Sau chuyến đạp xe hẹn hò hai đêm ba ngày, bọn tôi đã trở về nhà.
“Không cần tàu mà vẫn chạy về được, đúng là bất ngờ thật đấy.”
“Ừ. Em cũng bất ngờ với sức mình luôn.”
“Dù vậy, nếu về thẳng căn hộ thì chắc chắn sẽ chạm mặt bọn họ.”
“Phải ha. Hay là ghé qua nhà ba mẹ em trước nhé?”
“Ừ, đi thôi.”
Bọn tôi đã cùng nhau đạp một quãng đường khá xa, vậy mà không ngờ lại về được suôn sẻ.
Vấn đề lớn nhất là thời điểm về.
Vì về hơi trễ nên lại đúng vào giờ mấy người phụ nữ ghét đàn ông kia tan làm.
Nếu cứ thế quay về thì thể nào cũng bị họ ầm ĩ này nọ cho coi.
Vì vậy, theo đề xuất của Saki, bọn tôi quyết định ghé qua nhà ba mẹ cô ấy.
“Thật lòng thì cảm giác như đang trốn tránh, nên anh cũng chẳng mấy hứng thú.”
“Không còn cách nào khác đâu. Dù sao thì họ vốn là kiểu người như vậy rồi.”
Lúc trước, có lần tôi bị gọi tới làm việc ở chung cư, bọn họ đã la lối om sòm chỉ vì có đàn ông xuất hiện.
Lần đó là việc trên cao, nên tôi đã bảo rằng nếu muốn thay thì tự làm đi, rồi làm họ câm họng luôn.
Nhưng thật ra bóng đèn LED đó vẫn chưa cháy.
Hóa ra người gọi chỉ đơn giản là đã lỡ ngắt điện từ cầu dao tổng thôi.
Sau này mới biết, đó chỉ là trò quấy rối vì không chịu nổi chuyện bà dì nát rượu của tôi tái hôn.
Bà dì đó thì như chẳng thèm bận tâm, bảo tôi cứ mặc kệ.
Nhưng phía sau thì dì ấy đã điều tra kỹ rồi âm thầm tiến hành thủ tục cưỡng chế đuổi họ đi.
Nghe nói họ là những cư dân rắc rối đã ở đó từ thời ông bà còn sống.
“Anh biết là vậy, nhưng mà…”
Thú thật, chỉ nghĩ tới chuyện sáng nào cũng phải đi học ngang qua đó là tôi đã thấy ngán ngẩm rồi.
“Chính vì thế, anh đã bắt đầu cân nhắc chuyện chuyển nhà trong mùa hè này.”
“Ể? Chuyển nhà sao?”
Đúng vậy, chuyển nhà.
Gần đây tôi mới biết, có một chung cư mới xây cách cổng sau trường một đoạn.
Do có lùm cây và ngọn đồi nhỏ che khuất nên trước giờ không mấy ai nhìn thấy, nhưng nó nằm ở giữa đường tới khu dân cư cao cấp mà hiện tại bọn tôi đang hướng đến.
Từ căn hộ hiện tại tới đó chỉ mất một nửa thời gian thôi.
“Rồi, khi anh tìm hiểu về chủ sở hữu tòa đó thì…”
“Tìm hiểu thì sao?”
“Thì ra là ông nội anh.”
“…Hả!?”
Ông nội tôi.
Ngoài công việc cố vấn, ông còn điều hành một công ty bất động sản.
“Dù vậy thì mới chỉ có một tòa được xây thôi. Nếu được thì anh cũng muốn mua một căn ở tầng cao.”
“M-mua luôn á!?”
Tòa đó không cao bằng chung cư của bà dì nát rượu, nhưng đổi lại là một chung cư mới xây, có gia cố chống động đất và trang bị an ninh rất đầy đủ.
“Làm nơi ở của hai đứa mình đấy.”
Ban đầu, kế hoạch là sẽ mua lại căn hộ hiện tại vốn đã xuống cấp khá nhiều.
Nhưng nghĩ kỹ thì, chuyện đó có vẻ hơi mạo hiểm.
“Ờm, thật á?”
“Thật đó.”
Với tài sản riêng của tôi thì mua một căn hộ cũng không phải là không thể.
Dù như vậy thì sẽ không còn khả năng mua xe nữa, nhưng–
“Nếu phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ thì thà dọn đi còn hơn.”
