Trans + edit: Yuuki
——————————————————————
Đến tận mười rưỡi tối hôm đó, cả trường vẫn còn náo loạn vì tin đồn.
Tôi thì chả quan tâm lắm. Tôi cứ thế nằm dài trên giường, nghịch điện thoại trong khi đợi tới lượt sử dụng phòng tắm.
Sao tôi phải đợi ư? Vì Frost-san đang tắm chứ sao.
Rảnh quá đâm ra chán, tôi bèn đọc báo nước ngoài về bóng chày.
“Báo gì mà toàn ảnh thế này…? Đọc chả hiểu cái gì cả.”
Tôi vốn không giỏi tiếng Anh, nên thường xuyên phải sử dụng các phần mềm dịch thuật để đọc. Những phần mềm này có nhược điểm là không dịch được chữ trong ảnh - tiêu biểu là tấm ảnh trích dẫn lời phát biểu của cầu thủ.
Giờ mà nhập thủ công từng chữ vào phần mềm dịch thì chả khác nào cực hình…
Giá như có ai dịch hộ thì tốt biết mấy.
“—Này, cho tôi hỏi chút được không?”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói cọc cằn quen thuộc.
Cô ấy tắm xong rồi.
“Hỏi gì thế…?”
Tôi lo lắng, chậm rãi mở cửa.
“Này, cậu bảo tôi muốn hỏi gì à— Chờ đã, cậu sao thế? Tự dưng hành xử kì quặc vậy?”
Cơn giận hiện rõ trên khuôn mặt Frost-san.
Nhưng khi thấy tôi lúng túng ngoài hành lang, giọng cô lập tức dịu dàng hơn, từng câu từ như chứa đựng cảm giác lo lắng.
Phải chăng cô ấy không xấu tính như mọi người thường nghĩ…?
“Có gì đâu. Tại bài tập hôm nay nặng hơn mọi khi thôi.”
Phải luyện tập gấp đôi bình thường nên cơ bắp tôi đau nhói.
“Hee~, tập chăm ghê nhỉ?” - Frost-san nhìn tôi, miệng lẩm bẩm.
Rồi, khóe miệng cô cong lên thành nụ cười.
Chứng kiến thân thể tôi đau nhức như bị xé nát làm cô khoái chí đến thế sao?
Frost-san… đúng là máu S mà…
“Cậu gặp tôi rốt cuộc chỉ để nói mấy lời này thôi à?” - Tôi thúc giục Frost-san.
Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi. Đôi chân tôi đang gào thét vì phải đứng quá lâu rồi.
“À, quên mất. Này, cậu đã giải thích với mọi người thế nào về mối quan hệ giữa tôi và cậu??”
Dại rồi.
Giá như hồi nãy tôi không giục Frost-san…
Giá như hồi nãy tôi đã mặc kệ, để cô ấy quên sạch chuyện này…
“Giải thích thế nào á? Thì tôi với cậu chỉ là thành viên trong gia đình, cùng lắm là anh em thôi.”
Tất cả chỉ có vậy. Tôi không nói gì thừa thãi. Với cả Frost-san cũng đã đồng ý với cách giải thích này rồi mà.
Tôi khá thắc mắc tại sao Frost-san lại giận đùng đùng thế này.
“Trong trường có người đồn thổi là tôi đang hẹn hò và tán tỉnh cậu mỗi ngày đấy! Cậu tính giải thích chuyện này thế nào—- Thậm chí họ còn bảo là tôi âu yếm cậu ở nhà nữa chứ!!”
“Hảảảảảảảảảảả?!”
Khuôn mặt Frost-san đỏ ửng, ấm ức chất vấn, làm tôi vô thức hét lên.
“L-Là sao…!?”
“Tình hình đã nguy cấp thế này rồi mà cậu vẫn không chịu hiểu à? Tin đồn đã lan rộng ra cả lớp, thậm chí là cả trường rồi. Tôi nghe nói ai đó bên khối thể thao đã lan truyền tin vớ tin vẩn này.”
Nghe tới đây, khuôn mặt của Shouta bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
Phải chăng cậu ấy đã hiểu lầm rồi loan tin ra khắp trường?
Không, tôi khá chắc rằng cậu ấy sẽ không làm thế đâu.
