Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]

Chương 81: Đôi khi cũng nên trốn tránh thực tại

2025-09-20

1

Người của công ty vận chuyển đã đến để chuyển đồ sang nhà mới.

Và đó lại là một công ty vận chuyển rất quen thuộc.

“Ô, chẳng phải là công ty của Hội trưởng sao.”

“Thật à?”

“Lúc vụ kem chống nắng, chính bọn họ đã đến lấy mà.”

“À–, lúc đó ấy hả.”

Bộ đồng phục xanh lá quen thuộc.

Thân hình vạm vỡ như chiến binh.

Một tập thể trông như toàn lính đánh thuê người nước ngoài.

Chỉ thoáng nhìn, người ta sẽ tưởng họ đang chuẩn bị ra chiến trường, nhưng thực chất lại là nhân viên giao hàng.

Nghe nói vì giỏi võ tự vệ nên họ còn kiêm luôn cả công việc của công ty bảo an.

“Nếu là công ty của hội trưởng thì đúng là có thể tin tưởng được.”

“Ừ nhỉ. Dù có hơi nồng mùi mồ hôi.”

Nghe câu nói của Saki, một chàng thanh niên trong nhóm trông có vẻ bị tổn thương.

Tôi đành phải lên tiếng xin lỗi bằng tiếng Anh.

『Xin lỗi nhé. Bạn gái tôi đang trong giai đoạn nhạy cảm ấy mà.』

『Tôi thất lễ rồi. Nếu có dịp, tôi sẽ dùng xịt khử mùi trước.』

『Nếu có dịp thì nhờ anh vậy.』

Đại khái tôi đã xin lỗi như thế.

Saki thì vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ít nhiều thì họ cũng hiểu tiếng Nhật cơ bản đấy, nên nhớ lựa lời nói nhé.”

“A… xin lỗi nhé!”

Saki là cô gái có thể thành thật xin lỗi ngay khi nhận ra sai lầm của mình.

「Watashi, ki ni shite nai. Shitsurei suru.」

(“Tôi không để bụng đâu. Xin phép thất lễ”)

Nhân viên vận chuyển đặt đồ xong thì nhanh chóng rút lui.

Có lẽ lần sau tôi nên mang chút quà biếu Hội trưởng, không có ý gì khác đâu nhé.

“Người nước ngoài mà nói tiếng Nhật lưu loát ghê nhỉ.”

“Cũng tạm thôi. Chắc nhờ Hội trưởng chỉ dạy cả đấy.”

“Dù chưa bằng giáo viên người nước ngoài.”

“Đừng có nói thế chứ.”

Dù sao thì, giáo viên kia cũng tốt nghiệp trường tiếng Nhật rồi, nên nói được là chuyện đương nhiên.

“Rồi, giờ thì mở ít đồ này ra sắp xếp thôi.”

“Vâng~. Mà… hình như đồ riêng của em nhiều quá thì phải?”

“Căn bản nơi này gần như là nhà của Saki rồi còn gì.”

“À… đúng rồi.”

Đồ đạc của tôi thì ít.

Cùng lắm cũng chỉ có một thùng carton lớn.

Ngược lại, đồ của Saki thì nhiều quần áo, cộng lại phải đến hai mươi thùng.

“Đồ của con gái… thật đáng sợ.”

“Anh phụ em dỡ đồ đi mà~!”

“Được rồi, được rồi. Nhưng nếu có lôi ra đồ lót thì tha cho anh nhé.”

“Ngửi thử cũng được đó?”

“Này này, đừng có đùa.”

Chắc là đồ đã giặt rồi nên cũng chẳng còn mùi gì đâu.

Số còn lại chủ yếu là thực phẩm có kèm đá khô để bảo quản.

Xem ra tủ lạnh và những thứ tương tự đã bị bỏ đi, vì trong căn hộ này không cần nữa.

“Cái này là… Saki, băng vệ sinh à.”

“Thứ đó thì không được mở ra!”

“Em nói vô lý vừa thôi.”

Đồ lót thì cho mở, cái này lại cấm, đúng là vô lý.

“Có lẽ khâu đóng gói này cũng có phụ nữ tham gia nhỉ.”

“Hức… bị nhìn thấy hết rồi.”

“Phải báo lại với Hội trưởng thôi. Bắt họ ghi rõ nội dung lên thùng mới được.”

