Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]

Chương 77: Đôi khi cần phải có sự gan dạ

2025-09-06

5

Độ ngọt cao (so với tiêu chuẩn thông thường của tác giả).

___________________________________________

Vừa ôm cái mông đau, tôi vừa tới được điểm đến đầu tiên.

“K-khá là ảnh hưởng tới mông đấy nhỉ?”

“Đến nhà trọ thì mình dùng thuốc bôi nhé?”

“Cái đó… Aki-kun sẽ bôi cho em…”

“Mông thì em tự bôi đi!”

Đâu cần phải từ chối dứt khoát thế chứ…

“Eeh–! Anh bôi cho em đi mà!”

“Thật hả. Anh chạm không sao đấy chứ?”

“Không sao! Con gái đã nói thì không rút lời!”

“Rồi rồi, anh hiểu rồi.”

Tốt quá rồi.

Tôi đã có được cái cớ chính đáng để được cậu ấy chạm vào.

Có hơi ngượng một chút, nhưng tôi nghĩ mức độ thân mật thế này là cần thiết.

Điểm đến đầu tiên là một quán ăn.

Đúng giờ trưa nên bọn tôi ghé vào.

Xe đạp có chỗ để riêng ngay trong quán, chỉ cần dựng vào đó là xong.

“Đau quá!”

“Ngồi từ từ thôi.”

“Ừm.”

Chạm vào mông thì thấy hơi sưng.

Rõ ràng không cần mặc đồ lót mà sao vẫn ra nông nỗi thế nhỉ?

Trong lúc chờ đồ ăn, chúng tôi trò chuyện về cảnh vật trên đường đi.

“Hoa hướng dương đẹp thật đó.”

“Ừ. Anh muốn được chụp ảnh Saki ở giữa cánh đồng hoa đó.”

“Thế à? Anh nói dọc đường thì được rồi mà.”

“Lần này anh đã lên lịch trình sẵn rồi. Có mong muốn thì cũng khó mà thay đổi.”

“Vậy à. Thế thì khi trưởng thành, có ô tô rồi thì mình ghé qua cũng được nhỉ.”

“Ừ, lần sau làm thế đi. Đi ô tô thì phạm vi di chuyển cũng rộng hơn.”

Mang xe đạp đi bằng tàu cũng thú vị, nhưng lái ô tô tới thẳng nơi rồi chạy vòng quanh cũng hay.

Một lúc sau đồ ăn được mang ra, cả hai cùng thưởng thức bữa trưa ngon lành.

“Tempura này ngon quá!” [note79956]

“Vận động xong thì ăn được nhiều nhỉ.”

“Ừ!”

Thanh toán xong, chúng tôi tiếp tục di chuyển tới điểm đến tiếp theo.

(Vẫn hơi đau, nhưng phải cố nhịn, cố nhịn thôi!)

Để tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian bên Aki-kun, mình phải gắng sức chịu đựng.

Có lẽ Aki-kun lo cho cái mông của tôi nên thỉnh thoảng lại dừng lại.

“Đừng cố quá nhé.”

“Ừm. Cảm ơn anh.”

“Em muốn nghỉ một chút không?”

“Vậy có được không?”

“Một chút thì không sao.”

“V-vậy à? Ừm, cảm ơn anh.”

Tôi xuống xe, đứng lên và chạm vào mông.

(Vẫn còn đau thật.)

Một lát sau thì thấy đỡ hơn, nên bọn tôi lại tiếp tục di chuyển.

“Sắp đến rồi.”

“Sắp đến gì cơ?”

“Kem!”

“!? Kem á!”

Điểm đến tiếp theo là quán cà phê.

Aki-kun gọi espresso, rót lên kem vani rồi ăn.

Còn tôi thì gọi parfait trái cây theo mùa.

“Độ ngọt này ngấm cả vào cơ thể luôn.”

“Ngon thật đấy!”

Dù mục tiêu ban đầu là giảm cân, thế mà dọc đường cứ ăn liên tục, lạ thật.

À không, nhầm rồi! Lần này mục tiêu là hẹn hò cơ mà!

Nên món tráng miệng này hoàn toàn không có vấn đề!

““Cảm ơn vì bữa ăn!””

Sau khi ăn xong, chúng tôi hướng tới điểm đến cuối cùng.