Có lẽ vài người bạn quanh Shouta đã gán ghép vô căn cứ cho vui, khiến một số học sinh vô tình nghe được tin là sự thật.
“Cậu biết đấy, tôi chả tự dưng loan tin giả làm gì. Tôi có được lợi gì từ việc đó đâu?”
“Thật không thế? Rất có thể là cậu muốn hẹn hò với tôi nên loan tin giả nhằm cách li tôi với mọi người xung quanh!!”
Frost-san ngượng ngùng ôm tay, khuôn mặt đỏ ửng. Đôi mắt to, tròn của cô nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang nhìn một thằng ngốc.
Frost-san lấy đâu ra tự tin mà dám khẳng định tôi thích cô ấy nhỉ?. Phải chăng là vì nữ sinh xinh đẹp nhất trường này thường xuyên được mọi người ưu ái nên sinh tự cao chăng?
Đám con trai có người còn cố làm thân với cô bằng đủ loại chiến thuật cơ mà.
“Nếu thế thì cậu có muốn hẹn hò với tôi không? Cậu mà đồng ý thì chả có thằng con trai nào tiếp cận cậu nữa đâu?”
Giải thích làm gì cho lằng nhằng. Thay vào đó, tôi xử lí hiểu lầm này bằng cách lật ngược lại vấn đề.
“Không đời nào!!”
“Thấy chưa? Cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai mà. Tôi chả có lí do gì để cách li cậu với các bạn cùng lớp cả.”
“............”
Frost-san có vẻ chưa bị thuyết phục hoàn toàn. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Hi vọng cô ấy sẽ sớm nhận ra sự thật.
“Nhưng mọi người đang bàn tán khắp nơi, rồi đem ra làm trò cười… Tôi thực sự, rất, rất ghét…”
Chắc Frost-san đã ngộ ra rằng tôi không có lỗi trong vụ việc này, bởi cô đã thành thật bộc lộ cảm xúc khó chịu với tôi.
Tôi cũng hiểu được phần nào cảm giác của cô ấy. Con gái mà, bị thiên hạ đem ra bàn tán như thế thì ai mà thoải mái cho được.
Đến tôi con thấy khó chịu nữa.
“Haizz, kệ mấy cái tin đồn lảm nhảm đó đi. Tôi cũng phát cáu vì bị các bạn trong lớp ghen tị. Nói chung là cũng khổ, chẳng kém gì cậu đâu.”
“Ara, tự hào về bản thân ghê nhỉ?”
“...........”
Lạ thế, tôi tưởng cô ấy đang chia sẻ cảm giác khó chịu mà cô đã phải trải qua cơ mà? Sao lại thành ra thế này?
Không, có lẽ đây là cách mà một số người giải tỏa căng thẳng, từ đó yêu quý bản thân mình hơn.
“Ờ, mà cậu cũng kém gì. Chỉ đổi họ cái thôi mà cả trường hỗn loạn rồi.”
Bị Frost-san mỉa mai mà tôi đâm ra khó chịu. Tôi đáp lại bằng giọng nói có phần châm chọc.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là—-
“Hỗn loạn vì đó là họ của cậu, đúng không?”
Frost-san nheo mắt lại, tỏ vẻ không hài lòng.
“Eh…?”
Là sao? Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Cậu không thể nào giành được suất bắt bóng chính thức nếu không nhanh nhẹn, không chơi bóng tốt, đúng chứ?”
Tôi bị Frost-san đem ra làm trò cười.
Lạ thật, sao cô lại làm thế?
Không chỉ vậy—-
“Sao cậu biết tôi là cầu thủ bắt bóng?”
Tôi chưa bao giờ kể với Frost-san cơ mà??
Vậy… làm thế nào mà Frost-san biết được??
“Ah—!”
Frost-san hoảng loạn, thở dốc.
『I just happened to hear people talking about it...!』[note80720]
Frost-san lắp bắp nói tiếng Anh, đủ để tôi cảm nhận được cô ấy đang hoảng đến mức nào.
Nhưng… có gì không ổn đâu mà phải hoảng vậy?
“Tôi chả hiểu cậu đang nói cái gì cả. Mà sao cậu lại hoảng thế…?” - tôi tò mò hỏi cô ấy.
