Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]

Chương 78: Một ngày cảm nhận rõ sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần

2025-09-07

10

※ Có chút yếu tố ecchi, có thể sẽ bị chỉnh sửa.

___________________________________________

Vợ tôi một khi đã quyết định thì cho dù ai phản đối thế nào cũng sẽ thực hiện cho bằng được. [note79996] 

Đôi lúc cũng có chút do dự, nhưng hễ đã quyết rồi thì sẽ lao thẳng tới bằng tất cả khí thế.

Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ điều đó như hôm nay.

“To thật nhỉ.”

“Bụp!”

Cô ấy nói cái đó khi nhìn thấy cái gì vậy?

Saki, người đang ngồi bên cạnh, tựa đầu lên vai phải tôi trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Liếc mắt sang thì thấy bộ ngực cô ấy khẽ rung theo làn nước, còn bản thân thì dùng hai tay che đi phần trên ngực và phần dưới, hình ảnh đó thật sự khó phai.

Khi cô ấy bước vào bồn tắm lộ thiên, trong khoảnh khắc được ánh trăng rọi chiếu, tôi đã nghĩ cô ấy hệt như một nữ thần.

Saki để lại ấn tượng mạnh đến thế.

Ngay khi tôi cười, cô ấy liền bật mí.

“Mặt trăng to quá nhỉ.”

“Ờ… ừ ha.”

Ra là ý đó à, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Saki, tôi mới hiểu thế nào là bị “người ta nhìn thấy”.

Vì vậy, như để đáp lễ và cũng để che giấu sự ngượng ngùng, tôi khẽ thì thầm một câu.

“Trăng hôm nay thật đẹp.” [note79997]

“A…!”

Tôi đã nhiều lần nói “anh yêu em” với Saki, nhưng cơ hội để thốt ra trong tình huống như thế này thì chẳng mấy khi có được.

Cùng nhau cảm nhận hơi ấm của dòng nước, cùng nhau ngước nhìn vầng trăng - trông chẳng khác nào một đôi vợ chồng thực sự.

Chắc hẳn điều này cũng đã trở thành một kỷ niệm đáng nhớ.

“Aki-kun, anh thật không công bằng.”

“Chính Saki mới là người chọn tắm chung từ đầu đấy chứ.”

“U…”

Saki cúi mặt xuống đầy xấu hổ.

Đôi tay vốn che ngực đã hạ xuống, cô lấy tay che mặt, khiến tôi thoáng giật mình.

Bởi dưới ánh trăng, tôi đã lỡ nhìn thấy.

Chỉ là…

(Vừa nhìn thấy đã khiến mình nhớ lại sao…)

Không chỉ thân dưới, mà cả trái tim tôi cũng đột nhiên lắng xuống.

Người con gái bên cạnh đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi bằng một hành động đầy dũng cảm.

Và ngay lúc này, tôi có nghĩa vụ phải đáp lại sự dũng cảm ấy.

Ấy vậy mà, những ký ức trong quá khứ lại khiến nỗi sợ làm tổn thương cô ấy trỗi dậy, lấn át hết thảy.

(Chuyện của Lisa [note79998] lại xuất hiện vào lúc này…)

Chưa bao giờ tôi lại muốn dứt khoát với quá khứ như hôm nay.

Mang trong lòng sự bất an, tôi chợt muốn hỏi Saki.

“Saki.”

“Có chuyện gì vậy?”

"Anh biết đây không phải là lúc thích hợp để hỏi, nhưng anh có thể hỏi em một điều không?"

“Ừm… được.”

Tôi giải thích lại lý do tại sao tôi không muốn làm cô ấy tổn thương.

“Ể? Đó là người có cái mối quan hệ dây dưa với Alex mà anh kể trước đây phải không?”

“Ừ, trong mối quan hệ đó… chắc chắn sẽ bị tổn thương, em hiểu chứ?”

“À… ừm. Chỉ nghe thôi cũng đã thấy rồi, chắc đau đớn lắm nhỉ.”

“Nghe vậy rồi… em không thấy sợ sao, Saki?”

“Cũng tùy vào đối tượng nữa. Dù có đau đớn đi chăng nữa, nó vẫn có thể trở thành một kỷ niệm cả đời mà.”

