài ấy không biết nói chuyện như thế nào cũng như không biết nên trưng ra vẻ mặt như thế nào khi nói chuyện với người khác."

Chàng hiệp sĩ tóc dài liếm đôi môi khô khốc khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

"Khuôn mặt của cậu trông như một tên cướp vậy."

Hiệp sĩ đứng cạnh anh ta chế nhạo, các hiệp sĩ khác cũng cười vang lên và hùa theo.

"Im đi! Trông cậu thật ngu ngốc khi cười!"

"Đừng có mà lười biếng nữa, trở lại huấn luyện ngay."

Gerno lập tức nghiêm giọng khi nhìn thấy cấp dưới của mình đang đùa giỡn với nhau.

"Cho chúng tôi nghỉ ngơi đi mà, chỉ huy."

"Đúng vậy. Đây chẳng phải là lần đầu tiên mà cậu chủ đến thăm chúng ta sao? Tất cả chúng ta đều cảm thấy rất phấn khích mà, phải không?"

Các hiệp sĩ đều vui mừng khi nhìn thấy Lucion sau một thời gian dài.

Ít nhất là đối với những người hầu trong dinh thự này, tất cả mọi người đều tự hào về cái tên Cronia.

Bởi vì gia tộc Cronia chính là tấm khiên và ngọn giáo của đế chế Tesla.

Và Lucion chính là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia tộc Cronia.

Không một ai trong dinh thự tin này tin vào những lời đồn đãi vô lý về Lucion như việc cậu không thể ra ngoài vì bị bệnh, hay việc sẽ chết trong đau đớn nếu nhìn vào mắt cậu.

Bên cạnh đó, bệnh tình của Lucion đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp. Thỉnh thoảng các hiệp sĩ sẽ nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang đi dạo trong dinh thự, thân là hiệp sĩ của gia tộc Cronia đương nhiên họ rất vui mừng cho cậu chủ của mình.

Gerno vô thức mỉm cười khi nhìn thấy các hiệp sĩ hưng phấn như vậy.

Nhưng ông đã nhanh chóng nghiêm mặt lại.

"Chắc hẳn các cậu đã nghe tin cậu chủ suýt chút nữa gặp rắc rối vào hai ngày trước."

Câu nói của Gerno khiến cho phòng huấn luyện chìm vào yên lặng ngay lập tức.

Tất nhiên, tất cả bọn họ đều biết lý do thực sự khiến Novio nổi giận và triệu tập tất cả các hiệp sĩ vào hôm nay?

--Hôm nay, có một sức mạnh bí ẩn được hình thành ở gần phòng của Lucion.

"Chúng ta là thanh kiếm của Cronia."

Các hiệp sĩ lặp lại theo lời nói của Gerno.

"Kiếm phải luôn sắc bén!"

Họ nhanh chóng tập hợp lại với nhau và bắt đầu chạy.

* * *

[Con muốn đi đâu vậy?]

Russell hỏi khi thấy Lucion đang mặc áo choàng.

"Con muốn mua thêm Ratcho trước khi hết sạch."

Vừa lúc Lucion đang được rảnh rỗi vào sáng hôm nay, nên cậu nghĩ đây là thời điểm hoàn hảo để mua thêm Ratcho.

Ratta đang mải mê cắn chăn khẽ vểnh tai lên sau khi nghe thấy từ Ratcho.

[Sao con không ra lệnh cho người hầu đi mua?]

"Không, con không thích bị soi mói, và con cũng không muốn chuyện này truyền tới tai cha."

Lucion lắc đầu.

Thị trấn nằm ở ngay gần dinh thự, Lucion có thể đến đó rất nhanh nếu cưỡi Shandra.

- Lucion, Lucion.

Ratta vội vã lao xuống giường và cắn vào ống quần của Lucion.

"Có chuyện gì vậy?"

- Đừng có tự đào mồ chôn mình nữa.

"Thưa thầy, thầy đừng có dạy cho Ratta mấy thứ kỳ lạ như vậy."

Lucion thấy Russell có vẻ khá là ngạc nhiên trước câu nói của Ratta.

[Huh.]

Nhưng Russell cũng không phản bác rằng anh đã dạy điều đó cho Ratta.

"Ratta, đi vào đi."

Lucion gọi Ratta lại, chỉ vào cái bóng của mình.

- Ratta ghét Ratcho.

Ratta giậm hai chân trước, chậm rãi hòa vào cái bóng của Lucion.

[Oh, đúng rồi, con có biết mấy tin đồn đang lan truyền gần đây không?]

Russell nói.

"Tin đồn về?"

Lucion mở cửa và hỏi.

[Kẻ đã bị con cắn đứt tai.]

"Ý thầy là tử tước Horaon?"

[Đúng vậy.]

"Con chắc rằng cha con đã ngăn lại việc bọn họ đến đây. Chẳng lẽ hắn ta muốn xông vào đây một thân một mình hay sao?"

[Không phải. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm qua, có nhiều tin đồn đã nói rằng thính giác của hắn ta có vấn đề.]