Nếu nghĩ tới cuộc sống mới cùng Saki, thì tôi cảm thấy làm vậy là tốt nhất.
“À, thì ra ý anh là vậy.”
“Anh cũng muốn sống đàng hoàng, ngẩng cao đầu chứ? Nếu còn tiếp tục sống ở cùng chỗ này thì…”
“Nghe anh nói thì… đúng là vậy thật.”
“Tuy không thể chọn được hàng xóm, nhưng anh nghĩ ít nhất cũng sẽ đỡ hơn bây giờ.”
“Còn hơn là sống trong cái ổ toàn mấy người ghét đàn ông ha.”
Có điều, chuyện này cũng phải được bố vợ tương lai cho phép đã.
Tôi đã liên lạc với ông nội từ sớm, và được ông bảo: “Nếu là cháu thì ông sẽ bán rẻ cho.”
Chắc đây gọi là giá ưu đãi cho người trong nhà rồi.
Dù vậy, không miễn phí hẳn thì đúng là kiểu của dân làm ăn thật.
“Cũng có thể nói là trong cái rủi có cái may, lần này ghé qua nhà ba mẹ em có lẽ lại là điều tốt.”
“Điều tốt?”
“Vì anh có thể vừa báo cáo chuyện chuyển nhà, vừa nói ‘xin phép cháu được cưới con gái bác’ luôn.”
“Xin cưới con gái là sao chứ?! Tụi mình đã đính hôn rồi mà?”
“Không phải ý đó. Lần này căn hộ sẽ không mang tên anh được… nên có lẽ sẽ đứng tên ba anh, và như vậy thì em sẽ chính thức trở thành người nhà của nhà Nagakura.”
“À! Ra là thế. Căn hộ hiện tại thì lại đứng tên nhà em à?”
“Đúng rồi. Với Saki thì đó là chuyện tốt đúng không?”
“Em nghĩ là chuyện tốt đấy.”
…Hm? Phản ứng này nghe nửa vời quá nhỉ.
“Mà, căn hộ thì mua được dễ thế sao?”
À, thì ra là lo chuyện đó.
Với tư cách một học sinh, nghĩ vậy cũng phải.
“Không sao đâu. Ba anh sẽ đứng ra làm trung gian lo thủ tục hợp đồng. Tiền thì tạm ứng trước, cả ông nội cũng đã đồng ý rồi. Có lẽ hôm nay ông ấy đã báo lại với dì anh rồi.”
“Thì ra là vậy, em hiểu rồi.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ bà dì của mình.
(Khách xịn chạy mất à? Nếu vậy thì đừng có bỏ mặc đám phụ nữ ghét đàn ông đó chứ)
Tôi cũng không muốn mang ơn rồi lại trả oán, nên đã giới thiệu người thuê mới cho dì ấy.
(Ồ? Bà dì này trông mừng lắm kìa. Chỉ còn đợi bên này cho phép là xong)
Người thuê mới đó chính là mối quen cũ của Alex.
Là Lisa - người đã kết hôn.
Hiện tại cô ấy đang sống tạm, và đang tìm một ngôi nhà có thể yên tâm về mặt an ninh.
Nhà Lisa cũng thuộc hạng khá giả.
Vậy nên tôi nghĩ chắc là ổn.
À, bạn đời của cô ấy là người cùng giới.
Tuy đã vượt qua được phần nào, nhưng dường như cô ấy vẫn khó chịu khi bị đàn ông chạm vào.
“Anh đang làm gì thế? Tự dưng dừng lại rồi nghịch điện thoại vậy?”
“Anh vừa giới thiệu người thuê tiếp theo cho dì. May mắn là, cho dù có mấy kẻ ghét đàn ông sống đó thì người này cũng chẳng bận tâm.”
“Ể? Chẳng lẽ là…”
“Đúng là người em đang nghĩ đó.”
Tôi đạp xe tiến lại gần Saki.
“Với người cần thì đó cũng sẽ là một nơi ở an toàn, đúng không?”
“Ừ. Khi anh trai quay về thì hội trưởng cũng sẽ dọn đi mà.”
“Có hơi tội cho mấy gia đình bình thường đang ở xen giữa, nhưng chắc đành nhờ họ chịu đựng một chút vậy.”
“Chuyện này thì cũng chẳng còn cách nào khác.”
Và thế là bọn tôi đã tới được nhà ba mẹ Saki.