Một kỷ niệm cả đời sao.

Có người thì giữ được ký ức đẹp, nhưng cũng có người chỉ còn lại vết thương không bao giờ lành.

“E… em cứ nói tiếp đi.”

“Đối với em thì ngoài Aki-kun ra thì không còn ai khác. Cho nên nếu là điều Aki-kun mong muốn, cho dù có đau đến mấy, em nghĩ mình cũng sẽ chịu được. Giống như hôm nay đi xe đạp làm em sưng cả mông, nhưng vì mong muốn được ở bên nhau nên em mới chịu đựng được đấy.”

“Ra vậy…”

Con gái đúng là mạnh mẽ hơn con trai về mặt tinh thần.

Tôi thật sự muốn học được phần nào từ họ.

“Người đó chắc cũng đau khổ lắm, nhưng vì coi trọng anh nên mới chọn rời xa đấy chứ?”

“Coi trọng… sao?”

“Ừ. Cô ấy sợ đàn ông. Nhưng vì coi trọng bạn bè nên không muốn vì hành động của mình mà làm tổn thương mọi người. Và cũng không muốn trở thành gánh nặng, nên mới lựa chọn rời đi. Đấy là cách nhìn của em thôi.”

“Gánh nặng, à…”

Đúng thật, tuy mạnh mẽ nhưng cô ấy cũng rất biết nghĩ cho bạn bè.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại tôi mang vào bồn tắm bỗng sáng lên.

Tôi vội lấy tay che camera rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Hử? Từ Alex.”

“Có chuyện gì sao?”

“Về Lisa… chính là cô gái mà anh vừa kể đấy.”

“Cô ấy thì sao?”

Ngay giữa lúc tôi đang nói, thì tin nhắn báo cáo tình hình mới được gửi tới.

“Cưới rồi đấy. Gặp được một mối nhân duyên tốt, giờ đang mở quán cơm gần trường đại học.”

“Hả?”

Tin này thật sự làm tôi choáng váng.

Vì cô ấy đã vượt qua được và đi đến hôn nhân.

“Nghe xong tự dưng thấy mọi lo lắng của mình thật vớ vẩn. Cảm giác như bận tâm vô ích vậy.”

“A, anh lấy lại tinh thần rồi kìa?”

“Thực dụng thật đấy. Con trai của ta.” [note79999]

“Thật luôn đấy.”

Chắc nguyên nhân là do bộ ngực của Saki đang cọ vào cánh tay tôi.

Cả hai chúng tôi sau khi đã được sưởi ấm vừa đủ,

“Ra thôi nhỉ. Chắc chăn nệm cũng đã được trải sẵn rồi.”

“Ừm!”

Chúng tôi cùng bước ra khỏi bồn tắm lộ thiên, chẳng còn bận tâm ngại ngùng nữa.

Dù vấn đề đã được giải quyết, nhưng không có nghĩa chỉ cần thuận theo dòng cảm xúc là xong.

Vẫn còn những điều không thể gạt bỏ đơn giản như vậy.

“Có thể anh hơi nhát, nhưng tối nay chỉ ngủ chung thôi nhé?”

“Em biết mà. Em cũng nhát như anh thôi.”

“Vậy em có thể để anh ngắm cơ thể trần trụi của em không?”

“Được chứ. Nhưng hiện tại thì đây là giới hạn của em rồi.”

Tôi vòng tay ôm lấy eo Saki, dìu cô vào bồn tắm trong nhà để khỏi trượt ngã.

“Dù là giới hạn, nhưng em vẫn để lộ da thịt cho anh nhỉ.”

“Với Aki-kun thì em muốn được cởi mở mà.”

“Thế thì ở nhà cũng sẽ cởi mở luôn sao?”

“Những ngày đèn đỏ thì chịu thôi.”

“Anh xin kiếu mấy vụ máu me đó.”

“Con trai đúng là yếu bóng vía với máu nhỉ.”

“Cũng có mấy thằng bệnh hoạn thích đấy.”

“Đừng nhắc đến mấy chuyện kinh tởm đó chứ!”

Lỡ chạm vào chủ đề nhạy cảm, nhưng không hiểu sao cuộc trò chuyện này lại vui đến lạ.