"Thật vậy chăng?"

Lucion im lặng mỉm cười, khoác áo choàng và rời khỏi phòng.

* * *

Khi Lucion vừa cưỡi Shandra ra khỏi dinh thự, Russell nói.

[Rẽ trái.]

"Đường bên phải gần hơn."

[Con đường bên phải có một tên cướp... Không, dù sao thì bên đó có rất nhiều người.]

Lucion khịt mũi khi nghe thấy điều đó.

'Làm sao mà mấy tên cướp đó lại có gan trộm cắp ở gần dinh thự Cronia vậy?'

Lucion vừa điều khiển Shandra chuyển hướng vừa nói.

"Con đoán có lẽ tử tước Horaon rất tức giận."

[Việc này cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì con trai cả của hắn đang bị thương mà.]

Nghe lời Russell nói, Lucion nhìn Ratta đang vô thức nắm lấy bờm của Shandra.

- Ooh!

"Có vài con bọ đã làm rò rỉ thông tin trong dinh thự ra ngoài."

Ánh mắt của Lucion trở nên sắc bén.

Trong khoảng thời gian qua, cậu vẫn luôn nhốt mình trong phòng, chỉ có những người ở trong dinh thự mới biết cậu sẽ ra ngoài vào hôm nay.

Lucion siết chặt dây cương.

'Vậy là lại có một tên khốn nào đó đã bán thông tin của mình ra ngoài phải không?'

Bụng cậu thì sôi lên, quặn lại vì lo lắng, khi sự việc này lại lần nữa quyết định cho việc Lucion có cần một hầu cận ở bên nữa hay không.

- Hop!

Ratta đang ngắm cảnh, kinh ngạc nhìn Lucion.

Tak!

Russell chậm rãi xua tan bóng tối đang dần bao trùm lên Lucion.

[Lucion, đừng hành động khinh suất như vậy, con là một Warlock.]

"...Con biết."

Lucion yếu ớt nói.

Trong một tình huống mà Lucion thậm chí không thể trút giận được, cậu cảm thấy thật uể oải.

'Mình... mình cần một thứ gì đó có thể làm mình yên tâm sử dụng ma thuật đen.'

* * *

Khi Lucion vừa mới bước ra khỏi cửa hàng sau khi mua được Ratcho, cậu ngừng lại khi thấy hai người vừa lướt qua.

Những người đó làm Lucion cảm thấy quen thuộc.

"Có phải bọn họ là những kẻ đeo mặt nạ đó không?"

[Chính là họ.]

Russell cũng nhìn theo hai người kia.

- Mấy người kia là ai?

Ratta hỏi, nhưng Lucion chỉ cười khẩy.

Những tên cướp ở ngân hàng ma thuật Luteon.

'Thật không ngờ các ngươi vẫn chưa chạy trốn khỏi vùng đất này.' 

Nhưng đối với Lucion, đây là một tin tốt.

"Thầy."

Lucion hạ giọng.

Tốt nhất là nên đi theo họ trước khi Gerno hoặc những hiệp sĩ hộ tống khác đuổi kịp cậu.

Russell sững sờ trước ánh mắt của Lucion và nhìn về phía hai người kia.

[Con muốn theo dõi bọn họ?]

"Thầy không tò mò sao?"

Khi đó, cậu đã lỡ mất cơ hội để tìm ra chủ nhân đầu tiên của đôi bông tai.

Và cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này một lần nữa.

 'Mình nghĩ mình có thể dự đoán được những gì sẽ thay đổi trong tương lai.'

[Tất nhiên, thầy cũng rất tò mò. Tại sao họ không cướp một ngân hàng bình thường, mà lại nhắm đến một ngân hàng ma thuật?]

Russell xoa cằm và đảo mắt.

"Chúng ta sẽ nghe lén bọn họ." 

Lucion nâng bó hoa lên che khuất miệng của mình.

Ưu điểm lớn nhất của những hồn ma là gì?

Đó chính là những người khác không nhìn thấy chúng.

[Thầy biết rồi.]

Russell tức khắc thở dài.

[Thay vào đó, con hãy chậm rãi đi xung quanh đây. Đừng để bị phát hiện.]

"Con biết, thầy không cần lo lắng như vậy đâu. Con vẫn luôn thoải mái trong những ngày này mà."

Lucion mỉm cười.

Russell không thể rời khỏi Lucion trong một khoảng cách nhất định do khế ước của anh với Lucion, nên Lucion cũng phải đi theo.

- Ratta cũng giỏi nghe lén lắm đấy.

Giọng nói buồn bã của Ratta truyền ra từ bóng của Lucion.

Là thứ được sinh ra từ bóng tối của Lucion, Ratta về cơ bản cảm thấy có một sự gắn bó sâu sắc với cậu.

Đối với Lucion mà nói, tình huống này cũng không đến nỗi quá tệ.

- A! Đúng rồi! Đây là lần đầu tiên Ratta được ra ngoài.

Ratta phấn khích hét lớn.

- Ồ! Một người đàn ông!