Đó là nhà trọ mà chúng tôi sẽ nghỉ lại.

Mặc dù mông vẫn còn đau, nhưng tôi đã dần quen với việc đạp xe.

Và rồi, khi dừng lại ở đèn đỏ–

“Anh đoán là nhờ thể lực và khả năng giữ thăng bằng của Saki nên em mới quen nhanh như vậy.”

Aki-kun khẽ thì thầm một câu đầy ẩn ý.

“Ể? Ý anh là…?”

“Giờ thì em đã có thể đạp trơn tru rồi.”

“Thật sao? Em chẳng để ý gì luôn.”

…Thật sự tôi chẳng để ý gì… ngoài cảm giác đau ê ẩm ở mông.

“Vì em vẫn bám theo được tốc độ chạy thường ngày của anh mà.”

“Thường ngày…?”

“Lúc đầu anh cố ý chạy chậm để em đỡ vất vả đó.”

“Thật vậy sao?”

Tôi hoàn toàn không nhận ra được.

“Giờ thì anh đã chạy như bình thường rồi, nên từ ngày mai chắc mình có thể đi được nhiều nơi hơn đó.”

Aki-kun vừa nói vừa nhấc cặp kính thể thao lên, nở nụ cười.

C-cái nụ cười này, gian lận quá!

Đã vậy lại còn đang đổ mồ hôi nữa, càng thêm quyến rũ!

“Có chuyện gì à?”

“Không… không có gì.”

Nguy hiểm thật.

Tí nữa thì phấn khích quá mà ướt mất rồi.

Dù sao thì cũng có mang theo đồ thay, nhưng đó là đồ cho ngày mai.

Lại còn là bảo vật do Aki-kun mua cho, phải trân trọng giữ gìn chứ.

Đèn tín hiệu chuyển màu, chúng tôi lại hướng về phía nhà trọ.

Xe đạp được tháo rời, bỏ vào túi rồi mang vào quầy lễ tân.

“Tôi là Shiraki Saki, đã đặt phòng rồi. Đây là người đi cùng tôi.”

“Chào mừng tiểu thư đã đến.”

…Hả? Sao lại là tên tôi?

Với lại, tiểu thư là sao?

“Aki-kun?”

“Lần này dùng tên của Saki thì hợp hơn.”

“Ý anh là sao?”

“Chỗ này là một trong những nhà trọ do bố em quản lý.”

“Hả?”

Ờm, tức là…

“Đã là con gái cưng thì làm sao anh có thể để em ở chỗ trọ không rõ lai lịch được.”

“À… ra vậy.”

Tức là dùng tên tôi đặt phòng, đồng thời cũng để báo cho bố biết đã đến nơi?

“Đừng nói là…?”

“Anh vẫn gửi tin nhắn về mỗi khi đến một điểm dừng. Vì ông lo lắng cho em lắm đó.”

“V-vậy à.”

“Đây là lần đầu em đi road bike mà. Nếu có chuyện gì thì gay lắm.”

“Ra vậy.”

Bố đúng là quá nuông chiều tôi rồi!

Nhưng… cảm ơn vì đã lo lắng cho con.

Đi qua quầy lễ tân, chúng tôi đến phòng riêng.

Phòng ở còn sang trọng hơn tôi tưởng.

“Nếu có gì cần xin cứ gọi, tiểu thư.”

Nữ nhân viên nói vậy rồi rời đi.

“Vậy là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bố em nhỉ?”

“Không, không phải đâu.”

“Không phải?”

Không phải là sao chứ?

“Người chọn nhà trọ là anh. Sau khi đặt phòng, bố em mới liên lạc lại, rồi anh với ông ấy mới bàn bạc.”

“Ý là… Aki-kun và bố em đã cấu kết với nhau nhỉ?”

“Nói vậy thì hơi khó nghe, nhưng đại khái thì đúng là vậy.”

Thật sự thì… Aki-kun cũng không kém gì bố tôi.

Đi hẹn hò đạp xe mà cũng báo cáo cho bố tôi sao?

Bố thì khỏi nói rồi, lúc nào cũng xen vào.

Tôi chỉ còn biết thở dài trách móc.

“Những chuyện thế này thì nói trước đi chứ? Làm em hết hồn đó!”

“Anh xin lỗi.”