Được cùng người con gái mình yêu, trong tình trạng trần truồng, mà vẫn đùa giỡn vô tư - đúng là một mối quan hệ khó hiểu.

“Lạ nhỉ, chẳng thấy chút gì gọi là gợi dục hết.”

“Anh cũng thấy nó rất tự nhiên.”

“Như kiểu chỉ là sự nối dài từ hồi còn nhỏ vậy?”

“Chắc là thế. Trừ việc bây giờ anh… sung sức hơn.”

“Cơ thể em làm anh hăng hái quá còn gì!”

Ngày bé bọn tôi cũng từng tắm cùng nhau mà.

Chỉ khác ở chi tiết cơ thể đã thay đổi, còn bản chất giữa hai đứa vẫn chẳng thay đổi gì.

“À này, Aki-kun.”

“Có chuyện gì sao?”

“Anh có muốn lau người cho nhau không?”

Vẫn không đổi, nhưng có những chỗ tôi lại muốn thay đổi.

Hồi nhỏ chúng tôi cũng từng làm vậy.

“Lau thì thôi. Lý trí của anh chịu không nổi đâu.”

“Nhưng anh đã sờ mông em rồi còn gì?”

“Cái đó là hành động y tế!”

“Thật thế à~?”

“Đừng có nói kiểu vô hồn thế chứ.”

Chỉ cần nhớ lại thôi là tay tôi lại muốn chạm vào, nhưng tôi đã đè nén được bằng ý chí.

Tôi lau khô người rồi sấy tóc.

“Em cũng phải lau khô cho kỹ, kẻo cảm lạnh đấy.”

“Em biết rồi mà. À, vẫn còn ướt. Em đi rửa lại!”

“Những lúc thế này em lại thoải mái quá nhỉ?”

Từng bước, từng bước, Saki dần buông lỏng.

Liệu tôi còn giữ được lý trí không đây?

“Nhìn này nhìn này! Em sạch bong rồi này!”

“Đừng có hứng lên rồi cạo luôn thế chứ!” [note80000]

“Giống hồi xưa còn gì!”

“Ừ thì đúng là vậy…”

Saki ngồi cạnh, vẫn trần truồng mà sấy tóc.

Tự dưng tôi lại thấy hơi… tụt mood.

“Ít nhất cũng quấn khăn tắm đi chứ?”

“Anh ngại à?”

“Ngại thì không, nhưng mắt thì sướng lắm.”

“Thế thì tốt rồi còn gì.”

Chỉ có điều…

Tôi cũng không biết mối quan hệ này sẽ kéo dài được đến bao giờ.

“Nếu một ngày Saki bị người khác cướp mất thì anh sẽ thế nào nhỉ?”

Chỉ vì cơn bất an thoáng qua mà tôi lỡ buột miệng.

Và câu nói đó đã đánh thức con thú trong bản năng của Saki.

“Aki-kun. Anh nói nghiêm túc đó hả?”

“Ơ… không, chỉ là giả định thôi mà.”

“Dù là giả định thì cũng không được nhắc lại!”

“V… vâng.”

Con thú trong lòng Saki - chủ nhân của tình yêu nặng trĩu ấy.

Một phần bản tính thật sự đã lộ ra, khiến cô trở nên đáng sợ.

“Em tuyệt đối không cho phép ai khác chạm vào cơ thể mình ngoài Aki-kun đâu!”

“Nh-nhưng… còn những kẻ hèn hạ chờ lúc người ta ngủ để tấn công thì sao?”

“Này, anh biết tư thế ngủ của em rồi mà, đúng không?”

“À…”

Quả thật, Saki có dáng ngủ rất tệ.

Tùy vào người nằm cạnh mà hậu quả sẽ khác nhau. Shun (anh trai của Saki) hồi nhỏ từng ăn trọn cú đá vào hạ bộ.

Kashiwamochi (Ruri) thì lĩnh trọn một tuyệt chiêu.

Trong buổi dã ngoại ở trường, chỉ riêng Saki bị cho ngủ riêng.

Thói quen ngủ tệ đến mức đó, và ngay đêm qua, tôi cũng bị cô ấy “tấn công”.

Lúc cuối thì cô ấy lẩm bẩm “no rồi” rồi mới buông tôi ra.