“Ừ, nhất định phải nói đấy!”

Không báo lại thì những trò lố của hội trưởng sẽ bị phơi bày hết ở trường mất.

“Đây là bát đĩa, còn đây là dụng cụ nấu ăn.”

“Cả tạp chí cũng có nữa.”

“Chỉ mang số mới nhất thôi à.”

“Số cũ chắc bỏ hết rồi.”

“Chắc vậy.”

Nếu đây là mệnh lệnh của quản gia thì cũng chẳng còn cách nào.

“Đồ trang điểm, gương… ơ, Saki, cái này là?”

“Anh xem như chưa thấy gì nhé.”

“Hả?”

Tôi còn chưa kịp hiểu đó là gì thì đã bị Saki giật mất.

Nhưng nhìn vào hình dáng thì tôi cũng đoán được nên đành im lặng.

“……”

“Này, nói gì đi chứ!”

“Anh mà nói ra thì có ổn không đấy?”

Tóm lại, đó chính là “đồ chơi tự an ủi” của Saki.

(Ít ra còn đỡ hơn là đồ riêng của tôi bị lộ ra)

Chắc nếu bị phát hiện thì sẽ bị vứt bỏ ngay.

Vì ngay cả với “đồ vật”, Saki cũng có thể ghen được.

Đang nghĩ thế thì–

“Aki-kun, cái này vứt đi được rồi nhỉ?”

“Hả? Sao nó lại ở đó!?”

Không hiểu sao lại lẫn vào trong đồ đạc của Saki.

“Vứt đi được rồi nhỉ?”

“V-vâng…”

Ánh mắt của cô ấy đáng sợ quá, tôi chỉ còn cách nghe lời.

“Trên đó còn có chữ của mẹ em ghi là “đồ cần bỏ đi” nữa.”

“Gì cơ… mẹ vợ tương lai đã nhìn thấy rồi á……”

Thật sự quá ngượng ngùng.

Có lẽ ý bà ấy là “hãy thỏa mãn bằng con gái tôi đi”.

Dù rằng chúng tôi vẫn chưa đi đến mức đó.

“……”

“Có cả ảnh của em này…”

“Ồ… cái đó cũng bị phát hiện rồi à.”

Saki lộ rõ vẻ lúng túng, còn tôi thì co giật cả khóe miệng.

““Cái này thì đúng là khó xử thật.””

Cả hai đứa cùng đồng thanh.

Kiểu này chắc chắn sẽ bị điều tra ở trường mất thôi.

Mà chủ yếu là ông bố vợ tương lai sẽ nổi trận lôi đình.

“Đám cựu thành viên câu lạc bộ báo chí chắc tiêu rồi, không xin được việc làm nữa đâu.”

“Bởi vì để cho những người tuyệt đối không nên thấy lại biết mất rồi.”

Băng vệ sinh chắc là do mẹ Saki bỏ vào.

Đúng là mẹ con nhà này, “hậu đậu” y như nhau.

“Xin lỗi hội trưởng!”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Bởi vì thủ phạm lại chính là người trong nhà.

Nên đành phải xin lỗi vì đã nghi ngờ oan cho Hội trưởng.

Sau đó cả hai im lặng tiếp tục dỡ đồ.

Đồ đạc của tôi vốn ít, nên loáng cái là xong.

“Giờ chắc tạm thời xong phần dỡ đồ rồi nhỉ.”

“Mà mấy thùng carton này xử lý thế nào nhỉ?”

“Mang xuống tầng một thì sẽ có người đến thu gom đấy.”

“Ra vậy.”

Nhờ có thêm đồ đạc, căn phòng vốn trống trải giờ đã có hơi thở của cuộc sống.

“Xong phần lắp ráp giường.”

“Em cũng sắp xếp quần áo xong rồi nè〜”

Cuối cùng, tôi kích hoạt hệ thống an ninh của căn hộ.

Thì bỗng–

“Ể? Tiếng gì thế?”

“Ồ? Có vẻ như có vật lạ bị lẫn vào rồi. Từ đâu ra vậy?”

“Ý anh là sao?”

Một tiếng báo động vang lên, cho biết trong đống đồ có vật khả nghi.

“Âm thanh này… chắc là máy nghe lén.”

“Hả? M-máy nghe lén á?”