§
Bọn tôi tới được nhà ba mẹ của Saki… rồi ở lại qua đêm.
Khi tôi vừa nói câu “Xin được cưới con gái bác” thì mọi người cười ầm lên rồi bảo bọn tôi cứ ở lại luôn.
“Chuyện này là sao vậy trời?”
“Ba em bảo là ‘Tưởng thế nào, ba đã đoán trước được rồi nên đã chuẩn bị sẵn rồi’ đó.”
“Cái… gì cơ!?”
Tôi đang được mời vào phòng riêng của Saki, nhưng khi biết sự thật đó thì không khỏi sững sờ.
“Có vẻ ông nội của anh đã liên hệ với ông nội của em, rồi bảo ba mẹ ở nước ngoài của em phải tiến hành thủ tục ngay trong ngày luôn. Hơn nữa, việc dọn nhà cũng sẽ hoàn tất vào ngày mai, và những người được thuê đều là người quen đã được điều tra lý lịch kỹ lưỡng nên không cần phải lo lắng gì cả… Chỉ là, với dì quản lý thì chuyện này đúng kiểu như sét đánh ngang tai vậy đó.”
“Chưa bao giờ anh thấy tầm nhìn của mấy ông nội lại đáng sợ như lần này.”
“Em hiểu cảm giác đó mà.”
Thảo nào lại bảo tôi ở lại.
Giờ có về thì cũng chẳng còn nhà nữa.
“Nếu là tính toán cùng lúc với chuyến đi chơi của bọn mình thì đúng là nhanh quá nhỉ.”
“Có khi họ đã chuẩn bị từ trước rồi đấy. Điều tra nhân sự cũng tốn thời gian mà.”
“À phải… vì họ cũng đã hỏi thăm em từ trước lễ bế giảng rồi.”
Sau đó thì chớp thời cơ bọn tôi đi vắng để hành động thật nhanh.
“Người hỏi thăm về chuyện đặt phòng của anh cũng là…”
“Với chuyện dựng lên chuyến du lịch tuần trăng mật cho hội trưởng.”
“…đều là để không làm bọn mình nhận ra vụ chuyển nhà à… ghê thật.”
“Thiệt luôn. Nghe nói nhà của hội trưởng vẫn để nguyên đấy. Vì nhà Yuuki sẽ lo phần đó.”
“Dù đã xong tiệc cưới, nhưng tới đầu tháng Tám thì cô ấy vẫn là người nhà Yuuki mà.”
Về nhà rồi phát hiện đã dọn đi hết chắc sẽ sốc lắm.
Người ta còn tưởng là bọn tôi đã “quá đà” trong khách sạn mất.
“Nghe nói cả quản gia nhà em cũng đã trực tiếp chỉ đạo tại hiện trường.”
“Vị quản gia giỏi giang đó… là ba của phó hội trưởng à?”
“Ừ đúng rồi.”
“Mẹ là cảnh sát, ba là quản gia… đúng là dữ dội thật.”
“Công nhận. Từ trước giờ toàn gọi tên nên em cũng bất ngờ luôn.”
Ba của phó hội trưởng, tức vị quản gia đó tên là Kotori Kagorou.
Chắc vì vậy nên mới bị đặt biệt danh là “Lồng Chim”.
Đúng lúc ấy, giọng nói từ hành lang vọng vào.
『Tiểu thư, có cuộc gọi từ bạn học của cô ạ』
“Gọi tới? Làm ơn chuyển vào máy nội tuyến nhé.”
『Rõ ạ』
Nghe đoạn đối đáp đó, tôi càng cảm thấy Saki đúng là tiểu thư chính hiệu.
“Không biết là ai nhỉ?”
“Có ai thường liên lạc với em à? Gọi thẳng vào điện thoại bàn gia đình thì hiếm thấy đấy?”
“Cũng có vài người.”
“Ra là có thật.”
Saki bấm nút nhấp nháy để nhận cuộc gọi giữ máy.
『Cuối cùng cũng liên lạc được rồi–!』
Chỉ nghe giọng là tôi đã đoán ra ngay.
“Qua điện thoại mà vang lên cái giọng này thì chỉ có một người thôi nhỉ.”
“Ừ. Cái giọng siêu âm này không xử lý nổi sao?” [note80332]
“Chắc là không rồi.”
『Không cái gì cơ?』
Saki chuyển sang chế độ loa ngoài rồi đặt điện thoại bên cửa sổ.