“Dù em không có ý thức, nhưng ai mò vào lúc em ngủ chắc chỉ có nước chết thôi đấy?”

“Chết kiểu như… dòng giống tuyệt diệt nhỉ.”

Đúng là phiên bản nữ của mấy nhân vật trong manga hay tấn công người khác lúc ngủ.

Saki khi ngủ chẳng khác nào một con thú.

Nghĩ kỹ thì, kẻ nào tấn công mới là người chắc chắn mất mạng.

(Ngủ chung thế này thì không sợ bị NTR, nhưng vẫn không được lơ là…)

Vì kẻ xấu cũng có kẻ mạnh và kẻ yếu.

Khi tôi cùng Saki mặc yukata trở lại phòng,

“Này, Saki?”

“Ừm, chuẩn bị kỹ quá ha.”

“Nhưng thiếu mất một món.”

“Để em ra méc mẹ ngay!”

Saki liền chạy ra quầy lễ tân.

“Bố mẹ Saki lo xa quá mức rồi. Họ mong có cháu đến vậy sao?”

Nếu mong thì họ nên mong có cháu nội hơn là cháu ngoại chứ.

Chủ tịch với Shun thì chắc sẽ có sớm thôi.

Bằng chứng là…

“Anh biết không, anh trai em đang đi tuần trăng mật ngay phòng bên cạnh đấy.”

“Thật hả!?”

Chẳng hiểu sao lại ở cùng nhà trọ.

“Em còn nhắn anh ấy: ‘Cố gắng nhé, đừng để kiệt sức’ nữa cơ.”

“Có cô em gái lo cho chuyện chăn gối của mình thì…”

Nghe cũng chẳng dễ chịu gì đâu.

Chúng tôi chui vào chăn sớm một chút và nằm xuống.

“Mà bố em cũng tệ ghê.”

“Ờ, từ lúc nghe anh nói là lên kế hoạch luôn.”

“Cả hai người kia cũng bảo là quyết định đột ngột.”

“Có lẽ ông ấy muốn đẩy nhanh chuyện của một trong hai cặp.”

“Đẩy nhanh… chuyện gì cơ?”

Tôi liền lấy vật đặt ở đầu giường giơ cho Saki xem.

“Con cái.”

“À…”

“Chuẩn bị đúng một cái, rõ ràng là có ý đồ.”

“Ừ… cũng đúng.”

Nếu là hội trưởng thì chắc sẽ chuẩn bị cả đống, nhưng trong nhiệm kỳ thì tránh mang thai là tốt nhất.

Không khéo còn mất chức nữa.

“Nếu giờ bắt đầu thì tầm tháng ba hoặc tháng tư sẽ sinh.”

Tất nhiên, chỉ khi dính ngay lần đầu.

“Nhưng nghĩ kỹ thì tụi mình cũng chưa được. Còn đang đi học mà.”

“Hội trưởng cũng thế thôi. Bụng to ra thì làm sao mà giấu nổi.”

“Chuẩn luôn.”

Dù thế nào thì cũng còn nhiều nỗi lo phía sau.

Trong trường thì không, nhưng ngoài trường thì còn vô số.

“Với tụi mình, giờ là thời gian vun đắp tình cảm, chẳng việc gì phải vội cả.”

“Ừm. Được ngủ trong vòng tay ấm áp của Aki-kun cũng chỉ có bây giờ thôi.”

Đúng vậy, chỉ bây giờ.

Về nhà thì lại ngủ riêng phòng.

Nếu Saki muốn thì có thể ngủ chung, nhưng chắc hiếm lắm.

“Su… su…”

“Ngủ rồi à.”

Vậy là đến lượt tôi.

Tôi cũng phải chuẩn bị tâm thế để ngủ thôi.

(Lý trí của mình… liệu có chịu nổi không đây?)

§

Sáng hôm sau.

Tôi tỉnh giấc bởi những tiếng rên rỉ ồn ào từ phía hội trưởng vọng qua bức tường.

“Thức trắng đêm à? May mà chỗ này là khu riêng biệt.”

Quay sang bên cạnh, tôi thấy cảnh tượng cũng náo loạn không kém.