“Là cái dùng để nghe trộm hội thoại đó.”

“Không thể nào!?”

Hóa ra, hệ thống an ninh của căn hộ này có chức năng phát hiện tín hiệu điện tử và gây nhiễu.

Trong lúc tính năng đó đang hoạt động, chuông báo động sẽ không ngừng kêu.

Nó vốn là một chức năng ngăn chặn nghe lén, sẽ vô hiệu hóa ngay khi có thiết bị lạ được đưa vào tòa nhà.

Rốt cuộc, thứ tôi vừa kích hoạt chỉ là chuông cảnh báo mà thôi.

Tôi bật màn hình ở phòng khách để xác định xem âm thanh phát ra từ phòng nào.

“Âm thanh phát ra từ tủ quần áo của Saki.”

“Của em á!?”

Chúng tôi tới kiểm tra tủ quần áo, tìm xem có gì khả nghi không.

“Ngoài quần áo thì chẳng có gì hết mà?”

Lúc đó, tôi nghĩ đến khả năng: nếu báo động còn tiếp tục kêu, thì chắc chắn bên trong vẫn còn pin hoạt động.

“Trong căn hộ cũ, em có dùng món đồ nào phải cắm điện không?”

“Ý anh là… món gì hiện đang để trong này ấy hả?”

“Đúng vậy. Em nhớ thử xem.”

“Ừm… à, có một cái.”

“Là gì vậy?”

“Đèn cắm điện, quà sinh nhật bạn tặng hồi đầu xuân năm nay. Ở đây đã có đèn cảm ứng tự động nên em không dùng nữa.”

Thế thì chính là cái ở hành lang rồi.

Một loại đèn có pin dự phòng, ngay cả khi mất điện cũng có thể sáng vài ngày.

Dựa vào trí nhớ, tôi lục tìm và lấy nó ra.

“Tìm thấy rồi. Chính cái này.”

“Nhưng chuông vẫn chưa dừng mà?”

“Chỉ lấy ra thôi thì chưa thể dừng được đâu.”

Tôi dùng dụng cụ mang từ cửa vào, cạy nó ra.

Bên trong có gắn một thiết bị kết nối trực tiếp với pin.

Tôi liền dùng kìm cắt đứt đường dây.

“À, hết kêu rồi.”

“Mà này, cái bạn tặng em là ai vậy?”

“Là người học ban Xã hội… là ai nhỉ?”

“Này.”

“Xin lỗi xin lỗi, để em nhớ lại đã. Ưm…”

Saki vừa gãi đầu vừa cố nhớ.

Tôi thì chỉ muốn nói: “Đừng dùng mấy món quà từ người bạn mà em còn chẳng nhớ nổi tên chứ.”

“À, nhớ ra rồi. Em vốn rất sợ bóng tối mà.”

“Ừ, đúng thế. Em vốn không chịu được khi mất điện.”

“Ừm. Thế nên, có một bạn gái , em không nhớ tên nữa, đã đưa cho em cái đó, bảo là quà sinh nhật.”

“Bạn gái, bạn cùng lớp cũ à?”

Nếu vậy thì có thể là người tôi biết.

“Có lẽ Kashiwamochi biết cũng nên.”

“Lúc đó Ruri cũng ở đó, chắc cũng nhớ!”

Saki lấy điện thoại ở phòng khách, gửi tin nhắn cho Kashiwamochi.

“Vì đi chơi thâu đêm nên chắc đang ngủ rồi?”

“Em thử hét ra ngoài “Kashiwamochi!” thì chắc cô ấy sẽ phản ứng ngay.”

Nói xong thì–

“Có tin nhắn trả lời bảo đừng gọi là Kashiwamochi nữa.”

Ít ra thì vẫn đang thức.

“Khoan, sao cậu ta biết được vậy?”

“À, em để chế độ nhập giọng nói… ehehe.”

“Này, trời ạ.”

Thôi thì nhờ thế mà biết được thủ phạm.

“Là cùng nhau đi mua à.”

“Người đưa tận tay sau đó mới kể lại cho Ruri.”

“Vậy thì kẻ thật sự mua, cũng là kẻ gắn thiết bị, chính là tên cặn bã đó.”

“Ghê tởm thật.”

“Đúng thế.”

Tôi nhìn cái máy nghe lén đã bị vô hiệu hóa và suy đoán.