Cô ngồi trên chiếc giường trang trí dễ thương, đeo nút tai rồi chuẩn bị nghe máy.
“Một cái xe quảng cáo di động à trời.”
“Anh ví von chuẩn thật đấy.”
『Này, nghe thấy gì không đó?』
“Nghe đây, nghe đây.”
『Nhưng sao giọng nghe xa thế?』
“Chắc do cậu tưởng tượng thôi.”
Điện thoại này có micro định hướng, chỉ bắt giọng của Saki.
Nghe xa là do xung quanh ồn ào thôi.
“Kashiwamochi đang ở đâu vậy?”
“Biết đâu… có khi ở karaoke.”
『Là ở trung tâm game đấy!』
“Cậu không sợ bị cảnh sát dắt về à.”
『Chưa có bị bắt gì hết nhé!』
Nhìn bề ngoài thì cũng chẳng lạ nếu bị bắt vì đi chơi khuya.
Giờ đã 11 giờ đêm, hoàn toàn trong khung giờ dễ bị kiểm tra.
“Rồi sao tự nhiên lại gọi điện tới nhà tớ vậy.”
『À đúng rồi. Quên mất. Hắn ta được thả rồi!』
…Hử? Hắn? Được thả?
“Là sao cơ?”
『Mình cũng không rõ, chỉ nghe nói có người đổ cả đống tiền vào lo liệu để Youki được thả.』
Cái gì!? Youki á!? [note80333]
Tên nguy hiểm đó mà được thả ra ngoài á!?
Có luật sư nào chịu bênh hắn sao… à, có kiện tụng thì tất nhiên phải có luật sư thật.
“Tức là có người đã trả tiền bảo lãnh sao?”
“Nghe bảo là ‘được thả’ nên chắc vậy rồi.”
Mức tiền bảo lãnh này hẳn không hề nhỏ đâu.
“Ai lại thả một kẻ nguy hiểm như thế chứ.”
“Đúng là rắc rối lớn rồi.”
『Thật đó. À, bạn trai mình tới rồi,cúp máy nhé.』
“Ơ, khoan đã–!”
“Ngắt rồi. Nói bạn trai thì chắc đang hẹn hò với Alex.”
“Có thể lắm.”
Vừa chuẩn bị bước vào cuộc sống hạnh phúc, thì lại nghe tin cái thứ sâu bọ đó được thả ra.
“May là dù trả tiền bảo lãnh thì cũng vẫn có rất nhiều hạn chế, nên sớm muộn gì hắn cũng tiêu thôi.”
“Mong là thế.”
…Này Saki, đừng nhìn xa xăm để trốn tránh thực tại nữa.
Tôi cũng muốn trốn thật, nhưng giờ việc xác nhận mới là quan trọng.
“À không, bà dì nát rượu có nói: chỉ cần hắn mà gặp anh, gặp Saki, hay gặp đám đàn em thì lập tức coi như vi phạm.”
“Thật vậy à?”
“Anh vừa nhắn hỏi rồi. Dù gặp thằng anh trai đang bị đình chỉ học cũng bị tính là vi phạm.”
“Ra là vậy.”
Dù được thả trong lúc đang xét xử, nhưng không có nghĩa là hắn đã được tha thứ.
Với tính cách của hắn thì chắc giờ đang lên kế hoạch trả thù rồi.
“Họ bảo nếu hắn tiếp cận thì phải báo ngay để họ làm việc với người phụ trách hắn.”
“Làm vậy thì hắn sẽ bị bắt lại à?”
“Đúng rồi.”
Chắc tạm thời phải cảnh giác cao độ rồi.
Không thể đùa được, chuyện này bắt đầu phiền phức thật rồi.
“À, có tin bổ sung kìa.”
“Tin bổ sung?”
“Chồng của dì đã kết thúc điều tra rồi. Trong lúc điều tra cũng vớ được thông tin liên quan đến việc hắn được bảo lãnh.”
“Ồ, không ngờ cũng giỏi gớm nhỉ?”
“Có vẻ vậy.”
Kết quả là trong nhà Wadachi cũng có người có bằng luật sư.
Tiền bảo lãnh là do người đó chuẩn bị.
““Ugh…””
Nhà đó đúng là phá bĩnh tới cùng luôn ha…
___________________________________________
Bọn cản đường thì đi mà bị ngựa đá cho rồi đi(´・ω・`)