Tôi không hợp với mấy trò bất ngờ đâu.

Tùy nội dung mà tôi còn phát cáu nữa ấy chứ.

Nhưng, cũng nhờ bố mua cho xe đạp mà tôi mới được đi hẹn hò thế này, nên chắc phải biết ơn mới đúng.

Chúng tôi dựng xe đạp ở lối vào rồi bước vào căn phòng rộng rãi.

Đặt hành lý sang một bên, tôi cầm lấy bộ yukata.

“Vậy thì, anh ra bên kia nhé.”

“M-mình cùng thay đồ đi…”

“Ể!?”

Dù gì cũng ở chung mà, tôi nghĩ chẳng cần khách sáo làm gì.

Hơn nữa…

“Anh không quên chuyện bôi thuốc cho mông em đấy chứ?”

Đã có mục đích rõ ràng rồi thì đâu thể để anh trốn được.

“A-à, phải rồi nhỉ...”

Thế là cả hai cùng cởi bộ đồ đạp xe trong cùng một phòng.

Mông của Aki-kun cũng lộ ra, coi như tôi được lời rồi.

Cậu ấy mặc đồ lót rồi khoác yukata vào.

Bộ đồ vừa thay xong thì để vào ba lô.

Còn tôi thì chống tay, hơi ưỡn mông ra, chờ Aki-kun bôi thuốc trước khi mặc đồ lót.

“Đây, bôi cho em đi!”

Xấu hổ quá đi! Nhưng hết cách rồi.

Dù sao tôi cũng đã dùng tay phải che lại chỗ quan trọng.

“T-tư thế này… gợi cảm quá rồi…”

“Vậy à? Thế thì tốt rồi...”

Sau đó, đôi tay dịu dàng bắt đầu bôi thuốc cho tôi.

Nhẹ nhàng, từng lớp, đều đặn khắp nơi, mới chỉ vậy mà cảm giác đau cũng đã dịu bớt rồi.

Xong xuôi, tôi mặc lại đồ lót.

Aki-kun thì đi rửa tay trong nhà tắm.

Không phải vì tôi bẩn đâu nhé!

Chỉ là có thuốc dính lại trên tay thôi!

Thay xong yukata, chúng tôi ngồi xuống, thưởng thức tách trà và thả lỏng người.

“Lát nữa mình đi dạo qua cửa hàng lưu niệm không?”

“Để mai đi thì hơn. Giờ chắc cũng sắp đóng cửa rồi.”

“Ừ nhỉ. Vậy để mai đi.”

Căn phòng im ắng lạ thường.

Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng shishi-odoshi (ống tre hứng nước gõ đá).

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để tận hưởng rồi.

Bởi vì chuyến đi này, chúng tôi đã tự mình lên kế hoạch, cắt đứt mọi liên lạc bên ngoài.

Tôi thử mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn từ Ruri và mấy đứa bạn chất đống.

“Rủ đi karaoke à… nhưng chịu thôi.”

“Là Kashiwamochi (Ruri) à?”

“Ừ. Bảo là bạn trai bận, nên rủ em đi chơi.”

“À, Alex đang trong kỳ thi giữa kỳ nhỉ.”

“Sinh viên đại học vất vả ghê.”

“Được cái nghỉ cũng dài.”

À phải, Aki-kun từng trải qua rồi mà.

Tôi chợt nhớ ra một điều liền hỏi Aki-kun.

“Mà sang năm anh tính sao?”

“Sang năm?”

“Mọi người sẽ chính thức bước vào giai đoạn ôn thi đại học mà.”

“À, ra là chuyện đó.”

Tôi thì đã bỏ ý định thi vào khoa Kinh tế vì vụ việc lần trước.

Nếu đi tiếp con đường học, chắc cũng sẽ chọn theo hướng của Aki-kun.

Vậy nên tôi muốn biết dự định của cậu ấy.

“Ừm… chắc anh sẽ đi thi đại học, coi như thử sức.”

“Anh đinh chọn ngành nào?”

“Vẫn như kế hoạch ban đầu thôi, khoa Kinh tế.”

“Vẫn sẽ thi à.”

“Thi thì cũng không mất gì mà.”

Đúng là vậy thật.

Có lẽ tôi cũng cứ nộp hồ sơ, rồi tính sau.