『It’s not that I’m interested in you or that I knew you from watching you at all, don’t get me wrong...!』[note80721]
Đương nhiên rồi, bộ não tôi không thể dịch được câu vừa rồi. Nói chung là chả hiểu gì sất, vì Frost-san đang liên tục bắn tiếng Anh “nhanh hơn cả gió”, một phần cũng là vì tôi vốn kém môn tiếng Anh.
“Nếu cậu không bình tĩnh lại thì Jessica-san sẽ không vui đâu.”
Frost-san nói tiếng Anh to đến mức nếu tôi không ngăn lại thì kiểu gì Jessica-san cũng phát hiện.
Đúng như dự đoán, Frost-san rất sợ mẹ. Cô thở hổn hển, cố giữ im lặng.
Rồi, đôi mắt long lanh ấy ngượng ngùng hướng về phía tôi, gò má ửng hồng.
“... Đâu phải lỗi tôi…”
Thì tôi đã làm gì cô đâu? Cô tự nghĩ lung tung rồi tự hoảng loạn ấy chứ.
Tôi chả làm gì sai nên nghe Frost-san nói vậy, tôi cũng không biết đáp lại thế nào. Tôi bèn lấy điện thoại ra xem.
Và rồi—
“Có phải…”
Chẳng hiểu sao, Frost-san vẫn nhận ra ánh nhìn của tôi. Cô lập tức ngó vào chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay, nghiêng đầu với vẻ nghi hoặc.
“Gì thế?” - tôi hỏi.
“Tiếng Anh ấy, cậu hiểu mà, đúng không…?”
Frost-san tưởng tôi giỏi tiếng Anh sau khi nhìn thấy thứ ngôn ngữ này xuất hiện trong bài báo tôi đang đọc.
“Không, tôi chả hiểu đâu. Nhờ chức năng dịch sang tiếng Nhật của web mà tôi mới đọc được.”
“Nhưng đây chẳng phải là tiếng Anh sao?”
Frost-san chỉ vào điện thoại, khuôn mặt không giấu nổi sự nghi hoặc.
“Chữ nằm trong ảnh nên web không dịch được… Nãy giờ tôi mới đang phải tìm cách để đọc nó đó.”
Tôi mà đọc được thì đã không phải chật vật rồi.
“Hmmmm~...”
Một lần nữa, Frost-san lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Ô, nhìn lắm thế?
“Mọi người thường khen tôi tài giỏi, và nếu chỉ nhìn qua thành tích thôi thì đúng là tốt thật. Có điều, để phòng thủ thành công thì pitcher[note80722] như tôi không thể một mình làm được. Nhiều lúc, chính lối chơi xuất thần của đồng đội đã sửa sai cho tôi, giúp tôi giành được chiến thắng. Do đó, tôi muốn khẳng định rằng: “Nếu chỉ vì sở hữu vài thành tích cỏn con mà để sự tự tin thái quá chiếm bản thân thì bạn coi như đã nắm chắc thất bại trong tay, nhất là trong các môn thể thao đồng đội như bóng chày.”” - Frost-san dịch hộ tôi.
Không chỉ vậy, cô còn giữ lại vài cụm từ tiếng Anh thay vì dịch tất cả sang tiếng Nhật cho dễ hiểu.[note80724]
Tuyệt thật đấy! Tiếng Anh dường như đã tồn tại như một phần hiển nhiên trong Frost-san rồi.
Liệu nhờ cô ấy dịch hộ ngay từ đầu có phải là ý hay không…?
“Hoàn hảo, đúng như kì vọng…”
『―Ah. You can’t even read this stuff because all you do is play!』[note80723]
Được tôi khen mà Frost-san bĩu môi, ngoảnh mặt đi.
Tôi chẳng hiểu Frost-san đang nói gì nữa, nhưng nếu dựa vào giọng nói và nét mặt thì có lẽ cô ấy đang nổi cáu.
Gò má của cô đỏ hồng, chắc vì đang cố nuốt cơn giận.
Trời ơi, giá như tình cách khó ưa của Frost-san biến mất thì cuộc đời đã dễ thở hơn bao nhiêu rồi không….