“Có lẽ anh đã hiểu mục đích rồi.”

“Mục đích?”

“Hắn muốn nghe lén ở nhà em.”

“Ể?”

“Saki không còn ở nhà cha mẹ nữa, nhưng bên ngoài em thường nói gì?”

“À… em có bảo là đi học từ nhà thì phải.”

“Đúng như anh đoán.”

Hắn tưởng thiết bị sẽ được dùng ở nhà em, nên mới tìm cách tiếp cận.

Có lẽ đó mới là lý do thật sự khiến hắn có mặt vào buổi sớm hôm ấy.

“Chuẩn stalker luôn.”

“Kinh tởm quá!”

Dù sao thì, không thu được tín hiệu, hắn chắc chắn sẽ tính chuyện đột nhập.

Vào ngôi nhà khi chủ nhân vắng mặt.

Cái tên cặn bã mới vừa được thả đó.

“Tội cho luật sư của hắn nhỉ. Tốn tiền vô ích.”

“Ủa? Không được trả lại sao?”

“Tùy tình hình, nhưng có khả năng bị tịch thu luôn.”

“Vậy thì đúng là tiền mất tật mang.”

“Chuẩn. Dù sao pin thì đem tái chế, còn cái xác thì cho vào thùng rác không cháy được.”

“Ừ. Giữ lại cũng chẳng để làm gì.”

Thế là cuối cùng chúng tôi cũng có thể yên ổn mà sống.

“Nói sao nhỉ, chúng ta bị cái tên sâu bọ đó quấy rầy quá nhiều rồi.”

“Ừ. Mong hắn biến đi cho rồi.”

“Xong việc rồi, đi tắm thôi.”

“Ừ. Mình tắm chung nhé?”

“Được chứ?”

“Tất nhiên!”

Ừ thì, ở nhà trọ bọn tôi cũng từng tắm chung hai lần rồi.

“Cũng coi như tiết kiệm tiền điện nước.”

“Cả nước máy nữa chứ.”

“Ừ ha.”

Ngoài trời vẫn đang là ban ngày, nhưng chúng tôi lại cùng nhau bước vào bồn tắm.

“Rõ ràng đã quen rồi, vậy mà nhìn em vẫn khiến anh phấn khích… lạ thật.”

“Bình thường thôi! Hoàn toàn bình thường!”

“Nói vậy mà lại lấy ngực cọ lưng cho anh đấy hả?”

“Thì sao nào! Em muốn thử mà!”

“Ừ, tùy em.”

Cái cảm giác lưng vừa dễ chịu vừa hơi đau thật khó tả.

Nếu nói ra thì Saki sẽ lo, nên tôi im lặng.

Sau đó chúng tôi thay phiên rửa lưng cho nhau rồi ngâm mình trong nước nóng.

“Lúc chưa vào thì không để ý, giờ mới thấy cảnh đẹp thật.”

“Ban đêm chắc ngắm đêm cảnh còn đẹp hơn nữa!”

“Hướng này chắc còn thấy được pháo hoa nhỉ?”

“Vậy khỏi cần đi lễ hội pháo hoa cũng được.”

“Thế thì ở nhà mình làm takoyaki với yakisoba đi.”

“Thêm cả đá bào nữa nhé?”

“Hai đứa thì ăn không hết đâu.”

“Thế thì rủ Aoi-chan với mọi người qua luôn?”

“Hay đấy. Cũng coi như để cảm ơn vụ ở biệt thự.”

Vừa ngắm cảnh, chúng tôi vừa bàn kế hoạch cho “buổi hẹn hò đôi”.

§

Sau khi tắm xong, tôi mặc một bộ samue khác rồi chờ Saki.

Cô ấy chui vào trong tủ quần áo mãi mà vẫn chưa thấy ra.

Một lúc sau,

“Xin lỗi, để anh đợi rồi.”

“Ồ? Đẹp quá!”

“Cảm ơn anh!”

Saki bước ra trong bộ yukata màu xanh nhạt, họa tiết cá vàng.

“Đúng là chỗ này thích hợp để hóng gió chiều nhỉ.”

“Ừ, vừa tắm xong mặc thế này thì hợp quá rồi.”

Hai đứa cùng ngồi uống ramune, hưởng gió mát.

Cảm giác như mọi mệt mỏi hằng ngày đều được xua tan.