Lucion chậm rãi đi tới, lờ đi giọng nói của Ratta ở đằng sau.

'Mình chưa từng cảm nhận được điều này trước đây, nhưng âm thanh của những người đi lại trên đường phố khá là nhộn nhịp đấy chứ.'

Cậu vẫn còn cảm thấy rất nặng nề nhưng lại không còn mơ hồ như trước kia nữa.

Lucion hít sâu một hơi.

Ngẫm lại thì cũng khá nhiều người có tên trong tiểu thuyết, ngay cả khi họ chỉ là những nhân vật phụ như Tella.

Tất nhiên, cậu sẽ tận dụng tất cả những thông tin có sẵn này.

[Con có ổn không?]

Lucion hỏi Russell vì cậu không nghe được gì cả.

"Bọn họ nói gì vậy?"

[Dường như bọn họ không phải là cướp, họ là lính đánh thuê. Họ đang vướng phải một khoản nợ do thất bại trong nhiệm vụ lần trước. Và họ đang bàn bạc về kế hoạch sẽ cướp ngân hàng ma thuật Luteon một lần nữa.]

'Một khoản nợ sao?'

Lucion mỉm cười.

Russell chậm rãi khép mắt lại khi nhìn thấy nụ cười đó.

"Thầy có biết tên của hai người họ không?"

Lucion biết mình có thể nhớ rõ mọi nội dung trong cuốn tiểu thuyết một cách bất thường.

Phần ngoại truyện hay gì đó đều được, cậu chỉ cần một cái tên trong tiểu thuyết là được.

[Thầy đã nghe họ gọi nhau là Helon và Stra.]

Russell đáp lại với vẻ mặt khó hiểu.

"Helon, Stra..."

Lucion bình tĩnh nghĩ về hai cái tên này.

Ngay sau đó, khuôn mặt cậu lộ ra một nụ cười xấu xa.

'Đúng rồi, Helon, Stra. Vậy ra bọn họ chính là Helon và Stra.'

[Lucion.]

"Vâng."

[Không phải như thầy nghĩ đâu, đúng không?]

"Đúng vậy. Thành thật mà nói, con không có gì ngoài tiền cả, không phải sao?"

Lucion trả lời như thể đây là chuyện rất buồn cười.

Cha cậu, Novio là bá tước bảo vệ biên giới của Đế quốc Tesla.

Là một gia tộc có quyền lực tương đương với Hầu tước, hàng tháng cậu đều sẽ nhận được một khoản tiền rất cao từ gia tộc.

Cậu gần như không tiêu một xu nào cả, vậy đoán xem hiện giờ cậu có bao nhiêu tiền?

'Tính thêm cả lãi suất nữa thì mình sẽ thu được một khoản kha khá đấy.'

Nghĩ về tiền khiến Lucion cảm thấy thoải mái.

Cậu tự hỏi rằng liệu có một thứ gì đó được gọi là liệu pháp tài chính hay không.

"Con sẽ thuê họ."

Lucion kiên định nói.

Hellon và Stra là những nhân vật phụ trong tiểu thuyết.

Điều mà cậu quan tâm chính là chủ nhân của họ, Kran Zell.

Kran Zell là lãnh đạo của một tổ chức có tên là Quyền lực thứ ba, đây là một tổ chức hoạt động độc lập.

Tổ chức này bí ẩn tới nỗi không ai biết được hành tung của họ cũng như mục đích thực sự của bọn họ là gì.

'Có ổn không nếu mình làm việc này ở đây?'

Nguyên nhân lớn nhất khiến cậu không bị nghi ngờ là một Warlock đến tận bây giờ là vì dòng họ của cậu Cronia và địa vị của cậu.

Nếu Lucion có thể vừa che giấu danh tính của mình vừa tự do hành động, thì cậu có gì phải lo lắng chứ?

'Bởi vì suy cho cùng, cả gia tộc lẫn xã hội đều không trông mong gì vào một kẻ như mình cả.'

Vì hạnh phúc của riêng mình, cái tên Lucion Cronia phải được giữ gìn cẩn thận.

'Mình thích sự điên rồ của những kẻ đang cố gắng cướp ngân hàng ma thuật một lần nữa.'

Sau khi Lucion phát hiện ra thế giới hiện tại giống với cuốn tiểu thuyết 'The Grasp of Darkness' mà cậu đã từng đọc qua, cậu liền vạch ra nhiều kế hoạch khác nhau cho sau này.

Cậu có thể thay đổi vận mệnh của mình, tuy nhiên mọi thứ sẽ kết thúc nếu cậu bị phát hiện là một Warlock.

Dù vậy, cậu không có ý định chết trong tay nhân vật chính theo ý muốn của thế giới.

Cậu muốn xây dựng một thế lực của riêng mình để kiên trì tới cuối cùng, không phải là thế lực của cha hay của gia tộc.

'Mình không quan tâm nếu có phải lừa gạt cả thế giới.'

Đôi mắt của Lucion sáng rực lên trước ý nghĩ đó.

Cuối cùng cậu cũng đã có được thứ mình muốn.