(Giấc mơ làm vợ sẽ thành hiện thực trước khi tốt nghiệp mà!)

Với cả chuyện kia, biết đâu sẽ cần đến.

“Hiểu rồi. Nếu Aki-kun đi thi thì em cũng sẽ cố gắng!”

“Ể? Em chẳng phải nói bỏ rồi sao?”

“Lúc đó thôi. Con đường của Aki-kun cũng chính là con đường của em mà!”

“R… ra vậy.”

Có lẽ cậu ấy thấy hơi nặng nề, nhưng tôi chẳng có ý định rời xa Aki-kun đâu.

Một lát sau, các cô phục vụ mang bữa tối đến.

“Ngon quá!”

“Đồ ăn hoành tráng thật.”

Xem ra bữa tối này là do bố tôi - người lúc nào cũng chiều con gái - sắp xếp.

Chắc là muốn chúng tôi được ăn ngon.

“Được chuẩn bị theo chỉ thị từ phu nhân ạ.”

À, nhầm.

Hóa ra không phải bố, mà là mẹ.

“Bố mẹ em cưng chiều con gái quá nhỉ?”

“Ahaha… chắc vậy.”

Thôi thì chỉ còn biết cười gượng.

Sau khi phục vụ rời đi, bọn tôi bắt đầu thưởng thức bữa tiệc.

“Thịt mềm tan luôn.”

“Nước sốt thì thanh nhưng hương vị nguyên liệu lại rất đậm.”

“Cơm này em ăn được ba bát luôn.”

Ngon đến thế cơ mà.

Và rồi–

“Còn anh thì chỉ cần nụ cười khi em ăn ngon là đã đủ cho ba bát rồi.”

Aki-kun lại nở nụ cười khiến tim tôi đập thình thịch.

Không đến mức sặc cơm, nhưng thật sự nụ cười đó là phạm luật.

“Này! Đang ăn mà anh cười kiểu đó thì em lại yêu anh thêm lần nữa mất!”

“Không, câu đó phải là của anh mới đúng chứ? Vì em dễ thương quá mà.”

“Trời ạ!”

Có lẽ tôi không thể thắng Aki-kun trong khoản ăn nói.

Vậy thì coi như hòa.

Hai đứa đều lại phải lòng nhau thêm một lần nữa.

Sau bữa tối, chúng tôi nghỉ một lúc rồi tới giờ tắm.

Aki-kun vào trước, nhưng…

(Nếu cứ mãi ngại ngùng thì sẽ phản bội chính mong muốn tiến xa hơn của mình mất!)

Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi thấy bồn chồn, nên quyết định liều mình xông vào.

Aki-kun đang ngâm mình ở bể ngoài trời sau khi tắm trong phòng xong.

“Quả nhiên, nước nóng đúng là tuyệt thật.”

“Em vào cùng nhé〜”

“Vào cùng? Ể!?”

Tôi ôm chiếc khăn nhỏ trước ngực, múc nước trong chậu gỗ rồi dội lên người.

Trong phòng tắm trong nhà, tôi đã rửa sạch cơ thể rồi.

Tóc cũng đã búi lên gọn gàng.

“Em ngồi cạnh anh được chứ?”

“À… ừ.”

Aki-kun ngẩn người nhìn tôi.

Trong ánh sáng mờ, chắc là cậu ấy chỉ thấy đường nét cơ thể thôi.

Những chỗ quan trọng thì đã được chiếc khăn nhỏ che lại.

Tôi xoay người, gấp khăn gọn lại, rồi bước vào bồn nước.

Tim đập loạn xạ, tôi ngồi xuống cạnh Aki-kun.

“Này… em bất ngờ quá đó?”

“Có gì đâu. Ngực với mông em cũng cho anh xem rồi còn gì.”

“Ừ nhỉ…”

“Cả trong ảnh nữa.”

“……”

Này, sao lại im lặng ở đó chứ!?

Không lẽ cậu ấy đang nhớ lại sao…

“Mà này, mông em ổn chưa vậy?”

“Ổn rồi.”

“Thế thì tốt.”

Thế là chúng tôi im lặng, chỉ cảm nhận hơi ấm của làn nước nóng.

___________________________________________

Muốn uống espresso quá (´・ω・`)

Ghi chú

[Lên trên]
Tôm chiên xù ấy
Tôm chiên xù ấy