Saki trần truồng, quần áo vứt lung tung.

Nhìn vào cũng tưởng như vừa “xong chuyện”.

Tôi khẽ dịch mông Saki để kiểm tra ga giường, may mà vẫn còn nguyên vẹn.

“Không có vết máu. Nghĩa là trong lúc ngủ không bị tấn công.”

Nói thì dễ, nhưng nhìn lại “thằng nhỏ” của tôi thì chẳng ai tin cả.

Khi tôi chạm nhẹ vào cái mông đã bớt sưng của Saki, cô ấy khẽ cựa mình.

“Ưm…”

“Dậy thôi nào, sáng rồi.”

“Hử… sáng? Chào buổi sáng, Aki-kun.”

“Khuôn mặt lúc ngủ của em đáng yêu thật.”

“Bịch!”

Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến Saki tỉnh hẳn.

“Lạnh da quá… à, ừm,  cơ thể em… chẳng có gì đẹp đẽ đâu…”

“Không đâu, rất đẹp mà.”

“Th- thật sao? Cảm ơn anh.”

Yukata tuột ra, cơ thể cô lộ rõ.

Không khen là đẹp thì còn nói gì được nữa.

Khi định bước ra ngoài thì,

“Nếu lạnh thì ta vào tắm lại nhé.”

“Ừ. Mình vào chung chứ?”

“Đương nhiên.”

Thế là tôi đề nghị một bữa tắm sáng.

“Dễ chịu quá. Mà… anh hăng hái ghê ha.”

“Đấy là phản ứng sinh lý thôi.”

Khi cả hai đang ngâm mình bàn bạc về lịch trình hôm nay thì,

“Hai người đó… vẫn sung sức ghê nhỉ.”

Một giọng đầy ngượng ngùng vọng sang, không biết có nên nghe không nữa.

“Họ không biết xấu hổ là gì à?”

“Chắc vậy?”

Chúng tôi ra khỏi bồn, thay đồ đạp xe, gấp gọn yukata, chuẩn bị sẵn sàng.

Rồi mang theo đồ quý giá, cùng nhau xuống ăn sáng.

Ăn xong trở lại phòng, tiếng rên rỉ kia vẫn còn tiếp diễn.

“Vẫn còn à.”

“Hội trưởng đúng là sung sức ghê.”

___________________________________________

Hội trưởng, vất vả rồi ha (´・ω・`)

Ghi chú

[Lên trên]
Yes, “ 俺の嫁 ” - vợ tôi
Yes, “ 俺の嫁 ” - vợ tôi
[Lên trên]
“月が綺麗だな” - Tsuki ga kirei da na
“月が綺麗だな” - Tsuki ga kirei da na
[Lên trên]
Có vẻ là nhỏ nyc của Alex, cứ tưởng nyc của main chứ, tí toi
Có vẻ là nhỏ nyc của Alex, cứ tưởng nyc của main chứ, tí toi
[Lên trên]
Nguyên văn là「現金だな。俺の子息」. Ở đây “現金だな” (genkin da na) là cách chơi chữ.「元気」 (genki) = khỏe, phấn chấn.「現金」(genkin) = thực dụng, dễ thay đổi thái độ (kiểu mới đó buồn mà giờ nghe tin tốt thì phấn khởi ngay). Còn “俺の子息” (ore no shisoku): Nghĩa gốc là “con trai của ta”, nhưng ở đây ngầm chỉ “cậu nhỏ”. Có thể dịch nôm na thành “Đúng là thằng nhóc nhà anh thực dụng ghê.”
Nguyên văn là「現金だな。俺の子息」. Ở đây “現金だな” (genkin da na) là cách chơi chữ.「元気」 (genki) = khỏe, phấn chấn.「現金」(genkin) = thực dụng, dễ thay đổi thái độ (kiểu mới đó buồn mà giờ nghe tin tốt thì phấn khởi ngay). Còn “俺の子息” (ore no shisoku): Nghĩa gốc là “con trai của ta”, nhưng ở đây ngầm chỉ “cậu nhỏ”. Có thể dịch nôm na thành “Đúng là thằng nhóc nhà anh thực dụng ghê.”
[Lên trên]
Cạo cái gì cơ!?
Cạo cái gì cơ!?